Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 79

Trong lòng Cảnh Phong hiểu được Lý Cường muốn cứu những người này, chỉ là không biết hắn dùng biện pháp gì. Lý Cường cười nói: " Sư tôn, lão nhân gia ngài trước tiên hãy thả đệ tử ra a, bằng không đệ tử làm sao sửa trị bọn họ?"

Kỳ Quân Sát hắc hắc cười nói: " Lão nhân gia ta bây giờ mới biết được, đồ nhi ngoan lại là một người tốt, ngươi muốn cứu đám ngu ngốc này hay sao?"

Kỳ Quân Sát nhìn qua thì có bộ dáng thiếu niên, thế nhưng lịch duyệt và kinh nghiệm của hắn đều phong phú hơn Lý Cường rất nhiều, chỉ cần hắn liếc mắt một cái là đã nhận ra ý đồ của Lý Cường.

Đám người kia đều bị Kỳ Quân Sát vây trói, muốn chạy nhưng không cử động được. Những thuyền viên, hành thương vây quanh xem càng ngày càng nhiều, nhưng lại như có một vòng tròn vô hình ngăn trở bước chân họ, giữ bọn họ đứng ở ngoài xa, căn bản là không thể tới gần. Hắc đại hán và thuộc hạ dưới tay hắn đã biết lần này gặp phải nhân vật lợi hại, hắc đại hán trương khuôn mặt hậm hực quát: " Các ngươi là ai, dám đến Hắc Tự Tiều giương oai, nói cho các ngươi biết, nơi này chính là địa bàn của Mạt Tư Ba lão đại đó."

Kỳ Quân Sát vươn ngón tay bắn một cái, Lý Cường và Cảnh Phong phát hiện thanh quang cấm chế giữ hành động của họ đã tiêu tán vô tung. Lý Cường thầm than một tiếng, đi tới trước người hắc đại hán, nhàn nhạt nói: " Các ngươi đúng là quân ngu ngốc! Quá ngu ngốc! Còn không chịu quỳ xuống cầu xin tha thứ cho lão tử!"

Chính hắn cũng không thể nào tưởng tượng được trong đầu tên hắc đại hán kia giống như là không có trí óc, mặc dù đã biết mấy người này rất lợi hại, nhưng trong lòng lại không chịu phục, hắn quát: " Đi chết đi!" Rồi rút ra một cây tiểu đao nhọn hoắc đâm thẳng tới ngực Lý Cường.

Mọi người đang vây xem chung quanh kêu lên một tiếng kinh hô, Kỳ Quân Sát nhịn không được hắc hắc cười lạnh. Lý Cường căn bản là không có cử động, chỉ để cho tên kia tùy ý đâm một đao vào trước ngực, với công lực hiện giờ của hắn hoàn toàn không cần quan tâm đến loại thủ đoạn công kích như thế này.

Hắc đại hán đột nhiên phát hiện đại sự bất hảo, cây tiểu đao nhọn hoắc trong tay dĩ nhiên cũng không thể tiến tới một phân nào, loại tiểu đao này cho dù là khải giáp cũng không thể đỡ được, nhưng người trước mặt này lại làm như không có gì mà nhìn hắn, ánh mắt toát ra một tia lạnh lùng.

Lý Cường nói: " Người đã muốn chết thì người khác thật không có cách nào cứu được."

Hắn một tay nắm lấy cổ tay hắc đại hán, lại nói: " Sư tôn, lão nhân gia ngài cũng đã thấy được, bỏ đi nhé, bọn họ không đáng cho ngài động thủ."

Hắn bẻ cánh tay hắc đại hán giơ lên, tay kia nắm lấy khuỷu tay tên đó bẻ ngược lại, chợt nghe " rắc" một tiếng, hắc đại hán kêu lên thảm thiết chấn động xung quanh, cánh tay hắn đã bị bẻ gãy đoạn.

