Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 80: Đấu giá hội

Phượng Minh đi theo Điệu Vong Vô Nguyệt vào tầng một của Linh Bảo đường. Tầng này khá rộng, trưng bày đủ mọi loại pháp bảo và dược thảo. Mặc dù có chút quý hiếm nhưng vẫn là hạ phẩm. Có lẽ phải đến tầng cao thì những thứ giá trị lớn mới xuất hiện.

Điệu Vong Vô Nguyệt tỏ ra rất phóng khoáng, luôn đi sau lưng Phượng Minh. Cứ gặp phải món gì mà thấy hắn chú tâm vào lâu thì liền bảo chưởng quầy gói lại.

Chưởng quầy là một người lùn chỉ cao chừng một thước, râu và tóc dài chạm tới đất trông khá là kỳ dị. Khi Phượng Minh mua món nào thì ông ta đơn giả là phất tay một cái, món đồ đó sẽ biến mất, chui vào một túi trữ vật có ghi hai chữ “Thi tử” mà ông ta đang dắt trên lưng quần, đây là túi đặt biệt được chuẩn bị riêng cho các ma tử của tứ đại ma tông.

- Tiểu huynh đệ thích cái này sao? Lý chưởng quầy, lấy!

- Lấy nốt!

- Ha ha, lấy luôn!

Điệu Vong Vô Nguyệt liên tục chỉ tay vào các vật phẩm. Chưởng quầy quan sát nãy giờ thì liền hiểu người chủ đạo lần này không phải Điệu Vong Vô Nguyệt mà chính là tu linh giả tầm thường không chịu nổi một kích kia. Lão thử dò xét:

- Dám hỏi vị công tử này tên tuổi là gì để tiện xưng hô?

- Độc Cô Minh!

Phượng Minh nói ra cái tên mà Trần Ngọc Kỳ đã chọn cho hắn. Ban đầu hắn không thích cái tên này lắm mà định chọn lấy họ Phong giống Phong lão, tuy nhiên nhẩm đi nhẩm lại thì họ độc cô này nghe rất hay, vô cùng phù hợp với tình hình của hắn hiện tại.

- Độc Cô? Họ này nghe thật lạ, công tử đến từ vương triều khác sao?

Phượng Minh lắc đầu:

- Chỉ là một họ nhỏ không đáng nhắc đến. Chưởng quầy, ở đây có thứ dược liệu nào dùng để kích thích tiềm năng cơ thể không? Hoặc là thuốc gia tăng tuổi thọ?

Đây là hai dược liệu Phượng Minh đang muốn tìm nhất. Mặc dù có thể trong biệt phủ công chúa cũng có, nhưng hắn lại không muốn quá dựa vào nàng. Từ sau khi phục sinh lại thì những ký ức lúc trước luôn ám ảnh hắn. Phong Kiếm học viện và Hắc Thủ khi xưa đều trải thảm cho hắn mọi việc, hắn chỉ việc vào phòng đóng cửa tu luyện, tài nguyên đã có sẵn không bao giờ thiếu thứ gì. Đến tận hôm nay hắn mới ý thức được việc đó có hại vô cùng, nó khiến cho ý chí cầu tiến của con người càng ngày càng bị mai một, không còn sự quyết tâm mà một tu sĩ nên có nữa.

Lý chưởng quầy cười khà khà:

- Ở Linh Bảo đường cái gì cũng có. Hiện tại vừa hay đang diễn ra một cuộc đấu giá, thứ công tử tìm cũng trong đó. Chỉ là những món vật này rất đắt, có khi được thổi lên quá giá trị thật, lão phải nhắc nhở Độc Cô công tử cân nhắc kỹ càng trước khi mua.

Lời nói của lão ta rõ ràng là muốn gây thiện cảm với Phượng Minh. Theo lão nghĩ đã là người thế gia nhiều tiền thì ai mà chẳng thông minh. Thay vì cứ dùng lời đường mật giả dối thì nói huỵch toẹt ra có khi khiến mọi người vui vẻ hơn.

