Phú Quý

Chương 10

Trong phòng , Âu Dương Linh Vân ngồi trên chủ vị , vẻ mặt có chút bất đắc dĩ . "Ngươi .....sao ngươi lại tới đây ?" Vừa thấy Âu Dương Linh Ngọc bước vào , hắn liền biết chuyện hôm nay khẳng định khó làm xong được .

" Đại ca muốn điều nha hoàn bên cạnh ta đi , ta cuối cùng muốn tới nói một tiếng miễn cho quá thất lễ ." Hừ ! Muốn lén lút mang Phú Quý đi , coi hắn chết rồi hay sao ?

Âu Dương Linh Vân xấu hổ , chùi mặt , vội vàng cười trừ , " Ta thấy nàng vẻ mặt phúc tướng , mày thường được ưa thích , muốn để nàng làm bạn với Phượng muội , lên chùa dâng hương vài ngày thôi , không có ý khác ."

Rõ ràng đã phân phó Trương quản sự bất động thanh sắc , ngầm kêu Phú Quý thu thập hành lý , thế nào lại vẫn kinh động đến hắn ?

" A , vậy xin hỏi miếu tự nào linh đến mức khiến đại tỷ muốn đi dâng hương vậy ?" Mấy người trong lòng đều biết rõ nếu không có mục đích riêng , Âu Dương Phượng hông phải là loại người thích đi dâng hương . " Này ....." Âu Dương Linh Vân vẻ mặt khó xử , nếu nói , vậy hắn uổng phí công phu rồi . . . . ." Là đại tỷ ngươi muốn đi , ta cũng không biết rõ ràng , có điều ở miếu nào thì có khác gì đâu ? Ở vài ngày là trở lại , đừng lo lắng ."

" Ở vài ngày ? Là muốn ở đến khi ta thành thân bái đường xong phải không ?" Âu Dương Linh Ngọc nhướng mày , thập phần phẫn nộ .

Chút tâm tư đó mà hắn còn không đoán ra được sao , nói là vài ngày , nếu thực sự rời hỏi phủ , đến lúc đó lấy cớ nha hoàn lưu lại cầu phúc cho chủ , hắn dám hẳng định , trừ phi hắn lập gia đình , nếu không thì tiểu trư tử cả đời cũng không về , mà hắn muốn đi tìm cũng không biết chỗ .

Sửng sốt , Âu Dương Linh Vân thở dài , " Tam đệ ngươi đừng làm khó ta ,Sở gia tiểu thư vì chuyện ngươi đánh tỳ nữ của nàng đã tìm tới ta , ta thân là gia chủ , sao có thể thiên vị ngươi , mà không sử lý ?" Mà cách tốt nhất chính là để Phú Quý rời đi , tránh làm Sở gia tiểu thư gả vào lại chủ không bằng nô , bị ủy khuất .

" Người là ta đánh , muốn xử cũng là xửa ta , liên quan gì tới Phú Quý ?" Âu Dương Linh Ngọc nheo mắt , trái lại muốn nghe coi chủ tớ Sở gia đảo lôn thiij phi như thế nào .

" Nha hoàn bên người Ngọc Quân nói Phú Quý động thủ trước , lại nói , ngươi đánh người thành như vậy , nói thế nào cũng đuối lý ." Hình dạng Tú Cúc hắn cũng nhìn thấy , nếu như không xử trí chuyện này , truyền ra ngoài sẽ bị ngoại nhân nói xấu .

" Đuối lý ?" Hừ lạnh một tiếng , Âu Dương Linh Ngọc quay đầu lại gọi người đang chờ bên ngoài , " Phú Quý tiến vào , để cho đại thiếu gia nhìn xem chúng ta đuối lý thế nào !"

Nghẹ vậy , Phú Quý run rấy tiến vào , dầu thủy chung vẫn cúi thấp .

" Ngẩng đầu ."

Thiếu gia ra lệnh một tiếng , nàng mói dám ngẩng mặt lên , dù sao gần đây đại thiếu gia đối với nàng có chút lạnh lùng , nàng cũng hơi sợ .

Âu Dương Linh Vân nhìn thoáng qua hai gò má sưng phù của nàng , trong lòng thở dài không thôi , nhất thời rõ ràng cái gì là hài tử ầm ĩ có đường ăn , thực ra , người chịu ủy khuất là Phú Quý mới đúng !

Nói ra hắn thực có vẻ thiên vị chủ tớ Sở gia , sợ việc hôn nhân tốt này qua mất , sau cùng lại rắc tối , cho nên biết rõ Phú Quý tính tình chân chất , xác định hơn phân nửa là Sở gia tỳ nữ ác nhân cáo trạng trước , hắn vẫn tính toán che chở cho chủ tớ Sở gia .

