Phượng Hí Cửu Thiên

4/5(38 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Phượng Hí Cửu Thiên là một truyện hay online của tác giả TieuBachLong90 sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Huyền huyễn, Dã sử, Đô thị, Lịch Sử Quân Sự, Đô Thị Dị Năng, Cổ Đại, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Phượng Hí Cửu Thiên được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Phượng Hí Cửu Thiên.

Sông Tinh Hà nước chảy cuộn cuộn, sóng sau xô sóng trước, đứng từ xa nhìn lại trông chẳng khác gì một con rồng màu bạc đang quấn lấy mảnh đất Nam Thiệm màu mỡ.

Ba ngàn năm sau thời thượng cổ, linh pháp suy bại, chân pháp hưng thịnh. Chiến tranh kéo mấy chục vạn năm khiến truyền thuyết Hoang Thần của Nam Thiệm dần nhạt nhòa trong ký ức mọi người.

Huyết mạch không còn nồng đậm, linh thể ngày một khó thức tỉnh. Trong các thành trì phàm nhân chiếm số lượng đến chín phần mười. Dần đà các tu linh giả không thể ở trong thành nữa mà chuyển thế lực bản thân tới những nơi sơn cùng thủy tận để tu luyện, đồng thời tránh né sự đồng hóa từ tu chân giả.

Thanh Vân sơn nằm ở phía bắc Nam Thiệm, thuộc Cửu Thiên vương triều, là môn phái lớn mạnh nhất về kiếm đạo ở quốc gia này. Gần như toàn bộ những người tu kiếm trong khắp Cửu Thiên đều tụ tập về đây. Thanh Vân chưởng giáo là cường giả sống sót lại từ thời thượng cổ, tu vi đã đạt tới Sinh Tử cảnh, chỉ thiếu một bước là thành tiên.

Trở thành linh tiên, ngạo thị chúng sinh chính là niềm khao khát của tất cả những người tu linh. Tuy nhiên, năm bước tu linh, Khai Nguyên, Hóa Hình, Ngưng Thần, Vô Nhai, Sinh Tử đều là những ngọn núi lớn đè nặng trên con đường này.

Trong Đế Kiếm đại điện, Thanh Vân chưởng giáo đang ngồi đả tọa bỗng rùng mình, thở nhẹ ra một hơi rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hai đệ tử canh cổng đại điện trông thấy Thanh Vân chưởng giáo bước ra ngoài thì sững sờ đến mức quên cả hành lễ. Chưởng giáo cũng không nhìn họ mà bước đến đỉnh Kiệt Thạch nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy bên dưới sương trắng lượn lờ, cả thiên hạ Nam Thiệm ngập tràn màu sắc như thu lại vào tầm mắt của ông.

- Truyền lệnh, gọi mười vị đệ tử xuất sắc nhất của Thanh Vân sơn trong một ngàn năm gần đây tới đây!

Hai đệ tử canh cổng lúc này mới giật mình vội khom người xưng vâng rồi tức tốc chạy xuống núi.

Trên đường đi hai gã vội quá mà vấp té, lộn mấy vòng bậc thang mới dừng lại. Đứng trước mặt hai gã là một gã thanh niên tuổi tầm hai mươi, khoác áo bào xanh, hông đeo một thanh kiếm có khắc chữ Bạch.

Nhìn thấy chữ Bạch này, hai đệ tử canh cổng sợ hết hồn hết vía, vội dập đầu nói:

- Xin lỗi Đại sư huynh, chúng đệ không cố tình!

Thanh niên kia cười nói:

- Không sao? Hai ngươi không phải canh gác trên Đế Kiếm đại điện sao? Cớ gì lại chạy xuống đây?

Đến đây thanh niên bỗng biến sắc:

- Không lẽ chưởng giáo gặp chuyện?

- Không thưa đại sư huynh. Chưởng môn rất khỏe mạnh, hôm nay chưởng môn bỗng nhiên xuất quan. Khi người ra khỏi đại điện thì chiến ý ngút trời như một thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, khiến chúng ta cũng có cảm giác bản thân sắp bị cắt thành ngàn mảnh... Sau đó ngài bảo muốn gặp mười vị đệ tử xuất chúng nhất Thanh Vân sơn trong một ngàn năm tới gặp.

Thanh niên tỏ vẻ cổ quái, đưa tay xoa xoa mũi:

- Lần gần nhất điển tịch ghi chép sau trận chiến diệt quốc ba ngàn năm trước thì chưởng môn đã bế quan tham ngộ cảnh giới Linh Tiên, không màng thế sự, không thành tiên sẽ không xuất quan, dù là Đại Ngu biến động cách đây mười năm chưởng môn cũng không để ý. Nay chẳng lẽ người đã thành tiên rồi sao? Để ta lên xem?

Dứt lời gã cầm chéo áo bước đi thật nhanh về phía Đế Kiếm đại điện.

