Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 43: Ngọc minh hương đạm

(Hương minh ngọc tản mát)

Mùa đông năm đó, đại quân Bắc cương phục kích đám quân phản loạn ở phía bờ Nam sông Hoài. Thuộc hạ của Đông Dương vương Tấn Nguyên âm mưu xưng vương một cõi. Thế nhưng ngay trong ngày đại điển đăng cơ liền bị một tướng quân thiếu niên cầm đao ngăn cản, một người một ngựa, áo giáp bạc trắng chói lòa, đứng từ xa giương cung lên, một tiễn đâm xuyên ngực đối phương.

Ma Già cổ cung bắn ra một tiễn, ánh sáng vụt qua, hòa cùng ánh nắng trên trời.

Người đó là một tiểu công tử nhà danh giá nhưng chưa từng nghe tên, thiếu niên này lãnh tuấn thanh tú đẹp đẽ, thân thủ hoạt bát, tựa như một ngôi sao băng thoáng vụt về phía chân trời, lưu lại một vệt trắng bạc đằng sau, giữa thời loạn lạc bỗng dưng chói sáng. Trong chưa đầy ba tháng, diệt phản quân, sát thủ tặc, đám tàn quân của Đông Dương vương Tấn Nguyên chạy trốn lên núi tuyết, y một thân một ngựa phóng ngàn dặm đuổi giết, đỉnh Thiên Sơn đồ sộ nguy nga nhiễm một màu máu, nhưng thân ảnh kia vẫn áo trắng tung bay, không có nửa điểm vấy bẩn.

Loạn thế sinh anh hùng, thời thế sinh nhân tài. Trận chiến nơi biên cương tạo nên Trác Ngọc, hiện giờ giang sơn nội chiến lại tạo nên Thượng Quan Minh Đức.

Đầu xuân năm ấy, Lâm Băng bị thương phải quay về kinh, thánh chỉ cũng lệnh cho Thượng Quan Minh Đức thống lĩnh đại quân hồi kinh. Lúc ấy, Thượng Quan Minh Đức đã chiến công xếp thành đống, toàn quân cao thấp đều điêu tạc hình phượng kỳ, cho dù một chuyến tập kích ngàn dặm nhưng tinh kỳ vẫn phần phật trong gió, cơn chấn động uy mãnh này so với thời Trác Ngọc mới xuất hiện còn thập phần uy danh hiển hách hơn.

Đại quân Hán Bắc hành quân thần tốc một quãng đường dài ba ngàn lý đến ngoại ô kinh thành, lúc tới nơi đã là chạng vạng. Sáng mai khi cửa thành được mở, đại quân sẽ được triệu vào để bái kiến Kiền Vạn Đế.

Lúc nhóm lửa nấu cơm chiều, Minh Đức ném áo giáp sang một bên, ngồi trong lều nhàm chán nướng đồ ăn. Mấy thị vệ với phó tướng đều bị y đuổi hết ra ngoài, sau đó y mới tẩm muối lên miếng thịt nướng, sung sướng cắn một miếng, rồi lăn lộn trên giường đầy thỏa mãn.

Người đứng ngoài lều cố tình nói to, tỏ vẻ tức giận:

– Mùi gì vậy? Thơm quá! Thơm quá!

Sau đó, một thị vệ khác lập tức cản lại:

– Cơm tối ở bên kia, dám ầm ĩ trước mặt tướng quân, cẩn thận cái miệng kẻo lại vạ cái thân đấy!

Minh Đức nhíu nhíu mày, tiếp tục ăn. Khi ở một mình, y không mặc áo giáp hay võ trang. Lần trước y cũng đang ngồi ăn thịt nướng trong lều, rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, mấy phó tướng bước vào, vừa giúp y nướng thịt, vừa bẩm báo tình hình đại quân, còn y ngồi một bên vừa quạt lửa, vừa ậm ừ nghe, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của mấy người kia có điểm kỳ quái.

Lúc ấy. y thuận miệng hỏi:

– Các ngươi làm sao vậy? Mặt ta có nhọ sao?

