Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 62

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Tham Lang còn chưa đọc được một nửa thì cả đám đã ôm bụng lăn ra cười, Tham Lang cố nén cười đọc cho hết, Tinh Dịch đen mặt giật lại lá thư.

Tham Lang cười muốn xỉu: "Đọc thì cũng đã đọc rồi, Đế quân ngài không cần phải xấu hổ, nếu hai lá thư đều viết cho ngài thì cũng đừng nghĩ nhiều, cứ lấy ra cho mọi người giải trí đi. Tu hành đằng đẵng nên muốn tìm niềm vui ấy mà."

Những người khác cũng bộc phát, muốn leo lên đầu Tinh Dịch một lần, để Tham Lang đứng đó giảng đạo lý, Phá Quân thò tay lấy một lá nữa, không khoa trương như Tham Lang, hắn chậm rãi đọc. Lá thư ngày thứ hai:

"Gửi Vi Kiêm,

Hôm nay là ngày thư hai ngươi bế quan, ta ngày càng nhớ ngươi, không biết phải làm sao. Bởi vì quá nhớ ngươi nên tiên nữ tỷ tỷ nói ta có thể bị mắc chứng kén ăn, bởi vì hôm qua ta chỉ ăn một hạt trúc, vô cùng tiết kiệm, nhưng ta lại không thấy đói. Ngươi đừng lo lắng cho ta, có lẽ do ta chú tâm vào công việc quá nên không có thời gian dùng cơm. Ngươi xem ta nghiêm túc kiếm tiền như vậy, sau khi đi ra nhất định ngươi phải biểu dương ta, ta thật sự rất nhớ ngươi, nhớ giọng nói, thần thái của ngươi. Bữa khuya ta có nấu một nồi nước anh đào, từ nay về sau ta sẽ làm một con Phượng Hoàng dưỡng sinh, cũng là một con Tiểu Phượng Hoàng xì chét."

Cùng ngày....

"Gửi Cục than nhỏ,

Ta, Phượng hoàng Minh tôn và Vượng Tài đã thương lượng xong, trong nhóm Phượng Hoàng mới có một tiểu cô nương Phượng Hoàng tên là Khoai Lang, chúng ta đặt biệt danh này cho nàng bởi vì màu lông của nàng y chang củ khoai lang sau khi chín được lột vỏ, nhìn dễ thương lắm. Chờ ngươi trở về, ngươi đã trở thành một con Phượng Hoàng trưởng thành, có thể biến thành người, rồi thành thân với cô nương xinh đẹp này. Ta đã suy tính rồi, ngươi là một con hắc Phượng Hoàng ưu tú, chỉ có khuyết điểm về phương diện gia đình. Ta mặc dù là đại ca nhưng là chim nhỏ của riêng Vi Kiêm, không thể thời thời khắc khắc chú ý tới ngươi, nếu ngươi có một hôn nhân êm ấm thì thật tuyệt vời, ngươi nghĩ thế nào?

Mặt khác, chuyện phu thê ta sẽ từ từ chỉ cho ngươi, ngoài trừ cảm tình còn cần phải sáo lộ (Sáo lộ - 套路: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu "đẹp trai không bằng chai mặt"). Ví dụ như Vi Kiêm nói không ngại ta béo, ta tin tưởng hắn không ghét ta béo, nhưng ta không thể cho hắn ấn tượng xấu hết ăn lại nằm được, thế nên lần này hắn bế quan lại là cơ hội tốt, ta ăn chưa bao giờ ăn nhiều như bây giờ, cũng càng tròn hơn, nhưng mà ta gạt hắn lúc nào cũng giảm béo, phải làm một con Tiểu Phượng Hoàng rụt rè, yểu điệu."

Mọi người cười ná thở luôn rồi...

Tinh Dịch lạnh mặt nhưng cũng bất đắc dĩ, nói: "Ta biết."