Kỳ Quân Sát ra vẻ vô vị không thích thú, nói: " Cho bọn chúng cút hết đi!" Hắn xoay người hướng tới một cửa hàng ở bên bờ mã đầu đi đến.

Trong lòng Lý Cường đột nhiên trầm tĩnh lại, hắn thật sự sợ rằng Kỳ Quân Sát sẽ nhịn không được mà ra tay động thủ, nếu như vậy thì những người này quả thật là vô cùng thê thảm. Hắn buông tay ra, nói: " Mạt Tư Ba là ai?"

Hắc đại hán rũ rượi trên mặt đất, đã đau đến ngất đi. Lý Cường lắc đầu, lăng không chụp vào một người, người nọ kêu lên kinh hoảng cuống quýt ngã trên mặt đất.

Lý Cường hỏi: " Ngươi gọi là Ba Tiểu Ngư gì đó phải không? Nói! Mạt Tư Ba là ai?"

Ba Tiểu Ngư sợ hãi, ấp a ấp úng nói: " Đại…đại…"

Lý Cường không nhịn được nói: " Cái gì mà to to nhỏ nhỏ, nói mau!"

Ba Tiểu Ngư cố gắng mở miệng: " Đại…đại gia, không phải là lỗi của tiểu nhân đâu…tha mạng a!"

Lý Cường quả thật bị hắn chọc tức chết, mắng: " Các ngươi chỉ biết khi dễ kẻ yếu, mẹ kiếp, một đám không biết xấu hổ, cút!" Text được lấy tại Truyện FULL

Hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa, xoay người đuổi theo Kỳ Quân Sát.

Đám đả thủ kia tựa như chó nhà tang, lảo đảo dìu hắc đại hán kia bỏ chạy. Những người đang vây xem đều đang nghị luận về chuyện này, những chuyện thế này không ai dám xuất đầu gây chuyện thêm nữa.

Kỳ Quân Sát nhìn thấy Lý Cường đuổi theo, hỏi: " Như thế nào?"

Lý Cường cười nói: " Không có gì, lão nhân gia ngài phát khởi tính tình, thật sự là quá dọa người, cùng với hình tượng của một sư tôn thật là quá chênh lệch, a a, đệ tử nhìn…a a..a..a.."

Kỳ Quân Sát ra vẻ tức giận nói: " Tiểu tử kia, ngươi thật nghĩ là lão nhân gia ta sẽ giết sạch bọn họ sao? Hừ hừ! Hai người các ngươi đúng là quá ngu ngốc!"

Lý Cường dở khóc dở cười nhìn Kỳ Quân Sát, hắn phát hiện ra vị sư tôn này thật sự là có chút cổ quái, chẳng lẽ bộ dáng vừa rồi của hắn chỉ là làm cho Cảnh Phong và mình xem thôi?

Cảnh Phong thở ra một hơi dài, nói: " Nguyên lai là tiền bối muốn trả thù chuyện chúng ta đã cười lão nhân gia, ai…rút lui thôi." Cuối cùng hắn cũng đã hiểu được.

Kỳ Quân Sát cười ha hả: " Ha ha, lão nhân gia ta lại đi tức giận đám người ngốc này sao? Haha…đồ nhi ngoan, nhìn coi sau này ngươi còn dám cười nhạo lão nhân gia ta nữa không?"

Lý Cường ngẫm lại với tu vi của Kỳ Quân Sát không biết cao thâm bao nhiêu lần, cảnh giới của lão mình làm sao so sánh được chứ? Hắn nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: " Thì ra là trêu chọc chúng ta…sao lại như vậy chứ, hừ, hừ!"

Kỳ Quân Sát cười nói: " Không phục à, còn muốn đấu với lão nhân gia ta sao?"

Vẻ mặt Lý Cường đau khổ không nói một câu, đi vào trong một tiệm ăn bên cạnh mã đầu, Cảnh Phong cũng đi theo vào. Kỳ Quân Sát đứng ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: " Di uy, đồ nhi ngoan đã tức giận rồi, ai…chờ ta a, hai người các ngươi không có chút lễ phép gì cả, hai tên tiểu tử kia." Hắn cũng đi vào trong điếm.