Mấy người kia xấu hổ nhìn nhau, cuối cùng đùn đẩy cho một phó tướng khá lớn tuổi. Hắn gãi đầu, cười khà khà nói:

– Bình thường không ngờ rằng tướng quân khi mặc thường phục… ha ha… lại còn trẻ trung xinh đẹp như vậy……

Minh Đức vốn tuổi còn trẻ, dáng người gầy gò, lúc tháo bộ áo giáp xuống liền lộ ra khuôn mặt phấn quang như ngọc, dưới ánh lửa vẫn mơ hồ hiện ra một tiểu mỹ nhân được nuông chiều trong Thanh Trinh điện. Tiểu mỹ nhân tính tình thô bạo, lại được nuông chiều kia đã bị những lo âu cùng bụi đất trên con đường chinh chiến ngàn dặm che giấu, thế nhân nhìn vào đều chỉ thấy một thiếu niên tướng quân uy phong mà trầm túc. Ai có thể nghĩ rằng tiểu công tử ngây thơ đang ngồi nướng đồ ăn kia cùng tướng quân oai phong lẫm liệt lại là cùng một người?

Lúc ấy, Minh Đức chỉ cười cười, cũng không trả lời. Từ đó trở đi, lúc mặc thường phục nghỉ ngơi, y lệnh cho mọi người không ai được vào trong lều.

Y biết chính mình vẫn chưa thực sự trưởng thành, y vẫn có lúc cảm thấy sợ hãi, nhút nhát, muốn được nuông chiều, muốn phát giận. Thế nhưng một Thượng Quan Minh Đức như vậy sẽ không thu được lòng người. Y phải là một tướng quân hoàn hảo, phải khiến cho người khác nhìn vào phải thấy khiếp sợ, y phải chôn chặt một tiểu quý nhân ngày đêm chui rúc trong cung điện khóc lóc kia vào sâu tận đáy lòng.

Đột nhiên một thanh âm ở bên ngoài truyền đến:

– Tướng quân, trong cung có người cầu kiến.

Minh Đức bỏ xiên thịt xuống, quệt miệng nói:

– Cho vào!

Rèm cửa bị vén lên, một đại thái giám mặc tử y mang theo mấy tiểu thái giám khom lưng cúi đầu đi vào, mỗi người trên tay đều bưng một khay nhỏ, bên trên có phủ vải nên không rõ là thứ gì, chỉ biết đó là những đồ vô cùng tinh xảo, quý hiếm. Lúc trước khi còn ở trong Thanh Trinh điện, Minh Đức đối với mấy thứ quý hiếm đều đã nhìn qua, thế nhưng lại chẳng thèm để vào mắt, chỉ chậm rãi chọn tư thế thoải mái rồi ngồi xuống, thanh âm kéo dài ra, vẻ chán chường:

– Trương công công lâu rồi không gặp nhỉ?

Trương Khoát ngẩng đầu lên, mỉm cười khiếm tốn:

– Là nô tài có vinh dự được gặp tiểu quý nhân. Tiểu quý nhân ở ngoại thành đóng quân đã hai ngày nay, Hoàng thượng lo nghĩ đến đau lòng. Vì thế, phái nô tài đến cung nghênh tiểu quý nhân trở về gặp người.

Minh Đức dùng đuôi mắt liếc nhìn hắn, sau đó nằm dài trên tiểu tháp, uể oải lên tiếng:

– Người đâu

Hai thị vệ đứng canh ngoài trướng lập tức tiến vào:

– Có, Tướng quân.

Minh Đức chỏ tay về phía Trương Khoát, ra lệnh:

– Lôi mấy người này ra ngoài, đuổi hết đi cho ta.

Thị vệ nhìn thấy mấy người kia đều mặc phục sức của cung nhân, do dự một chút. Sau đó, thanh âm Minh Đức lại vang lên, thản nhiên hỏi:

– Còn đứng đấy làm gì!

