Phong Lưu Chân Tiên

Chương 62: Vu Sư

Tần Chính lúc này đang có cuộc họp quan trọng, nghe điện thoại run lên hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhìn thấy số của Dương Thiên, Tần Chính cau mày, tên kia gọi điện chắc hẳn không có chuyện gì tốt lành:

- Dương Thiên, ngươi gọi cho ta có việc gì?

Vương Bào giọng có chút lo lắng:

- Tần bá phụ, là ta, Vương Bào.

Tần Chính giật mình:

- Vương Bào, sao ngươi lại có được điện thoại của Dương Thiên.

- Là hắn để ta gọi cho ngươi để hỏi một chuyện.

- Có chuyện gì?

Vương Bào hít một hơi thật sâu, nói:

- Hắn nói ngươi đã đồng ý cho hắn và Tuyết nhi đính hôn, hơn nữa còn sắp chuẩn bị cử hành. Việc này có phải sự thật hay không?

Tần Chính ngẩn ra, chuyện này hắn hoàn toàn chưa từng nghe qua, sao có thể nói là do hắn đồng ý. Đang định phủ nhận, chợt nhớ đến tộc trưởng đã từng căn dặn một câu:

- Bằng một giá phải nhanh chóng tác thành cho Tần Tuyết cùng Dương Thiên.

Tần Chính đối vơi Dương Thiên cũng không phải hiểu rất rõ, nhưng cũng cảm thấy hắn làm người không tệ. Hơn nữa, lai lịch của hắn lại vô cùng kinh khủng, nếu hắn thực sự ưa thích Tuyết nhi, việc này vẹn cả đôi đường. Nghĩ kĩ, Tần Chính trả lời:

- Đúng vậy, hôn sự này ta đã đồng ý. Đồng thời đã chọn ngày tổ chức lễ đính hôn. Nếu ngươi có thời gian nhớ đến tham dự. Dù sao ngươi cũng là bạn thân từ nhỏ của Tuyết nhi. Ngươi đến sẽ khiến nàng rất vui vẻ.

Nghe đầu dây bện kia chỉ còn lại vài tiếng tút tút, Tần Chính thở dài. Hắn nhìn hai đứa nhỏ này lớn lên, sao có thể không rõ chuyện Vương Bào ưa thích Tần Tuyết. Nhưng nếu đem Vương Bào so sánh với Dương Thiên, người nào hơn không cần nói cũng biết. Trọng yếu nhất, người Tần Tuyết ưa thích là Dương Thiên chứ không phải Vương Bào.

Dương Thiên nhìn thấy Vương Bào thả rơi điện thoại trên mặt đất liền mỉm cười. Xem ra Tần Chính cũng rất biết phối hợp với hắn a. Giả vờ quan tâm:

- Ngươi làm sao vậy, có phải hay không cảm thấy không khỏe. Nếu vậy ngươi mau trở về nhà nghĩ ngơi. Ta sẽ chuyển lời lại với Tuyết nhi.

Vương Bào hai mắt phún lửa nhìn Dương Thiên:

- Dương Thiên, ta không biết ngươi làm cách nào khiến Tần bá phụ đồng ý hôn sự này. Nhưng ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi, ngươi không xứng với nàng.

Dương Thiên bật cười:

- Ta không xứng chẳng lẽ ngươi xứng sao?

- Trên thể giới này chỉ có ta có thể là nam nhân của nàng.

- Nếu như ta không đồng ý?

Vẻ mặt Vương Bào bắt đầu ẩn hiện sát khí, trầm giọng:

- Vậy ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.

Dương Thiên vỗ tay, khen ngợi Vương Bào:

- Sát ý rất mạnh, xem ra ngươi cũng đã giết rất nhiều người. Thật khiến ta muốn biết ngươi đi nước ngoài nhiều năm như vậy học được những gì.

- Thử một chút không phải liền biết sao.

Dứt lời, từ trong lòng bàn tay Vương Bào phóng ra một bóng đen rất nhỏ, bay thẳng về phía Dương Thiên. Dương Thiên mặt cười khựng lại, vẻ mặt VSxbHjB hoảng hốt nhìn Vương Bào:

- Ngươi đã làm gì ta?

Vương Bào mỉm cười, lần nữa ngồi xuống đối diện với Dương Thiên, lấy tay khuấy đều ly cafe:

- Cũng không có gì, chỉ là một loại cổ độc. Nó sẽ ngủ ở trong cơ thể ngươi. Cứ cách một tháng sẽ thức dậy một lần ăn lấy nội tạng của ngươi. Nếu không có thuốc giải cổ của ta, ngươi chắc chắn sống không quá 3 tháng.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

- Ta đã nói qua, ngươi hãy ngoan ngoãn đến Tần gia giải trừ hôn ước với Tuyết nhi. Ta có thể cân nhắc thu ngươi làm thuộc hạ của ta.

Dương Thiên vẻ mặt âm trầm:

- Ngươi cho là ta không thể đối phó với nó sao?

- Ngươi có thể thử. Bất quá ta cũng nhắc nhở ngươi, nếu đánh thức nó thì hậu quả ta sẽ không chịu trách nhiệm.

Lắc đầu, Dương Thiên đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một con vật hình dạng kì dị đã chết:

- Thứ rác rưởi như vậy ngươi cũng muốn dùng để đối phó với ta. Có phải hay không đã quá xem thường ta?