Đây là một tiệm ăn do một người Tây đại lục mở ra, thực khách trong điếm rất nhiều, đại bộ phận là hành thương và thuyền viên vừa mới đến, nhìn thấy ba người bọn họ đi vào, tất cả đều đứng dậy, bối rối hoảng sợ tránh đi chỗ khác, cả căn tiệm lớn nhất thời vắng hoe. Lão bản và tiểu nhị trong điếm gấp gáp đến độ sắc mặt cũng thay đổi, lão bản nhỏ giọng phân phó một tiểu nhị vài câu, chỉ thấy tên tiểu nhị kia co ro đi tới bên cạnh Lý Cường, thấp giọng nói: " Vị đại gia này, cầu xin ngươi đi đến tiệm ăn khác, tiểu điếm thật không chiêu đãi nổi các vị."

Cảnh Phong ở bên cạnh nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, kêu lên: " Đúng là việc lạ a, người của Hắc Tự Tiều từ lúc nào trở nên khi dễ người ngoài như thế, lão phong tử hôm nay phải hỏi cho rõ ràng, mụ nội nó!"

Hắn đưa tay nắm lấy tiểu nhị, kề sát mặt vào mũi hắn, gương mặt dữ tợn nói: " Nói! Tại sao muốn chúng ta rời khỏi chỗ này!"

" Phốc…bá" Một âm thanh quái dị vang lên, một mùi hôi thối xông ra, tên tiểu nhị quát to một tiếng: " Ô ô…cứu mạng a!"

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Phong tử ngươi thả hắn ra đi. Uy, ngươi đi thay quần khác đi."

Cảnh Phong đột nhiên đẩy hắn ra, nói: " Lá gan cũng quá nhỏ, ta mới nói có một câu…mụ nội nó vậy mà cũng trở thành như thế! Không ai mời chúng ta thì chúng ta cứ tự mình ngồi đi thôi."

Tên tiểu nhị vừa lăn vừa bò chạy vào trong, vừa chạy vừa khóc. Lão bản lúc này ước chừng cũng đã suy nghĩ cẩn thận, dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn, cũng không dám tiếp tục làm khó nữa.

Kỳ Quân Sát vỗ vỗ bả vai của Cảnh Phong, cười hì hì nói: " Không hổ là phong tử, có thể làm cho người ta sợ hãi đến như vậy, thật quá lợi hại a!"

Cảnh Phong vừa nghe thì hiểu được, hắn đang châm chọc mình đã khi dễ người thế tục. Ba người ngồi xuống, Lý Cường phát hiện ở một chỗ không xa còn có hai người còn chưa đi, hai người đang ngồi quay lưng với bọn họ, trong đó có một người có bóng lưng rất quen mắt, còn một người có cái đầu bóng lưỡng, ở chỗ này mà có người trọc đầu như thế quả thật rất là hiếm thấy.

Lý Cường đột nhiên nhớ tới một người liền quay về người nọ lớn tiếng nói: " Nguyên lai là Không Hậu a, thật sự là nhân sinh hà xứ bất tương phùng."

Rồi hắn đứng dậy, lại nói: " A a, Không Hậu ngươi không phải là không phát hiện ra chúng ta đó chứ?"

Người nọ chậm rãi xoay người lại nói: " Mặc dù ta biết Không Hậu, nhưng ta không phải là Không Hậu."

Lý Cường hơi kinh hãi, nhìn người nọ dĩ nhiên không phải là Không Hậu, cũng là đầu trọc, nhưng gương mặt người này có râu dài, trên trán có một vết son màu đỏ, có vẻ rất đặc biệt, trên tay hắn cũng cầm một chuỗi hạt châu màu nâu, ánh mắt tựa hồ như rất yên tĩnh ôn hòa.

