Phượng Hoàng, Gà Tây

Chương 6

“Cái kia…… Ta có thể hỏi một chút hay không …… Chúng ta đến tột cùng là đang ở địa phương nào a?” Nuốt nuốt nước miếng, tiểu khâu nhìn một mảng tối đen không thấy năm ngón tay phía trước, trong sơn

động tựa hồ còn phát ra từng trận hàn khí, Khang Đức lại càng ôm chặt đứa nhỏ. tiểu khâu: đứa bé.

“Trời sắp tối rồi, chúng ta phải tìm địa phương nghỉ ngơi.” Khang Đức vỗ nhè nhẹ lưng Cupid, rồi ngửa đầu xem xét hoàn cảnh chung quanh một chút, phi thường hài lòng nói,”Trong này rất tốt a, có thể che gió cản mưa, chờ khi có lửa, bên trong khẳng định thập phần ấm áp. Good luck!”

“Nhưng là…… Bất quá……”

“Đừng sợ, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không có việc gì.” Khang Đức thần kinh thô ôm Cupid đi vào. Vì không có diêm bật lửa, việc nhóm lửa thật khó khăn.

Cupid mắt thấy Khang Đức không ngừng ma xát hai khúc gỗ, đầu đầy mồ hôi, có chút không đành lòng. Vì vậy làm phép nho nhỏ, khiến khúc gỗ xuất ra hỏa tim (ngòi lửa).

Khang Đức vui mừng quá đỗi, lập tức dùng khúc gỗ ấy nhóm lửa. “Ha ha ha! Thành công thành công!”

Khó khăn khuấy động lửa nổi lên, Khang Đức cười lớn trấn an tiểu tử kia.

“Xem đi, ta rất lợi hại nha! Tiểu tử ngươi yên tâm, chúng ta nhất định có thể thuận lợi ra ngoài!” Please, ngươi thật sự xác định?

Tương phản với Khang Đức biểu tình cao hứng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Cupid đầy vẻ than khóc. Hắn phảng phất có thể nhìn thấy từ hắc động xuất ra nhè nhẹ hắc vụ uốn lượn, lo lắng cực độ.

hắc vụ: sương mù dày đặc.

Bất quá Khang Đức không trông thấy những thứ này, hắn lại thêm củi, còn tự nhủ: “Không biết động này thông đến đâu?”

Nghĩ đến đây, Khang Đức lập tức tinh thần phấn chấn gấp trăm lần.

Hắn đứng lên, tỉ mỉ dò xét một phen, tính tò mò trong cơ thể Khang Đức bắt đầu trỗi dậy, hơn nữa có xu thế ngày càng nhiều.

Thâm nhập càng sâu nơi động khẩu, Khang Đức giơ lên cây đuốc hướng phía trong quan sát. Chỉ thấy ngọn lửa nghiêng nghiêng lệch về hướng trái ngược.

Có gió sao…… Hắn nghĩ thầm.

Lập tức, Khang Đức xoay người, mặt đầy tươi cười cùng Cupid nói: “Tiểu bằng hữu, có muốn biết sơn động này thông đến đâu không?”

Cupid vừa nghe, trừng lớn hai mắt, trong nội tâm biết không ổn. Hắn phi thường minh bạch người phương Tây trong cơ thể tinh thần mạo hiểm dị thường mãnh liệt.

Số ít người có thói quen – nơi nào càng nguy hiểm, càng thích chui vào. Cho nên Cupid rất không may, bởi vì Khang Đức chính là loại người đó.

“Không muốn!” vô cùng quyết đoán trả lời. Bởi vì Cupid đã có thể mơ hồ dự cảm được, đoạn mạo hiểm này nhất định nguy cơ trùng trùng.

Khang Đức nghe xong cũng không tức giận, ngược lại cười càng thêm sáng lạng huy hoàng, dùng sức vỗ vỗ ngực của mình, tin tưởng mười phần: “Yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không có việc gì! Nói không chừng chúng ta còn có thể nhìn thấy thạch nhũ phi thường mĩ lệ.”