Vương Bào hoảng hốt nhìn Dương Thiên:

- Không thể nào, loại cổ độc này là sư phụ đặc biệt chế tạo cho ta, xếp vị trí thứ 83 trên cổ độc bảng. Sao ngươi có thể dễ dàng ngăn cản như vậy, chẳng lẽ…

Dương Thiên từ tốn nói:

- Xem ra sư phụ của ngươi là một Vu sư. Đáng tiếc trình độ của hắn không được cao lắm. Ta có thể nói cho ngươi biết, loại cổ độc này xác thực không tệ, đáng tiếc nó còn chưa trưởng thành.

Vương Bào tâm trạng hiện tại rất loạn:

- Ngươi làm sao lại có thể hiểu rõ như vậy?

- Ta khi xưa có một địch nhân, hắn cổ độc so với các ngươi căn bản là trên trời dưới đất. Sau khi giết hắn, ta cũng đã dành chút thời gian nghiên cứu vài loại bí tịch của hắn.

Nhấp một ngụm cafe, Dương Thiên tiếp:

- Trong cơ thể ngươi hẳn là Đại Lực cổ, cũng chưa trưởng thành. Ta một ngón tay cũng có thể để ngươi chết trăm ngàn lần. Nhưng nể mặt ngươi là bạn của Tuyết nhi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Nói xong, Dương Thiên đưa tay ra, từ trên cánh tay Vương Bào đột nhiên phồng lên. Một vật dính đầy máu phá vỡ da thịt bay về tay Dương Thiên. Một ánh sáng lóe lên, vật kia liền tiêu tán như chưa từng xuất hiện.

- Xem như là giáo huấn ngươi một bài học. Thế giới này có rất nhiều người ngươi không thể trêu chọc.

Vương Bào vẻ mặt tái nhợt, xem ra đã bị thương. Cổ độc chia làm rất nhiều loại, có loại dùng để hại người, cũng có loại dùng để tăng cường sức mạnh bản thân. Hơn nữa mỗi vị Vu sư tu luyện cổ thuật đều có bản mệnh cổ. Theo bản mệnh cổ phát triển, thực lực của Vu sư sẽ càng ngày càng mạnh.

Đại Lực cổ là bản mệnh cổ độc của Vương Bào. Theo Đại Lực cổ bị lấy ra, không những Vương Bào một thân lực lượng hoàn toàn biến mất, hơn nữa khiến hắn bị thương nặng. Ánh mắt căm thù nhìn Dương Thiên:

- Việc ngày hôm nay ta sẽ không quên, sau này nhất định trả lại đầy đủ.

- Ngươi không sợ ta lập tức giết ngươi.

- Ngươi dám sao?

- Ngươi nghĩ ta không dám?

Hai mắt Dương Thiên nhìn thẳng vào Vương Bào. Trong khoảnh khắc, Vương Bào cảm giác hắn đang đỗi mặt với một con quái vật vô cũng khủng khiếp, chỉ một hơi thở cũng có thể khiến hắn hình thần câu diệt.

Dương Thiên tiến đên vỗ vai Vương Bào, đánh thức hắn:

- Không nên nghi ngờ ta. Có điều ta đã nói không giết ngươi thì sẽ không giết ngươi. Hiện tại ngươi có thể cút.

Vương Bào không nói hai lời chạy nhanh ra ngoài, người này thực sự quá kinh khủng, hắn không dám ở lại thêm giây phút nào nữa.

Dương Thiên nhìn theo Vương Bào, khóe miệng hiện lên vẻ trào phúng:

- Một chút huyễn thuật đã không chịu được, vậy mà cũng muốn cùng ta tranh giành nữ nhân.

Cầm ly cafe khuấy đều rồi đưa lên miệng, Dương Thiên tiếp tục ngồi đợi Tần Tuyết. Tần Tuyết cũng rất nhanh đi ra, thấy Dương Thiên liền vui vẻ tiến lại, ngồi đối diện với hắn:

- Dương Thiên, ngươi đến thật sớm a.

- Đâu có, ta cũng chỉ vừa mới tới thôi.

Tần Tuyết liếc nhìn qua đồng hồ, nhẹ giọng:

- Tại sao Vương Bào đại ca vẫn chưa đến?

Dương Thiên nghe được, liền trả lời:

- Đúng rồi, khi nãy Vương Bào đã đến đấy. Sau đó nhận được điện thoại liền vội cả rời đi. Còn nhờ ta nói với ngươi hắn có việc quan trọng, hẹn ngươi lần sau gặp mặt.

Tần Tuyết vẻ mặt hoài nghi, Vương Bào chưa bao giờ lỗi hẹn với nàng:

- Thật sao?

Dương Thiên vẻ mặt nghiêm túc:

- Ngươi không tin có thể gọi điện hỏi hắn.

Tần Tuyết thấy Dương Thiên có vẻ không vui vội nói:

- Không cần, ta tất nhiên sẽ tin tưởng ngươi.

Dương Thiên nội tâm vui vẻ, xem ra trong lòng nàng Dương Thiên có một vị trí quan trọng a. Có nên tận dụng cơ hội lần này bày tỏ hay không?

Nghĩ kĩ một hồi, Dương Thiên quyết định từ bỏ. Không phải nữ nhân đều thích lãng mạn sao, hắn sẽ tìm cơ hội khác, không cần quá vội vã.

Thấy Dương Thiên không nói gì, Tần Tuyết liền hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

- Không có việc gì, cũng không còn sớm. Chúng ta mau đi ăn trưa a.

Nói xong liền đứng dậy kéo tay Tần Tuyết đi ra ngoài. Tần Tuyết vẻ mặt hơi hồng nhưng cũng không rút ta ra mà để mặc cho hắn kéo. Hai người rất nhanh biến mất. Đằng xa, có một nữ nhân tay cầm một tờ báo, đang nhìn theo hướng hai người rời đi. Nếu Dương Thiên nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra, chính là nữ sát thủ lần trước.