Lý Cường cười nói: " Thật xin lỗi, hì hì, vì các ngươi đều không có tóc, nhìn thật sự là quá giống nhau."

Ánh mắt của Kỳ Quân Sát nhìn có vẻ không tốt lắm, hắn lạnh lùng hỏi: " Ngươi là đệ tử của Phật tông?"

Lý Cường và Cảnh Phong đều nhớ tới việc Kỳ Quân Sát bị người của Phật tông giam cầm, Lý Cường vội vàng xí xóa nói: " Ngươi là bằng hữu của Không Hậu? Ta họ Lý, Lý Cường."

Người nọ sửng sốt: " Ngươi là Lý Cường? Đúng là cửu ngưỡng đại danh, ta là Khô Độ."

Thần sắc của Kỳ Quân Sát càng thêm lạnh như băng, nói: " Hình như ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của lão nhân gia ta."

Khô Độ cảm thấy phi thường kỳ quái, người thiếu niên tuấn mỹ này hình như đối với mình rất phản cảm, hắn nói: " Phật tông đã bị mất tích, ta chỉ là một người hướng tới cảnh giới tu hành của Phật tông."

Kỳ Quân Sát nhếch mép khinh thường, nói: " Phật tông có cái gì tốt mà hướng tới chứ, một địa phương bị hoang phế, toàn là đồ vật cũ nát, hắc hắc, theo lão nhân gia ta xem ra, chuyện Phật tông bị diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn. Đáng tiếc, không để cho lão nhân gia ta có dịp nhìn thấy."

Khô Độ nhảy tới một bước, trầm giọng nói: " Ta không biết người của Phật tông đã đắc tội ngươi thế nào, nhưng mong ngươi không nên vũ nhục Phật tông, nếu không đừng trách Khô Độ ta vô lễ."

Lý Cường khẩn trương, Khô Độ này quả thật không biết trời cao đất rộng, dám chắc hắn không biết Kỳ Quân Sát là ai. Không đợi Kỳ Quân Sát nói chuyện, Lý Cường nói: " Sư tôn, ngài không phải muốn hiểu rõ chuyện của Phật tông đó sao? Để cho đệ tử hỏi có được không?"

Cảnh Phong nói: " Các ngươi cứ nói chuyện, phong tử đi tìm chỗ ăn ngon đây." Rồi hắn đứng dậy đi tìm lão bản.

Kỳ Quân Sát nhìn Khô Độ, trong lòng có chút do dự, khi dễ loại tiểu nhân vật thế này hắn cũng cảm thấy không tốt lắm, cừu gia Phật tông của hắn lúc ấy đều là cao thủ nổi danh của Phật tông, nhưng bây giờ lại không biết bọn họ ở nơi nào. Hắn thở dài, nói: " Đồ nhi ngoan, ngươi nói đi. Ai, phong tử, ta và ngươi cùng đi."

Hắn cũng đi tới phòng trong tìm điếm lão bản.

Trong lòng Khô Độ chấn động, hắn biết thực lực của Lý Cường, sư tôn của hắn còn lợi hại thêm bao nhiêu lần? Hơn nữa nghe nói Lý Cường là cao thủ của Trọng Huyền Phái, là một trong những hạch tâm huynh đệ, không có nghe nói qua hạch tâm huynh đệ của Trọng Huyền Phái có thể bái sư như lời hắn vừa nói. Hắn kinh nghi hỏi: " Hắn là sư tôn của ngươi?"

Lý Cường truyền âm nói: " Các ngươi đi đi, sư tôn của ta là Tán Tiên, lão nhân gia rất chán ghét người của Phật tông, đừng có nói những lời kích thích ông ấy, bằng không ta cũng không cứu được ngươi."

Khô Độ đương nhiên biết thực lực của Tán Tiên, trong lòng chợt dâng lên một nỗi cảm kích với Lý Cường, nói: " Cảm ơn ngươi, chúng ta sẽ đi ngay."

