Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 26: Diệu pháp liên hoa

[11: Diệu pháp liên Hoa: hay còn gọi là Liên hoa kinh,

Minh Đức bị hai tên lao dịch dẫn đi, bởi vì chưa định tội, cho nên chân tay cũng chưa bị xiềng xích, thân chỉ vận một lớp thanh y mỏng, tiêu sái đi tới, cúi người nửa quỳ trên mặt đất.

Kiền Vạn Đế ngồi ở ghế trên, sắc mặt lo lắng, nhưng Minh Đức lại chẳng phát hiện ra, thong dong nói:

– Thần bái kiến Hoàng thượng.

Ngữ khí kia giống như đang đi dạo ngự hoa viên thì vô tình gặp Hoàng thượng, rồi ung dung mà hớn hở tiếp đón vậy.

Kiền Vạn Đế mím chặt môi, giữa hai mắt hằn lên một nếp nhăn sâu. Người hiểu hắn thì đều biết rằng đó là hiểu hiện của việc hắn đang vô cùng tức giận. Một lần hắn có biểu hiện này là khi thích khách của Tây Uyển quốc đêm khuya lẻn vào hoàng cung, còn một lần khác là khi hắn ra lệnh chém đầu cả nhà một đại thần phạm tội tham ô.

Trương Khoát ho một tiếng, thanh âm the thé vì tức giận mà lớn giọng gọi:

– Hộ bộ hành tẩu Thượng Quan Minh Đức!

Minh Đức rất mực kính cẩn nói:

– Có thần.

– Ngươi đã biết tội chưa?

– Thần có tội gì?

Đại lý tự khanh (chức quan quản lý đại lao) nhìn sắc mặt của Hoàng đế, vỗ bàn nói:

– Thượng Quan đại nhân, ngươi dám phạm vào pháp lệnh của thiên triều ta. Thân là mệnh quan triều đình, lại trà trộn vào chốn thanh lâu kỹ viện, phải bị tội gì?

Trong thẩm đường âm u, nhỏ hẹp, ánh nến tí tách chiếu sáng không gian, khiến bóng phản chiếu trên tường lung lay như bóng ma. Minh Đức ngẩng đầu lên, trên bóng phản chiếu, chiếc cằm nhọn hiện ra chút ý cười nhẹ, dịu dàng vô cùng:

– Mẫu đan hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu. Đây cũng là lời thánh nhân dạy bảo, thần đâu dám không theo!

[12: Đây là câu nói lấy từ vở kịch “Mẫu đan đình” của Thang Hiển Tổ,Nghĩa: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ vẫn phong lưu]

Đại lý tự khanh nghẹn lại một hồi, quay nhìn sắc mặt Hoàng đế, rồi mới lạnh lùng nói:

– Giảo biện! Thân là mệnh quan triều đình, lại làm bạn cùng nữ tử chốn thanh lâu kỹ viện, thật là mất hết cả thể diện của mệnh quan thiên triều!

– …… Đại nhân nói lời này là không đúng nha. – Minh Đức thản nhiên cười nói. – Mỹ nhân như hoa như châu như ngọc, hiển nhiên là dung nhan vô giá. Làm sao có thể đánh đồng với mấy chuyện quan trường nhàm chán được?

Y mân mê môi, khẽ ho vài tiếng, cũng không thèm giấu đi ý cười diễm lệ. Nếp nhăn trên mặt khi cười cũng giãn đi vài phần, tuy người kia chỉ vận áo khoác màu xanh đơn bạc, nhưng trong một khoảnh khắc, dưới ánh nến, lại giống như một trang tuyệt sắc mờ ảo giữa không gian, chỉ nhìn được chứ không thể chạm vào.

Đại lý tự khanh chưa từng gặp qua một con người ma quỷ như vậy, nhất thời suy nghĩ cũng không được rõ ràng, chỉ lờ mờ biết rằng mình nên truy hỏi các tình tiết vụ án, nhưng lại cảm thấy giờ mình nói gì cũng trở nên thừa thãi. Đôi mắt chăm chú nhìn bóng hình gương mặt Minh Đức nửa tỏ nửa mờ, ngơ ngẩn nhìn chòng chọc đến nửa ngày, chỉ cảm thấy khuôn mặt kia tái nhợt tựa như tuyết, nhìn đến đau cả mắt mới hoảng hốt quay ra chỗ khác.