Kỳ thật . . . . Có ai biết được tâm ý thịch sự của hắn , hắn để ý không phải là xuất thân của Phú Quý , nói thưc hắn đói với tam đệ vẫn cảm thấy áy náy , cho dù hắn thực sự yêu một hạ nhân , chỉ cần hắn ( Ngọc ca ) cao hứng , hắn cũng không phản đối, có điều . . . . Người nào cũng được lại cứ chọn đúng Phú Quý . Lúc trước hắn muốn quản sự đặc biệt tìm thầy tướng số tìm được Phú Quý mệnh ấm chủ , có thể giúp tam đệ sống lâu trăm tuổi , sau này không bị bệnh tất quấn thân , mà hắn theo thời gian quan sát cũng phát hiện , Tam đệ đích thực tốt hơn nhiều so với trước đây , hắn thậm chí cảm thấy vui mừng . Nhưng nếu Tam đệ thật sự cưới Phú Quý , không còn là chủ tử của Phú Quý , vậy bổn sự ấm chủ của nàng còn có thể chiếu ứng tam đệ sao ? Hắn thật sự không xóc định .

Cho nên hắn mới muốn tìm vợ cho tam đệ , không ngờ Tam đệ lại phản đối như vậy . . . . Có điều cũng chính vì mệnh ấm chủ đó , nên mặc dù hắn phát hiện hai người có tình ý cũng không nguyện đi tói một bước cuối cùng - để Phú Quý rời Âu Dương gia .

Hắn chỉ muốn , ít nhất chờ tam đệ đón dâu rồi mới mang Phú Quý về .

" Đại ca , ngươi lại vẫn muốn đưa Phú Quý đi sao ?" Âu Dương Linh Ngọc vẫn cực kỳ chú ý vẻ mặt của hắn , hắn tin tưởng đại ca là người hiểu chuyện , không tới mức hồ đồ như vậy .

" Này . . . .Được rồi , chuyện này ngươi có lý , nhưng đại ca cũng không thể không khuyên ngươi , vẫn nên để Phú Quý rời đi một đoạn thời gian , đối với mọi người đều tốt ."

Nghe vậy , Phú Quý thủy chung vẫn đứng trầm mặc ngẩn ra , nàng tồn tại đối với ai không tốt sao ? Nàng làm sai chuyện gì rồi ? Vì sao đại thiếu gia lại muốn nàng rời đi ? Âu Dương Linh Ngọc vừa thấy nàng ngây ngốc nhíu mày , liền biết nàng đem chuyện người khác nói để trong lòng , sắc mặt trầm xuống , mặc dù đối mặt với huynh trưởng , sự tức giận cảu hắn vẫn không che giấu chút nào . " Mọi người ? Thiểu đệ không hiểu " mọi Người " mà đại ca nói là người nào ? Ta không hề cảm thấy Phú Quý cản trở ai cả ."

" Ngươi làm sao có thể không hiểu , Âu Dương phủ trên dưới bàn tán ngươi đối tốt với Phú Quý tới mức nào , ngươi nghĩ thiếu phu nhân sắp vào cửa như Ngọc Quân có cảm tưởng gì ? Để Phú Quý trốn tránh hiềm nghi cũng được . " Âu Dương Linh Vân mượn cơ hội để tam đệ hiểu , hắn quyết tâm muốn Sở Ngọc QUân gả vào Âu Dương gia .

"Tốt lắm."

Âu Dương Linh Vân vừa nghe , cho rằng hắn đồng ý , nhất thời nhẹ nhàng thở ra , không ngờ câu nói sau đó lại khiến hắn tức điên lên .

" Không có thiếu phu nhân sắp nhập môn , là không có vấn đề hiềm tị gì , đại ca quả nhiên đề ra được một phương hướng giải quyết , tiểu đệ cảm tạ ." ( sùng bái Ngọc ca ^ ^ )

"Ngươi . . . . . " Ngón tay Âu Dương Linh vân lẩy bẩy chỉ vào em trai , " Ta không nghĩ ra , Sở gia biểu muội đoan trang hiền thục , ôn nhu uyển chuyển , ngươi còn không vừa ý chỗ nào ?"

" Ngươi làm sao biết nàng đan trang hiền thục , ôn nhu uyển chuyển ? Mặt ngoài biểu hiện giả dối không khó nhìn ra , chẳng lẽ đại ca buôn bán nhiều năm còn có thể bị lừa gạt sao ?" Chẳng qua là nhiều nước mắt một tí , thanh âm kiều một tí , hắn cũng nghĩ tâm mỹ nhân cũng là mỹ ( đẹp ) . Thấy hắn vện cớ , Âu Dương Linh Vân cũng ảo não , " Ta cũng hi vọng ngươi lí lẽ rõ ràng , đều đã lớn rồi , có thể tiếp tục tùy hứng sao ? Ngươi quả thật muốn ta nói ra huynh trưởng như cha , mà hôn nhân đại sự do cha mẹ quyết định , mai mối , muốn đại ca nói vậy bức ngươi sao ?"

