Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 Chương 62: Lục Chỉ Thần Y

Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 62 - Lục Chỉ Thần Y

gacsach.com

Trang chủ giả thấy võ sĩ bốn phía làm như không nghe thấy mệnh lệnh của mình thì mặt cắt không còn giọt máu.

“Mã thúc à, thời gian cách biệt cũng đã lâu, vậy mà ông vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như xưa. Đứng trước tình huống như thế mà vẫn có thể tĩnh tọa như núi.” Long Liễm Thần mỉm cười nói với ông lão đang ngồi đảo thuốc ở trong góc.

Ông lão ngẩng đầu lên cười hề hề nói: “Nhìn quen rồi cũng sẽ trở nên mắt điếc tai ngơ.”

“Ngươi...Rõ ràng ngươi đã uống Đồ Long, sao lại có thể...” Trang chủ giả vô cùng kinh ngạc nói.

Long Liễm Thần lắc đầu nhìn bộ dáng ngây dại của trang chủ giả nói: “Chủ nhân của Hộ Long sơn trang này chính là Đương kim Thánh thượng, nhưng chủ nhân của phòng luyện đan dưới đất này chính là ông ấy. Ngươi nói xem liệu ông ấy có dễ dàng bị qua mặt như thế không?”

Thực tế thì, lúc Long Liễm Thần vừa bước vào phòng luyện đan đã nhận ra ánh mắt mơ hồ an phận nhưng lại thâm tình chân thành ấy của Mã thúc, lập tức hiểu được ai mới là kẻ đơn độc nhất ở đây. Bởi vì hắn biết rõ chỉ cần Mã thúc còn đứng về phía mình thì cái phòng luyện đan này chính là địa bàn của hắn. Đây cũng là một trong những lý do quan trọng khiến hắn dám một mình đi tới nơi này. Hắn đánh cược người quan trọng nhất của Hộ Long sơn vẫn chưa bị khống chế bởi tay giặc. Rất may mắn! Hắn đã cược thắng.

Long Liễm Thần nhếch môi vô cùng vui vẻ nói: “Nội lực và khinh công của ngươi cũng không bằng ta nên không thể nào chạy trốn trước mắt ta được. Vậy hai ta nên thẳng thắn với nhau một chút. Trang chủ thật đang ở đâu?”

Trang chủ giả nghe vậy nhướng mắt nhìn Long Liễm Thần sau đó vô cùng thong dong từ trong ngực móc cây sáo nhỏ ra đặt ở khóe miệng rồi thổi một chuỗi âm thanh có quy luật.

“Không cần phí sức nữa. Mọi người ở đây đều uống thuốc của giải Đồ Long rồi.” Ông lão nói xong thì quay lại cười nói với Long Liễm Thần: “Còn người ở bên ngoài thì ta không đủ lực, vì kể từ khi hắn tới thì ta đã bị giảm lỏng ở nơi này rồi.”

Khi nhận ra âm mưu mình bố trí tỉ mỉ đã bị người phá hỏng từ đời nào thì lúc này trang chủ giả mới hoảng hồn. Hắn thu hồi cây sáo nhỏ lại rồi ném một viên đạn khói ra, phi thân ra phía cửa phòng luyện đan với ý đồ muốn tẩu thoát.

Long Liễm Thần thấy thế định vận khí đuổi theo. Nhưng hắn bất chợt nhướng mày rồi dừng lại, tiếp sau đó mi tâm nhíu xoắn vào nhau. Rồi vầng tráng bất giờ giãn ra như ẩn hiện ý cười, kết hợp với đường cong nơi khóe miệng khiến hắn càng thêm tà mỵ vô đối.

“Sao không đuổi theo?” Ông lão hỏi.

Long Liễm Thần ung dung vỗ vỗ áo nói: “Có người làm thay rồi.”

Hắn vừa dứt lời thì giọng nói của Phượng Triêu Hoa vang lên...“E là hắn không ứng phó nổi.” Phượng Triêu Hoa thong dong đi vào cùng với giọng điệu chậm rãi.

Long Liễm Thần không khỏi bật cười khi thấy hai tay Phượng Triêu Hoa trống trơn. Hắn nói, “Giúp ta bắt có một người mà khó khắn đến thế ư?”

Phượng Triêu Hoa nhướng mày nói: “Mặc dù Long Thất đánh không lại nhưng vẫn có thể giữ chân hắn. Ước chừng... Khoảng một khắc đồng hồ. Huynh còn có thể ở đây ung dung thêm một khắc nữa, nhưng nếu huynh không muốn thấy Long Thất chỉ còn là một cái thi thể thì tốt nhất nhanh đi đi.”