Thị vệ lập tức rút đao khỏi vỏ, lôi mấy tên tiểu thái giám ra ngoài. Mấy cung nhân kia đều bị tha đi mà choáng váng mặt mày, không ngờ rằng binh sĩ ở đây lại không thèm để ý đến hoàng uy, dám đuổi bọn họ – đại diện cho sự hiện diện của Hoàng thượng, ra ngoài! Dám động thủ với đại sứ của Hoàng thượng, định làm phản sao!

Trương Khoát sớm đã quen với cái tính âm tình bất định này của tiểu quý nhân, liền quỳ xuống, từ trong ngực lấy ra một thánh chỉ, giơ lên quá đỉnh đầu, cất cao giọng nói:

– Minh Đức tướng quân tiếp chỉ!

Tình cảnh trước mặt quả thực chưa từng có trong lịch sử. Người tuyên chỉ thì quỳ, còn người tiếp chỉ lại đang nằm dài trên tiểu tháp, dáng vẻ lười biếng, giống như nếu Kiền Vạn Đế có trực tiếp ra mặt thì cũng vô pháp bắt y ngồi dậy được.

Thế nhưng thực tế cũng đúng là như vậy, cho dù Kiền Vạn Đế có thân tự giá lâm, nói không chừng cũng chỉ có thể đứng đây dò xét thái độ của vật nhỏ kia mà thôi.

Mấy cung nhân kia chưa từng lĩnh giáo qua tính tình của Minh Đức, lúc này liền ngẩn người ra.

Trương Khoát sớm đã thành thói quen, điềm tĩnh mở cuộn thánh chỉ màu vàng ra, cao giọng nói:

– Trẫm từ lâu nghe nói Minh Đức luôn xung phong đi đầu, làm gương cho chúng tướng sĩ, sống cực ăn khổ, cảm thấy có chút không đành lòng. Lại nhớ tới những ngày sống an nhàn sung sướng, trẫm cảm thấy thực sự buồn phiền. Hiện tại Thái tử mở tiệc tại Đông cung, nhớ tới Minh Đức ngày trước thân thiết với Thái tử, hôm nay mời đến đoàn tụ uống chén rượu, cùng tận hưởng thịnh thế phồn hoa thành Trường An. Khâm thử!

Thái tử mở tiệc?

Đông cung?

Vừa dứt lời, Minh Đức nhảy phắt từ trên tiểu tháp xuống, chạy nhanh ra ngoài. Trương Khoát vội vàng đứng dậy đuổi theo, vừa đi vừa phân phó:

– Còn không mau hầu hạ! Áo choàng, áo khoác đâu? Mau khoác thêm áo lông!

Một cỗ xe chạm trổ hình long cửu giác hương bồng đã sớm chờ ở ngoài trướng, đường từ cửa trướng đến xe ngựa được trải một lớp thảm dày mềm mại, chỉ đợi Minh Đức từ cửa trướng bước ra là bắt đầu chuẩn bị xuất phát. Trước cửa xe có hai thái giám đang đứng cung kính chờ, một tả một hữu nhất loạt quỳ rạp xuống, lấy lưng cho Minh Đức làm bậc thang lên xe.

Hai người này trong cung đều là những nhân vật có quyền có thế, hễ có việc ra ngoài làm khâm sai thì đều có người người nịnh bợ. Vốn mấy người này đối với chuyện vô tích sự này cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng những người đã từng hầu hạ ở Thanh Trinh điện đều biết rằng không phải ai cũng có tư cách đi hầu hạ tiểu quý nhân được nuông chiều này. Trà y uống, đồ ăn y ăn, sách vở y tùy tiện quăng ném, món đồ chơi y chán ghét…… hay bất cứ đồ vật gì y vất bỏ, không phải cung nhân nào cũng có thể tùy tiện đi dọn. Hoàng thượng cho phép ngươi đi hầu hạ y, chính là tín nhiệm ngươi, chính là có ý muốn đề bạt ngươi, chính là có lòng tin to lớn với ngươi. Đừng để ý đến tính tình thích phá phách của tiểu quý nhân này, nếu ngươi có thể hầu hạ tốt, thì ngày được phong chức một bước lên tận mây xanh cũng không còn xa đâu.

