Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 Chương 69

Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 68

gacsach.com

Edit: TieuKhang

Khi hai người Long - Phượng trở lại Tổ lăng Vương phủ thì thấy ba tỷ muội Vương gia đang tất bật ra lệnh cho gia nô chuyển số lương thực kia đi, còn Vương Bảo Khánh thì hậm hực đứng bên cạnh không đồng tình.

Trên một cây to cành lá xum xuê cách đó không xa có hai ánh mắt đang quan sát theo dõi chặt chẽ hành động của bọn họ.

"Chẳng lẽ họ muốn tiêu hủy quan lương để tự bảo vệ mình sao?" Long Liễm Thần nhỏ giọng hỏi.

Phượng Triêu Hoa gật đầu, "Đây là cách làm sáng suốt nhất. Nhưng với tài trí của lão đại Vương gia thì làm như vậy sợ rằng không chỉ đơn giản là muốn tự bảo vệ mình thôi đâu."

Long Liễm Thần chau mày tiếp tục quan sát, ngay sau đó hiểu được ẩn ý của Phượng Triêu Hoa. Y nói: "Huynh đoán xem ai sẽ trở thành người xấu mang tiếng oan này thay cho kẻ khác hả?"

"Ngọn núi gần Trường Phong nhất là địa bàn của ai?" Phượng Triêu Hoa hỏi ngược lại.

Sắc mặt Long Liễm Thần lập tức đen đi cực kỳ khó coi. Vương Bảo Khánh đáng chết! Ông ta muốn đổ tội cho Bạch Thủy trại.

Phượng Triêu Hoa lạnh lùng quan sát tình hình ở phía dưới thêm một lúc rồi nói: "Có điều ta không đoán được nàng ta sẽ đổ oan bằng cách nào. Bởi vì số lượng chỗ quan lương này không phải nhỏ."

"Theo dõi sẽ biết." Long Liễm Thần nói.

Phượng Triêu Hoa chau mày, "Ta tưởng chúng ta quay trở lại đây đều có chung mục đích chứ."

"Bởi vì Trương Viễn." Long Liễm Thần nói: "Trương Viễn xuất phát song song cùng chúng ta, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn hẳn là hắn đã đến lăng mộ trước chúng ta. Nhưng từ lúc chúng ta vào đó cho tới bây giờ đều không thấy tung tích của hắn, thậm chí ngay cả khi chúng ta rời khỏi Vương phủ cũng không thấy hắn tới tiếp ứng. Điều này chứng tỏ cái gì?"

Phượng Triêu Hoa nhếch miệng cười rất vui vẻ nói: "Xem ra chúng ta rất hiểu đối phương."

"Ta chưa bao giờ hoài nghi điểm này." Long Liễm Thần liếc xéo nàng nghiêm túc nói.

Phượng Triêu Hoa đột nhiên cảm thấy hoan mang, tuy không đối diện nhìn thẳng nhau nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được y đang nhìn mình. Tim nàng tự nhiên nhảy rộn liên hồi ầm ĩ ngân vang không ngừng.

Phượng Triêu Hoa hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định cảm xúc hỗn loạn của mình. Chỉ trong phút chốc nàng đã khôi phục bình tĩnh lại như thường nói: "Dường như bọn họ đang chuẩn bị xuất phát rồi. Cứu Trương Viễn trước hay theo dõi chúng trước?"

"Chờ một chút đã." Long Liễm Thần nói.

Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Vương đại tiểu thư dẫn theo gia nô áp tải quan lương rời đi từ cửa sau của Vương phủ. Vương nhị tiểu thư và Vương tam tiểu thư thì đi ngược vào lăng mộ. Long Liễm Thần và Phượng Triêu Hoa thấy thế đều án binh bất động chờ đợi, nhưng phía dưới lại vô cùng náo nhiệt.

"Con gái à, người này không thể cứu cũng không thể thả ra được đâu." Vương Bảo Khánh kêu lên, vội vàng đuổi theo hai nữ nhi của mình.

"Cha, cha đừng có đi lại lung tung nữa, mấy cơ quan ở đây này đã bị con đổi lại hết rồi. Cha cứ đi không dòm trước ngó sau thế nào coi chừng nó làm cho bị thương đó." Người nói chuyện là Vương nhị tiểu thư.

