Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 75: Ký ức trở về

Tỷ, sao lại bỏ đệ lại?

Thấy Sơ Tuyết rời đi mà chẳng đoái hoài đến mình, Phượng Minh bò dưới đất khóc lớn.

Trần Ngọc Kỳ vỗ vỗ vai hắn nào ngờ bị hắn đẩy mạnh ra. Hắn hét lên:

- Cô lột da mặt của ta rồi, tỷ không nhận ra ta nên bỏ đi! Ta đã làm gì cô mà sao cô lại tàn nhẫn với ta như vậy? Trả da mặt cho ta!

Phượng Minh giật lấy tấm da đeo lại vào mặt rồi chạy thật nhanh đuổi theo Sơ Tuyết.

Đúng lúc này Lý Tiểu Xuyên vừa vui vẻ với tú bà xong thì cũng đẩy cửa loạng choạng bước ra, khi thấy Phượng Minh đang khóc lóc bỏ chạy thì liền cau mày nhìn Trần Ngọc Kỳ:

- Mỹ nữ, ông đây đã trả tiền đầy đủ mà ngươi lại dám khiến huynh đệ ông đây mất hứng, món nợ này tính sao đây?

- Cút!

Trần Ngọc Kỳ lạnh lùng phất tay. Một luồng linh lực kinh khủng bắn thẳng về phía Lý Tiểu Xuyên khiến gã bay vào trong phòng. Mấy cô gái đang nấp trong đó chỉ thấy cửa chính vỡ tan tành, Lý Tiểu Xuyên thì ôm ngực chỉ tay chửi rủa không ngừng:

- Ta nhớ cô rồi, là hoàng tộc lúc sáng. Rõ là khinh người mà, hoàng tộc thì hay ho lắm sao? Ông đây mà sinh ra cùng thời Hoang thần đời đầu thì chưa biết ai sẽ là thần đâu!

Gã vừa dứt câu thì một cái bàn gỗ bay thẳng vào phòng đập lên đầu khiến gã bất tỉnh.

Minh Quá Long tới chậm hơn Sơ Tuyết một nhịp nên không kịp thấy Phượng Minh. Lúc đến vừa hay nghe được Lý Tiểu Xuyên đang khoác lác nên tức giận ném luôn cái bàn vào phòng.

- Phượng Minh, ta phải tìm được ngươi! Tu văn pháp có chỗ thiếu sót. Nếu không phải là người sáng tạo ra nó sẽ không tài nào hoá giải được việc này, tu vi ta sẽ mãi chỉ là tam cấp đỉnh phong!

Minh Quá Long nhìn ra ngoài đại sảnh, dường như đang mường tượng ra khung cảnh hỗn loạn ban nãy. Sau khi xác định được phương hướng liền chạy đi thật nhanh.

######

Phượng Minh chạy một mạch về tới Hạnh Hoa thôn. Vào đến nhà rồi hắn vội vã đi đến một rương đồ được giấu kỹ ở dưới đáy giường. Phượng Minh còn nhớ lại ở đầu cuốn nhật ký thì tỷ hắn có dặn nếu một ngày nào đó nàng rời đi thì hắn hãy lấy cuốn nhật ký thứ hai trong này ra, sau khi đọc xong sẽ hiểu mọi việc.

Nhặt cái búa chặt củi lên, hắn bổ từng nhát thật mạnh vào khoá rương. Một đập lại một đập, sức khoẻ hắn không tốt, lập tức bị lực phản chấn khiến cổ tay tê rần. Nhưng hắn không quan tâm gì cả, cứ đập điên cuồng vì nghĩ trong cuốn sổ kia sẽ có phương pháp tìm được tỷ mình.

Ầm!

Khoá rương sau cùng cũng bị chặt đứt. Phượng Minh nhìn vào thì thấy trong rương có đặt một cuốn sổ, một ấn tín hình bàn tay màu đen và một miếng ngọc bội có khắc mười thanh kiếm đang xếp thành hình tròn.

Trần Ngọc Kỳ đã tới nơi, vì toàn lực đuổi theo nên Minh Quá Long cũng đến kịp nhưng bị nàng ngăn lại ngoài cửa.

