Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 60

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Kỷ Dao biểu hiện ra sự kinh sợ làm nàng càng trở nên điềm đạm đáng yêu, Tống Thụy thực sự cảm thấy tiểu cô nương này đúng là gió chiều nào theo chiều ấy. Khi đối mặt với Tống Vân, vì biết Tống Vân ôn hòa nhã nhặn, nên khi nói dối mà thái độ vẫn thản nhiên, lúc gặp Du cô nương kia thì lại độc miệng gay gắt.

hiện nay đối mặt với hắn ta, lại bày ra bộ dáng tiểu bạch thỏ, để bản thân hắn ta bỏ qua nàng?

Thú vị!

"không bằng Nhị cô nương nói lời thực lòng đi," thân hình hắn ta hơi hơi nghiêng về phía trước, rất có hứng thú hỏi thăm, "Nhị cô nương rốt cuộc muốn cái gì, bản Vương thực sự rất hiếu kì."

Vừa rồi nàng cự tuyệt hai người đàn ông, một người là Sở vương Điện hạ được Phụ hoàng vô cùng yêu quý, một người là Đại đô đốc tay nắm binh quyền, nhưng Kỷ Dao cư nhiên đều cự tuyệt, nàng rốt cuộc muốn cái gì? Ngay cả Tống Vân và Dương Thiệu đều không thể thỏa mãn?

"không biết Tam điện hạ có ý gì?" Kỷ Dao không rõ hắn ta đang hỏi cái gì, đang yên đang lành hỏi nàng làm cái gì, thực sự là chẳng hiểu ra làm sao cả, "đợi lát nữa Thọ Xuân trưởng công chúa liền ra ngoài rồi, mong Tam điện hạ buông tay, nếu như Trưởng công chúa hỏi tới, sợ rằng không sẽ không dễ đáp lời."

"Vậy ta sẽ trả lời thay ngươi, liền nói ở cùng một chỗ với bản Vương đi."

Sau lưng Kỷ Dao xuất ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nàng biết rõ mục đích của Thọ Xuân trưởng công chúa, bà muốn tuyển phi cho hai đứa cháu trai, nếu Tống Thụy nói như vậy, sợ rằng nàng sẽ gặp tai ương!

đang muốn vòng vo với Tống Thụy thì phía sau truyền tới giọng nói nghiêm khắc của nam tử: "Tam đệ, buông nàng ra."

Tống Diệm đi tới.

"Đại hoàng huynh?" Tống Thụy không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau, Tống Thụy hơi cười: "Đại hoàng huynh, đây là chuyện giữa đệ và Nhị cô nương, mong Đại hoàng huynh không nhúng tay vào."

Giữa bọn họ thì có chuyện gì cơ chứ?

Kỷ Dao là thê tử tương lai của Dương đô đốc, Tống Diệm không cho phép Tống Thụy hồ nháo như vậy, vội bước lên trước, trách mắng: "Kỷ cô nương là khách cô cô mời tới, đệ làm vậy không sợ chọc giận cô cô hay sao?"

"Chọc giận? Đại hoàng huynh, hôm nay chính cô cô bảo đệ tới tuyển chọn một Vương phi,"khóe miệng Tống Thụy nhếch lên, "đệ đương nhiên phải nhìn cho kĩ càng rồi."

nói cứ như là chọn rau ở chợ không bằng ấy.

Tống Diệm thấy hắn ta vô lý, nghiêm giọng quát: "Tam đệ, Kỷ cô nương là thiên kim của Tri phủ phủ Thuận Thiên, ca ca nàng nhận lệnh tới Kiến Châu trấn an nạn dân. Phụ tử Kỷ gia vì nước vì dân, hết lòng hết sức, đệ thân là Hoàng tử, cư nhiên lại đối xử với nữ nhi của triều thần như vậy hay sao!"

Lời này nói rất chính nghĩa, Tống Thụy không khỏi nhướng mày.