Minh Đức chẳng thèm quan tâm, đi thẳng lên xe, ngồi xuống thủ tọa dát vàng, hắt cằm ra lệnh:

– Đi thôi!

Trương Khoát vội vàng cúi người đáp lại, sau đó quay đầu lại truyền lệnh:

– Đi!

Một năm xa cách, hoàng cung vẫn không có gì thay đổi. Vẫn là kiến trúc cách điệu đó, từ đại môn đi qua ngự hoa viên, hương thủy tiên quý phái ngào ngạt phảng phất khắp cung điện.

Lúc xuống xe, Minh Đức vén bức rèm thạch anh lên, sau đó dừng lại một chút, rồi bình tĩnh hỏi:

– Đây chẳng phải là Thanh Trinh điện sao?

Trương Khoát cúi đầu đáp:

– Tiểu quý nhân hãy xuống xe trước, ăn chút đồ ăn, thay bộ quần áo đã, trời đã muộn thế này rồi……

Minh Đức quay vào trong xe ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, chiếc cằm nhọn hơi hếch lên, cay nghiệt nói:

– Trời muộn thì đáng lẽ ra không nên chạy tới cái nơi không nên đến thế này chứ. Cái nơi này ban ngày đã nhàm chán đến khó chịu rồi, đến buổi tối không thấy nó khó coi đến đáng sợ sao?

Đừng nói đến tẩm cung của Hoàng đế có thực sự lộng lẫy hay không, chỉ cần không đạt được tiêu chuẩn ‘thuận mắt’ của Minh Đức thì đều bị cho là ‘khó coi’ hết.

Trương Khoát vừa lau mồ hôi, vừa cười xòa:

– Ngài nói vậy có hơi…… Nô tài đã đặc biệt gọi người đến trang trí lại rồi đấy ạ. Nếu ngài vẫn thấy không hợp mắt, chỉ cần phân phó một tiếng, nô tài lập tức cho người tới làm lại là được. Hiện giờ hà tất……

Hà tất phải cố ý đấu trí cùng Hoàng thượng?

Nếu là người khác, chỉ cần nhìn thấy Thanh Trinh điện, thì hiển nhiên sẽ nhận ra rằng Trương Khoát đã giả truyền thánh chỉ. Thánh sủng ở ngay trước mắt, bất luận ngươi có muốn hay không, cũng sẽ phải tỏ vẻ vừa mừng vừa lo một chút. Thế nhưng Minh Đức tính tình vốn đã không tốt, sau một năm chinh chiến lại càng trở nên kiêu căng, vừa nghe dứt lời, đáp lại:

– Được, ta thấy không vừa mắt, ngươi gọi người đến làm lại đi. Ta về luyện binh.

Y vừa định đóng rèm vào xe, đột nhiên trước mắt thiên địa đảo ngược, một cỗ huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, lúc bắt đầu trấn định lại đã thấy mình nằm trong một lòng ngực ấm áp, sau đó bị ai đó bế lên, đi thẳng vào trong đại môn Thanh Trinh điện.

Thanh âm Kiền Vạn Đế vang lên bên tai, mang theo chút ý cười:

– Sao, muốn ở ngoại thành luyện binh sao? Chán sống rồi phải không?

Minh Đức hít sâu một hơi, bắt đầu đánh đập lung tung, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của người kia, thế nhưng mấy trò cỏn con không đủ sức để thoát khỏi vòng kìm kẹp kia. Cung nữ vội vàng mở cửa phòng ngủ rồi hốt hoảng thối lui. Trong nháy mắt, Minh Đức liền bị quẳng ngã sấp lên trên long sàng.

– Lý Ký! Buông! Ngươi định……

Lời còn chưa dứt, Kiền Vạn Đế liền bịt miệng y lại:

– Đừng lên tiếng.

Hương minh ngọc dịu ngọt vẫn quanh quẩn trong cung điện lộng lẫy tinh mỹ, tất cả đều giống như trong trí nhớ, vẫn một hương vị quen thuộc. Người ngoài thì chém giết lẫn nhau nhưng rồi cũng không được bước vào cửa cung này, còn y ở bên trong thì lại muốn giãy giụa ra ngoài cho bằng được, nhưng nam nhân kia đã đóng chặt cửa lại, không để y thoát ra ngoài.

