Phong Thần Châu

Chương 45: Ở trong cơ thể của ta

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Tần Ninh cũng cảm thấy hài lòng. Xem ra nhị ca cũng rất có nghị lực, đã hút được hai phần khí nóng của Thiên Hỏa Linh Tinh. Tu vi của nhị ca đạt đến Cảnh Môn cảnh là không thành vấn đề.

Mà lúc này, nhị ca không hề định dừng lại mà còn tiếp tục hấp thụ.

Thời gian trôi qua, Tần Ninh dần dần nhíu mày chặt hơn.

Không đúng!

Nhìn Tần Hải có vẻ như đã đạt cực hạn.

Thiên Hỏa Linh Tinh còn sáu phần uy năng, nhưng nhị ca không hề dừng lại.

“Nhị ca, dừng lại đi, huynh đã đạt đến Tử Môn cảnh, vậy là đủ rồi. Linh khí của huynh được Linh Tinh cải thiện nên mạnh hơn người bình thường nhiều lắm, đừng tiếp tục nữa!”

Tần Ninh muốn khuyên ngăn Tần Hải, nhưng lại không thể tiến gần hắn ta.

Sức nóng của Thiên Hỏa Linh Tinh không phải là thứ mà Cương Phong Linh Thể quyết và linh khí hộ thể ngăn cản được.

Lúc này, Tần Ninh đã hiểu được Tần Hải không hề nghe lời hắn mà quyết định quyết đấu với Thiên Hỏa Linh Tinh.

Sắc mặt Tần Ninh hơi biến đổi, cứ thế thì e là sẽ có chuyện lớn mất.

Với uy năng của Thiên Hỏa Linh Tinh thì đủ để đẩy Tần Hải khai thông được chín cửa cảnh giới, đó là một biện pháp trăm lợi không hại. Nhưng nếu bất cẩn một chút thì Thiên Hỏa Linh Tinh sẽ thiêu đốt thân thể thành bụi, không còn cả tro cốt.

Dù là người đã trải qua chín đời chín kiếp thì cũng không dám mạo hiểm vì rủi ro quá lớn.

Nhưng Tần Hải lại đang cố nắm lấy cơ hội này.

“Nhị ca mau dừng tay!”

Tần Ninh lại hét lên: “Nếu huynh chuyển biến xấu thì sẽ là vạn kiếp bất phục đấy!”

Tần Hải đã hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói đó.

Dần dần, hỏa khí bên ngoài cơ thể Tần Hải đã tăng lên.

“Kinh Môn cảnh rồi...”

Tần Ninh kinh ngạc nói.

Lúc này hắn lại phát hiện ra một vấn đề.

Dường như Tần Hải đã không còn bài xích khí nóng của Thiên Hỏa Linh Tinh nữa, mà đã sản sinh ra một loại cảm giác hòa hợp.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, Tần Hải đột nhiên mở mắt ra, hai mắt hắn ta đỏ như máu.

“Tam đệ!”

Hắn ta vẫn ngồi trên xe lăn, định đứng dậy, nhưng vì lâu ngày chưa đi lại nên nhất thời đã quên cách bước chân.

Tần Ninh bước lên đỡ lấy Tần Hải.

“Haha...”

Tần Hải sung sướиɠ cười nói: “Tam đệ, ha ha, tam đệ... chân của ta... đã khỏi, khỏi thật rồi!”

“Không những vậy, ta còn đạt đến Kinh Môn cửa thứ tám, trăm mạch tứ chi, lục phủ ngũ tạng, ngưng tụ Mệnh Môn, mũi miệng tim kéo thẳng một đường!”

Tần Ninh lúc này lại hơi hoài nghi.

Tần Hải hấp thu bốn phần khí nóng, vậy năm phần còn lại ở đâu?

“Nhị ca, Thiên Hỏa Linh Tinh đó...”

“Ở trong cơ thể của ta!”

Tần Hải vui mừng nói: “Ta vốn chỉ hấp thụ được có ba phần là đã không chịu được rồi, nhưng khi cắn răng kiên trì đến bốn phần và định dùng Linh Diễm quyết để giải phóng khí nóng ra thì một nửa số Thiên Hỏa Linh Tinh còn lại đó đã bắt đầu ổn định ngồi vào trong cơ thể ta rồi!”

Nghe đến đây, ánh mắt Tần Ninh tràn đầy kinh ngạc.

“Không lẽ...”, Tần Ninh sửng sốt.

“Không lẽ cái gì?”

“Không, không có gì cả!”