- Lý chưởng quầy sảng khoái đó, tiền thì Điệu Vong Vô Nguyệt ta không thiếu. Hôm nay tiểu huynh đệ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Điệu Vong Vô Nguyệt ưỡn ngực nói.

Phượng Minh cười cười hỏi lại:

- Thật sao?

- Tất nhiên, ta không có gì ngoài tiền. Nếu hết tiền, ta vẫn còn mấy bộ thi thể trong túi trữ vật, đem cầm cố chắc cũng được kha khá đó!

Hắn đoán ra được chắc chắn việc Điệu Vong Vô Nguyệt hào phóng như vậy có liên quan tới thất công chúa. Nói hắn xài tiền của Điệu Vong Vô Nguyệt thì nói thẳng là xài tiền của thất công chúa đúng hơn. Thất công chúa chắc chắn sẽ hoàn trả lại nhiều hơn số tiền mà Điệu Vong Vô Nguyệt chi ra hôm nay, hoặc chí ít là bán một cái nhân tình cho gã.

Không gian tầng bốn được bố trí khá trang nhã. Ở đây đang diễn ra đấu giá hội nên cũng đông hơn hẳn tầng một. Ban nãy đám người Âu Dương Hoa đi thẳng một mạch lên đây, nhìn vẻ hứng khởi của gã dường như đã dành được không ít vật phẩm tốt. Bên cạnh gã, Mộ Dung Tử Yên vẫn duy trì vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, giống như không quan tâm đến Âu Dương Hoa lắm.

Điệu Vong Vô Nguyệt nhếch mép cười lạnh:

- Tên khốn khiếp đó luôn tìm cách lấy lòng thiếu chủ của Nghịch Hành ma tông. Nhưng hắn đâu biết Mộ Dung Tử Yên kia chỉ xem hắn như một con chó chạy theo đuôi chứ? Hắn đúng là nỗi nhục của Nhất Niệm tông chúng ta!

Phượng Minh nghe Điệu Vong Vô Nguyệt luyên thuyên một hồi liền cảm thấy nhức đầu. Tuy nhiên một ý tưởng xẹt qua, hắn bỗng hỏi Điệu Vong Vô Nguyệt:

- Nhất Niệm tông của huynh có tuyển đệ tử không? Điều kiện thế nào?

- Huynh muốn gia nhập?

Điệu Vong Vô Nguyệt trố mắt:

- Phủ công chúa không phải rất tốt sao? Về sau thành phò mã thì ngay cả tông chủ cũng phải hành lễ với huynh, huynh muốn gia nhập phái ta làm gì?

Thật ra sau khi Trần Ngọc Kỳ rời đi thì liền tìm đến chỗ Điệu Vong Vô Nguyệt. Người này trước kia có giao tình không tệ với nàng, tính cách của y mặc dù keo kiệt và hám tài nhưng lại khá đáng tin. Trần Ngọc Kỳ cho hắn một số chỗ tốt, sau đó nhờ hắn để tâm đến Phượng Minh vì biết trong lúc mình vào cung thì Phượng Minh nhất định sẽ chạy ra ngoài. Khi Điệu Vong Vô Nguyệt hỏi Phượng Minh có quan hệ thế nào với nàng thì chỉ nhận được một câu nói: “Hắn là phò mã của Vô Nhật vương triều. Sau khi ta bẩm báo với phụ hoàng sẽ lập tức thành hôn!”

Câu nói này khiến Điệu Vong Vô Nguyệt cảm thấy oanh động vô cùng. Phải biết rằng thất công chúa được Vô Nhật đế hết sức cưng chiều. Sự đa tài của nàng khiến cho vô số thanh niên tài tuấn ở Đế đô nể phục. Ngay cả Âu Dương Hoa trước khi cưa cẩm Mộ Dung Tử Yên thì cũng từng đánh chủ ý lên nàng. Vậy mà nàng từ chối tất cả, thậm chí vì trốn tránh thiếu chủ Thất Sát ma tông Ngụy Thư Diệp mà rời khỏi Đế đô mười năm nay không hề trở về.

Điệu Vong Vô Nguyệt thắc mắc: “Cô không sợ tin tức lan ra Ngụy Thư Diệp sẽ ra tay với hắn sao?”