Nhìn bộ dạng hắn ta như vậy, Trương Khoát ho một tiếng, xướng lên nói:

– Thượng Quan đại nhân!

– Có thần.

– Nếu ngài không nhận tội, đừng trách ta dùng hình luật tra tấn. Mệnh quan triều đình đi trăng hoa, phạt năm mươi trượng. Dù ngài thuộc hàng tam phẩm, cũng không chịu được roi gậy kia mà gào khóc đấy!

Minh Đức nhìn chằm chằm Trương Khoát một hồi, ánh mắt lạnh như băng, thấy Trương Khoát đứng ngồi không yên, cơ hồ chịu không nổi nữa mới giả bộ nghi hoặc hỏi:

– Vậy thần phải làm gì bây giờ?

Trương Khoát cao giọng nói:

– Thỉnh Thượng Quan đại nhân khai thật, là ai mời ngài đến Thiên Hương lâu? Đi cùng còn có những ai? Có quen nữ tử kia không? Tiền là ai trả? Khai thật, hiển nhiên sẽ được minh oan!

Trương Khoát khôn ngoan bênh vực y, kỳ thật cũng do nhìn sắc mặt Kiền Vạn Đế mà nói. Nếu thực sự phải phạt đánh Thượng Quan Minh Đức, không chừng chẳng phải năm mươi trượng, mà dù có gấp hai lần thì tiểu quý nhân kia cũng sẽ không tức giận.

Đại lý tự khanh cùng chỉ huy sứ ở đằng này thầm nghĩ, không hổ là sủng thần, ngay cả khi phạm tội, bị mang ra xét xử trước mặt quan phụ mẫu, đều có Trương công công tâm phúc của Hoàng thượng đứng ra che chở.

Ai ngờ Minh Đức trầm mặc một hồi, rồi nhẹ nhàng nói:

– Thần tự mình đến đó, không có ai mời cả.

Trương Khoát the thé nói:

– Đại nhân, ngài đừng nói bừa nữa!

Minh Đức sắc mặt cực kỳ lãnh đạm:

– Thần chỉ thành thật khai báo mà thôi, có gì nói đấy.

Kiền Vạn Đế đột nhiên đứng dậy, mọi người nhìn theo hắn, nhưng một chút biểu cảm hắn cũng không có, một lúc sau mới lên tiếng:

– Minh Đức!

– Có thần!

– Ngươi muốn bị đánh đúng không?

– Điều đó còn phụ thuộc vào việc Hoàng thượng có muốn đánh hay không.

Kiền Vạn Đế thấp giọng hỏi:

– …… Vậy ngươi nói xem, trẫm có đánh ngươi hay không?

Ngữ giọng sặc mùi nguy hiểm, làm cho thẩm đường gió lạnh heo hút thổi qua, làm cho người ta có cảm giác bị chủy thủ chặt đứt mọi giác quan vậy.

Minh Đức vậy mà lại gật gật đầu, nói:

– Phải đánh.

Trương Khoát lập tức lùi sau nửa bước để đề phòng lửa giận của đấng bề trên phát tác. Quyết định của hắn hiển nhiên đúng, bởi Kiền Vạn Đế ngay sau đó chụp lấy trấn chỉ (đồ chặn giấy) trên bàn, ném thẳng vào mặt thiếu niên kia.

Đại lý tự khanh cùng chỉ huy sứ vội vàng quỳ xuống:

– Hoàng thượng!

– Hoàng thượng! Xin người bớt giận!

– Hoàng thượng! ……

Cạch một tiếng, trấn chỉ rơi xuống đất. Minh Đức lấy tay che thái dương, nhưng máu tươi vẫn chui qua các kẽ tay mà chảy xuống. Màu đỏ sậm kia càng làm nổi bật thêm làn da tái nhợt trên mu bàn tay y, sống động đến nỗi làm người khác không khỏi hoảng loạn.

Kiền Vạn Đế chỉ cảm thấy tai mình ong lên, trong đầu chỉ vang vọng một câu: Ta đánh y. Ta đã đánh y.

