Phượng Hí Đông Cung

Quyển 3 Chương 92: Dằn Vặt

Phượng Hí Đông Cung

Quyển 3 - Chương 91: Dằn Vặt

gacsach.com

Nghe vậy, Long Liễm Thần cong môi cười khổ, tự giễu nói, “Xem ra ta nên cảm thấy vinh hạnh.”

Phượng Triêu Hoa nhướn mày, không nói gì.

Long Liễm Thần đóng cửa lại ngồi xuống, đôi tay ấn chặt trán, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, suy nghĩ nên bắt đầu nói từ đâu.

Thấy hắn như thế, Phượng Triêu Hoa cũng không sốt ruột, chỉ ngồi xuống đối diện hắn, kiên nhẫn chờ hắn mở miệng.

Một khắc, hai khắc, thời gian trôi qua như vậy, hai người lại vẫn nhìn nhau chẳng nói gì.

“Không phải huynh có lời muốn nói sao?” Phượng Triêu Hoa không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

Long Liễm Thần ngẩng đầu nhìn Phượng Triêu Hoa, miệng mở ra rồi lại khép lại, cuối cùng rũ mắt xuống, nói: “Nàng tên là Phượng Triêu Hoa, là vợ của ta. Nữ chủ nhân nông trại này là muội muội của nàng.”

“Thế Phượng thất là ai?” Phượng Triêu Hoa nghĩ ‘Phượng thất’ là tên của nàng mới đúng.

“Là tên lúc nàng giả nam thường dùng.”

Phượng Triêu Hoa chợt hiểu ra, khó trách lúc trước nàng mặc đồ nam.

Nghĩ đến đồ nam, Phượng Triêu Hoa lại hỏi, “Nghê Thường các là chỗ nào?”

Long Liễm Thần giật mình, “Nàng nhớ Nghê Thường các?”

Phượng Triêu Hoa gật đầu rồi lại lắc đầu, có chút chán nản nói, “Ta chỉ nhớ tên, những thứ khác thì không nhớ nổi.”

Long Liễm Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhẹ nhàng nắm tay nàng, nói: “Nghê Thường các là nơi bán quần áo, nàng thích mặc quần áo nơi đó làm nhất.”

Phượng Triêu Hoa bĩu môi, khẽ nói, “Ta cũng nghĩ vậy.” Bằng không cũng sẽ không ngay cả khi mất trí nhớ còn nghĩ ra nên đến đâu mua quần áo.

Nhìn dáng vẻ mất mát của nàng, tim Long Liễm Thần như bị bóp nghẹt. Vẻ mặt như vậy không nên xuất hiện trên mặt nàng, không nên. Nàng ngày trước tự tin, hăng hái biết nhường nào...

Nghĩ đến những chuyện trước kia, trong lòng Long Liễm Thần lại tự trách. Nếu như chạy tới pháp trường sớm một chút, nếu như ra tay nhanh hơn một chút, Thanh Phong Phổ cũng sẽ không chết. Thanh Phong Phổ không chết, nàng cũng sẽ không biến thành như bây giờ...

“Huynh bóp tay ta đau quá.” Phượng Triêu Hoa nhíu mày, hất tay Long Liễm Thần ra.

Long Liễm Thần chợt hoàn hồn, vội vàng thu tay lại, ảo não nhíu mày. Khi thấy trên tay Phượng Triêu Hoa xuất hiện vết đỏ mờ, tim hắn như bị ai đó đập mạnh một cái. Sau đó hắn thương tiếc đưa tay muốn vuốt ve những vết thương kia, nhưng lại bị nàng né tránh.

Cầm vào khoảng không, Long Liễm Thần lại rụt tay về. Hắn siết nắm tay muốn nện lên bàn phát tiết cảm xúc trong lòng, cuối cùng lại nhịn, từ từ buông tay ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn.

Im lặng một hồi lâu, Long Liễm Thần chợt đứng dậy, nói: “Ta đi lấy thuốc cho nàng.” Dứt lời, hắn vội vã rời khỏi phòng.

“Không cần”, “Phượng Triêu Hoa còn chưa dứt lời, Long Liễm Thần đã đi mất hút.

Phượng Triêu Hoa nhíu mày, vừa xoa tay bị hắn bóp đau, vừa nói thầm, “Xoa một cái là xong, cần gì chuyện bé xé ra to như vậy.”

Trong màn đêm, gió lạnh thổi tới làm rối mái tóc Long Liễm Thần, đồng thời cũng làm cho đầu óc hỗn loạn của hắn dần dần khôi phục bình thường.

Long Liễm Thần nửa nằm trên một cây đại thụ cách nông trại không xa, đôi mắt híp lại, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía phòng Phượng Triêu Hoa, trong lòng buồn bã.

Nhờ ánh nến mờ, Long Liễm Thần có thể loáng thoáng thấy được bóng dáng Phượng Triêu Hoa, mái tóc dài thẳng như thác nước xõa trên sống lưng và hai bờ vai rơi gầy nhỏ, tôn lên đường cong linh lung hấp dẫn nửa thân trên.

Đối mặt với bóng dáng quen thuộc như thế, Long Liễm Thần lại không hề có cảm giác quen thuộc. Giống như chỉ cách một khoảng như mà vẫn có thể cảm nhận được vẻ xa cách trên người nàng.

Đối với nàng mà nói, quên đi tất cả phiền não, rũ sạch tất cả thị phi, ở nơi điền viên yên lặng sống một cuộc sống đơn giản chưa chắc đã không hạnh phúc.

Suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Long Liễm Thần chợt nhìn thấy một người mặc áo đen đang giễu cợt mình, “Long Liễm Thần, đây chỉ là cái cớ thôi, ngươi sợ sau khi nàng khôi phục trí nhớ sẽ đẩy ngươi ra xa hơn, cho nên mới ích kỷ muốn nàng vĩnh viễn mất trí nhớ, quên là phụ hoàng của ngươi làm hại nàng tan cửa nát nhà, quên là ngươi không kịp cứu Thanh Phong Phổ khiến nàng quá mức đau buồn mà mất trí nhớ.”

“Không, không phải, ta chỉ không muốn để nàng phải gánh vác quá nhiều.”

Lúc này, trước mắt Long Liễm Thần lại nhảy ra một người mặc áo trắng, “Đúng, ngươi là vì tốt cho nàng, cứ làm theo những gì con tim mách bảo.”

“Ngụy biện. Tất cả đều là ngụy biện! Ngươi đâu phải là nàng, làm sao biết mất trí nhớ là tốt cho nàng?” Người áo đen phản bác.

Người áo trắng căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, “Nàng mất trí nhớ là vì trốn tránh tất cả. Mất trí nhớ là quyết định của nàng, ngươi nên ủng hộ nàng.”

Người áo đen tỏ vẻ khinh thường, “Người ích kỷ luôn cố tìm lý do đường hoàng.”

Người áo trắng còn định phản bác nữa, lại bị Long Liễm Thần ngắt lời...

“Đủ rồi!” Long Liễm Thần nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới đuổi hai luồng suy nghĩ trái ngược trong đầu mình đi, khổ não thở dài một hơi. Khi mở mắt, lại nhìn thấy một đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong cổ họng như nghẹn một cục xương, muốn nói nhưng lại không nói được thành lời.

Phượng Triêu Hoa ngửa đầu, nhìn người đàn ông xa lạ trên cây. Đôi mắt đen sâu thẳm của y khiến nàng có cảm giác quen thuộc, lại không nhớ nổi rốt cuộc hắn là ai. Nhưng dù như thế, nàng vẫn không tự chủ được muốn đi vuốt phẳng những nếp nhắn trên trán hắn. Giống như nàng vốn nên làm như vậy.

“Huynh ra ngoài lấy thuốc lâu quá.” Phượng Triêu Hoa giải thích đơn giản lý do nàng xuất hiện tại nơi này.

Long Liễm Thần từ trên cây nhảy xuống, nói: “Ta không tìm được thuốc.”

Biết rõ là lấy cớ nhưng Phượng Triêu Hoa nhưng vạch trần, chỉ thản nhiên nói, “Không có thì thôi, cũng không phải là vết thương nặng, huynh không cần thiết phải khổ não như vậy.”

Đây coi như là an ủi sao? Long Liễm Thần khẽ cười một tiếng, nói “Nói cũng phải. Chúng ta trở về đi thôi, nơi này gió lớn.”

Phượng Triêu Hoa khẽ lắc đầu, nhìn sắc trời, nói: “Sắp sáng rồi, tối nay chúng ta cứ từ từ ôn lại chuyện trước kia. Huynh nói đi, ta nghe.”

Long Liễm Thần khẽ gật đầu, cười nói, “Xem ra mất trí nhớ khiến nàng từ bỏ một thói quen.”

“Là cái gì?”

“Tham ngủ.”

Phượng Triêu Hoa mím môi một cái, nhẹ giọng nói, “Trong đầu trống rỗng, quên sạch chuyện trước kia thì dù là ai cũng không ngủ được.”

Nghe vậy, Long Liễm Thần lại im lặng, cho đến khi không khí chung quanh sắp đông lại mới nói, “Nàng rất muốn nhớ lại chuyện lúc trước sao?”

Phượng Triêu Hoa nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nhìn lên bầu trời đêm, lẩm bẩm nói, “Cũng không phải là quá muốn. Nếu ta đã quên chứng tỏ đó cũng không phải chuyện gì vui vẻ.”

“Không phải. Trước kia nàng rất vui vẻ, có rất nhiều rất nhiều kỉ niệm đẹp.”

“Là kỉ biệm của chúng ta sao?” Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Long Liễm Thần, đôi mắt trong veo dưới ánh sao lấp lánh có vẻ cực kỳ chói mắt.

Trái tim Long Liễm Thần run lên, mỉm cười, “Quãng thời gian được ở bên nàng là những phút giây hạnh phúc nhất đời ta.”