Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 65

Vô số quái chu hình thù kỳ lạ tụ tập lại, Lý Cường vừa mới đi ra khỏi thương thất của thuyền viên, đã có hai thuyền viên kéo tay, một người khẩn trương nói: " Đại ca, đám cướp biển đã tới, huynh mau cất giấu tiễn sổ đi, bọn họ sẽ lập tức lên thuyền đó!"

Lý Cường đối với đám cướp biển không có chút hảo cảm, nhìn thấy hai thuyền viên khẩn trương như thế, hắn an ủi nói: " Đừng lo, muốn cướp thì cứ cướp. Ai, ngoại trừ đoạt tiền, đám cướp biển này có giết người không?"

Thuyền viên kia nhỏ giọng nói: " Chỉ cần không phản kháng, bình thường bọn họ sẽ không giết người."

Hai thuyền viên này thật nhiệt tâm để Lý Cường ngồi vào giữa đám hành thương.

Sau khi ngồi xuống, Lý Cường bắt chuyện cùng nhóm hành thương ngồi xung quanh, không ai để ý tới hắn, mỗi người đều bận rộn tự cất giấu những vật giá trị của mình, chỉ có một hành thương ngồi bên cạnh dường như đã cất giấu xong đồ vật nên hướng tới Lý Cường gật đầu đáp lại. Cả Tiến Chu đã hủy bỏ phòng ngự, gió biển thổi qua, không khí thanh tân đảo qua thuyền một chút dị vị, mọi người cùng hít thở thật sâu.

Lý Cường nhỏ giọng hỏi hành thương bên cạnh: " Thuyền của bọn họ là thuyền gì vậy? Bộ dáng thật khó coi."

Hành thương nhân không nghĩ đến trong lúc này mà Lý Cường còn nhàn tâm nghĩ tới chuyện này, cười khổ nhẹ giọng nói: " Đó gọi là Kiểu Mãnh Chu, bình thường có thể chạy rất nhanh, khi cướp bóc có thể tản ra bao vây, rất là lợi hại. Ai, thật là không may, xui xẻo a." Tâm tình của hắn bây giờ rất là trầm trọng.

Mặt khác hai Tiến Chu kia cũng bị ép tới, đám cướp biển xông lên ba Tiến Chu. Tiến Chu của Trạch Cố xông lên mười mấy tên cướp biển, bọn họ không có lập tức cướp bóc mà chỉ dùng thứ tích thương chĩa vào đám hành thương, còn có vài tên buộc Trạch Cố di chuyển Tiến Chu, đi theo phía sau Kiểu Mãnh Chu. Trong thuyền vang lên những âm thanh " ông ông" rất nhỏ, trong lòng hành thương môn cảm thấy bất an. Lý Cường nghe được mọi người đang lầm rầm nói gì đó.

Tình hình rất quỷ dị, theo những câu nghị luận của hành thương môn, Lý Cường biết lần này hoàn toàn bất đồng không giống trước kia, rất ít có chuyện bắt buộc Tiến Chu cùng đi theo họ, bình thường sau khi chúng lên Tiến Chu thì bắt giao ra một phần tiễn sổ, hơn nữa đưa cho người chỉ huy tín vật của chúng, sau đó lập tức cho đi. Nhưng lần này lại không giống, không ai tới đoạt tiền, chỉ canh giữ họ không cho lộn xộn.

Người trong thuyền rì rầm bàn luận bị đám cướp biển buộc phải im lặng, nhưng không khí có vẻ càng bất an hơn. Tiến Chu di chuyển với tốc độ rất nhanh, đột nhiên một thuyền viên hét lớn: " Đây là hướng đi tới Lũy Cốt Than. Trời ạ! Ta không đi….a…"

Hắn còn chưa nói hết đã bị một quyền đánh ngã, sau đó ba, bốn tên cướp biển tiến lên tay đấm chân đá. Người thuyền viên kia bị đánh đến máu chảy ướt cả mặt, trong miệng vẫn còn ô ô nói: " Không đi..không đi…" Trong đó có một tên cướp biển tay cầm một cây bổng màu nâu " ba" nện lên đầu thuyền viên kia, hắn nhất thời liền bất tỉnh. Lý Cường lạnh lùng nhìn, hắn muốn biết đám cướp biển này đang muốn làm gì.