Minh Quá Long đã sớm biết thân phận của nàng nên không dám lỗ mãng, qua khe cửa gã có thể thấy thoáng qua hình dáng của Phượng Minh, thật sự vô cùng tầm thường, chẳng để lại ấn tượng gì đặc biệt. Gã khó hiểu vì sao một kẻ như vậy lại có thể khiến đệ nhất nhân trong Ngũ cường Phong Kiếm và thất công chúa tài hoa của Vô Nhật vương triều si mê đến mức hồ đồ?

Phượng Minh cầm cuốn sổ lên, tay phủi nhẹ lớp bụi dày bám trên bìa. Từ cuốn sổ toát ra sự tang thương nào đó khiến nước mắt hắn không ngừng chảy ra. Hắn có dự cảm nếu mình đọc nó thì tim sẽ càng đau đớn hơn nhiều lần nữa.

"A Ngưu, khi ngươi mở cuốn sổ này ra thì đồng nghĩa với việc ta đã rời đi thật xa rồi. Ta không phải Bạch Sơ tỷ tỷ ngươi, mà ngươi cũng không phải A Ngưu đãng trí đệ đệ ta. Hai chúng ta chẳng có quan hệ thân thiết gì cả, về một khía cạnh nào đó ta xem như thuộc hạ của ngươi. Ta có trách nhiệm phải bảo vệ an toàn của ngươi. Thời gian qua đã quá lâu, ta mệt rồi, cũng chán rồi... Từ lâu ta đã muốn rời đi nhưng ta không muốn thấy cảnh một kẻ ngu ngốc như ngươi sống một mình bị người ta bắt nạt. Tạm biệt, và đừng nhớ đến ta. Ta rất vui và sảng khoái khi rời xa được gánh nặng như ngươi!"

Từng câu từng chữ như những nhát dao đâm thẳng vào tim Phượng Minh khiến hắn bật cười.

Con người ta thường khó hiểu như vậy, đau thì khóc, nhưng khi rất đau thì nước mắt lại chuyển thành nụ cười. Chẳng lẽ nụ cười có thể làm bản thân bớt đau hơn chăng?

"Nhớ kỹ, ngươi tên là Phượng Minh. Một cô nhi không cha không mẹ được Phong lão nhặt về từ trong bãi rác..."

Những chữ tiếp theo khiến một loạt ký ức bị cất sâu trong tiềm thức ùa trở về với Phượng Minh.

Hắn trở thành Minh công Hắc Thủ, chúng đệ tử Phong Kiếm học viện hô vang tên hắn, rồi đến ngày đẫm máu trên đỉnh Thanh Vân, hắn được Sơ Tuyết đưa lên núi Tử Mang. Kết quả không hoàn thành chín bức tranh nên dù kéo dài được mạng sống cũng sẽ trở nên ngây ngốc. Quá trình trên núi Tử Mang dù không ghi chép rõ nhưng Phượng Minh cảm giác Sơ Tuyết đã vì mình mà làm thứ gì đó, nhưng vì không có lời gợi nên hắn không tài nào nhớ ra được.

- Trần Ngọc Kỳ, thất công chúa?

Phượng Minh buông cuốn nhật ký xuống, quay lại nhìn Trần Ngọc Kỳ.

- Là ta?

- Xin lỗi vì ban nãy đã đẩy ngã cô...

- Huynh nhớ lại hết rồi?

Trần Ngọc Kỳ bước tới ôm chồm Phượng Minh. Hắn cũng không từ chối nàng, chỉ cười nhẹ:

- Nhớ rồi để làm gì? Sáng mai thức giấc ta cũng sẽ quên hết thôi. Tuổi thọ ta không còn dài nữa, ba tháng sau sẽ tới tử kỳ. Hy vọng khi ấy cô sẽ giúp ta chôn cất bản thân...

- Huynh sẽ không chết, phụ hoàng ta sẽ có cách cứu huynh!