Trần Ngọc Kỳ đáp: “Vì sợ nên mới nhờ tới huynh tạm thời bảo vệ hắn trong mấy ngày. Tu vi của huynh mặc dù không bằng Ngụy Thư Diệp, nhưng chỉ bảo vệ một người cũng nằm trong khả năng chứ?”

Khi nghe câu nói này, Điệu Vong Vô Nguyệt đã thoáng đỏ mặt.

Ở ba tông Nhất Niệm, Nghịch Hành, Thắng Thiên thì mỗi tông đều chỉ có một thiếu chủ. Chỉ riêng Thất Sát tông thì có hai vị là Thất chủ Hồng Tiểu Y và Sát chủ Ngụy Thư Diệp. Trong đó Ngụy Thư Diệp được đánh giá là thanh niên tài tuấn xuất sắc nhất Đế đô, lực áp quần hùng, là niềm kiêu hãnh của Vô Nhật vương triều. Tuy nhiên vì tu sát đạo nên tính tình Ngụy Thư Diệp rất nóng nảy, một lời không hợp liền giết người.

Duy chỉ có thất công chúa kiềm chế được y. Mỗi lần đứng trước mặt thất công chúa thì Ngụy Thư Diệp như biến thành một con người khác, hiền từ vô cùng. Cũng vì Ngụy Thư Diệp có tình cảm với thất công chúa mà toàn bộ thiếu chủ hay ma tử khác trong Đế đô đều phải bỏ cuộc nếu không muốn mất mạng.

Ngụy Thư Diệp cơ bản là một tên điên. Hắn không quan tâm lý lẽ, càng không quan tâm người đắc tội với mình có thân phận gì. Người đứng trước mặt Ngụy Thư Diệp chỉ có hai loại hợp nhãn và không hợp nhãn. Chỉ cần không hợp nhãn thì hắn sẽ dùng đủ mọi cách để giết ngươi. Sự dai dẳng và độc ác của hắn là nỗi khiếp sợ với tất cả mọi người. Với người như vậy thì Sát Nhân lệnh bỗng dưng trở thành thứ vũ khí hữu ích tuyệt đối. Ai mà dám chọc vào một kẻ như vậy chứ?

Trần Ngọc Kỳ đã cho Điệu Vong Vô Nguyệt một cái giá lớn để gã dám đối đầu với Ngụy Thư Diệp trong vài ngày, ít nhất đến khi nàng trở về.

Quay lại hiện tại, món đấu giá mới đã được đưa lên. Vật phẩm là một khúc vân chi (nấm) khô héo màu xanh lục dài tầm một trượng. Mặc dù trông có vẻ tầm thường nhưng những người đang đấu giá đều cảm thấy hứng thú với nó. Vân chi là một loại nấm có công dụng luyện thể rất tốt, với người tu văn thì là một tài nguyên quý hơn vàng vì giúp cơ thể chống chọi được với phá hủy cơ bắp của hồn huyết. Còn với người tu linh thì giúp họ cải thiện khả năng cận chiến - điểm yếu đang dần bộc lộ bởi sự phát triển của các tu văn giả, những người thường xuyên dùng võ đạo áp sát ra đòn chí mạng.

Phượng Minh tất nhiên cũng rất muốn sở hữu khúc Vân chi này. Ba luồng sức mạnh trong cơ thể hắn luôn đối chọi lẫn nhau khiến kinh mạch hắn không ngừng nứt toạc ra. Nếu muốn giải quyết tình trạng này như đã nói thì có hai cách. Một là phải tu luyện đủ ba loại pháp môn vu pháp, linh pháp, chân pháp, giữ ba loại sức mạnh này trong tình trạng cân bằng. Còn cách thứ hai thì thân thể phải đủ sự cứng cáp và mạnh mẽ để chịu đựng sự tàn phá của ba loại sức mạnh. Nếu cả hai cách này đồng thời thực hiện được thì tốt. Hiện tại Phượng Minh không mong cầu hoàn mỹ như vậy, vu pháp tu luyện làm sao hắn vẫn chưa biết được, chỉ có thể tạm thời dùng cách thứ hai để cải thiện tình hình.