Rồi hắn cũng truyền âm nói: " Nói cho ngươi một tin tức, Mãng Nguyên có đại sự phát sinh, nhưng vì chuyện gì ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết khi nghe được tin tức thì tất cả mọi người đều đi đến Mãng Nguyên, kể cả người tu chân của tu chân giới."

Rồi hắn đứng dậy nhẹ thi lễ, mang theo một người rời khỏi tiểu điếm.

Lý Cường chợt trầm tư, Mãng Nguyên phát sinh đại sự gì? Kỳ quái.

Sau khi hai người Khô Độ lặng lẽ rời đi, Lý Cường nghe thấy bên trong có tiếng kêu của lão bản: " Hai vị đại gia, tiểu điếm thật sự không có Bích Lục Thúy, tiểu điếm không có thức ăn của Thản Bang đại lục, ai…ta là từ Tây đại lục tới, nơi này đều là những món đặc sản của Tây đại lục…"

Lý Cường vội vàng đi vào bên trong, chỉ thấy Cảnh Phong và Kỳ Quân Sát hai người đang vung tay múa chân nói gì đó với điếm lão bản.

Lý Cường nở khuôn mặt tươi cười nói: " Ta muốn Điềm Xỉ Căn, Ba Tức, có hay không a?"

Cảnh Phong quái dị kêu lên: " Tiểu phong tử, Ba Tức mà ngươi cũng dám ăn, lão phong tử thật sự là sợ chết ngươi a."

Điếm lão bản gần như muốn khóc: " Ta thật sự không có những món các ngươi muốn, tiểu điếm chỉ có Tây đại lục…"

Kỳ Quân Sát cười nói: " Đồ nhi ngoan cũng xen vào náo nhiệt a, bỏ đi, lão bản cứ cho chúng ta chút đặc sản đặc sắc của Tây đại lục là được rồi."

Đầu của điếm lão bản gật như gà mổ thóc, vẻ mặt đau khổ mời ba người đi vào một căn phòng nhỏ ngồi xuống, phân phó tiểu nhị đi ra ngoài cửa đón mấy vị khách khi nãy trở lại, rồi hắn tự mình chạy đến phòng bếp, cùng đầu bếp thương lượng làm thức ăn gì. Trong lòng hắn thật sự là kêu khổ không ngừng, những vị khách nhân này đúng là ôn thần tới cửa, làm cho những người khách khác đều chạy mất dạng, lần này không biết phải tổn thất bao nhiêu tiễn sổ.

Lý Cường nói: " Hình như chúng ta cũng giống như mấy tên ác phách, sinh ý của điếm lão bản hôm nay coi như xong đời rồi."

Cảnh Phong liếc mắt nhìn Kỳ Quân Sát, cười nói: " Điều này không oán ta được a."

Kỳ Quân Sát dương dương nói: " Phong tử, ý của ngươi là oán lão nhân gia ta rồi."

Cảnh Phong luôn miệng nói: " Hắc hắc, ta không dám! Lão nhân gia ngài ai mà dám oán giận a."

Kỳ Quân Sát hỏi: " Vừa rồi người kia nói cái gì? Lão nhân gia ta nghe hắn truyền âm với ngươi."

Lý Cường lại càng hoảng sợ, ngay cả điều này mà cũng nghe được sao? Hắn gãi gãi đầu, cười nói: " Lão nhân gia ngài đã nghe rồi còn hỏi đệ tử sao?"

Kỳ Quân Sát đứng lên, đi tới cửa, nói: " Các ngươi truyền âm thì ta biết, nội dung thì nghe không được…uy, điếm lão bản, nhanh lên một chút!"

Trong lòng hắn buồn bực, không biết tại sao điếm lão bản này lại chậm chạp như thế.

Lý Cường trầm ngâm một lát nói: " Không nói gì nhiều, chỉ là nói Mãng Nguyên phát sinh đại sự, cụ thể là chuyện gì thì không biết, hắn cũng không biết gì hơn."