Lần trước ở trong cung, hắn ta tận mắt chứng kiến Tống Diệm dẫn Dương Thiệu nhập cung, lại cùng Dương Thiệu đi tìm Kỷ Dao. Nếu nói Tống Diệm thích Kỷ Dao, điều này không thể xảy ra, nếu nói không thích, vậy thì Tống Diệm tại sao lại đối tốt với Dương Thiệu như vậy? Dương Thiệu là người như thế nào, cho dù hắn có thể làm cánh tay đắc lực, thì cũng không đủ để một Trữ quân phải làm tới mức độ này.

Tống Thụy buông tay: "Chỉ là đùa một chút với Kỷ cô nương thôi, Đại hoàng huynh không cần căng thẳng. Huynh hỏi thử Kỷ cô nương, có phải vừa rồi đệ cứu nàng hay không?"

Kỷ Dao khó mà phản bác.

Xác thực không thể phủ nhận rằng Tống Thụy không giúp đỡ một chút nào.

Du Tố Hoa kia không biết kiềm chế sự kích động, vừa rồi nàng chỉ là thù cũ thêm hận mới nên mới nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không ngờ tới Du Tố Hoa lại vứt bỏ lễ nghi của nữ tử, cư nhiên muốn động tay động chân, giống như một bà điên vậy!

Kỷ Dao nói: "Tam điện hạ giúp ta một việc nhỏ."

Việc nhỏ....

Tống Thụy liếc nàng một cái, cái đó là việc nhỏ sao.

Tống Diệm vẫn không dám thả lỏng: "Kỷ cô nương, cô nương đi theo ta thôi."

"Vâng, Thái tử điện hạ."

Kỷ Dao biết Tống Diệm qua lại với Dương Thiệu, lần này tới giúp đỡ nhất định là vì nể mặt Dương Thiệu, vậy thì, đi theo Thái tử dù sao cũng an toàn hơn đi theo Tống Thụy nhiều.

Nàng đi theo sau.

Bị Tống Diệm quấy rầy, vấn đề của hắn ta còn chưa nhận được câu trả lời, Tống Thụy rất thất vọng, nhưng không thể vội vàng được, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

"Kỷ cô nương, cô nương không bị dọa sợ chứ?" Giọng nói Tống Diệm ôn hòa, "Tam đệ này của ta có chút vô liêm sỉ."

"May mà Điện hạ tới kịp thời, đa tạ."

"không cần, ta chịu ơn của Hầu gia, nên làm vậy."

Nghe thấy lời này, Kỷ Dao cắn cắn môi, thực sự không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.

Cảm thấy nàng giống như ngượng ngùng, Tống Diệm nhỏ giọng nhắc nhở: "Kỷ cô nương, hôm nay cô nương nhất định phải đề phòng Nhị đệ và Tam đệ, nếu như bọn họ bảo người truyền tin, cô nương tuyệt đối không nên gặp mặt. Vạn nhất bọn họ nói muốn cưới cô nương, vậy sẽ rất phiền phức, nhưng cô nương yên tâm, ta sẽ giải thích trước mặt Phụ hoàng, dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ."

Ý trong lời nói, nàng quen biết Dương Thiệu trước, khẳng định là sẽ gả cho Dương Thiệu.

Khóe miệng Kỷ Dao nhếch lên, đột nhiên cảm thấy cảm tình của Tống Diệm và Dương Thiệu cũng không sâu sắc lắm, nếu không thì tại sao Thái tử lại không biết tâm tư của Dương Thiệu cơ chứ?

hắn căn bản không muốn gặp nàng nữa, làm sao còn nhắc tới việc cưới nàng. Nhưng có câu nói này của Tống Diệm, cũng coi như là chuyện tốt, dù sao nàng cũng không muốn trở thành Vương phi.

"Vậy ta xin đa tạ Thái tử điện hạ." Nàng mỉm cười, nhún gối hành lễ.