“Huynh... ” Long Liễm Thần chỉ còn biết im lặng kêu trời. Đã kết giao phải một tên bằng hữu xấu xa thậ rồi!

Long Liễm Thần bùi ngùi cảm khái một phen mới lao ra ngoài bắt người với bộ mặt ai oán.

Phượng Triêu Hoa hờ hững liếc nhìn bóng lưng Long Liễm Thần rồi xoay người lại. Vừa xoay người lại nàng bất ngờ đối diện với một đôi mắt tang thương, sau đó nàng liền dời tầm mắt đến ba nốt ruồi Như Lai đỏ sẫm ở mi tâm!

Xem ra mặc dù chuyến đi đến Hộ Long sơn trang lần này không tìm được quan lương nhưng lại có thu hoạch khổng lồ khác!

Phượng Triêu Hoa kinh ngạc quan sát ông lão đồng thời cũng ổn định lại nội tâm kích động của mình. Nàng chậm rãi bước đến gần ông lão nói: “Tóc bạc da hồng, mi tâm có ba nốt ruồi Như Lai, tay trái có sáu ngón, được người ta gọi là ‘Lục chỉ thần y’, hai mươi năm trước là một nhân vật đã làm mưa làm gió trên chốn giang hồ.”

Ông lão cười khì hiền lành rồi cầm bát thuốc lên nói: “Nha đầu, ra bên ngoài chơi đi, ta còn phải đảo thuốc.”

Phượng Triêu Hoa sững người. Nàng đang thầm bội phục ánh mắt sắc bén của ông lão, vì chỉ liếc mắt mà có thể nhìn ra thân nữ nhi của mình. Nhưng ngay sau đó nàng không khỏi lắc đầu nhếch môi bật cười khi nhận ra lúc này mình vẫn còn đang mặc nữ trang. Nàng nói: “Phải làm sao mới có thể mời ông đi cùng ta đến Nam Lăng đây?”

“Làm gì cũng vậy thôi. Ta sẽ không rời khỏi Hộ Long sơn trang.”

“Từng thề với ai sao?”

“Không cần thề.”

Không thề là tốt rồi! Xưa nay nàng không thích đối nghịch với ông trời. Khóe miệng Phượng Triêu Hoa nhếch lên nói: “Rất tốt.” Nàng nói xong liền đi ra khỏi phòng luyện đan mà không hề quay đầu lại.

Ông lão hài lòng nói thầm: “Đúng là đứa bé ngoan.”

Phượng Triêu Hoa nghe vậy đôi môi càng vểnh cao hơn, nụ cười cũng mỗi lúc càng thêm quỷ dị.

...

lúc Long Liễm Thần ngoài cửa cũng vừa đúng chế ngự được trang chủ giả. Thấy Phượng Triêu Hoa đi ra thì cười giỡn nói, “Ra thật đúng lúc.” Vừa bắt được người thì hắn cũng vừa ra tới, thật đúng là “khéo” tới mức không bình thường.

Phượng Triêu Hoa không thèm đếm xỉa đến sự chế nhạo của y. Nàng nghiêm túc hỏi, “Có thể cho ta mượn ông lão đảo thuốc ở bên trong kia không?”

Long Liễm Thần nghe vậy tay phải đẩy trang chủ giả sang bên cạnh cho Long Thất như ném đi một thứ rác rưởi. Xong xuôi hắn vỗ tay phủi bụi cười nói, “Ta cũng không phải là chủ nhân của ông ấy thì làm gì có tư cách quyết định cho mượn hay không cho mượn chứ?”

“Nếu như ông ấy đồng ý đi theo ta, huynh có ngăn cản không?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

“Ông ấy sẽ không đồng ý.”

“Ta sẽ có cách làm cho ông ấy phải đồng ý.” Phượng Triêu Hoa đã có tính toán trước.

Long Liễm Thần thấy thế nhướng mày cười khẽ, “Từ trước đến giờ ta không thích xen vào chuyện của người khác. Huống chi, giao tình của chúng ta tốt như vậy, làm sao ta có thể cản trở chuyện của huynh đây? Chỉ là trang chủ thật sự của sơn trang sẽ không dễ dàng thả người đi đâu.”

Trang chủ thật sự? Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn kẻ bị Long Thất khống chế rồi lại quay đầu sang nói với Long Liễm Thần, “ ‘Chuyện nhà’ của huynh thì huynh từ từ mà xử lý, ta cáo từ trước.” Nàng vừa dứt lời đã muốn nhấc chân rời đi.