"Tụi con hãy nghe cha nói, người bên trong đó là tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, nếu thả hắn ra phụ thân coi như cũng tiêu đời ngay."

"Cha đừng lo lắng, đại tỷ đã nghĩ ra kế cho người thoát thân rồi, cha cứ làm theo lời tỷ ấy là được."

Hai người Long - Phượng nghe vậy cũng yên tâm Trương Viễn sẽ bình an vô sự, vì vậy nhanh chóng đuổi theo Vương đại tiểu thư.

***

Dưới chân núi Bạch Thủy trại.

Vương đại tiểu thư ra lệnh cho đoàn xe dừng lại, sau đó lấy ra một xấp ngân phiếu phân phát cho mười mấy gia nô. Nàng ta nói: "Về nhà rồi hãy sống cho tử tế. Chuyện hôm nay không được hó hé cho bất kỳ ai biết, nếu không, không chỉ có lão gia gặp họa mà kể cả bản thân các ngươi cũng khó khó giữ được tính mạng. Biết chưa?"

Chúng gia nô của Vương gia nhận lấy ngân phiếu rối rít trả lời, "Dạ biết! Cám ơn đại tiểu thư."

Chỉ chốc lát sau, mọi người đều phân tán.

Vương đại tiểu thư thấy bốn bề đã vắng lặng không còn ai sau đó lấy khăn che mặt lại rồi hét lớn, "Có ai không, có ai không."

Cách đó không xa, Long Liễm Thần nhếch miệng cười lạnh: "Quả nhiên là một nữ tử thông minh, chỉ tiếc đã chọn sai địa điểm đầu thai lầm chỗ."

Phượng Triêu Hoa từ chối cho ý kiến chỉ thản nhiên nói, "Muốn ra tay trước à? Nhân chứng vật chứng đều có đủ, dù Vương Bảo Khánh có trăm cái miệng cũng không thể chối cãi."

Long Liễm Thần lắc đầu nói: "Hiện tại ta chưa thể để bại lộ thân phận được, hơn nữa thời cơ còn chưa chín mùi. Nếu như bây giờ giải quyết Vương Bảo Khánh sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ."

Long Liễm Thần dừng một chút rồi nói tiếp: "Vương đại tiểu thư làm vậy chẳng phải muốn gài tướng lĩnh Bạch Thủy trại đến cướp quan lương, sau đó kéo người tới vây bắt sao! Làm thế không những có thể bảo vệ Vương Bảo Khánh mà còn mang về danh tiếng tốt cho lão. Nếu đã vậy sao chúng ta không tương kế tựu kế chiều theo ý nàng ta, thỏa mãn lòng nàng, tạm thời cứ giữ lại Vương Bảo Khánh để đánh lừa bọn chúng."

Phượng Triêu Hoa gật đầu tỏ ra mình đã hiểu, sau đó nhìn về phía trước nói, "Huynh nhìn xem, không có ai tới cả."

Huynh đệ Bạch Thủy trại à? Long Liễm Thần nhếch môi nói: "Chúng ta đánh cuộc không?"

"Đánh cuộc gì?"

"Ta cá là Bạch Thủy trại sẽ không cần đống hàng này." Long Liễm Thần vô cùng tự tin nói.

Phượng Triêu Hoa thấy thế khẽ cười một tiếng nói: "Ta cũng cược là bọn họ sẽ không cần."

"Tại sao?" Long Liễm Thần hơi bất ngờ.

Phượng Triêu Hoa nhướng mày nhún vai nói, "Đoán thôi."

Long Liễm Thần mất hứng nhướng nhướng mày bỏ cuộc. Hai người cùng quan thì đánh cuộc còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Ngay lúc này, Vương đại tiểu thư lại lên tiếng, "Các ngươi...Các ngươi muốn làm gì?"

Đại đương gia bệ vệ cường tráng của Bạch Thủy trại bất ngờ xuất hiện trước mặt Vương đại tiểu thư, hằn học đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "‘Ngươi’ muốn gì?"

