Phù Thiên Ký

Chương 61: Vương chi đáng thương

...

Hoàng Nữ Tú Anh im lặng, Lăng Tố nhất thời cũng chẳng biết an ủi thế nào. Nàng không giỏi vỗ về người khác lắm.

Qua hồi lâu, Hoàng Nữ Tú Anh đột nhiên hỏi:

"Sư phụ, người cảm thấy Vương sư đệ thế nào?".

"Vương Chi?". - Lăng Tố nghi hoặc - "Tú Anh, sao bỗng dưng lại đề cập đến hắn?".

"Cũng không có gì, chỉ là con sực nhớ đến đệ ấy thôi. Sư phụ, người không thấy đệ ấy rất kỳ lạ sao?".

"Ý con muốn nói là?".

"Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công". - Hoàng Nữ Tú Anh trình bày - "Sư phụ từng nói qua là bộ công pháp này rất khó luyện, chưa vội nói đến tâm pháp mà chỉ riêng những tuyệt kỹ bên trong cũng đủ khiến người hao tâm tốn trí rồi, thế nhưng Vương sư đệ lại chỉ dùng một tháng thời gian để luyện thành nó...".

Mặc dù Hoàng Nữ Tú Anh chưa nói hết ý nhưng bấy nhiêu cũng đủ để Lăng Tố hiểu rõ. Sau một thoáng trầm ngâm, nàng nhận xét: "Vương Chi kia, hắn đúng là rất kỳ lạ".

"Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công gồm chín tầng và hai mươi mốt tuyệt kỹ gọi là nhị thập nhất sát. Nhị thập nhất sát uy lực kinh thiên, có thể nói gần như là vô địch cùng cấp. Tuy nhiên, nó thật sự là rất khó luyện. Về phần Vương Chi, hắn có thể luyện thành Lưu Tinh Chỉ - sát thứ nhất của nhị thập nhất sát - trong vòng một tháng, điều này quả thật đã nằm ngoài dự tính của ta. Công bằng mà xét thì tốc độ tu luyện của hắn có thể sánh ngang cả với những thiên tài của tu đạo giới, so với Vương Tuyết Nghi của Thiên Tuyền Phong cũng chẳng kém chút nào".

Những điều Lăng Tố vừa nói, Hoàng Nữ Tú Anh đều biết. Nhưng chính vì biết nên nàng mới cảm thấy Vương Chi kỳ lạ, bởi lẽ tư chất của hắn vốn dĩ rất thấp. Để giải đáp nghi hoặc trong lòng, nàng chăm chú lắng nghe sư phụ mình nói tiếp.

"... Ta đã từng thăm dò qua, tư chất của hắn quả thật rất bình thường. Đan điền nhỏ hẹp, kinh mạch yếu ớt, đích thị là trở ngại không nhỏ trong việc tu luyện. Hắn có thể dựa vào tư chất bình thường ấy của mình mà luyện thành nhất sát trong thời gian một tháng ngắn ngủi, thú thật thì ngoài việc hắn có ngộ tính vượt trội hơn cả thiên tài thì ta không nghĩ ra được lý do nào khác nữa".

Ngộ tính vượt trội hơn cả thiên tài?

Nghe tới đó, Hoàng Nữ Tú Anh không kiềm được suýt nữa đã bật cười. Vương sư đệ ngây ngô của nàng có ngộ tính, có trí tuệ cao như vậy ư? Tuy là hơi quá nhưng thú thật thì đánh chết nàng cũng thấy nó thiếu chân thực.

Quan sát thấy bộ dáng nửa cười nửa không kia, Lăng Tố há lại không hiểu suy nghĩ của đệ tử mình. Tuy nhiên, nàng chẳng trách cứ chút nào cả, bởi vì... ngay chính bản thân nàng cũng thấy nó thiếu chân thực. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng nàng kết luận:

"Chắc là ngộ tính của hắn đều dồn hết cho tu luyện".

Cười mỉm, Hoàng Nữ Tú Anh tán đồng: "Con cũng nghĩ vậy".

...

...

"Thật là quá đáng mà! Thật là xấu xa mà! Thật là bất lương mà!...".

Tại một góc nhỏ gần Động Lăng Ba, Vương Chi không ngừng ca thán. Đối tượng trong những lời ca thán của hắn hiển nhiên là Lăng Mị - vị sư phụ khác người của hắn.

Mấy hôm trước, sau khi hoàn thành sứ mạng cao cả chặt cây chém đá xong, sư phụ đã cho hắn nghỉ ngơi, hơn nữa lại còn truyền dạy thuật cường thân cho hắn. Nói một cách công bằng thì thuật cường thân này rất tốt, chẳng những giúp cho thân thể tu sĩ ngày một cứng cáp mà còn khiến cho thần thức của họ mạnh mẽ hẳn lên. Nhớ lúc đó, khi được sư phụ tận tình giảng giải từng câu từng chữ, Vương Chi thật là rất xúc động. Lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng chỉ dạy một cách đúng nghĩa cho hắn a!

Hắn có cảm tưởng gì ư?