Lý Cường cảm thấy hành thương bên cạnh đang phát run, nhỏ giọng an ủi: " Đừng khẩn trương, không có việc gì đâu."

Hành thương kia sắc mặt trắng bệch, cả người như muốn phát bệnh, không ngừng run rẩy, hắn nhỏ giọng nói: " Xong hết rồi…hết thảy đều…cũng xong hết rồi…Lũy Cốt Than…" Nói tới đó như nhịn không được bắt đầu khóc.

Lý Cường vỗ vai hắn: " Lũy Cốt Than? Không có việc gì đâu!"

Hành thương kia rốt cuộc như điên lên, thất thanh la lớn: " Ta không muốn đi nơi đó đâu!"

Hành thương môn một trận tao động.

Đại hán cầm cây bổng màu nâu, chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Cường, một bên dùng cây bổng vỗ vào lòng bàn tay, một bên chậm rãi nói: " Hình như ta nghe được có tiếng ai la hét đó? Có phải là sống chán rồi không? Được lắm, đại gia đang cảm thấy ngứa tay. Ngươi! Đứng lên!" Nói tới đó dùng cây bổng trong tay gõ gõ vào đầu hành thương kia, người nọ run rẩy đứng lên, sợ đến không thốt nên lời.

Lý Cường chậm rãi đứng dậy, nhìn đại hán cầm cây bổng, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường. Đại hán kia bị ánh mắt của hắn làm hoảng sợ, lập tức giận dữ, dùng cây bổng đánh mạnh vào đầu Lý Cường " Ca bá" Lý Cường không tránh không né vẫn đứng thẳng, dùng đầu tiếp thẳng một bổng này. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, cổ tay đại hán kia bị kình lực phản chấn gãy đoạn.

Lập tức năm, sáu tên cướp biển lao lên, lôi kéo Lý Cường ra khỏi đám người. Đại hán bị gãy cổ tay dường như là đầu lĩnh của đám người này, chỉ nghe hắn gọi: " Đánh cho ta, đánh cho ta! Từ từ đánh nát hắn cho ta!"

Hai tay Lý Cương khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn. Đám cướp biển này dùng hết khí lực toàn thân, tay đấm chân đá, chỉ nghe " binh binh bàng bàng" một trận âm thanh rối loạn vang lên.

Lý Cường vẫn đứng bất động như trước nhưng đám cướp biển đã mặt đỏ tới tận mang tai ôm lấy chân tay tuôn nước mắt đầm đìa. Lý Cường nhìn quần áo rách nát trên người mình, nói: " Đánh đủ rồi chưa? Ân, vừa mới thay bộ quần áo mới mà đã bị các người phá hủy, cái này sẽ từ từ tính với các ngươi…ta muốn hỏi chuyện, các ngươi ai có thể trả lời ta?"

Hành thương và thuyền viên đều cũng chợt nhớ tới chuyện Lý Cường nửa đường nhảy lên thuyền, biết người này rất lợi hại, trong lòng chợt ôm ấp một tia hy vọng, nhưng lại sợ Lý Cường liên lụy bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Đám cướp biển kia đã bị chọc giận đến điên lên, bọn họ mơ hồ không hiều vì sao người này lại không sợ bị đánh.

Đại hán bị gãy tay kia thẹn quá thành giận, không thể làm gì khác hơn là dùng tay kia cầm lấy một thứ tích thương, không nói một tiếng nhắm ngay Lý Cường bắn tới, thanh quang lóe lên, khắp thuyền vang lên tiếng kêu sợ hãi.

" Binh!" Năng lượng quang cầu đánh vào trên lưng Lý Cường, chiếc áo bào trắng nhất thời bay tứ tán. Lý Cường không đợi hắn lại tiếp tục bắn tiếp, xoay người lại, cánh tay đột nhiên dài ra, chụp lấy tay kia của đại hán " ca..bá bá.." Người trên khắp thuyền đều nghe được tiếng vỡ vụn của khớp xương.

" Oa…ác…"

Lần này người trên thuyền nghe được tiếng thảm hào kinh thiên động địa. Đại hán kia hai tay hoàn toàn bị phế, rũ liệt xuống, đau đến không cách nào đứng thẳng mà nằm dài trên mặt sàn lăn lộn kêu la.