Hắn vẫn tin tưởng , người với người ở chung là có một loại duyên phận ,không tiếp xúc thì không thể thấy được sự thích hợp , vạn nhất bỏ lỡ cũng là tiếc nuối của hắn , hiện hắn chỉ thấy được Âu Dương Linh Ngọc vì phản đối mà phản đối ."

" Đại ca bây giừ cũng đã đang bức ta ."

" Ta chỉ hi vọng ngươi khách quan một chút , có lẽ . . . ."

Thấy thái độ cường ngạnh không được , suy nghĩ của Âu Dương Linh Ngọc liền chuyển , đột nhiên ho lên , " Đúng là ngươi nói một đằng , làm một nẻo , vừa nói không bức ta , một bên vừa muốn ta đón dâu , biết thể cốt ta từ nhỏ bị hao tổn không có mấy ngày tốt đẹp , ngươi cũng không để ta dễ chịu một chút , vẫn bức ta lao tâm lao lực ."

Khuôn mặt Âu Dương Linh Vân chuyển buồn , " Ta . . . ."

" KHó khăn lắm mới tìm được một nha hoàn mệnh cách vượng chủ , mà ta cũng thực vừa ý tính tình nàng , nhiều năm bệnh tật có nàng chăm sóc mới khởi sắc , từ từ chuyển biến tốt đẹp , đại ca lại muốn đuổi phúc tinh của ta đi , vậy có khác gì muốn lấy mạng ta ?" Lại ho hai tiếng , mặt hắn xem ra càng trắng xanh rồi . Hắn hi vọng đại ca có thể dừng tat , không nhắc tới hôn sự với Sở gia nữa , nếu có thể , hắn thật không hi vọng chuyện này phá hủy tình cảm huynh đệ .

" Vi huynh bảo đảm với ngươi , chuyện của ngươi và Ngọc Quân ổn định rồi , ta sẽ đưa Phú Quý trở về , vẫn làm nha hoàn cho ngươi không được sao ?" Âu Dương Linh vân hạ thấp tư thái .

" Ta và Sở Ngọc Quân có chuyện gì cần ổn định , ta cũng tuyệt đối không để cho Phú Quý rời khói Âu Dương gia ."

" Nói đi nói lại ngươi vẫn che chờ nha đầu kia đúng không !"

Âu Dương Linh Ngọc cũng không sợ thừa nhận mình cần Phú Quý tới mức nào , gật đầu , " Ta chính là muốn lưu nàng lại ."

" Cho dù là cùng ta đối nghịch ?" Âu Dương Linh Vân nhẹ nhàng hỏi , không muốn chọc giận hắn .

Nhún vai một cái , thần sắc thản nhiên , " Trừ phi đại ca muốn ta chết sớm ."

" Ngươi . .. . ." Âu Dương Linh Vân không có cách áp chế hắn , vừa há miệng ra liền á khẩu .

Thấy thái độ ngoan cường của Tam đệ , liền thay đổi cách thức , điều chỉnh lại một chút , lấy ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía người đang ra vẻ như không có gì quan trọng , kỳ thực nhân tố trọng yếu là nha đầu Phú Quý , " Được rồi , Phú Quý không cần đi nữa ." NGhe vậy , Âu Dương Linh Ngọc hành lễ với huynh trưởng của mình , sợ hắn đổi ý , hắn lập tức mở miệng , " Như vậy tiểu đệ thân thể có chút mệt mỏi , muốn trở về Tẩy Vân cư nghỉ tạm rồi ." Vẫy vẫy tây , Âu Dương Linh Vân cũng không ngăn cản , " Đi đi , điều dưỡng thân thể khỏe mạnh một chút ."

" Phú Quý đi thôi ."

THiếu gia hô một tiếng , Phú Quý nhẹ nhàng thở ra , rốt cục cũng có thể rời khỏi địa phương nặng nề này , có điều nàng vừa xoay người , Âu Dương Linh Vân đã lên tiếng , ngừng bước chân của nàng .

" Phú Quý ngươi lưu lại một chút ta có việc muốn nói với ngươi , Linh Ngọc ngươi trở về trước đi ." Núi không đi thì đường đi , hắn tự có biện pháp để Tam đệ cưới tiểu thư Sở gia .

Sắc mặt Âu Dương Linh Ngọc trở nên khó coi , " Đại ca , ngươi . . . . "

" Ta đạp ứng yêu cầu của ngươi , chỉ muốn trò chuyện một chút với Phú Quý không được sao ?"

." Uh , ta đi trước ." Để tránh sự việc lại náo loạn , hắn không thể cự tuyệt .

Hắn lại tận lực nói với Phú Quý : " Về thẳng Tẩy Vân cư không được rẽ ngang rẽ dọc , ngươi còn phải sắc thuốc cho ta ." Nói như vậy hẳn đại ca không lưu nàng lại lâu lắm.

