Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 59: Mưa phùn trên lối mòn, là ai đang thở dài...

Táng Dương nói:

- Bọn họ giống như là chết vì hết thọ nguyên, trên người không xuất hiện tổn thương nào cả!

- Thọ nguyên?

Đao Thần nhíu mày, vội vàng kiểm tra lại thân thể. Kết quả khiến mặt mũi lão tối xầm lại.

- Ta còn ba ngàn ba trăm năm thọ nguyên, bây giờ đột nhiên mất đi một ngàn năm thọ nguyên. Vì sao?

Lão không biết rằng quái nhân trước mặt đang chống nạnh cười khặc khặc:

- Vốn dĩ định lấy ba mươi năm làm lộ phí, nhưng vì nhìn ngươi quá đáng ghét, lấy luôn một ngàn năm...

Người trong vòng xoáy kiểm tra lại thì thở phào:

- Ta chỉ mất ba mươi năm...

- Ta cũng ba mươi năm...

....

Vì Đao Thần bị mất quá nhiều thọ nguyên nên ai cũng nghĩ ba mươi năm đã là con số không tệ. Nhưng đến khi bình tĩnh suy nghĩ lại thì ai nấy đều biểu tình khiếp sợ vô cùng. Thọ nguyên là thứ đáng giá nhất với tu sĩ.

Một phàm nhâm trong điều kiện bình thường có thể sống trung bình sáu mươi năm. Đây xem như một giới hạn chung của nhân loại. Nhờ vào tu luyện mà giới hạn này sẽ được đẩy lên cao hơn, giúp tu sĩ có được thọ nguyên dài gấp mấy lần người phàm.

Đạt tới Khai Vị giới hạn này một trăm năm.

Đạt tới Hoá Hình là ba trăm năm.

Đạt tới Ngưng Thần là bảy trăm năm.

Đạt tới Vô Nhai là hai ngàn năm.

Đạt tới Sinh Tử là năm ngàn năm.

Đạt Tới Phong Vị là một vạn năm.

Còn như tới Pháp Thân cảnh thì con số này đã lên tới ba vạn năm.

Nhìn thì nhiều nhưng thực chất chẳng là gì so với dòng chảy của thời gian.

Theo như sách cổ viết lại thì thời đại thái cổ tồn tại mười kỷ nguyên, mỗi kỷ nguyên tương đương một ức năm. Đến thời viễn cổ con số này giảm xuống chỉ còn ba thập kỷ, thời thượng cổ thê thảm hơn khi chỉ tồn tại đúng một ức năm.

Ở thời thượng cổ vì có một sự kiện kinh khủng diễn ra nên người ta chia thời đại này làm hai thời kỳ riêng lẻ: Tiền Sinh kỳ, Hậu Diệt kỳ. Sự kiện kia chính là cột mốc đánh dấu cho hai thời kỳ này.

Hoang Thần đời thứ nhất sinh ra vào đầu Hậu Diệt kỳ. Thời điểm này các đại lục va chạm lẫn nhau, yêu ma quỷ quái dịch bệnh xuất hiện khắp nơi. Kể từ đó đến nay đã trải qua hơn một trăm vạn năm.

Một trăm vạn năm! Con số đủ làm cho bất kỳ Pháp Thân cảnh nào cũng phải đổ mồ hôi hột, cảm thấy bản thân chỉ như một hạt cát trong dòng chảy của thời gian. Đến Pháp Thân cảnh tuổi thọ đến mấy vạn năm còn thấy quý trọng thọ nguyên huống hồ là mấy tu sĩ Hoá Hình.

Vậy mà bây giờ ở địa phương thần bí này lại tước đoạt được thọ nguyên của bọn họ, thử hỏi còn chuyện nào kinh khủng hơn vậy?

- Ta không đi nữa...

Một số người gào lên bỏ chạy xuống núi nhưng bị Đao Thần phất tay chém rơi đầu.