Khó khăn lắm mới được giải phóng xuất kinh một chuyến, kết quả vẫn là bị bắt trở lại, khốn khổ khốn sở tựa như phạm nhân trốn tù bị bắt lại vậy.

– Ngươi làm sao vậy? – Kiền Vạn Đế tiến sát lại gần Minh Đức, bàn tay có điểm thô ráp thô bạo vuốt ve hai má y. – Dáng vẻ ủy khuất như vậy, làm như ta đang khi dễ ngươi vậy…… Chẳng phải đã lập công trở về rồi hay sao? Cho ngươi ra ngoài nháo đủ một năm, còn thăm thú chưa đủ sao? Vật nhỏ nhà ngươi thực không biết nghe lời.

Minh Đức gạt phăng tay hắn ra, Kiền Vạn Đế cũng không tức giận, chỉ ôm lấy y, cười lớn, tràng cười kia như phát ra từ sâu tận đáy lòng hắn, từng tiếng từng tiếng nặng nề vô cùng.

– Minh Đức, trở về là tốt rồi. Khó khăn lắm mới gặp được ngươi, ta rất vui, đừng làm ta mất hứng.

Minh Đức liền xì một tiếng đầy khinh miệt, thanh âm rất lớn, nhưng Kiền Vạn Đế không thèm để ý. Trước kia, khi hắn vẫn còn ở trong quân đội cũng không để ý nhiều, mãi cho đến khi trở thành Hoàng đế, hắn mới bắt đầu có thêm nhiều thói quen xa xỉ mà kỳ quái. Minh Đức tuy là người nhã nhặn nhưng vẫn sẽ có lúc lỗ mãng, điều đó đối với hắn cũng chẳng ảnh hưởng gì, cũng chẳng phải là vấn đề đáng chú ý.

Hắn nửa quỳ xuống, cởi giày cùng tất của Minh Đức ra, rồi ngâm hai chân y vào một chậu nước ấm, tự tay rửa chân, xoa bóp chân cho y. Kiền Vạn Đế rất thông thạo xoa bóp, lúc đầu Minh Đức còn bừng bừng lửa giận, nhưng hai chân ngâm nước ấm thật thoải mái, cơn giận cũng theo đó mà tiêu biến, cũng không thèm hỏi tới chuyện bị lừa về việc Thái tử, cúi đầu nói:

– Ngươi làm gì vậy? Ta cũng không khiến ngươi làm vậy? Chẳng may lúc nào đó, ngươi tức giận, lại đổ cho ta tội coi rẻ hoàng uy.

Kiền Vạn Đế cười lớn:

– Ngươi còn coi rẻ ta chưa đủ hay sao?

Minh Đức vung chân lên, nước văng tung tóe:

– Hoàng thượng nói vậy là giết thần rồi. Ngài chính là một vị Hoàng đế lưu danh thiên cổ, dù thần có ăn gan hùm cũng không dám mạo phạm đến ngài đâu.

Từng câu y nói ra vừa dịu dàng nhưng cũng đầy cay nghiệt, dường như vẫn chỉ là tiểu quý nhân suốt ngày chôn mặt vào trong chăn, miệng lưỡi giảo hoat, không chút lưu tình. Kiền Vạn Đế Lý Ký ngẩng đầu lên nhìn y, trong lòng chợt phiếm lên một nỗi đau mơ hồ. Vật nhỏ mà hắn sủng ái này, chỉ hận mỗi ngày không thể giữ y trong lòng ngực như bảo bối, dù trời có sập cũng không mảy may làm y thương tổn, thế nhưng cuối cùng lại buông tay để y đến một nơi màn trời chiếu đất như vậy. Vốn muốn chăm sóc y để tay chân y không phải dính một chút bụi bẩn, mà nay chân y đã có những vết chai mỏng, vì những lần cưỡi ngựa bắn cung trên chiến trường mà lưu lại.