Tiểu cô nương hiểu biết lễ nghĩa, lớn lên xinh đẹp, chẳng trách Dương Thiệu yêu thích, Tống Diệm chắp tay ra sau: "Kỷ cô nương không cần khách khí." Dừng một chút lại nói, "cô nương đi cùng ta cũng không tiện lắm, vạn nhất bị cô cô hiểu lầm... hiện tại cô nương đi tới nơi tụ hội đi."

Kỷ Dao đáp ứng, đi về mặt trước của hồ nước.

Tống Diệm ở sau dõi mắt nhìn theo, thấy nàng an toàn đi tới chỗ đám đông rồi, hắn ta mới rời đi.

Đúng lúc Thọ Xuân trưởng công chúa đi ra, liếc nhìn một đám cô nương nói: "Các ngươi không cần câu nệ, chỗ ta chỉ có phòng ốc sơ sài, mọi người cứ tự nhiên."

Bà làm người ôn hòa, nói như vậy khiến cho các cô nương đều bật cười.

Thọ Xuân trưởng công chúa sai nha hoàn bưng điểm tâm, đồ ăn lên, còn có rượu hoa quả.

"Phật nói "một ngày ăn một bữa, quá trưa không ăn", mặc dù ta tin phật, nhưng lại không ngăn được cái miệng, cho nên những đồ ăn này ngon như vậy, các ngươi cùng thưởng thức xem sao."Thọ Xuân trưởng công chúa nói đùa, "ta cũng chỉ mang ra được mấy món này thôi."

Các cô nương lại được phen cười vui vẻ, ai ai cũng cúi đầu ăn thử.

"Rượu hoa quả này, nói là quỳnh tương ngọc lộ cũng không quá." một giọng nói kiều mị cất lên, "thần nữ đoán, đây có lẽ là rượu táo đỏ, táo đỏ được hái từ hậu viện của Trưởng công chúa, Thần nữ đoán có đúng hay không?"

Hậu viện của Trưởng công chúa trồng một vườn, đợi đến ngày thu đông, táo đỏ liền chín thơm giòn ngon miệng, bà bảo sư phụ chưng cất rượu trong cung ngâm thành rượu táo đỏ cho bà. Trưởng công chúa hơi mỉm cười: "thật thông minh, ngươi đoán đúng rồi, ta thưởng cho ngươi một bình."

"Tạ Trưởng công chúa."

Mọi người đều hâm mộ nhìn người được thưởng rượu.

Kỷ Dao không quay đầu, bởi vì vừa nghe liền biết đó là nữ nhi Diên An Hầu Hứa Linh Nhi, một quý nữ hung hăng càn quấy. Kiếp trước ả ta gả cho Thái tử, kiếp này không thành công, nên muốn kiếm một chức Vương phi đây mà.

Nhưng chẳng liên quan gì tới nàng, Kỷ Dao nhìn rượu táo đỏ trước mặt, màu rượu đỏ tươi, câu dẫn người khác uống nó, nàng muốn uống thử một ngụm, nhưng lại không dám, sợ rằng lát nữa bị say, đang lúc phân vân thì nghe thấy tiếng nói của Trưởng công chúa: "Đợt trước ta nghe thấy có rất nhiều cô nương đi phát cháo, đều tới đây cho ta nhìn xem."

Nàng là được hưởng ké chút ánh sáng từ Chu Lương âm, rốt cuộc có tính hay không?

Nhưng ma ma bên người Trưởng công chúa lại đọc tên từng người, Kỷ Dao chỉ có thể đi qua, đồng thời đi cùng nàng còn có Chu Lương âm, Trần Viện, Khương Chỉ... tổng cộng có năm vị cô nương.

Bọn họ vây quanh Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa liếc mắt nhìn, thấy các cô nương đều không tệ thì âm thầm gật đầu, bà vẫn là yêu thích người thiện tâm.