Vương đại tiểu thư sợ hãi nói, "Ta...Ta..." Rồi đột nhiên khóc nức nở, "Tất cả những thứ này giao hết cho các ngươi, các ngươi bỏ qua cho ta đi."

Đại đương gia của Bạch Thủy trại bị hành động của nàng làm cho ngớ ngẩn, sau đó nhướng mày thô lỗ nói, "Hôm nay không đánh cướp. Ngươi đi đi. Đừng ở đây kêu réo ầm ỹ nữa, ồn chết đi được."

"Không đánh cướp?" Vương đại tiểu thư không thể giấu được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt vẫn còn rưng rưng nước mắt.

Lúc này một tiểu lâu la nói, "Lão đại, đồ tốt này đã đưa tới tận cửa chúng ta không nên lãng phí."

Đại đương gia Bạch Thủy trại trợn mắt liếc tên lâu la nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Con dê béo bở đưa tới tận miệng ta nhìn thôi cũng đã chảy nước miếng thèm thuồng rồi. Nhưng Long lão đại có phát lệnh xuống trong khoảng thời gian này không được đánh cướp, có đói chết cũng không được cướp. Nói tóm lại là không cho phép cướp bóc."

Vương đại tiểu thư nhân lúc hai người đang nói chuyện thì bỏ chạy mất.

Tiểu lâu la liếc nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của miếng thịt khổng lồ khó xử nói. "Lão đại, người đã bỏ đi rồi, vậy những thứ này phải tính sao?"

"Tính sao là tính sao? Cứ mặc kệ nó." Đại đương gia Bạch Thủy trại nói xong lập tức quay lưng đi để không nhìn vào một đống hàng tốt chất đống ở trước mặt.

"Nhưng...lỡ để đây bị kẻ khác tới lấy mất thì sao?"

"Quan tâm nhiều vậy làm gì. Nghe theo Long đầu chắc chắn không sai đâu." Đại đương gia Bạch Thủy trại nói xong vung ống tay áo dẫn theo chúng huynh đệ hùng dũng rời đi, không thèm ngoảnh đầu lại lấy một lần.

Một vài tiểu lâu la ngược lại quay đầu nhìn con dê béo kia mà nuốt nước miếng ừng ực.

Phượng Triêu Hoa đợi mọi người đi xa mới cười nói, "Sơn đại vương này thật thú vị!"

"Huynh nên khen ta biết cách quản lý trại chứ." Giải quyết được một mối họa lớn trong lòng khiến tâm trạng Long Liễm Thần vô cùng tốt.

Phượng Triêu Hoa nghe vậy trừng mắt liếc y rồi nói: "Thật không biết xấu hổ!"

"Phượng huynh, đừng làm mất hứng vậy chứ. Huynh khen ta một câu, ta sẽ mời huynh uống rượu." Long Liễm Thần quyết định dụ dỗ.

Phượng Triêu Hoa nói: "Huynh cứ giữ lại uống một mình đi." Dứt lời nhấc chân rời đi. Quan lương đã tìm được, cũng đến lúc nên đi Nam Lăng rồi.

Long Liễm Thần thấy thế vội vàng đuổi theo, sánh vai cùng đi song song, nghiêng đầu nhìn Phượng Triêu Hoa cười nói, "Nữ Nhi Hồng mười năm nhé?"

Phượng Triêu Hoa không phản ứng.

"Nữ Nhi Hồng mười tám năm?"

Phượng Triêu Hoa vẫn không để ý đến người nào đó.

"Nữ..." Long Liễm Thần đang tính tiếp tục tăng giá thì đúng lúc có người không được chào đón đột ngột xuất hiện.

"Thái tử." Trương Viễn lành lạnh lên tiếng chào hỏi.

Long Liễm Thần khẽ gật đầu nói: " Vương Bảo Khánh không gây khó dễ cho ngươi chứ?"

Trương Viễn nghe xong dường như nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng giật giật cả buổi mới nói: "Không có. Ông ta chỉ tố cáo Bạch Thủy trại với hạ quan, còn chỉ ra chỗ quan lương bị mất trộm ba năm trước đây đang ở đâu nữa."