Hắn đứng lên, hỏi:

– Vẫn chưa ăn sao?

Minh Đức lắc đầu, nhịn không được lại nói mỉa:

– Ta chờ cơm Thái tử mời.

Kiền Vạn Đế cười lớn, vừa cười vừa hôn lên mặt y:

– Ngươi ngoan một chút đi……

…… Tại sao lại thành ra thế này? Minh Đức bị hôn đến chết đi sống lại, nhưng vẫn có một suy nghĩ khó hiểu trong đầu. Trước kia, y luôn cảm thấy rằng mình yếu đuối, cũng không có khí phách, khi Kiền Vạn Đế vẫn còn bên cạnh y thì y còn cảm thấy hai phần an toàn, vạn nhất có một ngày nam nhân kia không dung túng y nữa, thì y chỉ còn đường chết. Lúc đó, y nghĩ đơn giản rằng chỉ cần y có chút quân công cùng của cải thì tốt rồi, y nhất định cũng có thể giống Đinh Hoảng, Hạ thừa tướng quyền thế đứng trong hàng ngũ đại thần……

Nhưng hiện giờ thì sao? Y quả thật có quân công, của cải cũng không phải là ít, nhưng vì sao mỗi khi đối mặt với nam nhân này, y vẫn cảm thấy mình thật yếu đuối?

Có lẽ y vẫn còn cảm thấy sợ hãi, vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, vẫn giống con mèo con muốn giơ vuốt nhưng lại rụt rè không dám.

Kiền Vạn Đế thấu hiểu vật nhỏ trong lòng ngực mình còn tốt hơn cả phụ mẫu thân sinh ra y đến mấy phần, chỉ cần liếc nhìn sắc mặt Minh Đức, liền mỉm cười nói:

– Chẳng cần biết ngươi là đại quan ở biên giới gì đó, cho dù có là Hạ gia bao đời nay danh thần, nhưng muốn đánh muốn giết cũng đều do trẫm định đoạt. Ngươi cho rằng ai cũng to gan lớn mật như ngươi sao?

Minh Đức nhíu mày, lòng chợt trùng xuống. Y vừa mới trở về, cảm giác xa lạ ít nhiều cũng có chút, tinh thần cũng có chút không thoải mái, không khí giữa hai người tựa như cây cung đã kéo căng dây. Lời nói của Kiền Vạn Đế, dù cho không thực lòng nghĩ vậy, cũng sẽ bị y suy nghĩ theo một chiều hướng khác.

Nếu tên quyền thần Trác Ngọc ở trong tình huống này, mặt đối mặt với đấng quân vương, nhất định có thể ứng đáp một cách tự nhiên. Còn Minh Đức dù sao thì vẫn còn trẻ, còn non nớt, tuy rằng cũng có tích lũy được quân công của cải, nhưng y vẫn chưa biết sử dụng những thứ đó một cách hợp lý.

Y vừa mới trở về, lại nghe được những lời tiếp đón của Kiền Vạn Đế, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bị uy hiếp cùng đe dọa.

Kiền Vạn Đế hôn y một cái, không phản ứng hôn tiếp một cái, vẫn không phản ứng.Minh Đức cau mày lại, không biết được y đang suy nghĩ điều gì, bởi vì hơi ấm từ người kia, hai gò má y hơi phiếm lên chút hồng, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy cả người rạo rực.

Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, bàn tay lần dọc theo thân người y, luồn ra đằng sau, bắt đầu vuốt ve tấm lưng mềm mại, đầy khêu gợi của thiếu niên.

Y là của hắn. Hắn cảm thấy hài lòng với ý nghĩ này. Vẻ đẹp này, nét kiêu ngạo này, ngay cả sự bất cần đời của y…… tất cả đều thuộc về hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau, cung nữ đến hầu hạ đều bị chặn lại ở ngoài cửa. Đến khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, đại thái giám nhất phẩm chuyên đảm nhiệm việc nghi lễ trong cung là Trương công công đích thân dẫn người đến cửa đứng chờ, một người bưng theo một bộ quần áo lông dày ấm áp. Cả đám người đều bình thản đứng thẳng trang nghiêm, nửa điểm nói chuyện hay ho khan cũng không phát ra.