Hắn chỉ Tham Lang: "Ngươi thấy lá thư có vết nước, ta biết lệ Phượng Hoàng trực tiếp ngưng tụ thành tinh thạch thế mà bản thân y không nhớ rõ. Hôm trước ta dạy dỗ một đám Phượng Hoàng bé không biết trời cao đất dày, cả đám khóc một trận thế mà y còn biết nhặt Phượng Hoàng lệ ở dưới đất, sau đó đem bán lấy tiền. Ta thấy y làm người lâu quá nên quên mất mình là Phượng Hoàng."

Tham Lang cười không thở nổi, cùng Phá Quân tranh cướp những lá thư còn lại, Tinh Dịch nói: "Các ngươi ngứa da phải không, đây là Tròn tròn viết cho ta."

Mọi người không nháo loạn nữa. Tinh Dịch lần nữa cầm các lá thư xếp lại, đặt ở chỗ mình hay ngồi, dùng một tảng huyền băng khắc thành vài cái chặn giấy, tỉ mỉ xếp sáu mươi lá thư chỉnh tề, trừ bốn lá bị mở ra lúc trước thì đống còn lại được hắn thu xếp rất thỏa đáng, bởi vì đặt ngoài cửa trong một thời gian dài nên bị gấp nếp, hắn lấy ra vuốt cho thẳng lại.

Tinh Dịch cau mày: "Đại Phượng Hoàng cũng cẩu thả quá... không biết thư này để bao lâu rồi, cứ để trước cửa động phơi nắng phơi gió."

Hắn lấy tờ giấy có in một hình măng cụt Thỏ ngọc của Phá Quân, chăm chú viết vài chữ:

"Đại Phượng Hoàng: Lần sau nhớ dùng phong thư. Nhớ đấy!"

Hắn đứng dậy, ghim tờ giấy lên cửa động rồi về chỗ đả tọa ngưng thần.

Tham Lang hiếu kỳ: "Đế quân không đọc hết thư của tiểu Tròn tròn sao?"

Tinh Dịch nói: "Xuất quan rồi xem tiếp."

Phá Quân ngẩng đẩu nhìn hắn, lắc đầu với Tham Lang ý bảo đừng nói nữa.

Tuy mấy người này thích trêu đùa, nhưng vì Tinh Dịch động tâm với Tiểu Phượng Hoàng khiến Tinh Bàn dao động, sức mạnh dần tiêu biến, nếu không giải quyết được thì không bằng giải quyết vấn đề gốc - làm Tiểu Phượng Hoàng thành món Tròn tròn nướng là được.

Nhưng việc này không đơn giản: Hiện tại Tinh Dịch coi như vẫn còn nắm một nửa sức mạnh khống chế Tinh Bàn trong tay, nhưng phần lớn phải dựa vào tâm tình trầm ổn của hắn mới có thể khắc chế. Phá Quân cũng từng nói qua, nếu Tinh Dịch vì tình ái mà muốn người chết kẻ sống thì chỉ sợ lục giới sớm không giữ được.

Thất Sát nói: "Nếu tình huống này xảy ra thì Đế quân đành phải giữ khoảng cách với Tiểu Phượng Hoàng, nếu có thể cắt đứt nhân duyên thì không thể tốt hơn."

Phá Quân phản bác: "Nói chuyện cắt đứt nhân duyên dễ vậy sao? Đi từng bước một cũng thôi cũng được."

Tinh Dịch chưa nói gì, nhưng mọi người đều nhìn ra hắn đang thất thần. Hôm nay bế quan không biết đến bao giờ xong, thời gian nghỉ ngơi Phá Quân và Tham Lang dựa vào việc tám chuyện việc gia đình để vượt qua, Thất Sát thì dựa vào giấc ngủ, duy chỉ có Tinh Dịch luôn bị vây quanh trong trạng thái căng thẳng, đôi mắt chỉ nhìn chăm chăm vào Tinh Bàn.

Hắn không biết mình có thể kiên trì bao lâu, một ngày đêm, hai ngày, một năm, hai năm?

Trong lòng hắn cảm nhận được biến hóa là từ lúc đi vào biển hoa bỉ ngạn, chết chìm trong cảnh tưởng tuyệt vời ở kiếp trước, hắn biết sẽ có kết quả tồi tệ - Tinh Bàn sụp đổ, băng tuyết hình viên cầu bị một cục nắm sưởi ấm, thoáng cái liền biến thành dòng nước, đó là kiếp nạn của băng tuyết nhưng chim nhỏ vẫn không biết.

