Phù Thiên Ký

Chương 729: Gửi gắm tâm nguyện

...

Lạc Mai Tiên cùng các thủ hạ đã vội vã rời đi, lấy Thi Quỷ làm trung tâm, tính trong phương viên trăm dặm, còn sót lại duy chỉ hai người. Thứ nhất là Na Trát, thứ hai thì chính là... Dịch Thanh Hà.

Phải. Từ cô phong vạn dặm, Dịch Thanh Hà nàng hiện đã tới đây. Tốc độ quả cũng chỉ bán tiên Tinh châu cảnh như nàng mới làm ra nổi.

Tại vị trí khá gần, chỉ cách Thi Quỷ khoảng tầm chục bước chân, Dịch Thanh Hà đứng im lặng lẽ quan sát. Ánh mắt chăm chú vô cùng.

Lẽ tất nhiên là Thi Quỷ và Na Trát đều chẳng thể nào thấy được. Bán tiên Tinh châu cảnh, đó không phải cấp bậc mà bọn họ có khả năng phát hiện, dù cho đối phương có đứng sát bên đi chăng nữa.

Thần tình trầm trọng, Thi Quỷ nhìn Na Trát, bảo: "A di, ngươi nên rời khỏi đây đi".

"Cốt Đãi, thiên kiếp lần này... ngươi nắm chắc bao nhiêu?".

"Một thành chưa tới".

...

Na Trát chưa nghe còn tốt, vừa nghe xong, cõi lòng tức thì rơi vào đáy cốc.

Một thành chưa tới, đây khác nào nói một tia hy vọng cũng gần như không có? Rằng Thi Quỷ, hắn sẽ bại dưới thiên kiếp, thân tử đạo tiêu...

"Không thể nào... Không thể nào như vậy được...".

Đối với thực tế quá đỗi phũ phàng này, Na Trát không làm sao tiếp nhận nổi.

Trên thế gian này, trừ bỏ tỷ tỷ Hoa Vũ thì Thi Quỷ chính là người thân cận nhất của Na Trát nàng... Năm xưa, thời điểm tỷ tỷ giao phó, chính miệng Na Trát nàng đã hứa sẽ chăm sóc, bảo vệ thật tốt cho hắn. Nhưng kết quả, nàng để hắn lưu lạc nơi nhân giới, nếm trải nhân tình ấm lạnh...

Bao nhiêu năm qua, đứa cháu trai này của nàng đã phải gánh chịu quá nhiều khổ đau cùng bất hạnh. Từ khi tái hợp, tính đến nay, trong ký ức của mình, Na Trát nàng chưa từng một lần nhìn thấy hắn thật sự vui vẻ. Nụ cười trên môi, tiếu ý trên mặt, có chăng chỉ là khinh thị, là ngụy trang, là oán hận...

Bộ dạng tang thương của hắn hôm nay, mỗi lần nhìn đến, trong tâm Na Trát nàng lại thấy nhói đau. Nếu có thể, nàng rất muốn xoa dịu, dù phải làm gì đi nữa...

Nhưng, muốn cũng chỉ là muốn. Xoa dịu? Nàng biết xoa dịu thế nào đây? Giúp hắn báo thù ư?

Năm đó chính bởi vì sự sơ suất của nàng mà Tố Thanh, Tâm Lan - thê tử và nữ nhi của hắn - mới bị người giết chết. Thậm chí sau này, Cao Chính - phụ thân của hắn - cũng vì bỏ ra đại giới chữa trị cho linh anh và nguyên thần nàng nên thọ nguyên mới tổn hao trầm trọng, cuối cùng chẳng sống thêm được bao lâu thì xuôi tay nhắm mắt...

Na Trát, nàng vô phương khoả lấp những đoạn quá khứ đau thương kia của Thi Quỷ. Bao năm dài, dẫu ngủ say hay thức tỉnh thì kết quả vẫn đều là như vậy: hắn vẫn đau, vẫn hận...

Bù đắp, Na Trát nàng bù đắp không nổi. Nàng chỉ có thể âm thầm phát thệ sẽ luôn ở bên cạnh hắn, dùng tất cả lực lượng để bảo vệ cho hắn, thậm chí làm mọi thứ hắn muốn.

Nhưng...

Hiện tại thì sao?

Dưới thiên uy hung lệ, dưới kiếp lực hàng lâm, khi mà đến một thành cơ hội hắn cũng không nắm chắc vượt qua thì nàng, nàng lại đang làm gì, sẽ làm được gì?

Chẳng làm được gì cả!

Một lần nữa, Na Trát nàng lại bất lực, chỉ biết đứng nhìn...

Bàn tay bé xíu siết chặt đến run, Na Trát lắc đầu, giọng kiên quyết:

"Cốt Đãi, thiên kiếp này nếu ngươi không thể vượt qua, vậy hãy để a di cùng gánh với ngươi đi".

...

Có lẽ vì bị thái độ nghiêm túc cùng thanh âm trầm thấp mà quyết tuyệt của Na Trát tác động nên ánh mắt Thi Quỷ nhìn nàng đã phát sinh biến đổi.

Sau vài giây im lặng, hắn nói: "A di, tâm ý của ngươi ta đã hiểu. Nhưng ngươi vẫn nên rời đi".

"Không". - Na Trát thẳng thừng gạt đi - "Ta sẽ ở đây. Ta sẽ cùng ngươi đón nhận thiên kiếp".

"A di, thiên kiếp sắp hàng lâm này, ngươi biết nó mạnh tới cỡ nào không?".

Chẳng đợi cho Na Trát hồi âm thì Thi Quỷ đã lại nói tiếp: "Tuy rằng kiếp lôi còn chưa hình thành, lôi quang còn chưa lộ diện nhưng ta có thể cảm nhận được đạo thiên kiếp thứ mười này, uy lực của nó tuyệt không phải thứ một tên Linh anh tu sĩ có khả năng ứng phó. Cho dù Đại hải, ngăn được hay không còn khó nói...".

"A di, ngã dưới thiên kiếp thì cả thân xác lẫn nguyên thần đều sẽ bị tiêu diệt, vĩnh viễn tan biến khỏi thế giới này, ngươi chẳng sợ hãi một chút nào sao?".

"Sợ. Ta đương nhiên sợ". - Vẫn gương mặt kiên định như trước, Na Trát đáp - "Nhưng Cốt Đãi, ta muốn ở đây. Thiên nếu muốn diệt, a di sẽ tan biến cùng ngươi".

...

"Tan biến cùng ta?".

Thi Quỷ bất ngờ thay đổi thái độ, chuyển sang tức giận: "A di, ngươi nghĩ ngươi làm như vậy thì ta sẽ cảm kích ngươi sao?!".

"Chết? Ngươi muốn chết?".

"Vậy còn mẫu thân ta thì sao?! Ngươi lẽ nào một chút cũng không nghĩ?!".

"Ta chết, ngươi chết thì ai sẽ cứu người?! Công đạo của phụ thân ta, lấy ai đi đòi?! Mối thù của thê nhi ta, lấy ai đi báo?!".

"Cốt Đãi, ta...".

Trước những lời chất vấn giận dữ của Thi Quỷ, Na Trát đã chẳng thể phản bác được một câu nào.

Thi Quỷ nói không sai. Tỷ tỷ Hoa Vũ đang bị giam dưới mười tám tầng Đại Lôi Âm cần người giải cứu; công đạo của Cao Chính cần người đi đòi; Tố Thanh, Tâm Lan cũng là như thế, hận thù phải trả...

Những người đó, bọn họ cần nàng và Thi Quỷ. Hôm nay, nếu cả Thi Quỷ và nàng đều táng thân dưới thiên kiếp, vậy thì lấy ai để giúp bọn họ đây?

Na Trát, nàng đã hiểu. Nhưng cũng chính vì thấu hiểu mà giờ phút này đây tâm can nàng mới giằng xé. Đau đớn, nó lại càng nhân lên gấp bội...

"Cốt Đãi...". - Khoé mắt rưng rưng, Na Trát hỏi - "Ngươi bảo... ta phải làm sao đây?".

Trông thấy bộ dạng nàng như vậy, Thi Quỷ biết những lời vừa rồi của mình đã phát huy tác dụng, bèn thu lại vẻ tức giận, dịu giọng mà rằng:

"A di, đạo thiên kiếp thứ mười này, ta nếu qua được thì thôi, bằng như bại dưới kiếp lôi...".

"Việc cứu mẫu thân, ta giao lại cho a di. Công đạo của phụ thân, a di hãy giúp ta đi đòi. Thù của Tố Thanh và Tâm Lan, a di cũng hãy thay ta đi báo...".

"Cốt Đãi...".

"Thời gian không còn nhiều nữa, thiên kiếp chắc cũng sắp hàng lâm rồi. A di, ngươi nên đi thôi".

Na Trát càng nghe thì mắt càng nhoè đi, cuối cùng thì lệ tuôn hẳn thành dòng.

"Cốt Đãi... A di hứa với ngươi... Nếu hôm nay ngươi táng thân dưới thiên kiếp, ta sẽ thay ngươi cứu tỷ tỷ, giúp ngươi đòi lại công đạo cho phụ thân, cho thê nhi... Dù có phải trả cái giá lớn tới đâu, dù có phải sống ô nhục và thảm hại tới cỡ nào, Na Trát ta cũng nhất định sẽ thay ngươi hoàn thành tâm nguyện!".

"Nhờ ngươi, a di".

Cùng với cái gật đầu nhè nhẹ, Thi Quỷ đem mắt mình khép lại...

...

Một đỗi sau, khi mắt Thi Quỷ lần nữa hé mở thì trước mặt hắn, thân ảnh Na Trát đã hoàn toàn khuất dạng. Nàng đã rời đi rồi.

"A di, cảm ơn ngươi".

Thở ra một hơi, Thi Quỷ thoáng điều chỉnh tâm tình, ngẩng đầu nhìn thương khung...

Lúc này lôi vân so với trước đã lớn hơn rất nhiều; lực lượng tích súc cũng là tương tự, mạnh lên không ít. Tuy nhiên, nó vẫn còn chưa dứt.

...

Theo thời gian trôi, sấm chớp mỗi lúc một thêm dày đặc, uy áp phủ xuống cũng ngày càng kinh khủng, nặng nề.

Thế rồi từ trong lôi vân cuồn cuộn, một tiếng nổ dữ dội truyền ra.

"Ầm... m... m... m...!!".

Tiếng nổ nọ, thanh âm kéo ra rất dài, tận gần chục giây mới dứt. Và ngay khi nó vừa mới dứt thì một tiếng bạo liệt khác đã liền vang lên.

"Ầm... m... m... m...!!".

...

"Ầm... m... m... m... m...!!".

Tiếp tục lại là một tiếng nổ kinh thiên khác.

Cứ như vậy, một tiếng rồi lại một tiếng, khi ngắt quãng, lúc đồng thời, sự bạo liệt nối nhau không ngừng vang vọng, hoặc có lẽ nên gọi là chấn động.

Chứng kiến khí thế hung lệ đang từng giây tăng tiến ấy, đứng quan sát bên dưới, Dịch Thanh Hà không khỏi cau mày thầm nghĩ: "Uy thế bậc này, nếu cứ tiếp tục mạnh lên thêm nữa thì e dù Đại tu sĩ cũng khó lòng kham nổi".

Chuyển ánh mắt lên người Thi Quỷ, nàng chăm chú hồi lâu thì nhẹ lắc đầu, cõi lòng tiếc nuối: "Có thể dẫn động mười đạo thiên kiếp, tiểu tử ngươi có lẽ là người đầu tiên lập nên kỳ tích vượt ra pháp tắc, thoát lẽ cổ kim. Chỉ đáng tiếc...".

Kỳ tích vô tiền khoáng hậu khiến thế nhân rúng động, cuối cùng thì sao? Qua không được cũng chỉ là một kỳ tích vô dụng mà thôi.

"Ài...".

Thở dài một hơi, Dịch Thanh Hà thu hồi ánh mắt, chuyển thân tạm lui.

Thiên kiếp hiện đã sắp sửa hàng lâm, Dịch Thanh Hà nàng cũng không muốn bị liên luỵ.

Dù là bán tiên Tinh châu cảnh, bị kiếp lôi oanh đỉnh cũng chẳng thoải mái tí nào đâu. Tệ hại hơn, nếu bị thiên đạo "hiểu lầm" nàng ra tay can thiệp mà đem kiếp lực gia tăng thì sinh tử quả đáng lo ngại.