Hứa Linh Nhi ở bên cạnh xem, đột nhiên phát hiện ra Chu Lương âm và Kỷ Dao, hai người đó từng làm mất mặt ả ta ở Ngọc Mãn Đường, ả ta cho rằng Chu Lương âm đã bị giáo huấn rồi, kết quả nàng ta vẫn dám phát cháo trong Kinh thành, giả mù mưa sa làm việc thiện cái gì cơ chứ!

Tay ả ta bắt lấy roi ngựa bên eo.

Trưởng công chúa là tỷ tỷ duy nhất của Hoàng thượng, mặc dù bà không màng danh lợi, nhưng không có ai dám đắc tội Trưởng công chúa cả, có cơ hội này, người ta cũng chỉ nghĩ tới lấy lòng bà mà thôi.

Trần Viện nhìn thấy mèo của Trưởng công chúa, cười nói: "Mèo của ngài thật đẹp, cũng hiếm có, từ trước tới nay tiểu nữ chưa từng nhìn thấy loài mèo này trong Kinh thành."

Đó là sủng vật của bà, được khen đương nhiên là vui vẻ, Trưởng công chúa vuốt ve bộ lông dài mượt của mèo: "Loại mèo sư tử này cực hiếm thấy, Bảo Tự Quốc tiến cống cho tiền triều, tổng cộng mười hai con, sau đó sinh sản nhiều thêm mấy con, có những con không sống sót được bao lâu, đến nay tính trong cả nước Đại Yến cũng chỉ có khoảng mấy chục con mà thôi."

Kỷ Dao kinh ngạc, thì ra mèo này quý giá như vậy!

Nàng đột nhiên có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Trưởng công chúa, thần nữ có một câu hỏi muốn thỉnh giáo ngài."

"Ngươi nói."

"Nếu như trong nhà chỉ có một con mèo sử tử, vậy phải làm sao? Nghe nói nó lớn lên rồi sẽ...." Kỷ Dao cảm thấy có chút nóng mặt, "nên tới chỗ nào để mua thêm một con nữa?"

Trưởng công chúa cười, còn cho rằng nàng hỏi vấn đề gì, kết quả lại quan tâm tới chuyện sinh sản của mèo, vị cô nương này rất đáng yêu.

"Ngươi nuôi một con mèo sư tử?"

"Vâng."Kỷ Dao gật gật đầu.

Trưởng công chúa trầm ngâm: "Con mèo cái này của ta năm ngoái có sinh hai con mèo con, một con tặng cho Vĩnh Gia Hầu lão phu nhân, một con bị Hoài Viễn Hầu cầm kinh phật tới đổi... nếu không, ngươi đi hỏi bọn họ xem, chắc là chúng đều lớn rồi."

Kỷ Dao sửng sốt.

hắn chẳng nhắc tới chút nào.

Thấy tiểu cô nương biểu tình phức tạp, trong lòng Trần Viện hơi động, thăm dò: "Nếu loại mèo này hiếm có như vậy, Kỷ cô nương, con mèo sử tử của cô nương từ đâu mà có?"

Lúc ở Hoài Viễn Hầu Phủ, Trần Viện từng châm chọc nàng, Kỷ Dao nhàn nhạt nói: "một vị bằng hữu tặng ta, không tiện tiết lộ danh tính."

Cảm nhận được sự kiêu căng trong lời nói của nàng, Trần Viện cắn răng, trực giác mách bảo người tặng chính là Dương Thiệu, nhất thời cảm thấy tức giận.

Sau lần đó Thái phu nhân cũng không tổ chức tiệc cua gì hết, cũng không biết đã chọn được người hay chưa? không đến nỗi chọn Kỷ Dao đi? Gia thế của nàng làm sao có thể so sánh với mình cơ chứ, phụ thân mình là Tả thị lang, Trần Viện cảm thấy bất bình. Chỉ có điều gia giáo của ả tốt, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.