Tần Ninh hít sâu, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

Hắn đã nghĩ ra một ý tưởng to gan, nhưng giờ thì không dám xác định.

Nếu hắn có được thực lực như năm đó thì chắc chắn sẽ xác định được.

Nhưng nếu thật sự như hắn nghĩ thì dù có là Uẩn Linh Đài cũng không tra ra được.

“Lần này có thể coi như là trong họa được phúc đó!”, Tần Ninh nhìn nhị ca và nói: “Nhưng lần sau huynh đừng có mạo hiểm như vậy nữa!”

Nói rồi, Tần Ninh lấy ra năm viên Thiên Hỏa Linh Tinh khác giao cho Tần Hải.

“Nhị ca, đây còn năm viên Thiên Hỏa Linh Tinh, huynh lấy mà hấp thụ, đủ để lên đến tầng năm Linh Hải cảnh, thậm chí là Linh Đài cảnh!”

“Năm viên Thiên Hỏa Linh Tinh...”

Tần Hải hoàn toàn sửng sốt.

Một viên Thiên Hỏa Linh Tinh đã đủ để khiến cả đế quốc Bắc Minh rơi vào chiến tranh rồi, thế mà Tần Ninh, lại có đến năm viên!

Hỏa Diễm phân thành Mộc Hỏa, Thú Hỏa, Địa Hỏa, Thiên Hỏa và Thần Hỏa trong truyền thuyết.

Thần Hỏa chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Thiên Hỏa ở đế quốc Bắc Minh đã chỉ là nghe danh không thấy mặt rồi.

Thế mà Tần Ninh lại lấy ra năm viên Thiên Hỏa Linh Tinh!

“Với ta thì nó không là gì cả, nhưng với cả đế quốc thì sẽ dẫn đến diệt vong đấy”.

Tần Ninh cười nói: “Cho nên nhị ca phải cẩn thận đó”.

“Yên tâm, ta sẽ cẩn thận!”

Hai huynh đệ nhìn nhau cười. Tần Hải đứng vững rồi ôm lấy Tần Ninh.

Là nhị ca mà hắn ta lại chẳng thể bảo vệ cho đệ đệ của mình, lại còn để tam đệ giúp đỡ.

“À mà ta đã nhận được thư của đại ca, biết được chuyện của đệ nên huynh ấy đang chuẩn bị về thành đó. Tính ngày thì có lẽ sắp đến rồi, ấy thế mà giờ vẫn chưa có tin gì...”

“Đại ca...”

Trong trí nhớ của Tần Ninh hiện ra bờ vai vững chắc của Tần Sơn.

Hắn còn nhớ rất rõ, hồi còn nhỏ, hắn đã trèo lên cổ đại ca không biết bao nhiêu lần rồi hoan hô trêu đùa, vì thế mà bị cha mắng không ít.

“Có lẽ là có chuyện gì làm chậm trễ đấy!”

Tần Ninh cười nói: “Không sao đâu, lần này hai huynh đệ chúng ta còn chuyện gì mà không gánh được chứ?”

“Ừ!”

Cộc cộc cộc...

Có tiếng gõ cửa vang lên, một giây sau, có bóng người phá cửa đi vào.

“Ninh ca...”

“Ơ?”

Tần Hâm Hâm còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hai bóng dáng đứng trong sân, nhất thời chết lặng.

“Hải ca... Huynh huynh huynh... đứng dậy được rồi!”

“Nhóc thúi!”

Tần Hải vỗ đầu Tần Hâm Hâm rồi cười mắng: “Sao, ta đứng dậy được thì đệ không vui à?”

“Vui chứ vui chứ, vui gần chết luôn ạ!”

Tần Hâm Hâm cười vui vẻ: “Như vậy tam kiệt Tần gia của chúng ta sẽ lại nổi danh khắp thành Lăng Vân rồi!”

Tam kiệt Tần gia...

Sắc mặt Tần Ninh và Tần Hải đều trở nên kỳ quái.

“Đệ vừa mới vội vội vàng vàng như thế là có chuyện gì hả?”, Tần Ninh hỏi.

“À đấy, chuyện lớn chuyện lớn!”

Tần Hâm Hâm lập tức biến sắc nói: “Con chó già Thẩm Thừa Phong đó dẫn hàng trăm hộ vệ của nhà họ Thẩm đến để vây quanh Tần phủ chúng ta, muốn phá cửa đi vào!”

“Ồ? Chỉ có Thẩm Thừa Phong thôi à?”

“Vâng, không