"Ừ, đang ở dưới chân núi, nhưng không phải do Bạch Thủy trại làm."

"Hạ quan biết."

Long Liễm Thần hài lòng gật đầu nói: "Có thể vận chuyển quan lương đi được rồi. Hãy nhớ lúc báo lên triều đình đừng nói lung tung chuyện gì không nên nói. Còn tên Vương Bảo Khánh đó tạm thời ta chưa có ý định động tới hắn. Hiểu chứ?"

"Hạ quan hiểu." Trương Viễn nói.

Long Liễm Thần rất ngạc nhiên, chẳng lẽ cái tên Trương Viễn cố chấp máy móc này lại không có ý kiến gì sao?

Quả nhiên, không ngoài suy nghĩ của Long Liễm Thần.

Trương Viễn hành lễ với Long Liễm Thần xong trịnh trọng bẩm báo, "Quan lương được chuyển đi từ Tổ lăng Vương gia ra ngoài, vì vậy hạ quan nhất định phải công bằng theo luật làm việc."

Long Liễm Thần đau đầu vuốt vuốt mi tâm nói: "Không được phép động đến Vương Bảo khánh, hơn nữa nhớ đề cử công tố cáo cho lão."

"Hạ quan..."

"Đây là mệnh lệnh." Long Liễm Thần biết những lúc bàn chính sự mà xảy ra mâu thuẫn với Trương Viễn thì tuyệt đối không được dùng lý lẽ để lay động hắn, bởi vì hắn chính là một cọc gỗ không hề biết ‘thông tình đạt lý’ là gì, chỉ có thể dùng cách lấy thân phận ra để áp chế hắn.

Trương Viễn quỳ xuống nói: "Xin thứ lỗi cho hạ quan khó tuân lệnh."

Long Liễm Thần không cũng bất ngờ mấy trước phản ứng của Trương Viễn, bởi vì những chuyện thế này y đã quá quen rồi. Đành bất lực lắc lắc đầu thở dài nghĩ: Tên Trương Viễn này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội có hơi cố chấp, cứng nhắc một chút mà thôi.

Phượng Triêu Hoa bên cạnh cúi đầu cười thầm, sau đó ngẩng đầu lên thản nhiên nói, "Ngươi lấy cái gì để xử trí Vương Bảo Khánh vậy?"

"Lấy..." Trương Viễn cứng họng.

"Nếu không phải ông ta nói cho ngươi biết quan lương ở Bạch Thủy trại ngươi sẽ không bao giờ tìm được quan lương, cho nên ngươi sẽ không có vật chứng. Mặc khác, ngươi cũng chẳng có nhân chứng, bởi vì nhân chứng chính là ta và thái tử gia, mà tạm thời chúng ta không có định ra mặt làm chứng. Nếu đã không có nhân chứng lẫn vật chứng, vậy ngươi dựa vào cái gì để kết tội Vương Bảo Khánh hả?" Phượng Triêu Hoa không phải người ăn ngang nói ngược thích làm khó người khác, nhưng nếu đối tượng là Trương Viễn thì nàng không ngại làm người ác một lần.

Những lời Phượng Triêu Hoa nói khiến cho Trương Viễn á khẩu không trả lời được. Hắn không hiểu tại sao thái tử gia có thể kết bạn với thứ người như Phượng thất này! Rõ ràng Vương Bảo Khánh có tội, mà đưa kẻ có tội ra trước công lý chẳng phải là chuyện Lục Phiến Môn nên làm hay sao? Vậy tại sao thái tử lại muốn tha cho ông ta?

Thấy bộ dáng tức giận lẫn không phục của Trương Viễn, Long Liễm Thần bèn lắc đầu nói: "Trương Viễn, ngươi là một bộ đầu ưu tú nhất thiên triều, nhưng không phải là một vị quan ưu tú nhất."

"Thuộc hạ không hiểu."

Người này đúng là một cái cây rỗng ruột mà! Long Liễm Thần cảm thán thở dài.