Trần Ngọc Kỳ nói chắc nịch:

- Phụ hoàng ta tuy bề ngoài bị nhiều người cho rằng tu vi không bằng Tử Dận chân nhân Linh Tiên tông và Huyết Hoả đế, nhưng chỉ ta mới biết sự kinh khủng của ông. Hơn nữa hoàng tộc ta nhờ có Ma thủ truyền lại từ thời tiền Thượng cổ nên rất am hiểu về hồn. Huynh có hy vọng!

Phượng Minh vẫn lắc đầu:

- Tu vi ba vị tiền bối ở núi Tử Mang thông thiên triệt địa vẫn bó tay chịu thua. Vô Nhật đế dù tu vi cao đến đâu cũng chỉ là Sinh Tử cảnh, vô dụng thôi!

Đúng lúc này Minh Quá Long bước vào ôm quyền cúi đầu:

- Ra mắt Minh Pháp Vương!

- Pháp Vương là ba kẻ họ Tào, Bạch, và Lăng, không phải ta!

- Ha ha, huynh đài đừng hiểu nhầm. Một bái này thay cho sự kính nể. Còn Minh Quá Long ta đầu đội trời chân đạp đất, không có ý xu nịnh ai cả!

Gã nói tiếp:

- Thứ cho ta nói thẳng, ta tìm cách gặp được huynh là vì pháp môn tu văn khi đạt đến tam cấp đỉnh phong thì sẽ xuất hiện bình cảnh, hồn huyết không thể nào đột phá được. Huynh có cách nào giải quyết tình trạng này không?

Trần Ngọc Kỳ cau mày:

- Ngươi có suy nghĩ không vậy? Huynh ấy tâm trạng đang không tốt, ngươi vẫn cố hỏi chuyện vụ lợi cá nhân cho bằng được?

Phượng Minh giơ tay cản lời Trần Ngọc Kỳ rồi nói:

- Y phải nói vội là vì sáng mai ta sẽ mất đi ký ức. Vốn dĩ mấy chuyện sáng pháp không liên can đến ta, nhưng ta có thể chỉ cho huynh một con đường sáng. Hồn huyết suy cho cùng chỉ là tủy sống của yêu thú. Nhân loại không thể cứ mãi dựa vào hồn huyết được. Muốn đột phá tam cấp thì phải hoà tan tất cả hồn huyết, luyện hoá yêu lực thành sức mạnh của chính bản thân. Hoa văn cũng phải biến đổi, người tu văn sẽ tự vẽ ra văn của mình tương tự như linh thể của người tu linh. Còn sau cấp bốn cấp năm, ta hy vọng huynh có thể tự tìm hiểu. Cứ trông chờ vào người khác, bản thân tự nỗ lực chẳng phải vẫn tốt hơn?

Minh Quá Long nghe đến xuất thân, sau đó mừng như điên vội quỳ xuống lạy Phượng Minh một lạy.

- Đừng lạy ta rồi sau đó lại đâm ta một nhát. Công bố cách này ra, tên tuổi của huynh mặc dù không như pháp vương nhưng chắc chắn cũng rất nổi bật!

Minh Quá Long nghe xong đứng dậy cười ha hả:

- Quá Long ta không phải kẻ không có nghĩa khí như vậy. Ta không mong cầu quyền lực mà chỉ muốn một nơi dung thân để yên ổn tu luyện. Ta muốn thành người tu văn đầu tiên đạt đến cảnh giới phá thiên triệt địa, những vấn đề xung quanh ta không quan tâm!

Phượng Minh gật gật:

- Lúc trước ta cũng có hoài bão như thế. Bây giờ ta nghĩ khác rồi, chỉ muốn một ngày róc da rút gân kẻ thù của mình, hay là trở thành Minh Thần để cảm thụ quyền lực một phen!

- Nói chuyện với Phượng huynh quả là thoải mái, dù sao tới sáng ký ức huynh cũng sẽ mất, chúng ta hãy làm một vài vò rượu được không? Thất công chúa không phiền chứ, dẫu sao tại hạ chỉ làm phiền huynh ấy một đêm, cô thì vẫn còn một thời gian dài...

Trần Ngọc Kỳ định ngăn cản nhưng nhìn Phượng Minh đang cao hứng nên không nỡ chen ngang.

- Ta đi chuẩn bị rượu và đồ nhắm...