– Hoàng thượng! – Đại lý tự khanh bổ nhào về trước, lấy thân mình chắn trước mặt Kiền Vạn Đế. Hắn đúng là một quan viên lão luyện, biết khi nào thì tuyệt đối không nên đổ dầu vào lửa, mặc dù thỉnh thoảng chẳng có cách giải quyết nào.

– Hoàng thượng bớt giận! Đại thần mắc tội thì còn có cẩm y vệ giúp đỡ, chứ long thể mà bị tổn hại thì là chuyện lớn của giang sơn xã tắc a!

Kiền Vạn Đế đứng ngẩn người, sau đó bị một đám quan viên dìu cho ngồi xuống. Nhìn xuyên qua đám người, hắn thấy Thượng Quan Minh Đức đứng lên, một bàn tay bịt miệng vết thương, vẻ mặt nhuốm màu máu nhưng vẫn hướng hắn mỉm cười.

Không ai có thể tưởng tượng ra được nụ cười đó, không ai có thể miêu tả được ý nghĩa của nó: tràn ngập ý hận, làm cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy, kinh hồn bạt vía.

…… Hóa ra…… Y vẫn hận hắn.

Con người này, người khác có trêu ghẹo y mấy chuyện vặt vãnh, y đều có thể để mặc không lên tiếng, nhưng lại ghi tạc trong lòng, chờ một ngày nào đó kiếm cơ hội trả thù.

Người bình thường trước sau chẳng thèm đi để ý đến mấy chi tiết vụn vặt, nhưng y, với cái bản tính cố chấp khôn cùng, lại ngấm ngầm nhớ kỹ, nếu không trả được cả vốn lẫn lời, thì có nằm trong quan tài thì tâm cũng không thanh thản.

Hơn nữa y trong tâm niệm lại luôn có thống hận với hắn, chỉ hận không thể nuốt gan uống máu Kiền Vạn Đế Lý Ký được.

Lý Ký nhìn chằm chằm Thượng Quan Minh Đức. Thanh âm của y hòa trộn với tiếng ồn ào của đám quan viên, làm hắn nghe câu được câu mất:

– …… tuyển nữ nhân vào cung hầu hạ. Thần bất quá cũng chỉ là đồ chơi cho những hành vi phong lưu của Hoàng thượng mà thôi, cần gì phải đối xử với thần…… nặng tay như vậy?

Kiền Vạn Đế cảm giác được rất rõ ràng mạch máu trong người mình đột nhiên co lại, sau đó mạnh mẽ giãn nở ra, máu trong người lập tức đều vọt lên trên đỉnh đầu, làm từng mảng từng mảng trước mặt đen sầm lại.

Hắn thình lình đứng lên, thoát khỏi đám lão quan nước mắt ròng ròng kia, bước đến tóm lấy Minh Đức, giống như bắt lấy một con mèo nhỏ mà vác lên vai. Vết máu loang lổ trong thẩm đường, rồi khô đặc lại thành một đường kéo dài tới cửa.

Đại lý tự khanh cả người ngây dại, đang định chạy về phía trước, liền bị Trương Khoát gắt gao kéo lại:

– Đại nhân, không được!

Đại lý tự khanh chân tay luống cuống:

– Trương công công, Hoàng thượng như vậy là……

Trương Khoát lập tức chặn lời hắn:

– Đại nhân, ngài phải quên những gì vừa thấy đi.

Đại lý tự khanh sửng sốt.

Trương Khoát thanh âm liền trở nên sắc nhọn:

– Đại nhân! Chuyện hôm nay ngài một chút cũng không thấy, không biết!

Đại lý tự khanh đang hoảng loạn cũng tìm được chút lí trí, sửng sốt một chút, sau đó quỳ xuống lạy:

– Thần…… Thần tiếp chỉ!

Kiền Vạn Đế đi đến cửa đại lao, thủ vệ liền cuống quít quỳ xuống hành lễ, kết quả là bị Hoàng đế một cước đá văng sang xuống mấy bậc thang. Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ, không dám tiến đến, chỉ thấy Hoàng đế đang kéo theo một bọc màu xanh, nhìn kỹ thì ra là một người đang ho lấy ho để. Lúc chỉ còn vài bước là hết cầu thang, hắn liền nhảy lên ngựa, rồi ném người kia lên nốt.