Lý Cường đột nhiên cử động, như cơn gió lướt qua người đám cướp biển, đến khi hắn dừng lại thì đám cướp biển mới phát hiện tích thương trên tay đã biến mất. Lý Cường đứng thẳng, thu hết thứ tích thương vào trong thủ trạc. Mọi người không ai biết thứ tích thương đã biến đi đâu vì ai cũng thấy hắn chỉ có tay không.

Lý Cường vẫn như trước lạnh lùng nói: " Ai tới trả lời vấn đề của ta…sao ai cũng đứng ngẩn ra như vậy, ngươi! Lại đây!" Khẩu khí của hắn cùng với đại hán cầm côn vừa rồi hoàn toàn giống nhau, vừa bá đạo lại vừa vô lễ. Từ trong đầu thuyền lao ra mấy tên cướp biển, lớn tiếng hỏi: " Chuyện gì xảy ra?" Không chờ bọn hắn có phản ứng, Lý Cường lại động thủ, mấy tên cướp biển đó lại bị đánh té sấp trên mặt sàn.

Trạch Cố cũng đã tiến đến, hắn giật mình há to miệng, trong lòng kêu khổ không ngừng. Phải biết rằng ở Oan Hồn Hải dám tranh đấu cùng đám cướp biển thì kết quả thê thảm không sao nói nổi.

Hắn sửng sốt cả nửa ngày, hồi lâu mới nói: " Ai…như thế này phải làm sao..bên ngoài còn có..chúng ta lại không thể rời đi, như vậy sẽ chết hết."

Lý Cường nhìn hắn sợ hãi như thế, cười nói: " Không có quan hệ với ngươi, ngươi chỉ để ý đi theo Kiểu Mãnh Chu phía trước là được, ta đang muốn biết đám người này thật ra có bao nhiêu lợi hại."

Trạch Cố bất đắc dĩ quay trở về, trong lòng thầm nói, ngàn vạn lần đừng có lôi kéo liên lụy cả Tiến Chu của mình.

Tiếng vang đánh nhau và tiếng la hét trong Tiến Chu cũng không có kinh động đám cướp biển trong Kiểu Mãnh Chu phía trước, những tiếng kêu thảm thiết thế này đã quá bình thường, bọn họ không có nghĩ đến chính là người của mình đang la thảm thiết. Lý Cường đem hết đám cướp biển này xuống dưới dãy phòng của thuyền viên rồi lại cho người cứu lại thuyền viên bị thương khi nãy, lúc này mới đi vào trong dãy phòng của thuyền viên.

Đi vào trong thương thất, Lý Cường thay đổi vẻ mặt lạnh như băng vừa rồi, cười hì hì nhìn đám cướp biển đang phát run trước mặt, hắn cũng cảm thấy buồn cười, dường như gần đây vận khí không tốt lắm, đi tới nơi nào cũng có chuyện phát sinh. Hắn gãi gãi đầu nói: " Ân, trước tiên nói về chuyện cái gì là Lũy Cốt Than. Ai muốn trả lời thì giơ tay lên..di, sao lại thẹn thùng như vậy a, vừa rồi không phải rất uy phong sao, sao bây giờ lại thành ủ rũ thế này chứ!"

Trong đám cướp biển này cũng không phải là không có nhân vật cứng cỏi, trong đó có một đại hán hung hăng quát: " Muốn giết cứ giết! Nói nhảm nhiều như vậy để làm gì!"

Lý Cường nhất thời ha ha cười to: " Được, tốt! Đây mới đúng là bộ dáng của cướp biển. Nếu ta muốn giết các ngươi, thì các ngươi còn sống tới bây giờ sao? Hay, ngươi tới trả lời, tại sao phải đến Lũy Cốt Than?"

Xem bộ dáng của bọn chúng có vẻ không muốn nói, Lý Cường lại bảo: " Xem ra các ngươi cũng không có gì hữu dụng, lưu lại cũng chỉ là tai họa…"

Vươn tay ra, Lý Cường dùng chân nguyên lực hấp thu một đại hán, nắm lấy cổ hắn cười hắc hắc: " Người có gì hữu dụng không?"

Người này lập tức hoảng sợ, cuống quýt nói: " Ta nói…ta nói..khái khái…buông tay a!"

Lý Cường buông tay, cười cười nói: " Như vậy mới ngoan chứ! Nói đi." Trong lòng hắn vui vẻ không thôi, nếu những người này kiên quyết không nói, hắn thật sự rất khó hạ độc thủ.

Thở dốc một hồi người này mới ổn định lại, ấp úng nói: " Lũy Cốt Than là một tiểu đảo, chúng ta cũng không muốn tới nơi đó. Nhưng lão Đại của chúng ta thật sự cũng không có cách nào…nếu không đi..cũng không sống nổi, lần này…không phải cướp bóc…" Hắn nói ngập ngập ngừng ngừng, Lý Cường không hiểu được rõ ràng hắn muốn nói cái gì, phất tay cắt lời hắn: " Nói cho rõ ràng, cái gì mà nói lộn xộn vậy!"

Đại hán kia thầm hít sâu một hơi, ổn định một chút tâm tình: " Chúng ta đến Lũy Cốt Than là do một quái nhân bức ép, hắn buộc chúng ta bắt đến một ít người, nói rằng chỉ cần khoảng một trăm người là được. Mấy đương gia của chúng ta đều bị hắn hạ một cái gì đó đau đến không sao chịu được, không thể không nghe sự chỉ huy của hắn."

" Quái nhân? Cái gì quái nhân?" Lý Cường nghĩ thầm, có lẽ là người tu chân. Hắn hỏi: " Các ngươi nhiều người như vậy, lẽ nào đánh không lại hắn sao?"

Có một tên cướp biển nhỏ con nói: " Hắn thật sự không phải người, thứ tích thương đánh vào hắn như gãi ngứa, hắn căn bản là không hề quan tâm." Hắn đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Lý Cường cũng như vậy, không khỏi run lập cập, nín bặt không nói nữa.

" Lũy Cốt Than thật ra là gì? Các ngươi có nhìn thấy qua chưa?"

Lũy Cốt Than còn gọi là Lôi Cổ Than, là một hiểm địa trên biển, bình thường các chu thuyền tuyệt đối sẽ không đi tới đó, trừ phi là bị lạc đường, nghe nói nơi đó như mê hồn trận, một khi lạc vào sẽ rất khó trở ra. Hành thương môn thì không biết nhiều lắm, nhưng các thuyền viên ai cũng biết, chỉ là chưa từng được nhìn thấy qua.

Đám cướp biển này sợ hãi cúi đầu, bộ dáng của chúng còn thua sút cả đám hành thương vừa rồi. Lý Cường trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu xét đoán đám cướp biển này, nhịn không được vừa bực mình vừa buồn cười, mắt hắn vừa chuyển, nghĩ ra được một chủ ý, từ trong thủ trạc lấy ra một bình dược gì đó, đổ ra tay, nhanh như chớp bắt buộc mỗi tên ăn một hoàn, vừa vào miệng hắn đã đánh tan dược hoàn nát bấy.

Đám cướp biển này sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng hướng ra ngoài nhổ ra, nhưng trong miệng tràn đầy mùi vị khó chịu đó không dễ dàng nhổ ra được, trong đám có một người có chút thanh tỉnh, vẻ mặt khóc tang nói: " Ngươi…ngươi cho chúng ta ăn gì vậy? Ngươi muốn chúng ta thế nào?"

Lý Cường vận xuất một tia chân nguyên lực tiến vào trong cơ thể một tên cướp biển, cười cười nói: " Các ngươi vừa uống là một đồ vật rất tốt, ta dùng vô số tinh lực mới có, gọi là Đông Đáo Tử (đau đến chết), chỉ cần có ai không thành thật thì sẽ giống như hắn, đau đớn cho đến chết!"