Mấy cung nữ liếc nhìn nhau, sau đó tự giác đứng sang hai bên nhường đường cho đại cung nữ đi tới. Nàng ta tiến tới, hỏi:

– Công công vẫn khỏe chứ?

Trương Khoát ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn, chỉ lắc đầu, không trả lời.

Đại cung nữ nhìn hai cánh cửa đóng kín, thấp giọng hỏi:

– Hoàng thượng rốt cuộc……

Nàng ta nghĩ thầm: Tối hôm qua Hoàng thượng cũng không có lệnh bãi giá, trong Thanh Trinh điện cũng không có cung nữ nào được triệu đến thị tẩm, nói vậy thì Hoàng thượng ở trong đó một mình, vậy thì có lý gì đám người kia phải đứng chầu trực từ sáng sớm tới giờ? Ngày thường thì giờ này Hoàng thượng đã phải thượng triều rồi chứ?

Trương Khoát nhẹ nhàng kêu một tiếng:

– Uyển Nhi cô nương.

Đại cng nữ vội hỏi:

– Công công có gì cần phân phó?

Trương Khoát nói:

– Cô nương nhỏ giọng một chút. Tiểu chủ tử rất thính ngủ, chẳng may lỡ đánh thức ngài dậy, thì có người sẽ phải chết đấy.

Ước chừng đến một tuần trà sau, một thanh âm nhẹ nhàng từ bên trong truyền ra gọi người vào. Trương Khoát ho khẽ một tiếng, cẩn thận đẩy cửa đi vào, sau đó chỉ có thêm một thái giám hai cung nữ cùng đi vào, rồi cánh cửa lại cẩn thận khép lại.

Ngay bên cạnh cửa ra vào có đặt một lò lửa nhỏ, khiến cho từng đợt gió lạnh từ ngoài tràn vào đều bị tan sạch. Trong phòng tỏa ra một hương vị ngọt ngào, từ sau bức rèm giường, Hoàng thượng đang định đứng dậy, tiếng hừ nhẹ khàn khàn, hồn nhiên nhưng cũng đầy bất mãn mơ hồ truyền ra từ trong chăn, chắc là đã bị đánh thức, có vẻ thập phần mất hứng.

Mấy cung nhân nhìn nhau, đều có chút bối rối trước sự tình trước mặt. Trương Khoát gần như vô thanh vô tức, thấp giọng ra lệnh:

– Còn đứng đấy làm gì? Còn không mau hầu hạ Hoàng thượng mặc quần áo thượng triều!

Từ trước tới giờ nếu có phi tần được triệu đến thị tẩm, mấy chuyện quần áo đầu tóc lúc sáng hôm sau đều là người được thị tẩm làm. Thế nhưng đừng nói đến hầu hạ Lý Ký, đối với Minh Đức mà nói, ngay cả quần áo của y cũng không biết cách mặc. May mà y không phải hầu hạ Kiền Vạn Đế mặc quần áo, nếu có, chắc y chỉ biết đổ ập đống quần áo lên đầu Kiền Vạn Đế cho hắn tự sinh tự diệt.

Đại cung nữ Uyển Nhi mới được thăng chức, trước kia cũng chưa từng hầu hạ một tiểu chủ tử khó chiều như Minh Đức, nên hiện giờ cũng chẳng biết phải làm sao, đành phải tiến tới vén gọn bức rèm sang hai bên. Trong lúc đưa tay lên buộc rèm lại, thừa cơ khi ánh đèn còn mông lung, nàng ta liếc nhìn thấy một đống tròn tròn trên giường, có vẻ như là một người, nhìn qua thấy y thực sự rất ưa nhìn, nói cách khác là y vô cùng xinh đẹp.

Nàng ta không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, lúc này liền cúi người xuống:

– Nô tỳ thỉnh an chủ tử.