Đợi đến giờ Thân, cảm thấy các cháu trai của mình nên nhìn đều nhìn hết rồi, Trưởng công chúa liền giải tán tiệc, trở về phòng chính hỏi thăm bọn họ.

"Có vừa ý ai không?"

"không có."

"không hề."

Hai đứa cháu đồng thanh trả lời, lời ít ý nhiều.

Cảm thấy có chút tức giận, Trưởng công chúa hít thở sâu: "Nhiều cô nương như vậy cũng không chọn được một người, chẳng trách Hoàng thượng tức giận như vậy!"

"Cũng không phải là không có," Tống Thụy nói, "cháu cảm thấy...."

Tống Diệm nghiêm giọng nói: "Đệ cảm thấy cái gì, đệ câm miệng cho ta!"

Quả thực là tức tới mức giơ chân, Tống Thụy mỉm cười, Đại ca thật thú vị, bảo hộ Dương Thiệu như vậy, lẽ nào Dương Thiệu là cha.... không, không, là ân sư? hắn ta không tin, việc Tống Diệm khiến Phụ hoàng hồi tâm chuyển ý, cũng không thể là công lao của một người được.

hắn ta nói: "Đệ chỉ muốn nói là đệ không gấp, đợi Nhị ca chọn trước đi."

Tống Vân không nói lời nào.

Trưởng công chúa nói: "Ta xem ngược lại có vài nhân tuyển, như Chu Lương âm Chu cô nương, Khương Chỉ Khương cô nương, còn có Kỷ Dao Kỷ cô nương, Từ Uyển Ngọc Từ cô nương, mấy cô nương này đều không tệ, các ngươi tự mình nghĩ xem."

Chu Lương âm? Tống Vân cau mày, Lương âm... hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó.

Nhưng tại sao nghĩ như thế nào cũng không ra cơ chứ, lại thêm hôm nay Kỷ Dao cự tuyệt hắn ta, khiến tâm trạng Tống Vân rất hậm hực, nói cáo từ rồi rời đi.

Kỷ Dao ngồi kiệu trở về phủ.

không ngờ Du Tố Hoa vẫn luôn kiềm chế một bụng tức giận, suốt vài canh giờ đều tính toán làm sao để báo thù, cư nhiên chặn Kỷ Dao ở cuối đường Tập Hiền.

Mộc Hương chắn ở phía trước, trách mắng: "Du cô nương, ngươi làm cái gì vậy?"

Du Tố Hoa nói: "Kêu cô nương nhà các ngươi đi ra, lời vừa rồi chúng ta còn chưa nói xong đâu."

Đúng là bà điên, Kỷ Dao cũng không lộ mặt, chỉ cảnh cáo: "Du Tố Hoa, nếu ngươi vẫn không chịu rời đi, ta liền bảo kiệu phu đuổi ngươi đi. Ngươi tốt xấu gì cũng xuất thân từ thư hương môn đệ, vẫn nên giữ lại chút mặt mũi cho bản thân đi."

Du Tố Hoa đảo mắt, đột nhiên đổi sang giọng ôn nhu: "Ta không cãi nhau với cô nương, Kỷ cô nương, ta chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với cô nương, cô nương đi ra đi."

Bọn họ nói chuyện gì? Nàng quá hiểu Du Tố Hoa rồi, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả! Kỷ Dao mới không trúng kế đâu, nàng nói với kiệu phu: " Nếu Du cô nương vẫn tiếp tục ngăn chặn, các ngươi liền kéo nàng ta ra."

Đúng là tiện nhân!

Có điều nàng ta lập tức sẽ phải hối hận, Du Tố Hoa liếc mắt nhìn phía trước, nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang đi về phía này, trong lòng đại hỉ, di chuyển tới gần cửa sổ của kiệu: "Kỷ cô nương, những lời cô nương nói với ta lúc trước, có còn nhớ hay không?"