Kỳ Quân Sát nói: " Phong tử, ngươi đối với Mãng Nguyên có quen thuộc không?"

Cảnh Phong chậm rãi lắc đầu: " Không quen lắm, nhưng có nghe nói qua không ít, truyền thuyết nói đó là một trọng địa của Phật tông nhưng sau khi tranh chấp thì chợt hoang phế đi, còn nghe nói nơi đó bị một loại cấm chế kỳ quái phong bế, bên trong thành đào nguyên của quái thú, người tu chân ở nơi này không thể phát huy được cả phân nửa thực lực của mình. Bên trong Mãng Nguyên có những thứ cổ quái gì đó rất nhiều, tiền bối của Thiên Lại Thành chúng ta cũng có đi tìm kiếm qua, nhưng không có trở về, bởi vậy có gì đáng sợ thì phải đi vào mới biết được."

Kỳ Quân Sát nhất thời cảm thấy hứng thú, cười nói: " Thật là có ý nghĩa a, đồ nhi ngoan, mau nhanh tìm được bằng hữu của ngươi, lão nhân gia ta đợi không được nữa rồi, muốn thử xem Mãng Nguyên này rốt cuộc là cái thứ gì đây."

Còn đang nói chuyện thì điếm lão bản và tiểu nhị bưng hai cái khay lớn đi vào, lão bản nói: " Đây là đặc sản của Tây đại lục, thịt của Mao Thổ Thú, còn có thịt của Lam Thích Tử Ly, đặc sản của Oan Hồn Hải."

Ba người nhìn nhau, bọn họ không có ăn thịt, không phải là không ăn được, mà là không thích mùi vị của thịt. Khay thịt của Mao Thổ Thú có màu vàng,, ở bên trên có một tầng nước sốt, bốc lên mùi vị tanh tanh, còn Lam Thích Tử Ly lại rất hôi thối.

Lý Cường cuống quýt khoát tay, kêu lên: " Là cái gì đây, mau đem đi đi! Loại đồ vật này mà cũng ăn được sao?"

Điếm lão bản nhếch miệng nói: " Đây là món ăn tốt nhất tiểu điếm, không còn đồ gì tốt hơn, các vị đại gia không thích sao?"

Kỳ Quân Sát híp mắt lại, hắn đã phong bế hô hấp, cũng không nói lời nào, sợ phải hít luôn mùi vị hôi thối này vào người. Còn Cảnh Phong mặc dù bề ngoài rách nát, nhưng hắn cũng chịu không được thứ quái vị này.

Lý Cường nói: " Đem đi! Đem đi!"

Điếm lão bản tựa hồ như rất ủy khuất, nói: " Món ăn này là món duy nhất chúng ta dự trữ, tiểu điếm chỉ nhờ cái này mà kiếm tiền thôi."

Khóe miệng của hắn khẽ động, cả người phát run, bộ dáng như muốn khóc, nhưng Lý Cường lại cảm thấy hắn giống như đang cười, trong lòng đột nhiên hiểu được, tên lão bản này là đang trả thù!

Lý Cường mỉm cười, hắn xuất ra một xấp tiễn sổ đặt lên bàn, nói: " Hai khay thức ăn này bao nhiêu tiễn sổ?"

Lão bản và tiểu nhị nhất thời sáng mắt, lão bản nhìn chằm chằm tiễn sổ nói: " Hai khay này tổng cộng là một trăm hai mươi bảy tiễn sổ, đại gia, ngươi biết đó, những đồ ở Hắc Tự Tiều so với những nơi khác đều quý hơn một chút a." Hắn cất tiếng cười nịnh nọt.

Kỳ Quân Sát và Cảnh Phong không biết Lý Cường đang làm trò quỷ gì, hai người đều phong bế hô hấp mà xem náo nhiệt. Lý Cường gật đầu, lấy ra một trăm ba mươi tiễn sổ, nói: " Thật sự là đáng tiếc, nguyên lai ta nghe nói món ăn ở Tây đại lục rất ngon, đặc ý mang theo bằng hữu đến ăn thử, chỉ cần bằng hữu nói tiếng ngon, toàn bộ tiễn sổ này đều là của ngươi hết, bây giờ…hắc hắc, không có cách nào nữa."