Nàng ta không biết phải xưng hô với người đang nằm trên giường kia như thế nào. Là tần, là phi, hay là người nào khác, vì thế chỉ qua loa gọi một tiếng chủ tử. Mấy cung nhân phía sau cũng biết điều, bắt đầu quỳ xuống thỉnh an.

Minh Đức đang mơ ngủ, lại bị thanh âm kia đánh thức, mơ màng cảm thấy khát nước, lơ mơ kêu một tiếng:

– Nước……

Cung nữ đứng sau Uyển Nhi đang bưng một chén trà mà Kiền Vạn Đế hàng sáng nhất định phải thưởng qua, đó là nước sương được thu thập lúc sáng sớm, nghe nói uống vào liền cảm thấy khoan khoái tinh thần. Hàng sáng, Kiền VạnĐế đều phải uống loại trà này để tinh thần được tỉnh táo, thói quen này bao nhiêu năm rồi vẫn không đổi. Uyển Nhi trong lúc lúng túng không biết phải làm sao, liền luống cuống lấy chén trà kìa đưa cho Minh Đức.

– Mời chủ tử……

Minh Đức không chút khách khí cầm lấy chén trà, uống một hớp, hình như hương vị không hợp nên càu nhàu vài câu, sau đó ngã xuống giường ngủ tiếp.

Đại cung nữ lúc này mới phát hiện ra tình huống hiện giờ, vội vàng đặt chén trà lên bàn, quỳ sụp xuống:

– Nô tỳ biết sai, Hoàng thượng tha mạng!

Kiền Vạn Đế nhìn nhìn chén trà ngã chỏng chơ trên mặt đất, một lúc sau mới lên tiếng:

– …… Nên chuẩn bị chút đồ trợ miên (giúp ngủ ngon) mang đến chứ.

Mấy cung nhân đều nơm nớp lo sợ, nhất loạt quỳ xuống.

– Ngay đến một bát chè trợ miên mà ngự phòng cũng không làm được sao?

Mấy cung nhân kinh sợ không dám lên tiếng, chỉ có Trương Khoát là tỉnh táo nhất, lập tức cúi người nói:

– Hoàng thượng nói phải, nô tài lập tức đi phân phó cho ngự phòng, sau này mỗi sáng sẽ chuẩn bị đồ ăn thật tốt cho tiểu quý nhân!

Kiền Vạn Đế lúc này mới gật đầu tỏ ý hài lòng, cầm chén trà dang dở lên uống một hơi cạn sạch, sau đó chẳng phàn nàn một câu, quay người rời đi.

Đại cung nữ Uyển Nhi vẫn quỳ trên mặt đất, cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nàng ta nhìn thấy rõ ràng, đó là một nam hài tử, tuổi còn nhỏ, chỉ có tướng mạo toát ra chút âm khí. Nghe giọng điệu của Trương công công, hình như hài tử đó thường được gọi là quý nhân, nhưng chỉ là gọi cho phải phép mà thôi, vẫn là có ý muốn che giấu thân phận thực sự của quý nhân kia.

Quý nhân cũng chẳng phải là chức vị cao quý gì, nếu mới chỉ được gọi là quý nhân, thì tại sao Hoàng thượng…… lại sủng ái y đến vậy?

Nàng ta ôm một bụng nghi hoặc mà đứng lên, đột nhiên góc áo bị một người đang quỳ bên cạnh kéo lại. Nàng ta quay đầu lại, chỉ thấy đó là một cung nữ đã từng hầu hạ bên người Hạ Chiêu Nghi, sau khi Hạ Chiêu Nghi vì bạo bệnh mà qua đời, nàng ta bị điều đến Thanh Trinh điện, nghe nói rất nhanh nhẹn, biết hầu hạ người khác.

Uyển Nhi nhỏ giọng hỏi:

– Sao vậy?

– Tỷ tỷ vẫn nên quỳ xuống đi. – Cung nữ kia nhẹ nhàng nói. – Đây là thói quen từ trước của tiểu công tử, tỉnh lại phải có trà có nước. Nếu không có ai bên cạnh hầu hạ, ngài ấy sẽ đến ngự thư phòng làm loạn với Hoàng thượng đấy……