BƯớc ra khỏi phòng , hắn ngoảnh đầu nhìn laiij Phú Quý một cái , Phú Quý bởi vì phải lưu lại một mình , sắc mặt cực kì bất an ." Phú Quý , ngươi đã quên ta nói gì rồi sao ?" Âu Dương Linh Vân lên tiếng trước . Vẻ mặt nàng mờ mịt , hoàn toàn không nắm rõ tình hình . " Ách . . . Phú Quý không hiểu ý thiếu gia ."

" Chẳng lẽ Trương quản sự không nhắc quy của Âu Dương gia , chủ tử và hạ nhân phải đúng mực , hạ nhân không thể vượt qua , ngươi làm được không ?"

Từng tiếng một trỉ chích khiến đầu Phú Quý càng cúi thấp, đây là nguyên do trước đây nàng băn khoăn không dám đáp lại thiếu gia .

Đúng là nàng chậm hiểu không có nghĩa là nàng vĩnh viễn không hiểu , nàng từ từ đã hiểu cái loại cảm giác chỉ có một người trong lòng trong mắt , đó chính là " Yêu " mà thiếu gia nói .

Mà một khi phát hiện tâm ý bản thân , tính tình cố chấp này của nàng chính nàng cũng không có biện pháp , đã biết thân phận không hợp , không nên vượt qua , cũng không có cách khiến bản thân không thích .

Huống chi . . . . Thiếu gia không phản đối a !

Hắn luôn luôn mặt mày hớn hở muốn nàng càng nhiệt tình , muốn nàng nói nàng thương hắn đến mức nào . . . . Nếu thiếu gia đã không phản đối , cũng không được sao ?

Thấy vẻ mặt mệ muội của nàng , Âu Dương Linh Vân thầm than . " Ngươi có biết mình chỉ là một nha hoàn ?"

" Vâng ." Nàng gật đầu , nàng chưa từng quên .

" Thân phận nha hoàn xứng với thiếu gia sao ?" Hắn nghiêm khắc nói . Hắn thừa nhận đây là phương pháp bất đắc dĩ , nếu không hắn cũng không muốn tổn thương nha đầu ngốc này , nhưng nếu không thể thuyết phục được tam đệ , hắn cũng chỉ có thể ra tay với Phú Quý .

" Nhưng mà ...... Thiếu gia cũng không nói không được ." Nàng không giấu diếm nói , có nghi vấn cũng dễ dàng nói ra .

" Thiếu gia không hiểu chuyện , ngươi cũng đi theo làm bậy sao ?" Hắn cố ý đem sai lầm đổ trên người nàng .

" Ta . . . ta không có . . . " Phú Quý ngập ngừng siết tay , bất an cúi đầu .

Bị mắng không phải lần đầu , nhưng lần này đặc biệt khó chịu , ngực vừa chua vừa chát , hơi hơi phiếm đau .

" Aizz. . . . " Đương gia lâu như vậy , hắn biết rõ đạo lý ân uy đồng thời , " Phú Quý , đại thiếu gia cũng là vì tốt cho ngươi , tâm tư này ngươi có hiểu không ?"

" Tốt cho ta ?"

" Lời này vốn ta không muốn nói ra , nhưng ngươi không thể cứ chấp mê bất ngộ , ngươi nghĩ xem , cho dù Tam đệ không kết thân với tiểu thư Sở gia , các ngươi sau này có thể như vậy cả đời sao ? Tam đệ vĩnh viễn không kết hôn sao ?"

Nàng nghe xong càng thấy buồn bực , " Thiếu . . . . .thiếu gia chưa nói qua ."

Âu Dương Linh Vân trong lòng nhẹ thở ra , may mà Linh Ngọc còn chưa hứa hẹn cái gì , nếu không lúc này cũng khó xuống tay với Phú Quý rồi . " Phú Quý , hiện tại ngươi hiểu rồi chứ ? Tam đệ chỉ không muốn bị buộc thành thân , lấy ngươi làm lá chắn , nếu ngươi làm theo , sau này khi Tam đệ thành thân , ngươi còn có thể làm tròn bổn phận nha hoàn của mình sao ?"

" Đại thiếu gia , Phú . . . .Phú QUý . . . ..đã hiểu , sẽ không nháo theo thiếu gia ." Nàng ngoan ngoãn đáp ứng , cho dù trong lòng cực kỳ chua xót .

Thật ra Đại thiếu gia nói không sai , thiếu gia để cho nàng nói thương hắn , nhưng cũng không mở miệng nói hắn yêu nàng . . . . . .

Không , cả nói thích cũng chưa nói , huống chi là hứa hẹn gì khác .

Nàng là một nha hoàn , yêu cầu không nhiều , tuyệt không để ý đến danh phận Âu Dương gia thiếu nãi nãi , nhưng không có danh phận nghĩa là thiếu gia còn có thể cưới người khác , nghĩ tới đây , nàng nghĩ như thế nào cũng không thoải mái . . . . Chẳng bằng giống như đại thiếu gia nói , nàng vẫn cứ làm nha hoàn là được .

Âu Dương Linh Vân khoát tay , ý bảo nàng đi ra ngoài , nàng gật đầu , có chút thất thần đi ra khỏi phòng , không ngờ , mới bước được vài bước đã thấy Âu Dương Linh Ngọc đứng chờ ngoài hành lang .

Giống như thường ngày , nàng vừa tới gần , hắn liền giơ tay muốn ôm lấy nàng , chỉ là lúc này nàng tránh được , lại lui lại vài bước .

Nàng hành lễ, giọng điệu có chút không quen , " Thiếu gia , Phú Quý trước tới phòng bếp ;ấy thuốc cho người , người về Tẩy Vân Cư nghỉ tạm ." Đầu thủy chung không ngẩng lên , nói xong vội vàng rời đi .

Thấy thế , Âu Dương Linh Ngọc thầm chửi một tiếng , đem tất cả bất mãn hóa thành phẫn nộ , nện một quyền vào cột trụ hành lang .

Đại ca nhất định đã nói với nàng cái gì đó , mới khiến nàng có loại phản ứng như vậy , nàng lại là một nha đầu cố chấp , nếu hắn cường ngạnh bức nàng làm gì ngược lại lại phản hiệu quả .

Lần này , con cá không dễ dàng mới dụ được vào tròng lại bơi ngược ra ngoài , bảo hắn thế nào không buồn bực , đại ca một phen tính toán khiến hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ , vừa mới chui ra một bước lại lui ngược về trong vỏ , hắn phải tiếp tục tốn bao nhiêu tâm lực nữa mới có thể dụ nàng lột xác ?

Xem ra , chuyện Sở Ngọc QUân nên sớm giải quyết một chút . . . . Nghĩ vậy , theo tính tình của Sở Ngọc Quân , chút nữa nghe được đại ca không đuổi Phú Quý đi , chắc cũng sẽ hành động ?

" suỵt ! "

Giữa trưa yên tĩnh truyền đến từng âm thanh suỵt , Phú Quý đang may vá trang phục cảm thấy không yên lòng , một kim một chỉ xuyên qua lại trên vải vóc thượng hạng ,hoàn toàn dựa vào trực giác , vẫn chưa phát hiện ra có người kêu nàng . " Suỵt ! suỵt !" Lại là thanh âm rít qua kẽ răng vang lên, nàng khâu được một nửa đột nhiên phát ngốc , nhìn vết kim đâm trên đầu ngón tay , nàng cúi đầu mút ngón tay bị đâm , lại tiếp tục ngẩn người .

Cũng không biết phiễn não cái bì mà nàng bắt đầu thương xuân bi thu , không biết là nên nghe theo thiếu gia , không nên suy nghĩ bậy bạ , hay mặc kệ thiếu gia nói cái gì cũng không nên tin , giống như đại thiếu gia nói , đừng theo thiếu gia náo loạn ......

" Suỵt! suỵt! suỵt . . . . "

Lần này âm thanh dồn dập hơn rất nhiều , gương mặt tròn tròn vẫn hướng lên, hai mắt vô thần không biết đang nhìn vào chỗ nào , học người cảm khái thở dài hai tiếng .

Tam đệ chỉ không muốn bị buộc thành thận , lấy ngươi làm lá chắn , nếu ngươi làm theo , sau này lúc tam đệ thành thân , ngươi còn có thể làm tròn bổn phận của mình sao ?

Thanh âm của đại thiếu gia không ngừng vang lên bên tai nàng , hóa ra nàng thật sự là một nha đầu ngu ngốc , ngốc tới mức yêu người không nên yêu , cố chấp , hoàn toàn không nghĩ xem thiếu gia có yêu nàng hay không .

Ngốc nghếch ! ngu xuẩn quá ! quả nhiên là đầu heo giống thiếu gia nói .

Nàng chán nản gục đầu xuống , mũi chua xót , ánh sáng của mảnh đá chiếu vào trong mắt , sợi dây đeo hoa lệ hơn nhiều so với trước đây , nàng đưa tay nắm chặt lấy mảnh đá trắng , trong lòng nhớ lại thiếu gia đối tốt với mình , cố ý nhờ phưởng nương bện sợi dây mới cho nàng , đổi lại sợi dây cũ đã đứt . Nhưng hắn còn có thể đối tốt cới nàng bao lâu nữa ?Nàng càng lúc càng tham lam , nên nghe theo đại thiếu gia sao ?

Đột nhiên , ngoài cửa dổ bay tới một vật gì đó bắn truungs gấy nàng , nàng ăn đâu ngẩng đầu khẽ xoa , một viên đá lại bắn tới mặt nàng .

" Ra đây ." Vô thanh khẩu hình chuyển động , tay cầm một cành cây lớn nhỏ không đều .