Tiểu thái giám rụt rè đến bên hỏi:

– Nô… nô tài cả gan thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ… bãi… bãi giá đến đâu ạ? … Hay là hồi cung?

Trả lời cho câu hỏi của tiểu thái giám, Kiền Vạn Đế ghìm cương, làm con ngựa Ô vân cái tuyết (ngựa lông đen, nhưng vùng da dưới cổ lại trắng) ***g lên, thiếu chút nữa là đạp trúng tiểu thái giám. Tiểu thái giám liền ôm đầu chạy, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rầm như sấm nổ đi về phía xa, thân ảnh Kiền Vạn Đế đã biến mất trong đám bụi mù ở cổng.

Minh Đức gần như ngồi co quắp trên lưng ngựa xóc nảy, mỗi lần xóc lên là một lần thống khổ với y, giống như muốn đem toàn bộ nội tạng của y mà nôn thốc ra ngoài.

Kiền Vạn Đế ghé sát tai y hỏi:

– Ngươi có biết vì sao ta lại tổ chức đại tuyển nữ nhân không?

Minh Đức vặn vẹo một lúc rồi quay lại cười với hắn:

– Hoàng thượng đương nhiên là vì tổ tông huyết mạch, giang sơn xã tắc mà lo nghĩ rồi.

– Không. – Kiền Vạn Đế nói. – Ta chính là muốn nhắc nhở ngươi, ta không muốn để cho Hoàng hậu với Đông cung được sống an nhàn, dù chỉ một ngày đâu.

Minh Đức muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được. Bởi Kiền Vạn Đế không muốn câu trả lời của y làm mình nhất thời đánh mất lý trí, nên một tay cầm cương ngựa, một tay gắt gao bịt kín miệng Minh Đức.

Ô vân cái tuyết trên đường cái phi nhanh như chớp, người qua đường đều sợ hãi tránh né. Minh Đức ở trong áo khoác rộng thùng thình của Kiền Vạn Đế, ho không phát ra tiếng, cả người cuộn tròn lại thành một đống.

Đại môn hoàng cung chẳng mấy chốc dần hiện ra trước mặt bọn họ. Thị vệ từ xa nhìn thấy liền mở rộng cổng thành, rồi chạy nhanh đến quỳ rạp xuống, giọng chỉnh tề nói:

– Cung nghênh bệ hạ!

– Cung nghênh bệ hạ hồi cung!

– Thần cung nghênh bệ hạ……

Ô vân cái tuyết nhảy qua đầu bọn chúng, mạnh mẽ đáp xuống gạch lát sân bằng đá bản, sau đó lại phi về hướng Thanh Trinh điện. Khi chỉ còn cách thềm cửa điện ba trượng, Kiền Vạn Đế liền ghìm cương, Ô vân cái tuyết hí một tiếng, ***g cả nửa thân lên, sau đó rầm một tiếng, đáp xuống đất.

Kiền Vạn Đế túm lấy Minh Đức, kéo xuống ngựa, thiếu chút nữa đoạt luôn cái mạng của y. Kiền Vạn Đế cảm thấy lòng bàn tay có gì đó âm ấm, giơ tay lên liền thấy một búng máu người kia vừa khạc ra trên tay hắn.

– Thượng Quan Minh Đức. – Kiền Vạn Đế tóm lấy nhúm tóc đằng sau gáy Minh Đức, bắt y phải ngẩng đầu lên nhìn bụm máu trên tay mình. – Ngươi xem, ta có thể dễ dàng đoạt mạng ngươi, còn dễ hơn cả việc bóp chết một con mèo con. Ngươi có muốn thử không?

Minh Đức liếc qua một cái, tiếng cười nặng nề giống như phát ra từ sâu thẳm trong ***g ngực y.

Kiền Vạn Đế hung hăng kéo đầu y lại, bắt y ngửa hẳn chiếc cổ trắng nõn ra:

– Ngươi cười cái gì?