- Hừ, đã tới nước này rồi mà bỏ đi thì một ngàn năm thọ nguyên của ta uổng phí sao? Đi, kẻ nào không đi ta giết kẻ đó!

Đao Thần vì tức giận bản thân thiệt thòi hơn kẻ khác nên bất chấp ép họ phải đi tiếp.

Người trong vòng xoáy nói:

- Đạo căn quan trọng hơn thọ nguyên rất nhiều. Dù có mất mấy ngàn năm cũng không sao! Đi tiếp!

Hai người vị cường giả Thái Miếu đã nói như vậy nên chẳng ai dám bỏ chạy nữa. Tất cả tiến lên trong sự trầm mặc.

Cũng may sau khi thọ nguyên mất đi thì sự lạnh giá cũng biến mất theo. Tuyết dần ngừng rơi, thay vào đó là một cơn mưa phùn giăng kín lối mòn.

Vì lúc trước có chuyện quái dị diễn ra ở con đường tuyết trắng nên bây giờ cứ đi một đoạn thì đám người lại kiểm tra lại cơ thể một lần xem có mất mát chỗ nào không. Kết quả ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không những thế ở trong cơn mưa này, tu vi mỗi người giống như hạt giống gặp được điều kiện tốt không ngừng tăng trưởng một cách thần kỳ.

- Xem này, bình cảnh của ta nằm ở Hoá Hình trung kỳ gần một trăm năm mà giờ đã tự đột phá rồi.

- Ta cũng muốn đột phá...

Những tiếng kinh hô của đám binh lính lại vang lên.

Bạch Vô Thiên cảm thấy toàn thân nóng rực như có một ngọn lửa thiêu đốt, tu vi Ngưng Thần sơ kỳ nhảy vọt lên Ngưng Thần trung kỳ.

Táng Dương, Kim Phát Nữ tương tự. Hầu như ai cũng đột phá được thêm một tiểu cảnh nữa. Ngay cả Đao Thần cũng cảm nhận được mình tiến gần vô hạn tới Pháp Thân cảnh, sau chuyến này về bế quan chắc chắn thành công đột phá. Không nhìn rõ người trong vòng xoáy có diện mạo ra sao nhưng qua tiếng thở gấp của lão cũng đủ hiểu lão hưng phấn thế nào.

Lăng Vân thì nhíu mày vì mình có tu vi Hoá Hình hậu kỳ nhưng không đột phá được một tiểu cảnh như những người khác, tu vi chỉ nhích được một bước khá nhỏ.

Ngũ Âm còn tệ hơn khi chẳng có thay đổi gì trên cơ thể. Gã lẩm bẩm:

- Là lão quái vật nào bế quan ở đây? Rõ ràng là thiên vị huyết mạch Hoang Thần. Chẳng lẽ Hoang Thần các đời đầu đang tiềm tu sao? Không đúng! Dưới sự kiểm soát của thượng giới, chỉ bằng tu vi như Hoang Thần thì không cách nào lẩn trốn được!

- -----

Sơ Tuyết cũng cảm nhận tu vi của mình đột ngột được tăng tiến trong cơn mưa. Loại tăng tiến này rất tự nhiên, sẽ không để lại hậu hoạn.

- Phượng Minh, có cảm thấy cơ thể khá thêm chút nào không?

- Không, chỉ cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Chẳng lẽ có gì lạ phát sinh?

- Đúng vậy, không hiểu sao tu vi ta từ Ngưng Thần sơ kỳ lại nhảy thẳng lên Ngưng Thần trung kỳ. Thật kỳ lạ!

Sơ Tuyết không biết rằng ở nơi nàng vừa cõng Phượng Minh đi qua không phải chỉ có sự hiện diện của hai người.

Trên một mõm đá cách xa lối mòn còn có một người trung niên mặc y phục xám đang ngồi xếp bằng tay cầm sáo đặt lên miệng thổi. Nhưng dù ông ta thổi thế nào thì cũng không có âm điệu nào xuất hiện, tiếng mưa tí tách là thứ duy nhất hưởng ứng lại thần thái đầy cô độc của ông ta.