Tên cướp biển kia đột nhiên lăn lộn trên mặt sàn, đau đớn đến nước mắt tuôn ròng ròng, cả hồi lâu cũng nói không ra lời, chỉ lăn lộn giãy dụa trên mặt sàn. Lý Cường thu hồi chân nguyên lực, người kia đau đến không muốn sống gào thét lên: " Cứu mạng a, đau đến chết ta rồi…"

Lý Cường cười nói: " Yên tâm đi, ta còn chưa muốn làm đau chết ngươi đâu. Các ngươi đều đã nghe rõ, ta cho các ngươi một cơ hội, bảo các ngươi làm gì thì phải làm đó, coi như chuyện vừa rồi không có phát sinh, tất cả đã hiểu chưa?" Nói xong câu cuối cùng thì vẻ mặt hắn cũng phi thường nghiêm túc.

Đám cướp biển này bị những thủ pháp của Lý Cường làm đến đầu óc hôn mê, cả đám vẻ mặt ngây ngốc đờ đẫn gật đầu, nhưng tựa hồ như không hoàn toàn hiểu được. Lý Cường tức giận đứng dậy vỗ vào đầu từng tên một cái, mắng: " Các ngươi đối xử với hành thương thì rất uy phong a, nhưng khi chính mình chịu uất ức thì lại làm ra bộ dạng ngu ngốc này…" Hắn chộp lấy đại hán vừa rồi bị đoạn gãy hai tay: " Uy, hai tay ngươi bị chuyện gì, nói cho ta biết!"

Đại hán kia ngây ra, cổ tay bị gãy dâng lên từng trận đau đớn khiến cho cả người run rẩy, hắn không hiểu rõ ý tứ của Lý Cường nhưng tên ở bên cạnh lại là một người cơ trí, vội vàng nói: " Là hắn không cẩn thận bị té ngã nên gãy…"

Đến lúc này cả đám mới hiểu được, nguyên lai Lý Cường muốn dấu diếm chuyện vừa xảy ra mà theo dõi bọn họ, đến lúc này bọn chúng mới run lên cầm cập, nghĩ thầm người này thật là đáng sợ.

Lý Cường gật đầu khích lệ: " Ân, ta còn nghĩ các ngươi đều là ngu ngốc, không sai, không được làm gì khác hơn là tỏ ra không biết gì. Nhớ kỹ, nếu có ai nói hươu nói vượn thì chuẩn bị đau cho đến chết đi, hiểu chưa?"

Lần này thì tất cả đồng thanh: " Hiểu được!" Thanh âm vừa chỉnh tề vừa vang xa, hành thương và thuyền viên ở bên ngoài ngơ ngác không biết, là họ hiểu được cái gì?

Tiểu tử kia nói: " Thứ tích thương này…"

Lý Cường tiện tay bỏ ra một đống thứ tích thương trên mặt sàn. Hắn nói: " Nhớ kỹ, không cho ngược đãi thuyền viên và hành thương, nếu không…sẽ bị đau đến chết!"

Đám cướp biển trong lòng kêu khổ không thôi, không biết như thế nào lại đụng phải một người đáng sợ như vậy, nhìn ra có lẽ do trước khi ra biển không có thành tâm cầu bái thần linh, vì thế mới xui xẻo như vậy.

Đám cướp biển cầm lấy thứ tích thương, cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi dãy phòng của thuyền viên, Lý Cường nghênh ngang đi tới chỗ chỉ huy ở đầu thuyền, vẻ mặt Trạch Cố đang đổ đầy mồ hôi, nhìn thấy Lý Cường đi tới thì như nhìn thấy một cái cây cứu mạng, liền nói: " Đại ca a, Kiểu Mãnh Chu phía trước truyền đến tin tức, yêu cầu người của họ trả lời, làm sao bây giờ?"

Lý Cường cười nói: " Hắc, hắc…không có việc gì đâu, xem ta này." Hắn vỗ vỗ tay, kêu mấy tên cướp biển tới, nói: " Mau liên lạc với người của các ngươi, hãy nói tất cả đều bình an vô sự." Rất nhanh tin tức đã được truyền đi, tốc độ của Kiểu Mãnh Chu đột nhiên nhanh hơn, một lần nữa lại ở phía trước dẫn đường.

Trạch Cố thở dài một hơi, tay vịn vào bàn điều khiển, cảm thấy cả người như muốn mềm ra. Qua một hồi hắn mới cười khổ nói: " Thật quá dọa người, đại ca, tại sao bọn họ lại nghe lời ngươi vậy? Ngươi đã làm gì bọn họ?"

