Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 49: Như phong như sỏa

(Như điên như ngốc)

Mùa xuân vừa qua, nhành hoa ngoài cửa sổ thi nhau nở rộ, tấm rèm thêu hoa trước giường ngủ vẫn buông thõng, chỉ mơ hồ nhìn thấy bên trong có thân hình bé nhỏ của một người, khuôn mặt xinh như họa.

Từng ngự y đi vào rồi lại đi ra lắc đầu bất lực, sau đó liền quỳ rạp xuống đất, co rúm người lại, không dám lên tiếng.

‘Choang’ một tiếng, Kiền Vạn Đế ném vỡ tan chén trà men xanh xuống đất, vô số mảnh sứ vỡ văng tung tóe khắp nơi:

– Tại sao hắn lại thành ra cái dạng này! Cả lũ ngự y nhà các ngươi không ai biết hắn bị chứng gì sao hả?!

Hồ Chí Thành quỳ gần hắn nhất, trên tay bị găm rất nhiều mảnh vỡ, đau đến mức chỉ biết hít một hơi sâu. Kiền Vạn Đế nhìn hắn ngứa mắt liền thuận chân đá cho hắn một cái ngã lăn ra đất, Hồ Chí Thành liền tránh sang một bên, hốt hoảng nói:

– Hoàng thượng, hạ thần quả thực không biết! Lần này tiểu quý nhân không phải do nhất thời kích thích mà thành, đây là do lâu dài tích lại thành bệnh, đúng ngày hôm đấy…… hôm đấy bị giáng một đòn mạnh như giọt nước tràn ly, mới hóa thành điên dại. Bệnh này chỉ có thể từ từ chăm dưỡng mới khỏe lại được, chứ thuốc thang với châm cứu cũng vô dụng!

– Đồ khốn! – Kiền Vạn Đế phẫn nộ quát lớn. – Bệnh điên gì mà chẳng trị được, trông hắn thế kia mà không chữa được là sao?!

Hồ Chí Thành thầm nói bộ dáng tiểu quý nhân cũng không hẳn là điên, thế nhưng ngoài miệng chỉ có thể hết sức khuyên răn:

– Hoàng thượng! Điên cũng có nhiều kiểu a!

Kiền Vạn Đế gần như điên tiết lên, đập bàn rít gào:

– Cút hết đi cho trẫm!

Có lẽ giọng hắn quá lớn, từ phía trong giường truyền đến tiếng rên rỉ giật mình tỉnh giấc, nghe qua tựa như tiếng con mèo nhỏ nũng nịu yếu ớt. Đám ngự y cuống quít lui xuống, tiếng bước chân khuất dần sau tấm bình phong. Kiền Vạn Đế gạt bức rèm lên, một mỹ nhân nhỏ xinh đang dụi dụi mắt, vẫn cuốn mình trong chăn, chiếc áo ngủ gấm lỏng lẻo, vừa hơi cử động đã trễ tận xuống vai tấm áo lót trắng thắt ngang bụng, nhìn tựa như chỉ cần buộc chặt một chút nữa thôi là sẽ bẻ gãy thân thể mỏng manh kia làm đôi.

Minh Đức dụi mắt xong, còn ngáp một cái rõ to, đang mơ màng định ngủ tiếp thì chạm phải ánh mắt của Kiền Vạn Đế. Tựa như đang nhìn thấy một thứ gì kinh khủng vô cùng, y thét lên một tiếng đầy thê lương, sắc nhọn, kịch liệt lui sát vào góc giường, mười đầu ngón tay bấu chặt lấy tấm chăn che chắn thân mình, dường như nghĩ rằng làm vậy thì Kiền Vạn Đế sẽ không nhìn thấy y.

Kiền Vạn Đế có chút do dự, thử vươn tay chạm vào mặt y, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm đến, cả người Minh Đức đã run rẩy dữ dội. Nhìn y run rẩy kịch liệt như vậy, trong phút chốc, Kiền Vạn Đế chợt nghĩ rằng chính mình đang bị ảo giác.

– Ngươi điên rồi…… – Một vị thiên tử cao cao tại thượng, thiên hạ chí tôn buông thõng cánh tay xuống, vẻ mặt khó tin hòa lẫn thống khổ. – …… Ngươi thực sự điên rồi……

Minh Đức khiếp đảm nhìn hắn, sống chết lùi vào góc giường.

– Ngươi đang lừa ta đúng không? – Giọng Kiền Vạn Đế có chút nghẹn ngào. – Minh Đức, ngươi đang giả vờ đúng không? Một vật nhỏ thích gây náo loạn, không sợ trời không sợ đất như ngươi, tại sao có thể hóa điên được? Ngươi đang gạt ta đúng không?