Hắn nghĩ như vậy cũng không có gì là không tốt, cũng giống như chuyện của Phá Quân và Thỏ ngọc, càng nghĩ càng không thấy sai. Lý trí vẫn nhắc nhở hắn chậm lại, nhưng hắn không biết mình có thể duy trì bao lâu, chỉ sợ hắn ngày càng trầm mê vào ái tình.

Hôm nay hắn khắc trận pháp cảm ứng với Tinh Bàn trên cổ tay, so với cách ngồi lì trong phòng quan sát thì cách này khiến hắn có thể trực tiếp cảm thụ được. Nếu Tinh Bàn dao động thì pháp trận trên cổ tay hắn sẽ nóng lên. Đây là ấn ký do Tinh Bàn tạo ra, mỹ lệ mà hắc ám, không giống với các ấn ký mà Tinh Dịch từng gặp. Nó được khắc vừa khớp ngay trên miệng vết thương. Vết thương này đã lành nhưng thỉnh thoảng vẫn bị đau đớn như lửa thiêu, sự đau đớn không nhìn không thấy được.

"Không sao, tiếp tục." Tinh Dịch nói.

Vừa tiếp tục là không kể ngày đêm, không ngừng nghỉ, Phượng hoàng Minh tôn lại đem tới một núi thư, lần này còn nhiều hơn lần trước. Đám nhóc đã trải qua một tháng ly biệt, bước qua tháng thư hai liền luống cuống, cả ngày chẳng muốn làm gì chỉ nghĩ tới người yêu, ăn ngủ không yên.

Tiểu Phượng Hoàng gửi ít hơn lần trước, giấy cũng ngày càng mỏng. Tinh Dịch nghĩ chắc con Tiểu Phượng Hoàng này lo làm ăn quá nên cái gì cũng quên, quên luôn cả hắn nên mới viết ít vậy.

Hắn nhìn những lá thư này, ngón tay vuốt ve mép giấy, mím môi không nói gì, như cũ bỏ vào nơi hắn cất thư. Đây là thời gian bọn họ phải tập trung hết sức, Tham Lang và Phá Quân đều vội vã tranh thủ xem thư rồi lại chăm chú tu luyện. Đại sự trước mắt, tất cả mọi người đều hiểu phải lấy đại cục làm trọng, nếu không có Tinh Dịch làm gương thì bọn họ cũng không hà khắc với bản thân mình như vậy.

Chỉ có Phá Quân phát hiện, thỉnh thoảng khi bọn họ rảnh rỗi nghỉ ngơi, Tinh Dịch sẽ thất thần phân tâm. Hắn chưa bao giờ đọc thư nhưng Tinh Bàn càng ngày càng bất ổn. Tinh Dịch cũng tập thành thói quen, khi nghỉ ngơi hắn liền đắm mình vào thủy đàm lạnh lẽo, hắn mặc nguyên quần áo, đem cơ thể chìm sâu vào nước hồ lạnh băng, mái tóc đen dài phiêu tán sau đó mang theo một thân khí lạnh ngồi dậy, duy chỉ có cổ tay là nóng rực.

Nước suối ở Phù Lê cung đã bị hắn biến thành nước nóng, liên đới cả toàn bộ hệ thống nước suối Phù Lê sơn, nhưng chỉ có nước suối trong động này vẫn lạnh băng không đổi. Cực hạn băng lãnh thôi thúc nhiệt năng, bốn người vận khí bốc ra hơi nóng khiến nhũ băng trên đầu tan ra, mỗi ngày đều nghe thấy tiếng tích tích.

Phá Quân và Tham Lang vội vã viết thư hồi âm. Lần thứ hai đưa thư Minh tôn đã bỏ thư vào bao, người trong này xé bao ra làm giấy, viết thư trả lời người yêu. Vài ngày viết vài dòng, hơn mười ngày viết xong một lá, đặt tại chỗ cũ trước động.

Tinh Dịch không viết. Hắn chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Ta cũng không nhớ Tiểu Phượng Hoàng nhiều."