" Hả , ta sao ?" chỉ chỉ vào mình , đồng dạng yên lặng đáp lại

Bóng người đứng dưới tàng cây gật đầu một cái , dùng ánh mắt hung ác thúc dục .

" Nhưng thiếu gia đang nghỉ trưa . . . "

Phú Quý quay đầu nhìn người đang nằm trên giường , nhìn gương mặt có chút trắng xanh của chủ tử , sau khi nháo với đại thiếu gia không đạt hiệu quả , khí huyết ngưng đọng , đột nhiên phát bệnh , nàng sợ tới mức nhiều ngày qua không dám giả vờ không quen , miễn cho thiếu gia bệnh không dậy nổi .

Đại phu tới ,cũng đã cho thuốc , do tác dụng của thuốc nên mới chìm vào giấc ngủ , ngọc nhan an tường vẫn có chút không khỏe , chân mày chưa từng giãn ra .

" Ra đây ." Lại một trái cây bắn về phía trán nàng , thấy thiếu gia nhà mình ngủ thật sự say , liền bỏ đồ thêu thùa trong tay xuống , không chút phòng bị ra khỏi phòng , nàng đơn thuần nghĩ người khác tìm nàng nhất định có việc .

Không sai , đích xác là có chuyện , chỉ không biết là chuyện tốt hay xấu thôi .

Người tới thấy nàng ra ngoài , lập tức tho lỗ kéo nàng tới phía sau cây cối ít người chú ý , không đợi nàng mở miệng ra hỏi , đã rầm rầm đẩy ngã nàng nói .

" Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi tam thiếu gia , bạc sao ? muốn bao nhiêu , tiểu thư nhà ta nói , chỉ cần ngươi nói con số , nàng tuyệt không nói hai lời , toàn bộ theo yêu cầu của ngươi , đến lúc đó ngươi mang bạc đi cho xa , không được trở lại Âu Dương gia , nghe rõ không ?" Tú Cúc nói lại yêu cầu của chủ tử không sót chữ nào .

" Không , ta . . . " Phú Quý muốn nói nàng không cần bạc , thiếu gia lại không muốn đuổi nàng đi , đại thiếu gia chỉ muốn nàng cần trọng thân phận thôi , nhưng nàng vừa mở miệng , đối phương lại tuôn ra một tràng liên miên xen ngang vào .

" Không cần lên mặt , nhẹ nhàng không muốn , là tiểu thu của ta thiện lương ( ="= Thiện lương ?? ) sợn ngươi ra ngoài không có đồ ăn , cho nên mới tiện nghi cho ngươi nhu vậy , đổi lại là ta thì không có chuyện tốt như vậy đâu , trực tiếp ném ngươi ra khỏi phủ , cho ngươi chết đói bên ngoài ."

" Ngươi . . ."

" Thế nào , muốn cáo trạng với thiếu gia sao ? Đừng quên tiểu thư nhà ta là vị hôn thê của hắn , hắn không tình nguyện cũng phải cưới tiểu thư ( Chỗ này người ta nói : " ra chợ mua một cái gối . . . . rồi về nhà nằm mơ đi ; Ngọc ka : chính xác *vuốt đầu *) , tới lúc đó ngươi dựa vào ai , ai đồng tình với ngươi ? còn không bằng hiện tại thức thời chút ."

". . . ." nàng in lặng .

" Cầm bạc rời đi mới là người thông mình , chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi , dù sao ngươi cũng chỉ là cái hạ nhân không ngẩng đầu lên được , tiểu thư cũng không muốn so đo với ngươi ( khinh bỉ , so được sao ?) " Nàng tốt nhất nhanh gật đầu , bức các nàng phải dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi .

" Phú Quý không thông minh , thiếu gia nói Phú Quý đầu heo , chạm hiểu ngốc vô cùng ." Cho dù có cho nàng bạc nàng cũng không biết đi đâu , bởi vì nàng không có nhà ." Cho nên không có biện pháp đáp ứng ngươi ."

" Ngươi đúng là đầu heo , béo như vậy cũng dám theo thiếu gia tranh thủ tình cảm ?" Thấy nàng không biết chừng mực , Tú Cúc chỉ mặt nàng châm chọc khiêu khích , " Ngoan ngoãn rời đi hay bị ném khỏi phủ , nguwoi tự chọn một đi ."

Nàng lắc đầu , " Ta không rời đi , thiếu gia đáp ứng để ta ở bên hắn cả đời ." Chỉ cần sau này nàng không vượt quá , đại thiếu gia cũng sẽ không phản đối .

