Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 81

Dương Thiệu trở lại Hầu phủ, đại phu bắt mạch nói là do mệt mỏi quá sức, dẫn đến tà khí xâm nhập nhiễm cảm lạnh, viết đơn thuốc cho hắn.

Gần đây con trai thường xuyên không về nhà, Thái phu nhân cũng nghe phong phanh trên triều đình, chờ đến lúc tiễn đại phu liền hỏi lý do.

"không phải con thật sự muốn đi đánh trận chứ?" Thái phu nhân ngồi ở bên giường, "Ta nghe cậu con nói, gần đây con thường đến Binh bộ, có việc này không? Nếu không phải vì hai nước giao chiến, phủ Đô đốc và Binh bộ nên tránh hiềm nghi!"

"Vâng, con muốn đi Ngân Xuyên." Dương Thiệu cũng không giấu, "Nhưng mà ngài không cần lo lắng, Hỏa Si không có thực lực, bây giờ tiến đánh dễ dàng hơn sau này, nếu kéo dài đến tương lai sẽ thành tai họa. Con bận rộn cũng vì bàn kế sách với Binh bộ, diệt tận gốc Hỏa Si."

"Nếu dễ dàng như vậy, vì sao con còn muốn tự mình đi? Phái tướng quân khác là được, không phải Hoàng thượng cũng phụ thuộc vào con xử lý công vụ sao?"

Mối thù hận này mẫu thân mình không thể hiểu được, Dương Thiệu cũng không nói rõ ràng: "Trận chiến này con phải đi, mẫu thân không cần khuyên nữa."

Cho dù bệnh cũng có thể cảm giác được quyết tâm của hắn, Thái phu nhân không hiểu lắm, chỉ là tình huống bây giờ không nên nhiều lời, bà dặn con trai nghỉ ngơi cho tốt rồi đi.

...

Kỷ Dao về đến nhà, phát hiện mẫu thân mình không biết, vội vàng nhanh chóng thay quần áo gã sai vặt ra.

Mộc Hương lén lút đem quần áo cho Chu Niệm, tránh sau này phu nhân trông thấy.

Lúc này đã gần chạng vạng tối, Kỷ Dao dùng bữa xong liền cảm thấy mệt mỏi, ở ngoài cửa đút rùa đen ăn, sau đó trêu đùa mèo một lát, tắm rửa rồi sớm chìm vào giấc ngủ.

Thời tiết hơi nóng.

Đắp chăn mỏng manh, bên tai dường như có tiếng côn trùng đêm râm ran, âm thanh nho nhỏ, chợt xa chợt gần.

Nàng ở bên trong một vùng tăm tối, đột nhiên nhìn thấy một ngọn đèn dầu phát sáng lên.

một nam nhân mặc cẩm bào màu xanh ngọc ngồi ở bên giường, trong tay bưng bát thuốc, mỉm cười nhìn nàng: "Dao Dao, uống một chút đi, ta thử qua rồi, không đắng."

"Chàng gạt người, hôm qua thiếp mới uống, đắng muốn chết."

"Vậy nàng muốn thế nào mới chịu uống?"

"Chàng uống một ngụm."

Nam nhân rất có tính nhẫn nại đối với chuyện cố tình gây sự này, ngay trước mặt nàng uống một muỗng thuốc: "Như thế nào? Ta đã nói không đắng mà."

"Chàng vốn không sợ đắng, chàng ngậm hoàng liên* còn không sợ!"

*hoàng liên là một vị thuốc rất đắng.

hắn cười, dịu dàng nói: "Dao Dao ngoan, ta đút cho nàng uống được không?" hắn ngậm một ngụm thuốc, cúi người, hôn lên môi nàng.

Cay đắng tràn lan, dường như lại có chút ngọt, nàng chỉ cảm thấy ngực khó chịu, thở không nổi, bỗng nhiên ho khan một tiếng. Ngay sau đó ho khan kịch liệt.

Mộc Hương nghe tiếng, vội vàng chạy tới: "Tiểu thư, sao đột nhiên người lại ho khan vậy?" Nàng đốt đèn, kéo màn ra.

Trong chăn, mặt mũi tiểu cô nương ửng đỏ.

Nàng cúi người, đẩy nàng ấy một cái.

Kỷ Dao tỉnh mộng, mở mắt ra, thấy bên cạnh nào có Dương Thiệu, thì ra là nàng nằm mơ, mơ đến chuyện của kiếp trước.

thật ra từ lúc sống lại cho đến nay nàng đều không nằm mơ thấy Dương Thiệu, chẳng biết vì sao hôm nay lại...Chẳng lẽ bởi vì ngồi chung một xe ngựa, nàng xoa tay cho hắn? Nàng nói: "Mộc Hương, rót cốc nước..." Giọng nói khàn khàn, nàng lại ho khan, thở cũng không được.

Mộc Hương lo lắng, vội vàng bảo Bạch Quả đi báo cho Liêu thị.

Hơn nửa đêm, Liêu thị khoác quần áo đến xem con gái.

Bà đưa tay sờ trán của nàng, cảm thấy nóng hổi, trong lòng Liêu thị biết là nhiễm bệnh, lập tức sai gã sai vặt đi mời đại phu bên ngoài: "Có thể rất nhiều tiệm thuốc đã đóng cửa, ngươi cẩn thận tìm xem, có còn nhà ai mở hay không, trả nhiều bạc một chút, nhất định phải mời đến nhà."

Gã sai vặt vâng lời, nhanh chóng bước đi.

Chuyện này khiến cho Kỷ Chương cũng tới, vừa rồi vợ ông đứng dậy ông đã tỉnh, thấy vẫn chưa về nên hỏi người hầu, mới biết con gái không khỏe.

"Chàng đi ngủ đi, thiếp canh ở đây." Liêu thị nói, "Ngày mai chàng còn phải đến nha môn nữa."

"Cũng không còn bao lâu, không ngủ nữa." Kỷ Chương nhìn Kỷ Dao, dường như lại mê man, "Đứa nhỏ này sao đang tốt lại đột nhiên bệnh? Còn ho khan, thời tiết này không thể nào cảm lạnh chứ, chẳng lẽ ban đêm còn đạp chăn, cũng không còn là đứa trẻ nữa."

Mộc Hương ở bên cạnh mặt trắng bệch, cúi thấp đầu, sợ Liêu thị hỏi tới.

Nha hoàn bên cạnh con gái đều trung thực, hơn nữa Liêu thị hoàn toàn không nghĩ đến Kỷ Dao sẽ ra ngoài, bà cũng rất ngờ vực: "Chắc là đạp chăn."

"Ta sai phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, chờ lát nữa chúng ta dùng bữa sáng trước." Kỷ Chương đi ra ngoài.

Qua một thời gian, gã sai vặt dẫn đại phu tới.

Liêu thị cúi người đánh thức Kỷ Dao, đỡ nàng ngồi dậy: "Nhanh chóng để đại phu xem, uống thuốc xong sẽ khỏi."

Kỷ Dao mơ màng duỗi tay ra.

Đại phu kia ngồi xuống, bắt mạch cho nàng.

Trong phòng tĩnh lặng im ắng.

một lát sau, đại phu nói: "Có hơi cảm lạnh, không có gì nghiêm trọng, ta cho một đơn thuốc hai ba ngày có thể khỏi, đúng rồi, chỗ ta còn có một loại thuốc viên đặc chế," Ông dặn dò đệ tử, "Tố Vân, đem hòm thuốc của ta ra đây."