Hắn làm như không có gì sửa sang lại tiễn sổ trên bàn, phân ra từng xấp cùng loại với nhau. Lão bản nhìn trộm, tiễn sổ tạp màu đen có tới bảy, tám hộp, đó là tiễn sổ tạp giá trị một ngàn a, còn có rất nhiều tiễn sổ đủ màu sắc, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Lão bản và tiểu nhị cúi đầu ủ rũ bưng khay thức ăn đi ra, Kỳ Quân Sát cười nói: " Tiểu tử, ngươi đang làm gì đây? Muốn so tài phú sao, đem tiền dọa người."

Lý Cường cười hì hì nói: " Lão nhân gia đừng gấp, hãy xem đệ tử đây."

Cảnh Phong thở ra, nói: "Mẹ kiếp, ta chưa từng thấy qua thực vật hôi thối như vậy, làm cho người ta muốn buồn nôn."

Chỉ nghe điếm lão bản đang nói chuyện bên ngoài, mặc dù hắn đã giảm thấp thanh âm xuống, nhưng cả ba đều là cao thủ, nghe được rất rõ ràng. Lão bản nọ đang mắng chửi tiểu nhị: "Ngươi là hỗn đản, ai biểu ngươi nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc như vậy, đem thịt thối ra cho khách ăn, bây giờ thì thế nào, người ta muốn cho ngươi tiền cũng không được, tự mình giở trò thì còn trách ai đây? Con mẹ nó, ta thật bị ngươi chọc tức chết, làm sao bây giờ?"

Tiểu nhị kia nói thầm: " Lão bản…vậy cùng tại ta sao? Không phải ngươi cũng tán thành đó sao, còn nói muốn xem bộ dáng của họ, nhất định sẽ ăn gió cho biết…bây giờ lại đổ thừa ta.."

Chợt nghe " ba" một tiếng, tiếng lão bản chợt lớn lên: " Còn ở đó lẩm bẩm gì đó, nói lớn lên thử coi! Còn không mau chuẩn bị xem coi trong điếm có đồ gì tốt nhất đem ra, vị lão gia kia không phải đã nói, chỉ cần bằng hữu của hắn nói tiếng ngon, vậy tất cả tiễn sổ cũng đều thưởng cho chúng ta, nhanh đi."

Kỳ Quân Sát cười nói: " Đồ nhi ngoan thật lợi hại. Hay thật a, thật lâu đã không có tiếp xúc với hoàn cảnh như vậy, thật sự là không quen."

Lý Cường cười nói: " Đệ tử không phải vì muốn ăn, chỉ chờ hắn đến mình hỏi hắn chút tình huống, cam đoan hắn biết gì cũng sẽ nói ra hết."

Cảnh Phong kỳ quái hỏi: " Vừa rồi hỏi hắn, hắn sẽ không nói sao?"

Lý Cường cười nói: " Hắn sẽ nói, nhưng dám chắc sẽ nói hươu nói vượn, hắn sẽ tìm cách nói gạt chúng ta."

Kỳ Quân Sát lắc đầu nói: " Tiểu tử ngươi, nhìn không ra cũng có nhiều trò như vậy."

Lần này lão bản và tiểu nhị không để cho họ đợi lâu nữa, chỉ qua một thoáng tiểu nhị đã bưng lên một cái khay trái cây đủ màu sắc, nói lấy lòng: " Ba vị đại gia, xin mời dùng ít trái cây tiểu điếm mang tới từ Tây đại lục, nếm thử xem sao."

Cảnh Phong cầm lấy một quả ăn thử, nói: " Ân, thật sự cũng được lắm, ngon!"