Kỷ Dao không nói gì.

"cô nương vừa nói với ta, bảo ta chuyển lời tới biểu ca, không cần tới tìm cô nương nữa, lời này có đúng không? không chỉ như vậy, cô nương còn hẹn gặp mặt riêng Tĩnh Vương nữa! cô nương bảo Tĩnh Vương làm ta bị thương, Kỷ cô nương..." Du Tố Hoa đang nói, dường như lúc này mới phát hiện ra Dương Thiệu, vội bịt miệng, "biểu ca, sao huynh lại ở đây?"

Tiếng xưng hô này khiến Kỷ Dao trong lòng co rút.

Đường Tập Hiền rất gần Hoài Viễn Hầu phủ, chẳng trách Du Tố Hoa sẽ chặn đường ở đây, ả thích Dương Thiệu nên khẳng định là hiểu rõ lộ trình trở về nhà của hắn, vừa rồi nói những lời kia chủ yếu cũng là để Dương Thiệu nghe thấy mà thôi.

"Biểu ca..." Du Tố Hoa nhìn kiệu, “Kỷ cô nương ở bên trong, hôm nay bọn muội tới phủ của Thọ Xuân trưởng công chúa làm khách, những lời đó là nàng ta đích thân mở miệng nói, muội tuyệt đối không lừa huynh, nếu như nói sai sự thật, muội nguyện ý bị ngũ lôi đánh trúng!"

Ai bảo Kỷ Dao kiêu căng ngạo mạn, nói ra những lời này, đến nay bị Dương Thiệu nghe thấy rồi!

Nhưng Dương Thiệu cũng không tức giận, chỉ phân phó Trần Tố: "Tiễn nàng ta về Du phủ, nói với Du phu nhân, nếu sau này còn xuất hiện trước mặt bản Hầu, đừng trách ta không lưu tình."

Cái gì....

Kỷ Dao nói ra lời như vậy, vậy mà hắn không có phản ứng gì, ngược lại quay lại đối phó ả? không xuất hiện trước mặt hắn, vậy thì là vĩnh viễn không được xuất hiện hay sao? Là bảo Mẫu thân đưa ả rời khỏi Kinh thành sao?

Sắc mặt Du Tố Hoa trắng bệnh dọa người, thét lên: "Biểu ca, Kỷ Dao thực sự nói với muội như vậy, nàng ta không muốn gả cho biểu ca, không muốn gặp lại huynh nữa, muội không nói dối! Biểu ca, muội chỉ muốn tốt cho huynh, để huynh nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta mà thôi!"

"Mang đi." Dương Thiệu nhàn nhạt nói, một chút hỉ nộ cũng không lộ ra ngoài.

Trần Tố ở bên cạnh đột nhiên lại cảm thấy một trận khủng hoảng, vội vàng kêu Trần Liệt cùng nhau kéo Du Tố Hoa rời đi.

Bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, tiếng thét to, tiếng rao bán đều biến mất, nàng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hắn, đi từ bên cửa sổ của kiệu tới phía trước, sau đó chắn trước rèm kiệu.

Cách một tầng vải màu xanh đậm, nàng có thể tưởng tượng ra dáng đứng của hắn.

Nhất định là thẳng tắp.

Cách rèm vải, nàng thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, hình như có một sức mạnh vô hình, đè ép trái tim nàng.

Nhất thời nàng cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng nàng từ từ nâng cằm lên.

Nếu như lúc này Dương Thiệu vén rèm lên chất vấn, nàng có thể nói với hắn như thế này, nàng không muốn tiếp tục gặp mặt hắn nữa, từ nay về sau, bọn họ đi đường riêng của mình.

không phải hắn hi vọng như vậy hay sao?

Những ngày này, hắn không phải chưa từng nghĩ tới nàng, nhớ tới nàng hay sao?

Nàng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm tấm rèm che.