Lý Cường nhịn không được ha ha cười to: " Ngàn dặm khỏi nhà là vì phát tài thôi mà, chỉ cần cấp tiễn sổ là được thôi, ngươi không thấy bọn hắn rất nghe lời a."

Trạch Cố không tin những lời nói hươu nói vượn của hắn, nhìn bộ dáng của đám cướp biển này thì biết, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Cường đầy vẻ sợ hãi đến muốn chết, tiền tài căn bản không thể có được hiệu quả như vậy.

Có thuyền viên kêu lên: " Có gió rồi…mọi người chú ý cẩn thận!"

Trạch Cố ra lệnh: " Gia tăng phòng ngự, chú ý Kiểu Mãnh Chu phía trước, thuận theo dòng nước mà đi!"

Tiến Chu lập tức hướng về phía trước tiến tới, Lý Cường cảm giác Tiến Chu đã vững vàng hơn rất nhiều.

Gió từ từ mạnh hơn, ngoài khơi cũng đã bắt đầu khởi lên những cơn sóng lớn, bất quá cũng chưa bằng những cơn sóng lúc mới ra khỏi Vong Mệnh Giác, ở đây xem như đã yên tĩnh hơn rất nhiều. Kiểu Mãnh Chu phía trước lóe lên hồng quang, ở ban đêm trở nên hết sức quỷ dị. Sắc trời càng tối sầm, vừa rồi còn nhìn thấy được huỳnh quang lóe sáng dưới nước bởi vô số sinh vật dưới biển, bây giờ đã lặng yên vô tung, chỉ có nghe được tiếng sóng vỗ ì oạp, nhắc nhở mọi người đây là bóng đêm tại Oan Hồn Hải. nguồn TruyenFull.vn

Trạch Cố nhìn ra khơi xa tối đen không chút ánh sáng, chỉ có Kiểu Mãnh Chu cách đó không xa còn có hồng quang, còn lại là mấy Tiến Chu đang lướt tới ở ngoài biển. Hắn không khỏi thở dài: " Ai…nếu lần này có thể tránh thoát được, ta thật sự sẽ thu tay không làm nữa, ở trên Oan Hồn Hải cuộc sống quả thật quá khó khăn."

Hắn lại nhìn Lý Cường nói: " Lần này quen biết ngài, thật sự là họa phúc khó lường a."

Lý Cường biết hắn đã mất đi sự tin tưởng, bèn mỉm cười nói: " Trạch Cố, tiến từng bước thì tính từng bước, lẽ nào mỗi lần ra biển ngươi đều nắm chắc được sẽ thành công?"

Trạch Cố khẽ lắc đầu: " Nắm chắc? Không có khả năng."

Lý Cường vỗ vai hắn nói: " Vậy thì xông qua một cửa thì tiếp một cửa, ngươi không có khả năng tính được mọi chuyện tại Oan Hồn Hải đâu."

Trạch Cố buồn bã nói: " Lũy Cốt Than! Dễ tiến vào nhưng khó ra! Cửa này…thật sự rất khó khăn."

" Đông! Đông! Đông!"

Cùng thời gian, sắc diện mọi người vàng như đất. Lý Cường kinh ngạc nói: " Hắc…quả thật có tiếng vang, đã tới Lũy Cốt Than rồi sao?"

Lời còn chưa dứt thì có một chuỗi âm thanh nối tiếp vang lên, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng dày, theo Tiến Chu đi vào gần, âm thanh đã trỗi thành một mảnh. Cả Oan Hồn Hải như bị bao phủ bởi một không khí thật kinh khủng, kể cả đám cướp biển cũng sợ đến thất thần. Lý Cường mẫn cảm nhận ra có gì đó không đúng, bởi vì chuỗi âm thanh này không giống như do tự nhiên hình thành.

Đột nhiên tất cả âm thanh đột nhiên biến mất vô tung, bốn phía đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả thanh âm sóng biển cũng không còn nghe thấy, chỉ duy nhất nghe được là tiếng người hô hấp nặng nề, tình hình có vẻ đáng sợ. Một người điều khiển quát to một tiếng: " Mẹ ơi…" Thanh âm của hắn quả thật khó nghe cực kỳ, tiếng kêu to này làm cho những người trên thuyền cũng đều sợ hãi, sau đó càng nhiều người kêu la cuống quýt, nhất thời trong thuyền rối loạn thành một mảnh.