Ba tháng qua đi, mùa xuân cũng đến, hoa cỏ khắp Phù Lê sơn sung sướng vui mừng, rốt cuộc tuyết trên núi cũng tan đi bớt phần nào, lộ ra các mầm sống của mùa xuân. Trong khoảng thời gian này có một đoạn sấm sét nổ đì đùng, mỗi buổi tối đều có vài trận, đến trong linh động cũng bị ảnh hưởng.

Tinh Dịch lúc đầu không quan tâm, nhưng sau mấy lần rung chấn hắn bắt đầu lo lắng, không biết vì sao. Thất Sát không nhịn được hỏi hắn: "Gần đây yêu quái ở Phù Lê sơn tụ tập rủ nhau độ kiếp à? Mấy ngày liền rồi, chín đạo đại lôi, tiểu lôi thì vô số kể, nếu cùng rơi trên đầu một người chỉ sợ thịt nát xương tan."

Tâm Tinh Dịch trầm xuống, cùng lúc đó ấn ký trên cổ tay đau kịch liệt, đau đến tận xương làm cho mặt hắn tái nhợt, đại não không kịp chạy, cả người yếu ớt mà thâm trầm đến đáng sợ.

Mọi người đều cảm nhận được trận pháp chấn động, đều ngẩng lên nhìn.

Tham Lang vò đầu hỏi: "Có phải tiểu Tròn tròn độ kiếp?"

Tinh Dịch nhanh chóng ổn định tâm thần: "Không thể, nếu độ kiếp thì chỉ tới Nguyên Đan, phải chịu ba đại lôi cùng một vài tiểu lôi, ta đã cho y rất nhiều lồng Kim cương, có Đại Phượng Hoàng chăm nom sẽ không có việc gì. Y còn tính buôn sỉ bán lẻ lồng kim cương ở chỗ Thái Thượng Lão quân, bán cho các tiểu thần tiên độ kiếp, không chừng chúng nó rủ nhau độ kiếp thật."

Mọi người hiểu rõ. Tiếp tục khởi động trận pháp, tuy không gián đoạn nữa nhưng nháy mắt Tinh Dịch bỗng thất thần.

Một đạo lôi kiếp vừa rồi khiến hắn đau.

Hắn thấp giọng nói: "Hôm nay đến đây thôi."

Ba người nghe lệnh đi nghỉ. Tham Lang dùng cùi chỏ chọt Phá Quân: "Ngươi xem, Đế quân nói không muốn xem nhưng đâu có nói sẽ không nhìn lén hỉ?"

Hai người nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng vấn hi hí mắt rình coi Tinh Dịch, còn cưỡng chế Thất Sát phải cùng giả vờ với bọn hắn. Ba người nhìn Tinh Dịch vẫn ngồi đó mãi cho đến khuya, sau đó hắn tiện tay quơ một cái đem lá thư từ bên kia nắm trong tay, chậm rãi đọc.

Đây là lá thư trước ngày mười lăm một ngày.

Mở đầu là giọng văn đầy oán hận:

"Vi Kiêm, Kim Kim và Thỏ ngọc đều được hồi âm, sao ta không có? Được rồi, ta nhất định phải thừa nhận sai lầm, lúc ngươi bế quan ta không có nhớ ngươi, còn lừa ngươi bảo nhớ, thế nhưng bây giờ ta thật sự rất nhớ ngươi.

Vi Kiêm, nêu ngươi không hồi âm cho ta, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa. Gần đây ta đang luyện tập làm một con Phượng Hoàng chính tông, phải có cốt khí, nếu giận sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng, ta trịnh trọng nhắc nhở ngươi đó.

Haizzz, cái gì ta cũng không muốn, Vi Kiêm ngươi mau mau trở về, ta có cảm giác muốn đem kỹ viện đến bờ vực phá sản rồi, Minh tôn mỗi ngày đều mắng ta, ta rất ủy khuất."

Hắn nở nụ cười.