" Cái gì , ngươi . . . ." Nhỏ mà không nhịn , sẽ loạn mưu lớn , tiểu thư đã dặn nàng , Túc Cúc đang muốn chửi ầm lên đúng lúc nhớ lại lời tiểu thư nói trước đây - Trước lấy lợi dụ , nếu nàng không nghe , thì lấy lí để nàng tự biết thân phận thấp kém mà ra đi . Ví như vẫn không thể khuất phục , uy hiếp cũng không vấn đề , sinh lòng sợ hãi mới có thể nghe lệnh hành sự ." Ách , Khụ !v Phú Quý nha , chúng ta đều là hạ nhân ,hẳn nên tận tâm tận lực vì chủ tử "

" Uhm " Thiếu gia kêu nàng làm cái gì , nàng làm cái đó , cũng không nhiều lời .

Tú cúc đột nhiên lộ ra khuôn mặt hiền lạnh , cười đến thân thiện ." Ngẫm lại chúng ta là người cơ khổ , rất nhiều sự việc thân bất do kỷ ( ko tự làm chủ được ) , khó xử của ngươi ta cũng rõ ràng , nhưng ngươi cũng phải thông cảm cho ta ."

" Thông cảm ?" Có ý gì ?

" Tiểu thư nhà ta ba năm trước vừa thấy tam thiếu gia đã thương , về sau nhớ thương mình hắn . nàng tương tư thành tật , yêu say mê đắm , làm nha hoàn có thể không nghĩ biện pháp thành toàn nàng sao ? " Nàng ra vẻ đau lòng thở dài .

" Đúng là thiếu gia nói không thích nàng ! Còn nói tiểu thư của ngươi cứ quấn quýt si mê không ngớt , hắn vừa thấy liền chán ghét , căn bản không thèm nhìn nàng một cái , nàng làm ra vẻ làm người ta khó chịu ." Nàng vô tâm đem sự thật nói ra , hoàn toàn không biết bản thân đắc tội với người . Bởi vì thiếu gia nói , nàng không cần vì chuyện của Sở gia tiểu thư mà khổ sở , nàng phiền lòng là sau đó . . . .

Vừa nghe xong , sắc mặt Túc Cúc đột nhiên thay đổi , " Ngươi nói lình tinh ? Dám nói tiểu thư nhà ta làm ra vẻ , Ngươi . . . . "

Nàng vốn là một nha hoàn liều lĩnh ,luôn cho chủ tử là đúng , tính tình giương nanh múa vuốt không thu liễm , ngược lại càng nghiêm trọng hơn , ngoài tiểu thư ra thì không để ai vào mắt .

Vì đạt thành nhiệm vụ tiểu thư giao cho , nàng tạm thời vi phạm bản tính , giả bộ người lận đận cùng cảnh ngộ , muốn tranh thủ đồng tình của đối phương bức nàng mềm lòng ưng thuận .

Đáng tiếc nàng chung quy không phải người có tâm bồ tát ( ý bảo tốt bụng ) hai ba lần không được , khuôn mặt tươi cười ngụy trang lập tức trở nên hung dữ , hai tay chống thắt lưng giống như ấm trà ,chửi ầm lên .

Nếu Không phải sợ bị phạt bò giống chó , nàng lại tát một cái, nhất định đánh cho Phú Quý nhãn mạo kim tinh ( mắt thấy sao á ) , mặt mày đầy máu .

" Sách ! sách ! sách ! chỗ này có chuyện gì , như thế nào hai cô nương xinh đẹp lại cãi nhau ?"

Một nam tử trẻ tuổi toàn thân nho y đi tới , tay xoay xoay một ống tiêu , thần sắc tùy tiện , mang theo một tia không đứng đắn , ngón tay thon dài lướt qua cằm Tú Cúc , khiến nàng thần tình xấu hổ .

" Nhị . . . . nhị thiếu gia . . . ." Nàng ấp úng nói , gương mặt đỏ hồng .

" A ! Ta mấy ngày không về phủ , người trong phủ lẽ ra không nhận ra ta , hóa ra còn có một nha hoàn vụng trộm ái mộ nhớ đến ta , thật là vui mừng nha ! " Người phong lưu , hoa cũng phong lưu . Âu Dương Linh Ngọc cười như hoa đào nở rộ lấy ngọc tiêu điểm nhẹ nàng một cái , giống như đang tán tỉnh nàng , không đùa bỡn phương tâm của cô nương , thì thật phụ cho cái tên liên hoa nhân của hắn .

" Ta . . . . Ta là nha hoàn Sở gia , đi theo tiểu thư tới Âu Dương gia làm khách , ta tên là Tú Cúc . " Nàng thẹn thùng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào nhân gia .

" Nha ! Là Tú Cúc muội tử ! Vậy vị muội tử kia là . . . " Mặt tròn tròn nhìn thật đáng yêu , giống như đóa hoa nhài .

" Phú Quý ." Nàng vẫy vẫy tay , bày tỏ nàng là người không quan trọng , nói tên xong liền thôi .