Lý Cường thật sự là bội phục, chi đơn giản lợi dụng hiệu quả của thanh âm, vậy mà có thể làm cho tinh thần của người ta hỏng mất. Hắn không có bản lãnh như Lam Tưu công chúa có thể làm cho người ta an tĩnh lại, không cách nào khác định ngạnh tiếp, hắn ngưng kết một cỗ chân nguyên lực định dùng bạo âm đánh tỉnh mọi người, một chuỗi âm thanh mềm nhẹ lại vang lên. Dần dần mọi người đều ngưng thần lắng nghe, hết thảy cũng đã bình tĩnh trở lại. Cổ thanh dần dần nhỏ đi, cuối cùng tiêu tán ngoài khơi, tiếng sóng lại một lần nữa vang lên, đến lúc này mọi người mới phát hiện toàn thân đã bị ướt đẫm mồ hôi, uể oải đến không chịu nổi.

Trong thuyền chỉ có một mình Lý Cường không hề có chút phản ứng. Trạch Cố lau đi mồ hôi trên mặt, khẽ nói: " Dọa chết người…"

Lý Cường thản nhiên nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: " Không nhìn thấy Kiểu Mãnh Chu nữa."

Trạch Cố cơ hồ nhào tới phía trước, giơ viễn vọng kính nhìn lại, thất thanh kêu lên: " Lão Thiên! Bọn họ đã chạy đi đâu rồi? Làm sao bây giờ?" Hắn đã hoàn toàn quên mất Tiến Chu của mình là bị đối phương hiếp bách, mấy người điều khiển cũng nhìn nhau chẳng biết làm sao.

Sắc trời càng lúc càng sáng hơn, gió càng lúc càng nhỏ đi những vẫn kèm theo những luồng sương trắng, bốn phía một mảnh mờ mịt. Trạch Cố khẩn trương cầm định giác hướng về phía tây, cả nửa ngày hắn như khóc tang, nghiêm mặt nói: " Đã lạc đường rồi…chúng ta đã lạc đường rồi!" Hắn tức giận đến nỗi dùng tay vỗ mạnh vào bàn điều khiển.

Bởi vì có sương mù, Lý Cường vẫn không thể nhìn rõ được tình huống bên ngoài, trầm tư chốc lát, hắn ngoắc một tên cướp biển tới, hỏi: " Các ngươi dùng phương pháp gì liên lạc với người của mình?"

Người nọ cung kính trả lời: " Chính là Thiểm Quang Cầu…nhưng khi cổ thanh đi qua thì không còn tác dụng gì nữa."

Lý Cường gật đầu, nhìn Trạch Cố nói: " Dừng Tiến Chu lại, chúng ta đợi."

Trạch Cố nhìn chằm chằm ra xa, thì thầm nói: " Dừng Chu? Lỡ như xảy ra việc gì làm sao phản ứng kịp?"

Lý Cường cười nói: " Đừng lo lắng, có cái gì còn có ta dẫn đường." Ngữ khí của hắn cực kỳ tin tưởng.

Trạch Cố đã hạ quyết tâm, nói: " Được, ta cũng phải quyết định thôi, lập tức dừng Tiến Chu!"

Tiến Chu chậm rãi dừng lại trên vùng biển quỷ dị này. Sắc trời đã sáng tỏ, nhưng sương mù lại càng ngày càng nhiều, cơ hồ không nhìn thấy vật gì. Thời gian lại chậm rãi trôi qua, trên Tiến Chu không một ai nói chuyện, không ai đi lại, chỉ còn nghe tiếng hô hấp bất an và tiếng ho khan.

Đột nhiên một loại thanh âm phi thường kỳ quái từ phía xa xa mơ hồ truyền đến. Lý Cường nghiêng tai lắng nghe, nói: " Ở phía bên phải, mau di chuyển Tiến Chu!"

Người điều khiển không đợi Trạch Cố hạ lệnh, đã lập tức di chuyển Tiến Chu, mới đi được một hồi, Lý Cường lại chỉ về bên trái: " Phương hướng thay đổi, là bên kia!"

Tình thế bây giờ đã trở nên vô cùng mê ly.