Phù Vân Hoa

Chương 19: Vân ti thiên

Hoa Đông sương khói lượn lờ

Giấc lành chẳng đến, cơn mơ chập chờn

Tấm mành mơn mởn hơi sương

Rèm lay lụa động, thơm hương nến đèn

Gío đêm đậu ở cành sen

Bướm đêm lượn múa ở ven ao tù

Giấc đêm thiếu mất lời ru

Hoa đêm tuy ngủ không thu sắc màu

Cảnh đêm đẹp vẫn u sầu

Nhớ đêm đêm nhớ, nơi đâu hở người?

Có những thứ một khi đã quên thì trống rỗng không chịu được, nhưng một khi đã nhớ thì đau đớn tâm can.

Kí ức thường trở về sau những cơn mộng mi, vụn vặt như từng mảnh lá khô, sắc bén như từng mảnh sứ trắng. Tố Linh đặt chân xuống đất, đi lấy chiếc gương nhỏ để trên bàn. Nàng nhìn cô gái có chút tiều tụy, vết thương bên má đã phai bớt nhưng vết thương trên cổ còn hằn sâu, thấy rõ dấu năm ngón tay.

Nàng lật úp mặt gương xuống bàn, kéo ngăn tủ nhỏ lấy ra lọ thuốc phấn. Thoa từ tay chân đến bụng và ngực, cảm giác chạm vào nơi nào là quá trình bị thương lại rõ ràng hơn. Tố Linh rùng mình kéo vạc áo lại, tự vuốt ve cổ họng khô nóng.

Mấy ngày trước, sư phụ đã ép hết ma khí trong tâm mạch ra, nàng đã nhớ lại tất cả, đặc biệt là chuyện xảy ra đêm hôm ấy. Chẳng rõ nó bắt đầu thế nào, nàng chỉ nhớ Bảo nhi rất lạ, ánh mắt hoang mang, vẻ mặt bơ phờ. Mọi hành động ban đầu đều dịu dàng cho tới khi dần dần mất kiểm soát. Thật ra Tố Linh đã rất sợ, nàng không thể chấp nhận được một người thân thuộc như vậy đột nhiên làm tổn thương mình. Nhưng sau khi mọi thứ qua đi, nổi sợ chỉ còn vỏn vẹn ở một điểm: nàng sợ Bảo nhi sẽ thương tâm nếu biết được những gì mình đã làm, sợ hắn không bao giờ dám xuất hiện trước mặt nàng nữa…

Nàng có hỏi thăm Phong Trạch, sư phụ nói không có chút tin tức gì. Bảo nhi đi đâu, làm gì, nàng hoàn toàn không biết. Thật ra từ cái ngày rời khỏi Hoa Sơn, Tố Linh đã vô cùng bất an. Nàng suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới cái ngày hắn còn là đứa trẻ hơn một tuổi, ngoan ngoãn nằm trong chiếc giỏ tre. Cha mẹ Bảo nhi là ai? Hắn từ đâu đến? Cuộc hội ngộ của họ là ngẫu nhiên, là duyên phận, là một rủi ro hay do ai sắp đặt?

Nghĩ mãi nghĩ mãi, cho đến khi trăng tàn, bình minh lên. Lại một đêm mất ngủ.

Tố Linh ngước nhìn vầng thái dương, quyết định thay quần áo đi chào sư phụ. Việc này là thói quen từ bé, mỗi sáng đều đến bái kiến Phong Trạch, hỏi hắn có ngủ ngon không, hôm nay có giao việc gì cho nàng làm.

Kỳ Lâm Viện vắng tanh, dường như chỉ có hai người bọn họ cùng con cá trê tinh. Tố Linh về đây đã ba tháng, ngoài Hà tiên nhân thì không gặp ai khác nữa. Khi nàng đến đại viện, Phong Trạch đang ngồi trên bàn viết cái gì đó, sư phụ lúc nào cũng bận rộn. Tố Linh dịu dàng đi tới, quỳ trước mặt người

- Đồ nhi thỉnh an sư phụ.