Hai gã đệ tử thở phào ra một hơi. Người thanh niên vừa rồi chính là Bạch Vô Thường Bạch đại sư huynh nổi tiếng khắp Cửu Thiên vương triều. Mười tuổi Khai Nguyên, ba mươi tuổi Hóa Hình, sáu mươi tuổi đã sắp đột phá cảnh giới Ngưng Thần, lĩnh ngộ ra Vô Thường kiếm thể uy lực vô song, trong cùng cảnh giới gần như không có đối thủ. Thậm chí nếu so với Thần Chiến của Loạn Chiến môn ở Huyết Hỏa vương triều, hay Cố Nguyệt của đế đô Đại Ngu thì chỉ hơn chứ không kém.

Điều làm người ta kính sợ nhất là vị Bạch Vô Thường này tâm ngoan thủ lạt, hành sự tàn độc, một khi xuất ra kiếm thể thì không bao giờ để đối phương sống sót rời khỏi, cả đồng môn cũng không ngoại lệ. "Kiếm Cung trăm ngày" là sự kiện thí luyện mà Bạch Vô Thường thành danh. Hơn một ngàn đệ tử đi vào thâm cốc nhưng chỉ mình Bạch Vô Thường sống sót trở ra. Các trưởng lão vì chuyện này từng muốn giết gã nhưng sau cùng chỉ đành tiếc tài mà bỏ qua. Có tin đồn rằng hồn phách hơn một ngàn đệ tử kia bị Bạch Vô Thường tế luyện vào kiếm, khiến thực lực gã gần như siêu việt trong cùng thế hệ.

- Có chuyện gì?

Hai tên đệ tử còn chưa kịp hoàn hồn thì liền nghe thấy có giọng nữ vang lên phía sau lưng.

Hai người xoay lại thấy nữ tử kia thì vội vã chắp tay hành lễ:

- Bái kiến Nhược Thủy cung chủ.

Nữ tử áo lam phất tay:

- Không cần đa lễ! Đế Kiếm đại điện đã xảy ra chuyện gì?

Hai vị đệ tử lại kính cẩn kể lại những câu vừa nói với Bạch Vô Thường. Nữ tử áo lam nghe xong liền cười nhạt:

- Đế Kiếm đại điện phát ra động tĩnh, ta nghĩ mình là người đầu tiên cảm nhận được. Không ngờ tới tiểu tử kia cũng có bổn sự này. Chưởng giáo xuất quan, người đầu tiên xuất hiện sẽ chiếm được không ít tiên cơ. Các ngươi ngay lập tức trở về kiếm cung của mình, ai hỏi gì cũng không được lên tiếng. Nếu dám trái lệnh trục xuất sư môn.

Hai đệ tử vâng dạ rồi vội vã chạy đi, trên lưng mồ hôi đầm đìa.

Nữ tử áo xanh đưa tay lên vẽ một vòng tròn, từ vòng tròn lập tức xuất hiện vô số dòng nước nhỏ không ngừng chảy xuống phía dưới các bậc thang.

Xong xuôi, nàng quay đầu đi thẳng một mạch về phía Đế Kiếm đại điện.

Ít lâu sau phía dưới những bậc thang phát lên vô số tiếng nổ cùng tiếng một người đàn ông giận dữ hét lớn:

- Sắc nữ đê tiện dám ám toán ta, chờ bổn kiếm chủ tới đỉnh núi sẽ bổ đôi đầu ngươi ra!

..........

"Tuyệt vực mang cánh hữu hà

Sát khí tam thời trác vận vân..."

Trong một khu rừng cách Thanh Vân sơn không xa, một già một trẻ đang cưỡi hai con lừa đi chầm chậm. Già miệng ngâm nga câu thơ, trẻ tay cầm sách đọc.

Cả hai đều khoác áo được đan từ lá khô, đầu đội nón gai. Người già dung mạo nhìn không rõ, chỉ thấy một hàng ria mép cùng chòm râu dài bạc trắng được cắt tỉa vô cùng gọn gàng. Sau lưng ông ta đeo một cái hòm gỗ dài cũ kỹ.

Thiếu niên bên cạnh có vẻ quá nóng nên thường xuyên hất ngược nón ra đằng sau, để lộ ra gương mặt vô cùng tuấn tú, tuổi rất trẻ chỉ tầm mười sáu, anh khí rạng ngời.

- Phượng Minh, gia gia dặn những gì con đã nhớ chưa? Đọc lại một lần nữa ta xem.

Nghe vậy thiếu niên thở dài chán nản:

- Kiếm quyết này con đã đọc đi đọc lại suốt một ngàn lần rồi. Nhưng mãi cũng không thể điều động linh khí để hóa kiếm được.

Người già gật đầu:

- Thể chất con quá tệ. Không có linh căn, vô pháp thành linh thể. Đan điền đóng chặt, cũng vô pháp tu đạo. Kinh mạch yếu ớt, chịu không nổi vận động mạnh, cũng vô pháp tu thể. Dù ghi nhớ kiếm quyết của ta cũng không thể luyện thành. Làm khó con rồi!

Phượng Minh rùng mình:

- Gia gia người lại thế rồi! Con vốn là phàm thể, ngoài lĩnh hội kiếm ý, kiếm đạo và kiếm pháp ra thì hoàn toàn không thể vận dụng linh lực để thi triển kiếm quyết được.

Người già vẫn thở dài:

- Làm khó con!

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện