Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 24: Thánh nhân thư phòng

(Phòng đọc sách của vua)

Sử sách có ghi chép: Ngày mùng mười tháng hai năm Kiền Vạn thứ mười tám, Hộ bộ thượng thư Đinh Hoảng, hành tẩu ngự tiền Thượng Quan Minh Đức vi phạm lễ nghi, bị phạt một tháng lương bổng. Lệnh Hoàng đế: tan triều, ngày mai tái nghị.

Sau khi tan triều, Đinh Hoảng chỉ hừ một tiếng, không nói gì rồi đi nhanh ra ngoài. Chúng thần đều cẩn thận tránh sang một bên để không va vào hắn mà rước họa vào thân.

Tuy là vậy, nhưng Đinh Hoảng vẫn nghe có tiếng người lầm bầm nói chuyện:

– Đinh thượng thư hôm nay làm sao vậy?

– Xem ra Hoàng thượng đối với ngài ấy không hẳn là muốn bao che a.

– Thật là khó coi, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà bị khi dễ……

Đinh Hoảng chỉ giả bộ không nghe thấy, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Đột nhiên lúc đang bước xuống thềm ngọc, một thanh âm mang theo ý cười vang lên:

– Đinh đại nhân dừng bước.

Đinh Hoảng nhìn lại, chỉ thấy Thượng Quan Minh Đức đang đứng trên bậc cao nhất của thềm ngọc, mỉm cười nhìn mình.

Thời tiết vẫn còn lạnh, một luồng hàn khí chợt lướt qua mặt y, làm khuôn mặt tái nhợt kia trở nên hơi đỏ hồng, nhìn qua thật sự là đẹp hơn cả hoa đào. Một thiếu niên xinh đẹp như vậy, nụ cười cũng vẫn còn mang vẻ con trẻ, đúng thực là một cảnh đẹp, nhưng lại làm cho Đinh Hoảng trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Minh Đức không đợi Đinh thượng thư trả lời, liền cúi người thật sâu nói:

– Hôm nay hạ quan có chút mạo phạm, mong đại nhân ngàn vạn lần không nên để bụng.

Đinh Hoảng hừ một tiếng:

– Không dám, không dám.

Minh Đức giả bộ không để ý đến thái độ thiếu kiên nhẫn của hắn, vẫn ân cần cười nói:

– Đại nhân sẽ không vì hạ quan mà không vui chứ? Thần dân trong thiên hạ đều biết Đinh thượng thư một lòng vì nước vì dân, thanh liêm chính trực, cho nên hạ quan mới dám múa rìu qua mắt thợ, cùng đại nhân bàn quốc sự. Nếu đổi lại là người khác, hạ quan thật đúng là không dám.

Đinh Hoảng lạnh lùng nói:

– Lão phu không dám nhận lời này.

Minh Đức lại cúi người thật sâu, cười nói:

– Vậy hạ quan sẽ…… sẽ từ tốn chờ bản tấu chương của đại nhân vào ngày mai……

Đinh Hoảng phất tay bỏ đi, đi được vài bước, chợt nghe thấy tiếng ho xé phổi của Thượng Quan Minh Đức. Hắn liền quay đầu lại, cười lạnh nói:

– Thượng Quan công tử thân đã mang bệnh, lẽ ra nên hảo hảo bảo trọng mới phải Đừng coi thường sức khỏe như vậy, cẩn thẩn kẻo ho đến thủng phổi đấy!

Minh Đức che miệng, thản nhiên cười nói:

– Để đại nhân lo lắng rồi……

Y đứng yên tại chỗ, nhìn bóng Đinh Hoảng lùi xa. Tử Cấm Thành gió sớm thổi ***g lộng, làm tóc y bay bay, tay áo cũng phất phơ trong gió, tựa như cả người có thể theo gió mà bay đi.

Trương Khoát vô thanh vô tức tiến tới đằng sau y, thấp giọng nói:

– Minh Đức công tử, Hoàng thượng cho mời.

Minh Đức xoay người, nhìn thấy đằng sau Trương Khoát còn có hai thị vệ cầm đao, nhẹ nhàng cười:

– Công công sợ ta chạy mất sao?

Trương Khoát mặt tươi cười tránh sang một bên mở đường:

– Nô tài không dám, công tử mời đi theo nô tài. Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng chờ công tử.

Ngoài cửa ngự thư phòng có một đám đại thần đang nén giận mà ngồi giải quyết công vụ, Trương Khoát dẫn Minh Đức đi qua mấy cái bàn làm việc đến trước cửa, cúi người, thấp giọng nói:

– Công tử mời vào.

Đám đại thần phía dưới liền trao đổi nhau ánh mắt kinh ngạc, sự việc này mang ý vị gì, không cần nói cũng biết: người này một mình được triệu đến, lại được Trương công công đích thân dẫn đến, hiển nhiên phải là người được thánh sủng rất sâu nặng.

Minh Đức mắt không chớp, bước vào trong phòng, sau đó nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng từ đằng sau, quay lại đã thấy cửa phòng đã được Trương Khoát đóng lại. Trong nội điện rộng lớn chỉ còn hai người, Kiền Vạn Đế đang ngồi trên ngọc y, đang xem xét cái gì đó đang cầm ở tay, thấy Minh Đức liền cười hỏi:

– Đinh Hoảng đắc tội gì với ngươi à?

Minh Đức nghiêm nghị nói:

– Thần chỉ muốn giúp Hoàng thượng bớt lo lắng mà thôi.

– Trẫm có ưu phiền điều gì ư?

– Hoàng thượng sắp hết tiền.

Kiền Vạn Đế hơi sửng sốt, rồi cười ha hả:

– Hết tiền?…… Ta hết tiền?…… Hảo! Ta công nhận!

Hắn vẫy tay:

– Minh Đức, lại đây.

Minh Đức liền thong thả bước tới, vẻ mặt cung kính, mắt nhìn thẳng. Lúc y đi đến gần liền bị Kiền Vạn Đế kéo lại, một tay bắt lấy thắt lưng y, rồi ôm y vào lòng.

Tư thế này quá mức đen tối, Minh Đức đang an vị trên đùi Kiền Vạn Đế, hạ thân dán chặt vào người hắn. Kiền Vạn Đế còn lấy đùi kẹp chặt hai đầu gối Minh Đức ở giữa, làm y tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Minh Đức cố ngửa người ra sau, muốn thoát khỏi vòng kìm kẹp của Kiền Vạn Đế.

– Hoàng thượng, giữa ban ngày ban mặt mà phóng đãng thế này là không hợp với lễ nghĩa.

Y dám nói thẳng ra ‘ban ngày ban mặt mà phóng đãng’ quả thực là không tồi. Vừa nghe xong, Kiền Vạn Đế liền nhớ lại ngày trước, cũng là ở nơi này, trước mặt cũng là thiếu niên này, quần áo bị trút bỏ, người bị đặt dưới thân mình, hai tay bị trói trên đỉnh đầu, cơ thể thơm mát, tái nhợt như một khối ngọc được mài giũa, hơi thở hào hển mặc cho vị vua kia muốn làm gì thì làm. Tiếc là lúc đó một cỗ tà hỏa bị nghẹn lại trong lòng làm y sốt đến mấy ngày liền, đến giờ hắn vẫn chưa quên nỗi tức giận cùng dục vọng bị cắt ngang ấy.

Kiền Vạn Đế hơi mỉm cười. Nụ cười kia trong mắt Minh Đức nhất thời biến thành nụ cười báo hiệu điềm gở và đầy uy hiếp.

– Minh Đức. – Hắn thấp giọng nói. – Trẫm ‘không có tiền’ thì cũng là do ngươi, cho dù là xây thành, nạp thiếp cũng đều vì……

Minh Đức đẩy hắn ra muốn đứng lên, nhưng lại bị Kiền Vạn Đế túm chặt lấy cổ tay, rồi lại lấy đùi kẹp chặt hai đầu gối y, bắt đầu cọ xát.

Một trận cảm giác dị thường khiến người khác cảm thấy mềm nhũn ra, làm cho cái nơi ở giữa hai chân kia bắt đầu có phản ứng. Minh Đức ngẩng đầu lên, hít một hơi sâu:

– …… Hoàng thượng……

– Ân?

– Ban ngày

– Ban ngày ban mặc mà phóng đãng, cũng chẳng làm sao cả. – Kiền Vạn Đế mỉm cười, chậm rãi luồn tay vào trong áo y, lần theo đường cong mảnh khảnh, mẫn cảm đằng sau lưng mà vuốt ve. – Lời thánh nhân dạy, trẫm không dám không nghe theo a.

Vạt áo rộng thùng thình trượt xuống từ trên đôi vai gầy của thiếu niên, lộ ra một bên cánh tay trắng như ngọc, lại có chút phớt hồng *** đãng mà diễm lệ. Đai lưng thắt lỏng lẻo, không rơi hẳn ra mà vướng ở sau lưng, vừa vặn buộc quanh nơi hõm nhất phía sau lưng của nam nhân, tạo nên đường cong mềm mại, kiêu ngạo mà khêu gợi chỉ có ở thiếu niên.

– Ái khanh hôm nay thật nhiệt tình a. – Kiền Vạn Đế cố tình liếc mắt qua hạ thân của Minh Đức. – Lâu rồi không làm nhỉ?

Minh Đức mặt mũi chẳng biết đã đỏ lựng như muốn phụt máu từ lúc nào:

– Thần đặc biệt không có ý đó.

Kiền Vạn Đế nhẹ nhàng lấy tay nắm lấy phần dục vọng đang hơi hơi ngóc đầu của Minh Đức:

– Đây không phải là chuyện đặc biệt không tốt gì đó. Người có dục vọng thì phải phát tiết, cái đó với ăn cơm uống nước cũng giống nhau cả thôi……

Lời còn chưa dứt, Minh Đức thở mạnh:

– Thả…… Buông tay!

Kiền Vạn Đế đột nhiên đem y ôm chặt vào lòng, cảm giác bó buộc làm Minh Đức không khỏi rên rỉ mấy tiếng. Tiếng rên rỉ khàn khàn mà yếu ớt giống như một liều tình dược loại hảo hạng, trong phút chốc liền làm bùng lên dục vọng của Kiền Vạn Đế.

Hắn thậm chí còn cảm giác chính mình đã cương cứng lên, khó có thể nhẫn nại được. Đúng lúc này, Minh Đức đột nhiên hít một hơi sâu, kêu lớn:

– Người đâu!

Kiền Vạn Đế sửng sốt, chỉ nghe thanh âm lạnh lùng của y nói:

– Có thích khách. Hộ giá!

Phịch một tiếng, cửa ngự thư phòng bị mở ra. Một đội thị vệ đeo đao, ở giữa là một đám đại thần ào ào xông vào, thanh âm huyên náo phải hộ giá, bảo vệ Hoàng thượng liên tiếp vang lên. Nhưng sao bên trong lại chẳng có tí bóng dáng thích khách nào? Chỉ có một Kiền Vạn Đế sắc mặt xanh mét đứng ở trước ghế rồng, lạnh lùng nói:

– Tất cả mau cút hết đi cho ta!

Trưởng đội thị vệ mắt tinh, nhìn thấy mu bàn tay Hoàng đế nổi gân xanh, như đang cố sức giữ chặt lấy cái gì đó ở đằng sau vậy. Lúc hắn định đến gần nhìn cho rõ, Kiền Vạn Đế một lần nữa lại rít lên:

– Còn đứng đấy làm gì? Muốn tạo phản phải không?

Mọi người liền cuống quít quỳ xuống:

– Thần không dám! Thần tuân chỉ!

Tay áo Minh Đức bị nắm chặt, người bị đặt trên ghế, liều mình giãy giụa thoát ra, nhưng không thể thoát khỏi lực đạo của bàn tay to lớn kia. Trong chốc lát mọi người liền biến hết ra ngoài, Kiền Vạn Đế chậm rãi xoay người lại, nhìn xuống y:

– Thử kêu nữa xem.

Minh Đức cắn chặt môi, một tiếng cũng không thốt lên.

Kiền Vạn Đế không kiêng nể quỳ xuống giữa hai chân y:

– Kêu nữa, lần này người ở ngoài xông vào sẽ thấy ngươi ở trên giường……

Hắn cúi đầu, không chút kiêng kị há mồm ngậm lấy phân thân đang dựng đứng lên của Minh Đức. Trong phút chốc một cảm giác tê dại như điện giật xuyên qua người, trước đó chưa từng có một niềm mê say cùng khoái cảm khiến cho Minh Đức mềm nhũn ra trên long ỷ, ngoại trừ những tiếng rên rỉ đứt quãng từ cổ họng, thì ngay cả sức lực cũng không còn để nói nên lời.

– Nhỏ giọng thôi. – Kiền Vạn Đế mơ hồ cười nói. – Người ngoài đang căng tai nghe động tĩnh trong này đấy.

Cảm giác khoái cảm từ khoang miệng ấm áp khiến mọi thứ trở nên phóng tình, tất cả dồn ép cùng run rẩy đều bị khoang miệng của nam nhân kia nắm giữ lấy. Minh Đức chỉ cảm thấy trước mặt mình xuất hiện từng khoảng đen, những xúc cảm trên thân thể nhỏ nhắn đều bị người kia đùa giỡn trong lòng bàn tay, tựa như con thuyền nhỏ giữa khơi xa dập dềnh theo sóng biển.

– A…… Đừng…… Đừng chạm vào đó……

Kiền Vạn Đế cơ hồ như đang bị thiêu đốt. Hắn đã hoàn toàn không thể nhẫn nại được nữa, dục vọng dưới hạ thân đã cương cứng đến phát đau. Hắn liền nhanh chóng đem người kia kéo sát lại gần, nuốt trọn phân thân của y vào trong. Dục vọng quyết liệt này làm đáy mắt hắn gằn lên từng tia máu, hắn thô lỗ nắm lấy thắt lưng Minh Đức, tận lực mút mạnh. Năm ngón tay bấu mạnh vào hông người kia đến nỗi hằn sâu vết móng tay trên da thịt.

– Hôm nay ta nhìn ngươi đứng đó…… cùng Đinh Hoảng nói chuyện…… ta quả thực hận không thể bãi triều ngay lập tức, sau đó bắt ngươi đến đây……

Minh Đức trong đầu một mảnh hỗn loạn, muốn xuất để làm bỏng miệng hắn, nhưng vẫn chưa đạt đến đỉnh, làm cho cả người yếu đuối vô lực nghĩ muốn phát cuồng.

– Ta điên thật rồi, đáng lẽ ra nên đem ngươi nhốt trong cửu trọng thâm cung, không cho gặp ai. Thế mà lại đem ngươi ra ngoài cho thiên hạ biết mặt……

Minh Đức đột nhiên hơi chút khóc nức nở. Kiền Vạn Đế lật người y lại, một tay trụ lấy hai tay y đặt ở trên đầu, một tay đè lên vai y, rồi cứ giữ nguyên tư thế này mà sáp nhập đi vào.

– …… A!

Dục vọng kia không thể phát tiết, từng đợt thống khổ ngọt ngào làm cho cả người trở nên mê man. Đằng sau lại bị tên nam nhân đáng giận kia hung hăng xuyên qua, từng đợt từng đợt trừu sáp giống như dã thú cắn xé con mồi, mỗi một đợt lại mang đến một nỗi thống khổ khó nói nên lời, làm cho người ta vừa sợ hãi, vừa khoái cảm.

Dần dần, cảm giác khoái cảm cùng mềm yếu giống như hàng vạn con kiến không ngừng cắn xé bên trong thân thể bao phủ lên ý thức y. Nam nhân kia từ trước tới nay đều vô cùng cường bạo, không để cho y cự tuyệt, nhưng lần này cũng không đau như những lần trước, loại đau đớn như dao cứa ngày trước cũng biến mất.

Khoái cảm mãnh liệt cơ hồ như muốn đem người kia ra ăn tươi nuốt sống. Minh Đức cũng không biết mình có hay không rên rỉ, liền liều mạng ngửa đầu ra sau phát ra chút thanh âm yếu ớt từ cổ họng. Kiền Vạn Đế bắt y phải nâng cằm lên, sau đó bắt đầu hôn lên làn da non mịn trên cổ y, rồi nụ hôn thô bạo di chuyển dần xuống dưới, tựa hồ như muốn dùng cách này để nuốt chửng người kia vào bụng.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, Trương Khoát thấp giọng nói:

– Hoàng thượng, có Đinh đại nhân cầu kiến.

– Cái lão già này, chắc là cuống quít mang sổ sách đến đây mà. – Kiền Vạn Đế cười nhẹ một tiếng, lớn giọng nói. – Cho hắn vào!

Minh Đức toàn thân cứng đờ, ngay lập tức muốn đẩy Kiền Vạn Đế ra. Nhưng Kiền Vạn Đế đâu để y làm vậy, một tay hắn túm lấy Minh Đức, bắt y ngồi xuống, một tay kéo rèm trước án thư xuống. Theo góc độ này nhìn lại, mọi sự phía trong án thư đều bị màn che khuất. Cho dù Đinh Hoảng có đi vào cũng chỉ nhìn thấy cửa bị rèm che mà thôi.

Minh Đức chấn động, sau đó cả người vô thanh vô tức yếu đuối nằm gọn trong lòng Kiền Vạn Đế. Y bị bắt ngồi trước ngực một nam nhân, tư thế này làm cho hạ thân cứng rắn nóng bỏng của nam nhân kia càng đâm sâu vào người y hơn, chỗ dựa duy nhất của y cũng chỉ là cái ôm trên thắt lưng của người kia. Thế nhưng Kiền Vạn Đế đương nhiên không tốt tính như vậy, Minh Đức hơi thở dốc, thanh âm trong cổ họng Minh Đức suýt nữa thì không kìm được mà phát ra bởi Kiền Vạn Đế buông tay ra, làm cho vật cứng kia càng chôn sâu vào trong thân thể Minh Đức.

– Có…… có người ở…… Không…… không cần……

Kiền Vạn Đế “suỵt” một tiếng, sau đó đem hai ngón tay nhét vào miệng Minh Đức:

– Nếu ngươi không muốn người khác nghe thấy tiếng rên rỉ *** đãng của ngươi thì hãy ngoan ngoãn ngậm miệng vào.

Đúng lúc đó, cửa ngự thư phòng mở ra, Minh Đức mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm của Đinh Hoảng vang lên:

– Thần Đinh Hoảng tham kiến Hoàng thượng!

– Ái khanh bình thân, trẫm không ra ngoài đâu…… Ái khanh có chuyện gì cần thượng tấu?

– Bẩm bệ hạ, thần muốn đem sổ sách cho bệ hạ xem qua……

Vật cứng nóng rẫy trong cơ thể Minh Đức lại không có chút dừng lại, vẫn cọ xát cái nơi mềm mại kia, chính là không để cho Minh Đức được giải thoát. Nước bọt trong miệng Minh Đức chảy ra ngoài theo ngón tay Kiền Vạn Đế, tiểu nhân thâm hiểm, thích ra vẻ đạo mạo kia bị chèn ép đến mức không còn biết sống chết là gì, chỉ mềm nhũn dựa vào lòng hắn, hoàn toàn không thể phô ra cái bản mặt chính nhân quân tử hay để lừa gạt người khác kia ra, mà chỉ có thể giương bộ mặt cầu xin điên cuồng như đói khát, đầy *** mỹ. Một biểu cảm phong tình như vậy, cho dù là thánh nhân cũng phải hóa cầm thú.

Ngọn lửa trong lòng Kiền Vạn Đế như càng thiêu đốt, càng bùng phát. Hắn vội vàng ngắt lời một Đinh Hoảng đang thao thao bất tuyệt:

– Ái khanh cứ để sổ sách trên mặt đất đi.

Đinh Hoảng lại càng cảm thấy kỳ quái, Hoàng thượng bình thường không hay buông rèm nhấp chính, nhưng hôm nay lại phá lệ, chẳng lẽ bên trong có tần phi……

– Ái khanh vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi.

Đinh Hoảng lòng đầy nghi ngờ đặt sổ sách xuống, nghĩ thầm ‘Chắc chắn vị tần phi ấy rất được sủng ái, ngay cả nữ nhân nhà mình ở trong cung lâu như vậy, cũng chưa có mang thai……’. Nghĩ vậy liền tiến đến nửa bước, giọng nhẹ nhàng hỏi:

– Hoàng thượng thấy long thể bất an sao? Có cần truyền thái y……

Lời còn chưa dứt, Kiền Vạn Đế cực kỳ mất bình tĩnh quát:

– Câm miệng! Ra ngoài!

Đinh Hoảng cả kinh lùi mấy bước, cuống quít mở cửa chạy ra ngoài. Lúc hắn đang đóng cửa lại, một thanh âm của một thứ gì đó trở mình phát ra từ sau màn che, sau đó là một tiếng rên rỉ vừa ngọt lịm, vừa bi thương truyền đến, rồi ngay lập tức bị chặn lại.

Rốt cuộc là nữ nhân nhà ai lại được sủng ái đến nước này……

Đinh Hoảng đứng như trời trồng giữa cửa, thầm liệt kê tên tuổi của từng tần phi nơi hậu cung, càng liệt kê càng thấy hoảng sợ, chưa đến một tuần trà, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.