Phong Trạch đã phát hiện ra nàng từ rất sớm, nãy giờ vẫn từng chút đếm theo bước chân chậm rãi kia, đợi nàng đến bên mình. Hắn đặt bút lông xuống, nhìn cô gái nhỏ bên dưới. Nhớ làm sao quả bí ngô ngày nào, nhanh nhảu và lanh chanh, hay cười và hay nói. Vậy mà bây giờ nàng lại trầm lặng đến thế…

- Linh nhi, thần sắc không tốt, có chỗ nào không khỏe không?

Tố Linh nhu thuận lắc đầu

- Dạ không, đồ nhi ngủ không đủ giấc, có chút mệt mỏi thôi…

- Vậy thì đi ngủ tiếp, không cần làm gì cả!

Tố Linh ngẩng đầu, đôi mắt tròn nhìn Phong Trạch. Dạo này nàng cũng có làm gì đâu, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Sư phụ giống như đang nuôi heo trong Kỳ Lâm Viện.

- Sư phụ, trời sáng rồi, ngủ không đúng giấc cũng không tốt. Linh nhi ở lại giúp người làm việc!

Tố Linh kéo váy, nhẹ nhàng đi tới bên bàn, ngoan ngoãn mài mực. Cà tới cà lui, đây là công việc nàng yêu thích nhất, có thể vừa làm vừa nhìn sư phụ viết chữ, nét mặt chuyên chú, mũi cao mắt sáng, thật là đẹp trai!!! Phong Trạch vẫn biết đồ đệ thích nhìn lén, cứ tranh thủ mài mực rồi lại ngắm nghía hắn. Ban đầu hắn có chút phiền, về sau thì quen dần, cũng xem như không thấy. Mãi đến khi Tố Linh rời khỏi tiên môn, hắn mới biết viết chữ mà không có người nhìn cũng thật chán chường…

Mà bây giờ, hoàn cảnh lại đảo ngược. Tố Linh chuyên chú mài mực, Phong Trạch vừa viết chữ vừa lén nhìn nàng, thật không tập trung nổi! Hắn phát hiện lá thư này đã viết rất lâu mà vẫn chưa hết nửa trang giấy. Tố Linh cứ như người mất hồn, mài gần hết thỏi mực, mực ngập cả cái nghiên mà cứ vô tư mài.

- Qúa nhiều rồi, đừng làm nữa…

Tố Linh sực tỉnh, nhìn xuống bàn, ngượng ngùng thu tay về. Ngón tay đã bị bẩn, nàng cẩu thả lau vào tà váy, để lại một vệt đen dài. Thật ra có những thứ không hề thay đổi, Linh nhi vẫn cứ nhếch nhác như thế.

- Linh nhi?

- Dạ?

- Không nên ngơ ngẩn thế này mãi. Những chuyện xảy ra, ta nhất định không bỏ qua. Con cứ việc an tâm ở lại đâu, không ai dám làm phiền, cũng không ai rót vào tai lời lẽ khó nghe… Từ giờ hãy giao mọi thứ cho sư phụ, sư phụ sẽ bảo vệ Linh nhi!

- Sư phụ…

Tố Linh có chút mơ hồ. Nàng được ở lại đâu? Không có ai dám xúc phạm nàng? Sư phụ sẽ bảo vệ? Tố Linh chợt nhận ra điểm mấu chốt

- Sư phụ, người nói không bỏ qua, không bỏ qua cái gì?

Phong Trạch nghiêm mặt

- Dĩ nhiên là phải tìm Tố Minh Bảo hỏi tội!