Mấy hôm nay thư giữa Cục than nhỏ và hắn có phần đối xứng, nói chung là con Phượng Hoàng ú này muốn nhanh chóng thành công, kỹ viện vừa khai trương nhưng sinh ý hình như bị đình trệ nên kêu loạn là sắp phá sản, thúc giục hắn mau về.

Hắn thấy Tiểu Phượng Hoàng viết ngày càng ít thư, nên hồi âm lại cho y: "Đã biết, thế nhưng ta không nhớ ngươi, tiểu Tròn tròn, ngươi nói làm sao bây giờ?"

Viết xong liền ném đi, viết lại một tờ khác. Giọt nước trên đỉnh đầu nhỏ xuống lá thư, tựa như áp lực mang theo tiếng thở dài hân hoan.

"Ta nhớ ngươi".

Viết xong lại ném. Viết tiếp tờ thứ ba: "Nghĩ tới nghĩ lui còn tưởng ngươi tốt lắm, ngươi là con chim hư."

Tục ngữ nói bất quá tam, hắn càng viết càng thấy không thỏa đáng, rốt cuộc cũng không biết viết cái gì nữa, trực tiếp đặt bút xuống nghỉ ngơi.

Phá Quân từ xa xa nhìn thấy, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì. Hắn chậc lưỡi: "Giờ mới tận mắt chứng kiến, Đế quân với chim nhỏ sao ngây thơ đến vậy?"

Hắn nóng lòng dùm: "Phải cưỡng chế thôi, Tham Lang, chúng ta tới giúp Đế quân viết thư cho Tiểu Phượng Hoàng đi, ngươi cảm thấy dựa theo những gì ta viết cho Thỏ Ngọc thì như thế nào?"

Tham Lang nhìn bản nháp với nội dung vô cùng hạ lưu, như là "Nhớ ngươi, muốn xxoo...", "Muốn lên giường cùng ngươi một trăm lần, còn ngươi?", "Tự nhiên ta muốn ăn thịt thỏ",.... bla bla.

Tham Lang: "..."

Hắn giận: "Ngây thơ thì làm sao! Tôn trọng tình yêu đầu của chúng ta một chút đi nhá!"

Phá Quân vô tội, buông tay nói: "Thỏ tính dâm, ta cũng quen rồi, có gì không tốt hả? Cuộc sống vợ chồng về đêm cũng là một phần cuộc sống, còn có thể làm ít lợi nhiều. Các ngươi phải học tập."

Tham Lang không để ý tới hắn, nhanh nhẹn đến chỗ Tinh Dịch mò đồ, lấy một cuốn binh thư ra đọc, vừa đọc vừa lén mò lấy mấy tờ giấy Tinh Dịch ném lúc nãy gom về.

Sau đó Tham Lang đều bọc lại bỏ vào bao thư, đóng gói cẩn thận, đề tên Tinh Dịch rồi ném tới trước cửa động.

Phá Quân lại đem nó về, ráng viết thêm một câu đậm chất Phá Quân: "Lúc nào chuẩn bị đẻ trứng cho ta?". Sau đó cười hì hì với Tham Lang, đặt thư lại chỗ cũ.

Ba ngày sau, thư hồi âm tới.

Hôm nay chỉ có mỗi thư của Tiểu Phượng Hoàng, còn là một tờ giấy nhỏ xíu.

Tinh Dịch không biết, nghĩ rằng con Phượng Hoàng ú kia tâm huyết dâng trào muốn viết cho hắn một lá thư. Hắn vừa mở ra chỉ thấy một hàng chữ: "Mỗi ngày. Vi Kiêm, ngươi không đứng đắn."

Tham Lang huýt sáo, Phá Quân bên cạnh ồn ào.

"Mỗi ngày? Ta thế nào không đứng đắn?" Hắn không hiểu, nhìn lại thì Tham Lang và Phá Quân đã sớm chuồn đi, chỉ còn lại Thất Sát đang nhịn cười.

"Mỗi ngày là có ý gì? Bọn họ sau lưng ta làm cái gì?" Tinh Dịch nghiêm túc hỏi.

Thất Sát ho nhẹ: "Ta không biết, hôm qua ta chỉ nghe bọn họ nói Đế quân ngài thật ngây thơ, ta thấy bọn họ nói không sai."