Cả lưng dính sát vào góc tường lạnh lẽo, vùng da nơi ấy cũng run rẩy, nhưng Minh Đức vẫn cố sống cố chết lùi vào góc, tưởng rằng y làm vậy thì Kiền Vạn Đế sẽ không nhìn thấy y nữa.

– Ta thà nghĩ rằng ngươi đang gạt ta…… – Kiền Vạn Đế đưa tay lên che mặt, nhưng những giọt nước mắt vẫn luồn qua kẽ tay mà rơi xuống, ướt nhòa. – …… Ta thà rằng ngươi tạo phản cũng được…… bức vua thoái vị cũng được…… bất cứ chuyện gì cũng được, chỉ cần ngươi…… sống bình an, vui vẻ là tốt rồi……

Minh Đức ngước đôi mắt tò mò lên nhìn nam nhân đang khóc trước mặt mình, có vẻ nhận ra rằng hắn không hề đáng sợ, sau đó mới từ từ ló mặt ra. Kiền Vạn Đế liền chụp lấy tay y, Minh Đức còn chưa kịp kêu lên, vội vội vàng vàng lùi lại, cụng đầu vào tường một cái rõ đau.

Tuy rằng y bị đau, nhưng hắn vẫn biết là y đang đau, chẳng như những ngày trước, chỉ đau chút xíu thôi nhưng y đã chui vào góc khuất thút thít khóc một mình. Kiền Vạn Đế liền chộp lấy tay y, rồi giam y vào ***g ngực mình, đặt lên đôi mắt y những nụ hôn mạnh mẽ, còn bàn tay thì thô bạo xoa vết sưng ở sau gáy cho y.

Minh Đức sợ hắn nhất, sợ tới mức khi được hắn ôm lại thì liều mạng giãy giụa, khóc toáng lên, khóc đến mức hơi thở cũng hỗn loạn, nghẹn đến mức ho khù khụ. Kiền Vạn Đế vẫn tuyệt vọng hôn y, một lần lại một lần:

– Là ta đây, Minh Đức, là ta đây, tại sao ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra? Là ta đây, ta sẽ không thương tổn ngươi đâu, không phải sợ ta…… Không phải sợ ta……

Minh Đức vẫn liều mạng cào cấu hắn, chân tay quờ quạng muốn thoát khỏi cái ôm của hắn. Mấy đầu ngón tay của y sắc nhọn, Kiền Vạn Đế không cẩn thận bị y cào lên mặt, máu tươi bắt đầu rỉ ra.

Hắn vừa buông tay, Minh Đức lập tức tránh xa khỏi cái ôm của hắn, một lần nữa lại chui vào góc giường nho nhỏ của mình, giương ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hắn. Kiền Vạn Đế lau đi vết máu trên mặt, sau đó nhìn thấy quần áo của vật nhỏ vì giãy giụa mà lộn xộn, một mảnh da trắng bệch không chút sức sống thấp thoáng dưới tấm chăn bông. Điểm hồng hào duy nhất trên gương mặt y là hai dấu tát trên hai má y, đã qua bao nhiêu ngày nhưng vẫn chưa tan đi, mà còn có vẻ sưng lên.

Cung nhân vô thanh vô tức quỳ bên cạnh, cung kính dâng thuốc trị thương lên. Kiền Vạn Đế chẳng thèm để ý, chỉ vươn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt Minh Đức:

– …… Còn đau không?

Minh Đức hoảng sợ tìm chỗ trốn, Kiền Vạn Đế dường như ngây ngốc:

– …… Là ta không tốt, ta không nên đánh ngươi, lại càng không nên mạnh tay như vậy…… Ngươi không phải sợ, ta sẽ không đánh ngươi nữa, không bao giờ… không bao giờ đánh ngươi……

Hắn vừa nói xong, đau lòng đến nỗi mặt lại đẫm lệ.

Hài tử này mấy năm nay chẳng thấy lớn lên chút nào. Ban đầu da dẻ còn trắng trẻo, mềm mại, thân thể còn có da có thịt, lúc ôm vào lòng thì giống như cục thịt tròn tròn, nhưng giờ thì cả người gầy trơ xương. Người y cũng có cao lên một chút, nhưng lại chẳng có dáng vẻ giống mấy đứa trẻ cùng tuổi cả người mỏng manh như sắp vỡ, tựa như chỉ cần ép y một chút nữa thôi thì y sẽ không bao giờ…… trở lại nữa.

– Ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi…… Chỉ cần ngươi muốn…… Mau tỉnh lại đi…… Ta hứa sẽ không bao giờ…… giống như trước đây nữa……

…… Trước kia, y luôn mang trong mình một nỗi sợ hãi, yếu đuối đến mức hơi một tí là lăn ra ốm, mà mỗi khi y ốm là nỗi sợ hãi kia lại càng lớn lên, chẳng ai hiểu được y sợ cái gì, nhưng cuộc sống của y không có một nụ cười.

Đã rơi vào tình trạng này, y không thể sinh thêm bệnh gì nữa, thời gian của y cũng chẳng còn mấy mùa đông nữa…

– Hoàng thượng. – Trương Khoát quỳ xuống. – Việc ở đây cứ giao cho nô tài…… Mấy đêm nay ngài không ngủ, giờ cũng nên ăn chút gì đó……

– Trẫm sẽ không bao giờ rời xa y nữa.

Trương Khoát nghĩ ngợi, định nói gì nhưng rồi lại thôi. Nhiều ngày nay, tiểu quý nhân đều rất ngoan ngoãn, hầu hết thời gian chỉ ngủ, tỉnh dậy liền ăn, nhiều khi đang ăn lại ngủ lúc nào không hay, cả ngày không nói chuyện, cũng chẳng khóc nháo nữa. Thế nhưng chỉ cần Kiền Vạn Đế lại gần y, y sẽ sợ hãi tựa như đang nhìn thấy một thứ gì khủng khiếp lắm, sợ tới mức lạnh run, ăn cơm cũng không chịu.

Ngày ấy cung biến, hình ảnh Kiền Vạn Đế trong lòng y đã biến thành một con mãnh thú, một dòng nước siết hung ác, cho dù hóa điên đến nỗi chẳng nhớ rõ điều gì, nhưng nỗi sợ hãi đã thấm sâu vào cốt tủy này vẫn luôn thường trực trong trí óc y.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, đều là đồ do phòng bếp nhỏ trong Thanh Trinh điện nấu: hai bát cơm trắng, mấy món mặn, cùng một ít canh thịt. Kiền Vạn Đế chan canh rồi đút cơm cho Minh Đức, tự dưng lại nhớ lại ngày trước ở Thanh Trinh điện, Minh Đức cho muối vào cơm trêu đùa Đinh Hoảng, kết quả là bị hắn cản lại…… Chẳng phải chỉ là một thìa muối thôi sao? Cho dù Đinh Hoảng có ăn vào thì cũng có làm sao chứ? Luôn ép y vào những phép tắc nghiêm chỉnh, uy nghiêm của hoàng thất, nhưng rốt cuộc chỉ là một trò đùa nghịch ngợm của một hài tử mà thôi, thế mà một chút vui vẻ của người thường cũng bị hắn trên cao cao tại thượng dội một gáo nước lạnh xuống……

Minh Đức lúc đó vẫn sống tốt, vẫn khóc vẫn cười, vẫn trêu đùa người khác, vẫn giận dỗi làm nũng. Thế nhưng giờ đây y chẳng còn có thể cảm nhận được chút khoái trá nho nhỏ nữa rồi. Món bảo bối hắn đã từng hận không thể đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu, giờ đã hóa điên hóa rồ. Ngày trước chỉ cần y muốn thứ gì, hắn sẽ toàn tâm toàn ý tặng y, nhưng giờ dù có đặt thứ gì trước mặt y thì y cũng chẳng thèm mó một ngón tay……

Kiền Vạn Đế một tay ôm lấy Minh Đức, một tay cầm thìa, nhẹ nhàng dỗ dành y:

– Nào, há miệng ra nào……

Minh Đức vặn vẹo người, vất vả lắm mới ăn được nửa thìa, ngay sau đó liền nôn hết ra, dây bẩn hết cả chăn gối. Kiền Vạn Đế cũng không mắng y, liền bị y lấn tới, hất đổ cả bát cơm, áo long bào bị loang lổ vết nước canh.

Minh Đức dường như không thích nhìn thấy màu sắc chói mắt đó, vừa nhìn thấy là lại bắt đầu thút tha thút thít, sau đó luôn miệng lầm bầm điều gì. Kiền Vạn Đế vội vàng ôm y vào lòng rồi sai cung nhân thay ga giường. Minh Đức vẫn không chịu an phận trong lòng hắn, thanh âm khàn khàn khó nghe, một hồi sau mới nghe loáng thoáng:

– …… Khó coi…… Khó coi……

Kiền Vạn Đế không hiểu y bảo thứ gì khó coi, liền ghé sát tai y hỏi:

– Ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa. Nói ta nghe, thứ gì khó coi?