– …… Bệ hạ hà tất phải túm lấy ta. – Minh Đức nhẹ nhàng nói. – Ngươi xem, ta yếu ớt như vậy, chỉ là một người mắc bệnh lao, chỉ không uống thuốc một lần là sẽ chết…… Thậm chí ngay cả khi giúp ngươi giải trí một chút, cũng đều có thể chết bất cứ lúc nào……

Lý Ký chỉ cảm thấy trong lòng một phen lửa bùng cháy.

Trong một khoảnh khắc, hắn đã tin rằng, hắn thật sự muốn giết con người đứng trước mặt hắn đây, làm cho cái miệng y mãi mãi không thể thốt ra những câu chữ khiến người ta nổi giận nữa.

Như thế, y mới có thể vĩnh viễn không chống lại suy nghĩ của mình, vĩnh viễn không thể giơ móng vuốt, diễu võ dương oai trước mặt mình, vĩnh viễn có thể ngoan ngoãn, vâng lời nằm trong lòng ngực mình để mình cưng chiều.

Kiền Vạn Đế ghé sát vào mặt y, tư thế này giống như một đôi tình nhân đang tình tự vô cùng thân thiết vậy, nếu để nữ nhân ở hậu cung nhìn thấy, chắc chắn bọn họ sẽ ghen tuông đến phát cuồng.

– Minh Đức. – Kiền Vạn Đế chậm rãi nói từng từ. – Trẫm thực sự rất thích chủ ý này của ngươi.

Hắn hung bạo vác Minh Đức lên, đi qua hành lang quanh co, dài liên miên, tiến vào nội điện nguy nga lộng lẫy mà cũng huyền ảo bởi mùi hương ấm áp, nồng nàn. Phịch một tiếng, Kiền Vạn Đế ném y lên trên giường, sau đó nắm lấy cằm y, bắt y phải mở miệng ra hôn hắn.

Kiền Vạn Đế cắn mạnh lên môi y, làm Minh Đức a lên một tiếng, sau đó tham lam mút lấy dòng máu ấm áp, ngòn ngọt.

– Ngay cả máu của một người như ngươi cũng vẫn còn nóng bỏng. – Kiền Vạn Đế nghiến răng nghiến lợi nói. – Ta còn tưởng rằng ngươi đã tu luyện đến mức không còn thất tình lục dục nữa cơ đấy!

Minh Đức ngẩng đầu lên, cố gắng lấy tay che thái dương đang chảy máu của mình. Cho dù đang bị choáng, nhưng y cũng không có vẻ thống khổ, thanh âm cùng vẻ mặt đều rất lãnh đạm:

– Sinh nhật của bệ hạ cũng sắp đến rồi.

Câu nói không liên quan với tình cảnh này khiến Kiền Vạn Đế dừng động tác.

– Thần đã chuẩn bị quà mừng cho Hoàng thượng.

Nếu không phải vẻ mặt y rất ôn tồn, thanh âm đứng đắn, Kiền Vạn Đế có lẽ đã nghĩ rằng y đang nói giỡn:

– Quà mừng? Ngươi ư?

Minh Đức nói:

– Thần ngày trước ở Thanh Trinh điện dưỡng thương, nhàn nhã vô sự, hay tán gẫu để giết thời gian. Lúc ấy rời cung không mang theo, chắc là vẫn còn ở trong ngăn kéo dưới án thư của Hoàng thượng.

Khi y nói chuyện, thần thái cùng ngữ điệu đều rất nghiêm túc. Kiền Vạn Đế nửa tin nửa ngờ nhìn y, rồi chậm rãi đứng lên, đi về phía án thư.

…… Có thể…… có thể y thật sự đã chuẩn bị quà mừng……

Dù sao cũng có hai năm tình cảm, cũng không phải…… Tuổi y vẫn còn trẻ, cũng không thể giữ mãi ý trí sắt đá……

Đấng thiên tử bề trên, lúc mở ngăn kéo ra, ngón tay có chút run rẩy.

Trong ngăn kéo có một quyển sách, tỏa ra mùi hương trầm Tây Tạng, vừa nồng vừa nhạt.

Đó là một quyển Liên Hoa kinh được chép tay.