Phượng Minh hai mắt nhắm nghiền, ngoài giọng nói của Sơ Tuyết thì tiếng mưa rơi là thứ duy nhất hắn nghe được.

- Không đúng!

- Sao?

Sơ Tuyết thấy Phượng Minh im lặng thật lâu rồi thốt ra hai chữ, tưởng rằng hắn lỡ thiếp đi nên vội quay đầu lại. Không ngờ động tác của nàng lại vô tình khiến bờ má mềm mại của mình chạm phải đôi môi trắng bệch như người chết của Phượng Minh.

- Cô làm gì vậy, đừng thấy ta sắp chết nên lợi dụng. Trời thấy, đất thấy, quỷ thần đều thấy hành vi của cô đấy!

Phượng Minh vẫn nhắm mắt, miệng khẽ buông một câu khiến Sơ Tuyết giật mình tỉnh lại, vội vã quay mặt đi.

- Có cái đầu ngươi ấy, ta chỉ muốn biết ngươi có làm sao không thôi!

Phượng Minh nói:

- Cô có cảm thấy tiết tấu mưa rơi nơi này rất kỳ lạ không. Ta nghe tiếng mưa giống như tiếng gió phát ra khi đang múa kiếm pháp, lúc nhanh lúc chậm; khi thì nghe giống tiếng bước chân người tới lui, cước lực khinh trọng biến đổi linh hoạt...

Sơ Tuyết ngẩn ra, sau đó liền thử nhắm mắt lại cảm nhận thử. Tiếng mưa rơi tí tách bên tai, cơn gió lạnh man mát thổi qua khiến mấy sợi tóc ướt dính vào mặt nàng. Điều Sơ Tuyết cảm nhận được không phải kiếm pháp hay bộ pháp gì cả mà là một sự cô độc và tiếc nuối khôn tả.

Trong bóng tối trước mặt nàng bỗng hiện ra một khung cảnh kỳ lạ.

Một cô gái đang cõng một chàng trai đi trên lối mòn nhỏ, trời mưa rả rích khiến áo cả hai ướt đẫm nhưng cô gái có vẻ rất vội, bất kể đường trơn hay gập gềnh khúc khỉu đến đâu vẫn giữ chặt chàng trai trên lưng, không để hắn gục xuống.

Khung cảnh lại biến đổi một lần nữa, lần này vẫn lối mòn nhỏ, vẫn là trời mưa rả rích nhưng cô gái đã biến mất, thay vào đó chàng trai vẫn hàng ngày đi dạo trên con đường này, nhìn ngắm từng bước chân cũ của người xưa, trên miệng là sáo trúc, trong đáy mắt tràn đầy hoài niệm.

- Cô thấy gì?

Sơ Tuyết mở mắt ra nói:

- Ta thấy hai vị tiền bối. Họ cũng giống như ta và ngươi đang không ngừng leo lên đỉnh núi tìm kiếm hy vọng...

- Họ có thành công không?

Không hiểu sao nước mắt Sơ Tuyết lại ứa ra khi nghe câu hỏi này của Phượng Minh. Nàng đáp:

- Có, cả hai đều thành công xuống núi! Đi thôi!

Sơ Tuyết lại cõng Phượng Minh tiến lên đỉnh núi, bước chân còn nhanh hơn lúc đầu.

Trên mỏm đá phía xa, hai hàng nước mắt cũng lăn dài trên khuôn mặt người trung niên thổi sáo. Ông mở miệng ngâm khẽ:

- Đi qua tuyết trắng, đi qua mưa gió, đi qua sinh tử, đi qua thời không, thành tựu hồng trần tiên. Một giọt lệ châu, ngàn vạn tuế nguyệt không khô cạn nổi... Hỏi ai là người bạc đầu...