Tố Linh kinh ngạc, sau đó không do dự quỳ xuống

- Đừng, sư phụ. Chuyện này con có thể tự xử lý. Bảo nhi… thật ra hắn không cố ý, hắn vốn rất tốt, chắc chắn là bị ma tộc hãm hại…

Ở bên Phong Trạch mấy trăm năm, Tố Linh hiểu hắn hơn ai hết. Hắn là tiên nhân xem trọng đạo nghĩa, một lòng vì chúng sinh, trung thành và tận tụy với tiên môn. Hắn từ bi bát ái là vậy nhưng mà lại có thù hận ghê gớm đối với ma tộc. Tố Linh nghe các sư huynh sư tỷ kể lại. Bảy trăm năm trước, có một vị tiên nữ tên là Vân Ti Thiên, chính là chị ruột của Vân Ti Thủy ở Kim Tinh môn. Hai chị em họ từ một mẹ sinh ra, cơ duyên thế nào lại đều được Minh Tâm kính tìm thấy. Chuyện này xưa nay rất hiếm, Ti Thiên Ti Thủy lập tức được các tiên môn chú ý. Người chị Vân Ti Thiên lớn lên tuyệt sắc lại tài hoa, khắp tiên giới đều có không ít nam nhân ngày đêm vọng tưởng. Thế nhưng Ti Thiên chỉ đem lòng yêu Phong Trạch. Năm đó hắn vẫn còn là một đồ đệ nho nhỏ của Âm thiên tôn, lớn hơn nàng gần ba trăm tuổi.

Hình như họ cũng là duyên số, về sau thường đi có đôi có cặp. Hai tiên phái đối với chuyện này không ủng hộ mà cũng chẳng phản đối. Vào một lần ma tộc nổi dậy xâm chiếm phàm giới, cả chín môn phái đều cử đệ tử ưu tú đi trấn áp. Trong lúc hỗn loạn Phong Trạch và Vân Ti Thiên bị lạc đồng môn, hai người đơn độc bị ma tộc vây kín. Trong lúc đánh nhau quyết liệt không ngờ một tên ma tôn lại thông minh cho mở cánh cổng đi đến ma giới. Vân Ti Thiên liều mạng đẩy Phong Trạch ra, chính mình bị nó hút lấy, tiên phách bị ma khí đốt rụi, mãi mãi giam hồn trong cõi u linh không siêu thoát, không luân hồi…

Kể từ đó, tiên giới mất đi một quốc sắc thiên hương, Gia Lăng bà bà đổ lệ vì cô học trò yêu quý nhất. Vân Ti Thủy thay thế chị trở thành giáo đồ được Kim Tinh môn ưu ái nhất, phần để bù đắp, phần để tưởng niệm người đã mất. Còn Phong Trạch, hắn ngày một giỏi, nếu không nói là lợi hại đến đáng sợ. Hắn lao đầu vào học tiên pháp, nhuần nhuyễn thành thục rồi lại đóng cửa bế quan, liên tiếp mấy trăm năm sáng tạo nên Thập Tam Phân Kinh, trở thành nổi ảm ảnh của ma tộc.

Tố Linh không ít lần kề vai sát cánh cùng sư phụ trong các trận chiến. Lần đầu nàng đã ngỡ ngàng nhìn một Phong Trạch chém giết như điên, Ngự Lôi tàn sát không nhân nhượng, lửa điện ngang dọc, gần như là muốn tranh giành với cả đồng môn. Lúc đấy mọi người chỉ còn cách nín thở lùi ra xa một chút, không khéo lại bị vạ lay.

Tố Linh cũng là học theo sư phụ, hùng dũng đi đầu, Hàn Cực kiếm lạnh lẽo, Ngự Lôi kiếm sáng chói… thật ra chúng giống như một cặp, ăn ý tuyệt đối, phối hợp tuyệt đối. Khi hai sư đồ tựa lưng vào nhau, chắn chắn một điều là không con yêu ma nào thoát được.