Lúc đầu đại não của Kỷ Dao còn chưa tỉnh, kết quả nghe được cái tên này, cả người đều tỉnh táo, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tố Vân, thấy nàng ta lông mày nhỏ mắt nhỏ, bờ môi rất mỏng, trên má trái có một vết sẹo, dưới ánh đèn làm cho người ta sợ hãi. Nàng thét lên một tiếng, chỉ về phía nàng ta: "Nương, mau đuổi nàng ta ra, con không cần thuốc viên, con không cần đại phu này khám bệnh!"

Liêu thị nhỏ giọng: "Dao Dao, làm sao vậy, con làm sao vậy? Đây là đại phu, nha đầu kia cũng là người của ông ấy."

"Con mặc kệ, nương, nương mau đuổi nàng ta đi." Trong chớp mắt Kỷ Dao nhớ đến chuyện mình bị hạ độc chết, cảm giác toàn bộ cổ họng đều trở nên đau nhức.

Cũng không biết lý do vì sao, kỳ kỳ quái quái, nhưng Liêu thị đau lòng con gái, đành phải xin lỗi hai người này, trả tiền rồi bảo gã sai vặt đưa ra ngoài.

Bất đắc dĩ phải mời đại phu khác, Kỷ Dao mới ngoan ngoãn nghe lời.

Nhìn con gái chìm vào giấc ngủ, Liêu thị nói khẽ: "Vừa rồi trên mặt nha đầu kia có sẹo, sợ là hù dọa Dao Dao, con bé đang không thoải mái, không biết nhìn thành cái gì."

"không sao thì tốt rồi, con bé còn trẻ, hồi phục nhanh thôi." Kỷ Chương nắm tay bà, "Nàng cũng mệt rồi, ăn một chút đi."

Hai người nhẹ chân nhẹ tay rời đi.

Ngày hôm sau Kỷ Đình Nguyên mới biết muội muội bị bệnh, sau khi rời khỏi nha môn, Tô Thăng và Lý Băng Ngọc gọi hắn đi uống rượu.

"không đi, ta phải đi thăm muội muội."

"Ôi, thật là một ca ca tốt." Tô Thăng vỗ vỗ bả vai hắn, "Đáng tiếc, vốn chúng ta muốn cùng ngươi đến quán rượu Thanh Nguyệt uống rượu."

Năm ngoái lúc Hoàng đế băng hà, cửa hàng trong kinh thành không có cách nào làm ăn, nhất là các quán rượu lớn, đóng cửa mấy tháng, hai tháng trước mới bắt đầu dần dần náo nhiệt, nhưng mà Kỷ Đình Nguyên vẫn chưa đến quán rượu Thanh Nguyệt, nghe bọn hắn nhắc đến, hắn sửng sốt một chút: "Quán rượu kia có rượu gì ngon mà các ngươi muốn đi uống?"

"Có nhiều lắm, rượu gì cũng có, đến từ năm sông bốn biển, ai bảo chủ quán có tiền chứ." Tô Thăng chau mày, "Tán Minh, không phải ngươi cũng quen biết chủ quán này sao? Thẩm tiểu thư đó, nếu như ngươi đến, không chừng chúng ta còn có thể được giảm giá."

"đi đi đi." Kỷ Đình Nguyên hận không thể đạp hắn một cú, quay người đi.

Lý Băng Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu: "Tán Minh hắn thích rượu như thế, vậy mà không chịu đến quán rượu Thanh Nguyệt."

"không phải hắn không muốn đi, là hắn không muốn gặp mặt Thẩm tiểu thư," Tô Thăng sờ sờ cằm, "Cũng không biết hắn có ý gì, ngày đó không phải hắn đưa nàng trở về sao? Nhưng mà cũng là chuyện lâu trước đó rồi."

"Chỉ có hắn mới biết." Lý Băng Ngọc nhàn nhạt nói: "đi thôi."

Hai người sóng vai mà đi.

Uống thuốc xong, Kỷ Dao khá hơn nhiều, nhưng vẫn ho khan.

Kỷ Đình Nguyên bưng cháo hoài sơn* thanh đạm đến cho nàng: "Có đỡ chút nào không?"