Nét chữ Minh Đức đều do một tay Kiền Vạn Đế giáo huấn. Thâm tâm mỗi nam nhân đều có một mong ước đẹp đẽ, đó là được chính tay dạy dỗ người mình yêu thương, mỗi nét chữ, mỗi dấu chấm của người đó đều hoàn toàn đúng với hình ảnh trong mộng của chính mình, từ quần áo, hương thơm, ánh mắt, nụ cười, từng chi tiết nho nhỏ cũng đều thể hiện trên từng nét chữ.

Minh Đức chữ viết nét mảnh mà đẹp như hoa, chỉ là do Kiền Vạn Đế thích ngắm nên bắt y phải rèn chữ. Lúc cầm lấy quyển kinh thư, hắn lấy tay lật từng tờ từng tờ, văn phong uyển chuyển, chữ viết thanh tú đẹp đẽ, giống như một bức họa nữ nhân.

Thanh âm Kiền Vạn Đế hơi run run:

– Ngươi…… ngươi chép quyển kinh này cho ta?

Minh Đức ho mạnh vài tiếng, gật đầu nói:

– Phải.

– Ngươi tự tay chép lại sao?

– Phải.

Kiền Vạn Đế lật đi lật lại quyển sách, kỳ thực hắn không thấy lúng túng lắm, nhưng từ khi cầm quyển sách lên, vẫn không ngừng xem đi xem lại, một trang cũng không bỏ qua.

Minh Đức hỏi:

– Hoàng thượng, ngài thích không?

Kiền Vạn Đế đang ở trong một tâm trạng vô cùng khoan khoái. Hắn giống như một hài tử lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của người mình yêu mến, hoàn toàn không biết phải nói gì, trong đầu trống rỗng, không một ngôn từ nào có thể nói lên cảm xúc hoan hỉ mà cũng hồi hộp trong lòng vậy. Hắn không biết phải dùng vẻ mặt hay lời nói nào để biểu đạt được niềm vui sướng này, nếu người kia có bảo hắn quỳ xuống, hắn sẽ không do dự mà dập đầu cảm ơn y.

Hắn chân tay luống cuống, gật gật đầu nói:

– Thích.

Minh Đức liền đưa tay cầm lấy quyển kinh thư, cười cười nói:

– Thế thì tiếc thật.

Y mở kinh thư ra, sau đó rời giường đi đến cạnh bàn, cầm chén trà đang uống dở lên, diễu qua trước mặt Kiền Vạn Đế, rồi chậm rãi đổ nước lên trang giấy.

Những nét chữ mảnh khảnh đẹp tuyệt trần lập tức nhòe đi, nước lan sang các trang khác, để lại dấu vết như khuôn mặt tèm lem nước mặt vậy.

– …… ‘Quỷ thần vốn chỉ là đức tin của những người mê tín, cổ hủ. Thần thân là mệnh quan triều đình, làm sao có thể tin vào mấy thứ nhảm nhí này’……

Minh Đức thản nhiên lặp lại những lời này, từng chữ từng chữ giống như một dao nhỏ, mang theo trùng trùng cừu hận mà phóng tới.

Đột nhiên Kiền Vạn Đế giơ tay ném chén trà trong tay y ra xa, sau đó đoạt lại kinh thư. Minh Đức ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó bị ăn một bạt tai ngã xuống giường.

Cảm giác đau đớn trên mặt một chút cũng không có, chỉ có cảm giác bỏng rát theo thần kinh mà lan rộng.

– Thượng Quan Minh Đức.

Kiền Vạn Đế túm lấy đầu y, cơ hồ như muốn đem ra chặt thành từng khúc. Minh Đức nhìn thẳng vào mắt nam nhân kia, nhưng bởi vì phẫn nộ cùng đau đớn khiến vẻ mặt y trở nên vặn vẹo.

– Ngươi chẳng phải muốn chết sao? Ta nhất định…… ta nhất định không cho ngươi chết!

Minh Đức muốn quay đầu đi, rồi lại bị tát một phát nữa, làm cho tai y một chút thanh âm cũng không thể nghe thấy nữa.

Nhưng đúng là kỳ tích, y vẫn có thể nhìn khuôn miệng của Kiền Vạn Đế mà đoán ra hắn đang nói gì đó. Hắn chậm rãi nhả từng chữ một:

– Ta muốn ngươi phải sống. Ta muốn ngươi phải mở to mắt mà nhìn!