Một giấc mơ. Hắn cho rằng mình đang mơ. Nhưng không, nó là sự thật. Một sự thật mà hắn... muốn đá vào mông nó!

Xúc động? Hắn hối hận vì đã xúc động. Sư phụ hắn, nàng không tốt bụng như thế. Sở dĩ nàng bỗng dưng nhiệt tình chỉ dạy thuật cường thân cho hắn là vì có mục đích cả. Cái mục đích đó chính là bắt hắn đi đào ao, dùng tay đào ao!

Còn nhớ sư phụ đã trìu mến nhìn hắn mà bảo thế này: "Vương Chi, tu luyện là một quá trình, cách tốt nhất để hoàn thiện và kiểm chứng quá trình ấy là thực tiễn. Thế nên giờ ngươi hãy ra ngoài kia dùng tay không đào vài cái ao lớn đi".

Kiểm chứng?

Kiểm chứng cái con khỉ!

Đây rõ ràng là phát cho hắn một công cụ rồi đẩy hắn đi làm khổ sai mà. Dùng tay không đào mấy cái ao? Sao nàng không tự đào đi. Ở Động Lăng Ba này, khắp dưới lòng đất đều là đá, đáng nói hơn nó lại toàn là những loại đá cứng rắn, bảo một tu sĩ tu vi thấp kém như hắn dùng tay đi đào thì có khác gì đày ải đâu. Cho dù có thuật cường thân thì sao? Tay hắn làm bằng da bằng thịt mà!

"Đúng là bất lương!".

"Đúng là tàn nhẫn!".

"Đúng là lười biếng!".

"Đúng là...".

...

Cứ mỗi câu "Đúng là..." thì hai tay Vương Chi lại đâm xuống đất một lần rồi đem bốc lên, cứ thế, một lần lại một lần, Vương Chi như một con trâu chăm chỉ cày xới cho đến tận sẫm tối.

Nhìn hai tay đã sưng vù của mình, bất giác hai mắt Vương Chi đỏ lên. Hắn muốn khóc. Hắn sắp khóc. Hắn thấy thương cảm cho bản thân mình.

"Vương Chi... Ngươi là đại nam nhân mà... Khóc cái gì chứ...".

Giọng nói của Vương Chi trở nên nghẹn ngào, phải cố kìm nén lắm hắn mới không để nước mắt chảy ra.

Chợt, một thứ gì đó ươn ướt chạm vào mặt hắn. Thì ra là lưỡi của tiểu Tuyết Linh Xà.

Đem tiểu Tuyết Linh Xà đang quấn trên cổ mình cầm xuống, Vương Chi vuốt ve người nó, lẩm bẩm:

"Rắn con, chỉ có ngươi là tốt với ta".

"Tuy là mỗi ngày đều hút máu ta một lần, nhưng ngươi chưa bao giờ bắt nạt ta, chưa bao giờ sai bảo ta, lại còn biết an ủi ta nữa... Rắn con, vẫn là ngươi tốt nhất".

"... Ừm, nếu ngươi mà là một cô gái xinh đẹp thì biết đâu ta sẽ cho ngươi làm đạo lữ đấy".

Tất nhiên đó chỉ là câu nói trong lúc lơ đễnh của Vương Chi, nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Đối với Vương Chi là vậy, còn với tiểu Tuyết Linh Xà thì... không chắc lắm. Hiện giờ, nó đang chăm chú nhìn Vương Chi bằng ánh mắt rất kỳ lạ, hệt như cái nhìn của một thiếu nữ...

Vương Chi ngồi kể lể với tiểu Tuyết Linh Xà một đỗi thì trời đã tối hẳn. Lúc hắn đứng dậy định trở về động phủ của mình thì Lăng Mị bất ngờ xuất hiện.

Thoáng liếc qua cái ao lớn mà Vương Chi đã đào, nàng hài lòng lên tiếng:

"Ừm, không tệ. Xem ra ngươi cũng không lười biếng".

Vương Chi im lặng không đáp. Hắn thật là chẳng muốn nói gì với nàng lúc này hết. Có điều đó là cảm xúc của hắn và nó thì không ảnh hưởng gì đến Lăng Mị cả. Lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng, nàng ném qua cho Vương Chi, bảo:

"Thoa lên tay ngươi đi".

Tiếp nhận chiếc lọ, Vương Chi nghi hoặc: "Nó là...?".

"Ngươi chỉ cần biết là đồ tốt thì được rồi. Sau khi thoa lên sẽ có công hiệu ngay lập tức đấy".

Mắt thấy Vương Chi còn chần chừ, Lăng Mị giục:

"Cái đó là dùng để thoa chứ không phải dùng để ngắm đâu. Ngươi không muốn thì trả đây".

Nghe nàng nói vậy, Vương Chi chẳng do dự nữa, đem nắp lọ mở ra rồi lần lượt đổ chất lỏng màu tím bên trong lên hai cánh tay đang sưng vù của mình.

Một luồng khí cực kỳ lạnh lẽo bất ngờ xâm nhập vào da thịt hắn. Ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn lúc này là: "Bị lừa rồi".