*còn gọi là khoai mài.

"Có." Kỷ Dao nói, "Trán không còn nóng như trước nữa."

Kỷ Đình Nguyên nhìn nàng ăn cháo: "Thời tiết như thế này mà còn cảm lạnh được, cũng thật lạ kì, hôm nay ta nghe đồng liêu nói, Dương Đô đốc cũng cảm lạnh, ở nhà nghỉ ngơi, sau khi Hoàng thượng biết được, phái thái y đến chữa bệnh cho hắn...Muội nói xem, muội cũng bệnh, trùng hợp vậy sao?"

"Khụ!" Kỷ Dao bị sặc, thiếu chút phun cháo lên mặt Kỷ Đình Nguyên.

"Muội ăn từ từ." Kỷ Đình Nguyên vội vàng đưa tay vuốt lưng cho nàng, "Tội nghiệp, ăn cháo cũng khó khăn, sặc tới như vậy."

Còn không phải bị huynh ấy dọa sao, có tật giật mình.

Nhưng mà bệnh của Dương Thiệu cũng thật lợi hại, nàng chỉ ngồi cùng xe ngựa với hắn, lúc hắn ho khan còn che miệng nàng lại.

Vậy mà cũng không tránh được.

Kỷ Dao chậm rãi nuốt cháo xuống.

Chuyện nàng bị bệnh, nhanh chóng được Chu Niệm truyền đến chỗ Trần Tố.

"Kỷ tiểu thư cũng ho khan." Trần Tố nói, "đã bệnh hai ngày vẫn chưa khỏe, nghe nói mỗi ngày đều uống thuốc."

Chủ yếu là Trần Tố thấy áy náy, nếu không phải tại hắn, Kỷ Dao cũng sẽ không bị lây, đương nhiên phải nói cho Dương Thiệu một tiếng.

Kết quả Dương Thiệu mắng hắn không ngừng.

Trần Tố đổ mồ hôi.

Là hắn không đúng, nhưng không phải hôm đó Dương Thiệu cũng rất vui vẻ sao, còn thưởng ngọc bội Dương Chi quý giá cho hắn, chẳng qua hắn cũng không dám lên tiếng.

Ban đêm lúc Kỷ Dao muốn đi ngủ, đột nhiên Mộc Hương lén lút tiến vào, đóng cửa lại.

"Tiểu thư nhìn nè."

Nàng đưa tay lấy ra một bình ngọc cho Kỷ Dao.

"Đây là cái gì?" Kỷ Dao hỏi.

"Hầu gia sai Chu Niệm đến đưa cho tiểu thư, nói là hết ho."

Dương Thiệu?

Đúng rồi, hôm nay ca ca nói Hoàng thượng phái thái y đến khám cho Dương Thiệu, đây có phải là thuốc của Thái y cho không nhỉ? Nàng mở nắp bình ra nhìn một chút.

Đen sì, không biết trộn lẫn bao nhiêu dược liệu.

Nhưng mà nếu xuất phát từ tay thái y, nhất định sẽ có tác dụng, nếu không Dương Thiệu cũng không đưa đến cho nàng. Có phải hắn cũng đã có chuyển biến tốt hay không? Khóe miệng Kỷ Dao cong lên, đưa lên uống một ngụm, có hơi đắng, nhưng cũng rất thanh mát, dường như cổ họng lập tức trở nên dễ chịu.

Nàng lại uống một ngụm.

Vừa mới nuốt vào thì Mộc Hương đưa qua một hộp mứt qua: "Tiểu thư, còn có mứt táo* nè, Chu Niệm nói Hầu gia đã hỏi qua thái y, có thể dùng chung với thuốc."

*táo tàu.

Nàng sửng sốt một chút, đưa tay mở hộp.

Mùi táo đậm đà xông vào mặt, còn chưa ăn thì đã cảm nhận được vị ngọt.