Lòng thù hận của Phong Trạch là tích tụ từng ngày, đến nổi tiêu cực và mù quáng. Hắn sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám đi vào ma đạo. Từng có lần Phong Trạch đâm chết một vị sư đệ vì phát hiện hắn bán đứng tiên môn. Tiền trảm hậu tấu, khi Âm thiên tôn biết chuyện thì mọi thứ đã rồi.

Nếu bây giờ, Bảo nhi có một chút liên quan tới ma tộc, không cần biết là có ẩn tình gì không, nhất định Phong Trạch gặp sẽ giết! Tố Linh chính là lo sợ điều này!

Trong đại viện, Phong Trạch lặng lẽ nhìn nàng. Nàng không biết mình đã suýt chết thế nào đâu, nàng cũng không biết hắn đã vất vả ra sao mới cứu được cái mạng nhỏ này. Trên thực tế, Tố Linh đã đi qua quỷ môn quan một lần. Phong Trạch không dám nhớ lại cảm giác nàng nằm trong lòng mình, hơi thở lúc có lúc không. Mất đi một ai đó thực sự rất đáng sợ, hắn không cho phép, tuyệt đối không cho phép!

- Không phải nói gì hết, Linh nhi đứng lên đi, có một số chuyện không thể mềm lòng, càng không thể tha thứ…

Tố Linh run run nắm lấy chân hắn, lắc đầu van xin

- Đừng, sư phụ, người muốn giết đồ đệ của Linh nhi sao? Hắn thật sự bị oan mà… xin người đừng truy sát, hãy cho hắn một thời gian, chắn chắn hắn sẽ tới đây quỳ nhận tội!

Phong Trạch quả là có ý nghĩ này, hắn đã cho Ô Tước lùng sục tìm Tố Minh Bảo, chỉ cần thấy bóng dáng, chắc chắn sẽ vác Ngự Lôi đi lấy mạng!

Phong Trạch cứng rắn mặc kệ Linh nhi ôm chân khóc. Hắn thấy khó chịu, nước mắt này từng có lúc vì hắn mà rơi, không nên chia sẻ cho người khác. Phong Trạch cúi nhìn Tố Linh, thở dài một tiếng xoa xoa đầu nàng.

- Linh nhi… đừng như vậy, sư phụ thật đau lòng…

Tố Linh giống như cô bé nhỏ năm nào, lại ôm lấy chân sư phụ, chùi nước mắt vào tà áo người, khóc mãi đến lúc mệt thì sẽ được sư phụ bế trở về giường. Phong Trạch ngay ngẩn nhìn cô gái nhỏ bên dưới. Nàng hình như còn đẹp hơn lúc rời khỏi tiên môn, mắt ướt lệ long lanh, da trắng ngần ửng màu nắng, thân thể trãi qua cơn bệnh mềm yếu như cành liễu, chỉ mốn ôm chặt vào lòng…

Phong Trạch dang tay ra, muốn đem nàng bế lên thì có tiếng bước chân vội vã chạy tới. Trạch Trạch thở hổn hển, bám vào cánh cửa suýt ngã. Cô bé lại mọc hai sợi râu ra rồi, vào lúc mất bình tĩnh, nó đều như vậy.

- Minh tôn, minh tôn… sư tổ tiên nhân xuất quan rồi!!!

Phong Trạch giật mình đứng phắt dậy, Tố Linh cũng ngạc nhiên ngừng khóc.

- Vẫn chưa tới ngày mà… chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Hắn vội vã đi ra cửa, bước mấy bước lại sực nhớ quay đầu vào nhìn Tố Linh

- Linh nhi ở yên đây, ta sẽ quay về ngay. Trạch Trạch! Ngươi chăm sóc tiên cô!

- A? Dạ!

Nói rồi hắn nửa đi nửa chạy rời khỏi Kỳ Lâm Viện. Tố Linh bồn chồn nhìn theo, nàng có dự cảm không lành…