Lý Cường gật đầu, tiện tay đưa cho tiểu nhị một tiễn sổ tạp màu đen. Tay của tiểu nhị cũng run lên, hắn do dự hỏi: " Đại gia, dùng cơm mới trả tiền…" Nhưng tay hắn vẫn ôm tiễn sổ không hề buông ra.

Lý Cường gật đầu nói: " Thưởng cho ngươi, bằng hữu của ta nói một tiếng ngon, ngươi không nghe thấy sao?"

Tiểu nhị nhất thời ngây ngốc, luôn miệng nói: " Tiểu nhân nghe thấy! Nghe thấy vị kia nói ngon lắm, cảm ơn ban thưởng!" Rồi hắn xoay người xông ra ngoài.

Ba người chợt nghe được ngoài cửa có tiếng: " Ba sát..binh" Rồi một tiếng kêu đau: " Ai yêu!"

Sau đó tiếng của tiểu nhị: " Lão bản…ngươi đứng ở ngoài cửa làm chi a…đau chết ta rồi…"

Cảnh Phong nói: " Không nghĩ tới tiểu phong tử lại hiểu nhân tình thế thái đến như vậy, lão phong tử cam bái hạ phong, a a.."

Lý Cường kêu lên: " Lão bản đã đến hỏi chuyện rồi."

Điếm lão bản bây giờ đã cực kỳ nghe lời, hắn xoa đầu đi vào, ân cần hỏi: " Đại gia có gì phân phó? Ngài cứ nói, tiểu điếm nhất định thỏa mãn yêu cầu, a a…"

Kỳ Quân Sát bĩu bĩu môi, không nói chuyện, trong lòng hắn không phục, nhưng trên bàn đúng là có một đống tiễn sổ, thật sự cảm thấy kỳ quái sao hắn lại tham tài như thế.

Lý Cường cười hì hì nói: " Lão bản, tiểu điếm của ngươi nằm ngay bên mã đầu, gần đây ngươi có thấy một chiếc Phi Câu Liên cập bến qua không?" Vừa hỏi hắn vừa xoa nhẹ tiễn sổ trên bàn.

Mắt của lão bản vốn không hề rời khỏi tay Lý Cường, hắn nuốt một ngụm nước miếng, nói: " Đại gia, mấy ngày trước nơi này có hai Phi Câu Liên dừng qua, nhưng đều đã đi hết, không biết đại gia muốn hỏi chiếc nào?"

" Có hai Phi Câu Liên?" Lý Cường có vẻ khó khăn, hắn không cách nào xác định có Triệu Hào bọn họ trên đó không, hắn suy nghĩ một chút lại nói: " Những tàu thuyền dừng lại nơi này có đăng ký hay không?"

Lão bản lắc đầu nói: " Không có, nơi này là một mã đầu tự do, người nào cũng có thể dừng thuyền lại đây cả."

Lý Cường cảm thấy rối đầu óc, hắn đứng dậy, đi qua đi lại. Kỳ Quân Sát cười nói: " Chờ một chút đi ra ngoài hỏi, có lẽ bằng hữu ngươi còn chưa tới."

Cảnh Phong cũng nói: " Từ từ thôi, chỉ cần tìm được hành tung của họ, với tu vi của lão tiền bối, đuổi theo bọn họ còn không dễ dàng quá sao? Thật sự vẫn không được, thì đi tới mã đầu (bến tàu) ở Tây đại lục mà đợi họ."

Lý Cường gãi gãi đầu, nói: " Ta chính là lo lắng bọn họ ở trong Oan Hồn Hải…ân.."

Hắn chợt nhìn thoáng qua Kỳ Quân Sát, đột nhiên lộ ra một tia mỉm cười. Kỳ Quân Sát nói: " Tiểu tử ngươi lại nghĩ ra chủ ý gì nữa a."

Gương mặt Lý Cường nghiêm túc, nói: " Không có, không có, ai dám a?" Nhưng khóe miệng hắn lại vẫn không nhịn được thoáng nhếch lên.