"Ngươi hãy từ từ suy nghĩ đi. Một ngày nào đó ngươi sẽ nghĩ hiểu thôi. Nhưng trước khi tới đó, đừng quên hoàn thành tốt chuyện mà thái tử đã giao." Phượng Triêu Hoa dừng một chút rồi cười nói, “Đừng nói ngay cả chuyện thái tử giao phó mà ngươi cũng không hiểu đó chứ?"

"Tất nhiên là không phải!" Trương Viễn giận mà không dám nói gì.

Long Liễm Thần thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt." Nói xong vội vàng lôi kéo người bên cạnh rời đi.

***

Đợi sau khi đi xa Phượng Triêu Hoa mới hất tay người nào đó ra, bật cười nói: "Sao giống như bỏ của chạy lấy người vậy?"

"Huynh không biết tính cách của Trương Viễn đâu..."

"Đương nhiên ta biết." Phượng Triêu Hoa ngắt lời y nói: "Hắn là tên nam tử khô khan nhất, thù dai nhất mà ta từng gặp. Nhưng đồng thời cũng là vị quan đơn thuần nhất."

Long Liễm Thần nhướng mày đáp, "Hoàn toàn đồng ý."

Lời vừa dứt cả hai đều cười to.

Một lúc sau Phượng Triêu Hoa nói: "Ta phải đi Nam Lăng rồi."

"Trùng hợp thật, chúng ta lại chung đường."

"Cưỡi ngựa hay ngồi xe?"

Long Liễm Thần nghe xong thì chau mày lại, liếc mắt đánh giá người đang nói chuyện từ trên xuống dưới một hồi rồi nói: "Nể mặt cái thân thể yếu ớt này của huynh, ta không ngại đảm đương chức vụ của người đánh xe."

Phượng Triêu Hoa đáp trả bằng cái trừng mắt nói: "Có muốn tỷ thí một trận nữa hay không?"

"Tiết kiệm hơi lực để tự vệ đi. Huynh không nghe Vương đại tiểu thư nói ‘lành dữ khó đoán, trên đường đi công tử phải thật cẩn thận’ sao?" Trong giọng nói của Long Liễm Thần không nén nổi vẻ ghen tuông.

Phượng Triêu Hoa nghe y nói như vậy, buồn cười trêu ghẹo, "Mùi chua thật nồng, có người làm đổ dấm chua ư?"

Phượng Triêu Hoa nói xong còn liếc mắt nhìn ngó khắp nơi như thể đang tìm kiếm kẻ nào đã làm đổ bình dấm.

"Phải rồi! Ta làm đổ bình dấm chua lâu chừng ấy rồi mà giờ huynh mới phát hiện ra à?" Long Liễm Thần nửa thật nửa đùa nói.

Phượng Triêu Hoa đang quay lưng về phía Long Liễm Thần, tim khẽ run lên khi nghe xong câu nói đó, toàn thân cứng ngắc nụ cười trên mặt cũng biến mất, nhất thời không biết nên nói cái gì chỉ ngơ ngác bất động tại chỗ, không biết phải làm sao mới được.

Long Liễm Thần thấy thế nhếch môi cười khổ, chớp chớp hàng mi dầy rậm, giấu đi sự bất đắc dĩ nơi đáy mắt coi như chưa hề xảy ra chuyện gì bước lên trước vỗ vai Phượng Triêu Hoa ra vẻ thoải mái nói, "Phượng huynh, lên đường thôi! Chuyến đi Nam Lăng này đã trì hoãn quá lâu rồi."

Phượng Triêu Hoa thấy Long Liễm Thần vô tư thoải mái như thế thầm nghĩ có lẽ khi nãy y chỉ nói đùa, đột nhiên tâm tình có gì đó thật khác lạ, tựa như có nỗi buồn vô cớ xen lẫn thất vọng khó hiểu...

Nàng nhíu nhíu mày đặt tay lên môi, thổi ra một âm thanh vang dội.

Bỗng có một con tuấn mã trắng muốt từ xa chạy như bay tới.

Long Liễm Thần cười cười cũng làm ra động tác giống vậy, một con hắc mã khí thế cũng không thua kém từ một phương hướng khác chạy tới.

Trong tích tắc, hai người đồng thời nhảy lên lưng ngựa, nhìn nhau cười rồi nắm chặt dây cương giục ngựa rời đi.