“Đợi đã...” Long Liễm Thần ngăn lại hỏi, “Huynh muốn đi đâu?”

“Tìm người mặt quỷ.” Theo như tình hình hiện tại thì chỉ khi tìm thấy người mặt quỷ mới có thể biết được nguồn gốc để tìm quan lương bị trộm về.

“Ta đi với huynh.” Long Liễm Thần nói xong vội quay sang phân phó Long Thất: “Giao tên giả mạo này cho Mã thúc. Chuyện khắc phục hậu quả sẽ do ông ấy hoàn toàn phụ trách.”

“Dạ.” Long Thất nói xong liền kéo trang chủ giả đi vào phòng luyện đan.

“Tuổi đã cao rồi mà còn phải dọn dẹp cục diện rối rắm này thay huynh, thật làm khó cho ông ấy.” Phượng Triêu Hoa bỏ lại những lời này rồi xoay người đi ra phía sau núi.

Long Liễm Thần nhướng mày, sau đó vội chạy đuổi theo sánh bước cùng Phượng Triêu Hoa. Hắn hỏi: “Vừa nãy huynh nói đây là ‘chuyện nhà’ của ta là có ý gì vậy?” Chẳng lẽ hắn đã đoán được thân phận của mình rồi?

“Không phải chuyện nhà sao?” Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Nếu như cho huynh một chiếc gương, huynh sẽ không cảm thấy lạ nữa.”

Long Liễm Thần chau mày, chuyện này có quan hệ gì đến gương?

Phượng Triêu Hoa lườm y một cái, nói: “Nếu như có một chiếc gương huynh sẽ nhận ra một điều, ở Hộ Long sơn trang huynh còn ra dáng chủ nhân hơn cả chủ nhân ở đấy.”

“Khả năng quan sát của huynh thật nhạy bén.” Long Liễm Thần khen.

“Đa tạ đã khen ngợi.” Phượng Triêu Hoa xưa nay luôn khiêm nhường nhã nhặn nhưng mà đối với sự ca ngợi của người nào đó thì nàng lại vui vẻ tiếp nhận.

“Huynh đã biết thân phận của ta... ”

“Khoan đã...” Phượng Triêu Hoa nói: “Hiện ta vẫn chưa biết thân phận của huynh là gì, mà huynh cũng đừng nói cho ta biết. Hơn nưa ta lại càng không muốn ở trên cùng một con thuyền với huynh. Sau khi tìm được quan lương thì chúng ta đường ai nấy đi.” Mặc dù bây giờ nàng vẫn chưa hoàn toàn đoán được thân phận của y, cũng không muốn tiêu phí thời gian dựa vào dấu vết để suy đoán gì cả. Nhưng nàng hiểu rõ một điều, lúc này mà không phủi sạch quan hệ với y thì về sau sẽ càng phiền phức hơn.

Long Liễm Thần cười nói, “Nếu như ta nhất định muốn nói cho huynh biết thì sao đây?” Thay vì để cho hắn đoán chi bằng tự mình thẳng thắn nói ra cho xong. Dù sao đến mức này rồi cũng không cần phải giấu giếm thân phận với hắn nữa.

“Nếu như vậy thì ngay bây giờ sẽ mỗi người đi một ngả.”

Long Liễm Thần bật cười, “Có cần phải vậy không? Ta đâu là rắn độc hay mãnh thú gì đâu?”

Không phải sao? Phượng Triêu Hoa liếc xéo Long Liễm Thần, sau đó thể hiện thái độ “về vấn đề này phải đợi xem xét đã”. Sau đó nàng nghiêng đầu định đi tiếp, nhưng đột nhiên hai mắt sáng lên, tầm mắt lần nữa trở lại trên người Long Liễm Thần, nhếch môi cười mà như không cười, nói “Đột nhiên ta lại cảm thấy có chút hứng thú với thân phận của huynh.”

Long Liễm Thần nghe vậy thoáng sững sờ, rồi chỉ trong nháy mắt chân mày lại nhướng lên với vẻ dương dương tự đắc, giương mắt há miệng tính nói...Nhưng khi khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ phát hiện ra vẻ đùa cợt trong đáy mắt Phượng Triêu Hoa thì ngay tức khắc nuốt lại lời tính nói vào lòng, nhưng tên đã lắp vào cung không bắn ra không được, lời nói đã tuôn trào ra khỏi cổ họng...