" Ha ha , . . . . Phú phú quý quý , tên rất hay ." đáy mắt Âu Dương Linh Phong hiện lên quét xuống cân nhắc , nụ cười chứa ý tứ hàm xúc không rõ ,"Các ngươi vừa rồi náo cái gì ? Ta từ xa nghe thấy âm thanh vô cùng náo nhiệt ."

Tú Cúc trên mặt hiện vẻ cứng đờ , chột dạ lớn tiếng dọa người ," Còn không phải nàng làm bộ làm tịch , muốn làm khó dẽ , ỷ có tam thiếu gia làm chỗ dựa vững chắc liền xem thường người khác , tiểu thư nhà ta đích thân hầm một bát canh hạt sen cho tam thiếu gia uống , nàng cư nhiên không chịu thu , bảo ta đem về ."

" Ta không có . . . " Phú Quý mở to mắt liên tục lắc đầu , bị oan mà không biết biện giải .

" Ân , canh hạt sen à ?" Hắn nhìn thoáng qua nha đầu há mồm muốn nói mà cười thầm trong lòng .

" Ở trong này , vẫn còn nóng ! " Tú Cúc cúi người cầm lấy giỏ trúc bên cạnh , " A ! đúng lúc ta hơi đói , để ta nếm trước một chút đi !" Mỹ nữ nấu canh mùi vị đặc niệt ngon miệng . . . .đúng .

Bình thường là vậy .

Vừa thấy Âu Dương Linh Phong giơ tay muốn lấy , sắc mặt Tú Cúc chợt trở nên kích động , dị thường khẩn trương bưng giở trúc bước lùi mấy bước , " Nhị . . . .Nhị thiếu gia , đây là tâm ý của tiểu thư nhà ta đối với tam thiếu gia. Ngươi không thể cướp đoạt . "

" Một miếng cũng không được ?" Vẻ mặt hắn thèm thuồng nhìn chằm chằm giở trúc .

" Nhị thiếu gi muốn ăn để Túc Cúc nấu cho ngươi ăn , cái này không được ." Nàng giống như bảo hộ bảo bối gì , sợ hắn đụng tới .

Hắn tiếc nuối thở dài một hơi ," Được rồi ! Tính ta không có lộc ăn ."

Thấy hắn không cướp đoạt . nàng mới yên tâm thở ra .

" Phú Quý nha , thừa lúc vẫn còn nống vào đưa cho thiếu gia nhà ngươi đi , đừng phụ ý tốt tiểu thư nhà ta ."

" Nha ." Nàng lên tiếng , nghĩ thầm , thiếu gia không thích điểm tâm ngọt , sau cùng còn không phải chui vào bao tử của nàng .

Âu Dương Linh Phong giống như đứa trẻ không an phận , lúc Phú Quý đang đi bên cạnh hắn đột nhiên vươn tay , ánh mắt trượt xuống , cử chỉ ngả ngớn , " Ta nhớ ra rồi , ngươi là nha hoàn Phú Quý trong phòng tam đệ , là Phú Quý trong phủ đồn đại được tam đệ dưỡng như thiên kim ! Ngươi có phải được sủng mà kiêu, thừa dịp đêm đến lên giường xơi tái hắn đi ?

" Ta . . . .Ta .. . .Ta không hắn , thiếu gia hắn . . . . ách . .. . ta . . . " Nàng chỉ là yêu hắn .

" Thấy ngươi nói chuyện lắp bắp , khẳng định có chuyện , cẫn là . . . .là hắn ăn ngươi ?" Thực khiến người ta tò mò .

" Nhị thiếu gia , ngươi . . . .ngươi độc miệng ." So với Sở Ngọc QUân , từ hạ nhân khác biết được nhị thiếu gia không phải thật sự ăn thịt người , nàng người lại có vẻ không sợ hắn .

" A ! Ta không chỉ độc miệng , chỗ khác còn tệ hơn , ban đêm đến phòng ta ta hư hòng cho ngươi xem ." Trêu chọc nha đầu khờ khạo này tức giận có vẻ rất thú vị ( Ngọc kaka mà nghe thấy thì chết )

Nàng trừng mắt , vẻ mặt đờ đẫn .

" Phú Quý , lại đây , không cần để ý tới con chó động dục đó . " Âu Dương Linh Ngọc vừa mới tỉnh ngủ đứng bên cửa dổ , mặt không chút thay đổi .

Chủ tử vừa gọi , Phú Quý liền bưng giỏ trúc , bước nha vượt qua nhị thiếu gia đột nhiên thôi cười , không khí có vẻ ngưng trọng . Mà nàng vừa vào trong , chủ tử lập tức ra lệnh nàng đóng cửa cài then , đóng luôn cả cửa sổ , tựa hồ tuyệt không muốn gặp Nhị ca đã lâu không về phủ . Một bên Túc Cúc thấy thế , trong đầu hiện lên một lời đồn đại , nghe nói Nhị thiếu gia và tam thiếu gia trước nay không hợp , nghĩ lại hẳn là thật .