Minh Đức vẫn không chịu nói năng rõ ràng, chỉ liều mạng giãy giụa. Kiền Vạn Đế không giữ được y, y liền ngã xuống giường, lảo đảo đứng dậy không được, lại chui sát vào chân giường.

Trương Khoát mau miệng gọi người mang một tấm thảm lông dày mới tinh đến trải ở trước giường, sau đó mới cung kính mời tiểu tổ tông kia lên thảm ngồi, mặt khác quay sang nói:

– Hoàng thượng, theo nô tài thấy, tiểu quý nhân có lẽ không thích…… không thích quần áo màu sắc quá sặc sỡ……

Kiền Vạn Đế sửng sốt, quay sang thấy Minh Đức quả nhiên cúi đầu xuống, tay nghịch nghịch thìa cơm vừa bị hất đổ trên sàn. Căn phòng này trải thảm gấm Tô Châu, đệm lót là hàng thêu Hồ Nam, quanh phòng còn có mười hai tấm bình phong bằng đá vân mẫu (mi-ca), ngoài ra mọi thứ đều được viền lụa vàng.

Kiền Vạn Đế lập tức gọi người đến thay toàn bộ nội thất trong phòng, ngay cả huân hương cũng thay, lúc quay trở vào thì đã thấy Minh Đức đang nằm ngủ thiêm thiếp trên tấm thảm. Hắn liền tiến lại ôm lấy vật nhỏ, Minh Đức thấy động liền giương đôi mắt mơ mang lên nhìn hắn, có chút nghi hoặc, ngỡ ngàng.

Kiền Vạn Đế bế y lên giường, nhìn đôi mắt mọng nước của y nhìn mình không chớp, liền thấp giọng hỏi:

– Ngươi nhìn gì vậy?

Minh Đức quay đầu đi, định chui vào trong chăn. Kiền Vạn Đế không chịu buông tay, vẫn ôm y nằm xuống, để đầu y gối lên cánh tay mình. Thế nhưng tiểu tử kia muốn độc chiếm cả giường này nên hoa tay múa chân đuổi Kiền Vạn Đế xuống, nhưng khí lực quá yếu, không làm gì được hắn, cuối cùng đành nằm yên, nhắm mắt lại đi ngủ.

Kiền Vạn Đế cúi đầu nhìn y, thấp giọng nói:

– …… Hôm đó, người chết không phải Thái tử, ngươi đã an tâm chưa?

Minh Đức phát ra những tiếng kêu nho nhỏ.

– …… Đó chỉ là tử tù trong thiên lao có diện mạo giống Thái tử thôi, còn Thái tử thật vẫn đang ở Đông cung…… Ngươi có vui không?

Minh Đức vốn chẳng thèm để ý đến hắn, trái lại còn nằm đối lưng với hắn, ý muốn thoát khỏi lòng ngực hắn.

Kiền Vạn Đế chăm chú nhìn y hồi lâu. Ngoài cửa sổ trời trong xanh, chim hót vang hoa nở rộ, ánh nắng vàng trải rộng vào tận đến giường, chiếu lên khuôn mặt thuần khiết mà tinh nghịch của thiếu niên, thậm chí còn có lưu lại chút ánh sáng ẩn hiện nơi khóe mắt.

– Nếu bây giờ ta thoái vị…… để cho Thái tử lên ngôi…… Ngươi có thể tỉnh lại được không?

Nỗi lo lắng này tựa như lần đầu tiên thổ lộ với người yêu vậy, bất an chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Có hay không, gật đầu hay lắc đầu, hay phút trước còn đang trên chín tầng mây, phút sau lại giống như bị cả cơn đại hồng thủy ập vào đầu hay là sẽ vĩnh viễn giam cầm nơi địa ngục, vĩnh viễn sống trong thống khổ cùng tuyệt vọng, chỉ biết gào thét tên người ấy từ địa ngục tối tăm.

Tất cả đều phụ thuộc vào một hành động của người ấy mà thôi.

Lý Ký vẫn chăm chăm nhìn Minh Đức trong lòng ngực mình. Tiểu tử kia hình như đã ngủ, ngủ say sưa mê mệt, giống như dù trời sập cũng không thể khiến y thức tỉnh khỏi mộng cảnh ngọt ngào kia được.

Và Lý Ký biết rằng cả đời này hắn sẽ không nghe được câu trả lời của người hắn yêu