Lời còn chưa dứt, hắn đã một tay ôm lấy Cupid, một tay giơ cây đuốc, hướng nơi sâu nhất trong sơn động mà đi, không để cho Cupid có cơ hội cãi lại.

Cupid quả thực khóc không ra nước mắt.

Nghĩ hắn đường đường một vị thần, bị người bình thường ôm đến ôm đi không nói, còn bị nhân gia nắm mũi dẫn đi!

Ai, ai kêu hắn xui xẻo rơi vào tay Khang Đức? Không nhận mạng cũng không xong.

Bằng vào giác quan thứ sau phi phàm của mình, Khang Đức tại lộ trình đen kịt, uốn lượn khúc chiết tìm được đường thông đến trung tâm.

Thật không hiểu hắn là may mắn hay bất hạnh.

Bởi vì hắn sẽ gặp người mà hắn tuyệt đối không nên đụng vào.

Tuy không nhớ rõ đến tột cùng là ai đã từng nói cho hắn về địa phương này. Nhưng Phượng Thiên Lăng vẫn có thể nhớ lại lời tiên đoán từ khi đóng khố đã nghe qua — hai phượng cùng sinh, núi sông ngụy biến, yêu ma tác quái, bộ tộc diệt vong.

Từ xưa đến nay, mỗi đời phượng hoàng chỉ sinh hạ một hài tử. Năm đó, thê tử của Phượng Vương Phượng Tường Không cũng xác thực chỉ sinh hạ một quả phượng hoàng đản (trứng).

Tộc trưởng có người kế tục, có thể xem như đại hỷ sự của toàn tộc.

Nhưng khi phượng hoàng đản được ấp ra, mọi người lại kinh ngạc phát hiện, trong trứng lại có hai người con, một thư một hùng.

thư = nữ, hùng= nam.

Tin tức này vừa ra, cả phượng tộc đều kinh hoàng.

Bởi vì từ khi hỏa phượng nhất tộc sinh ra đến nay, chưa từng phát sinh chuyện như vậy. Khi kinh ngạc ban đầu giảm đi, chính là sự sợ hãi cùng bài xích.

Vì vậy không biết từ lúc nào, cũng không biết do ai phát tán, phượng tộc liền lưu truyền ra một lời tiên đoán như vậy. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, truyền lưu ngày càng nhiều, lời tiên đoán càng lan xa.

Ba người thành hổ, cuối cùng, cả phượng tộc đều đối lời tiên đoán kia tin tưởng không nghi ngờ. Ba người thành hổ: có thể hiểu như sức mạnh của nhiều người.

Một ngày, trưởng lão trong tộc đến tìm vợ chồng Phượng Tường Không, khuyên bảo bọn họ chỉ lưu lại một hài tử, nếu không phượng tộc sẽ đại loạn.

Lời nói ấy đương nhiên bị vợ chồng tộc trưởng quả quyết cự tuyệt.

Đáng tiếc cũng không lâu lắm, trưởng lão một lời thành sự thật, phượng tộc phát sinh bạo loạn, khiến mọi người bạo động muốn bắt thê nhi của Phường Tương Không giam lỏng, diệt trừ tai họa.

Không có biện pháp, vì bảo trụ tánh mạng hai đứa con, thê tử Phượng Vương đã cùng một vị trưởng lão đạt thành hiệp nghị, đem hùng phượng giao cho hắn, chính mình thì mang theo thư phượng chạy trốn tới trong núi, dùng tánh mạng làm một cái giá lớn, đem toàn bộ pháp lực vì thư phượng chế tạo một kết giới cấm, bảo vệ thư phượng có thể không bị bất cứ tổn thương gì.

Nhưng kết giới này, người khác vào không được, thư phượng cũng ra không được. Cho nên mặc dù thư phượng còn sống, nhưng cả cuộc đời của nàng chỉ có thể quanh quẩn trong sơn động tối tăm u ám.

Mà khi Phượng Vương đuổi tới, chỉ thấy được Phượng Thiên Lăng bị lưu lại, cùng một phong thư thê tử tự tay viết.

Nàng sẽ không để cho thư phượng lại hiện ra giữa tầm mắt mọi người, đây là điểm mấu chốt nàng lưu lại. Cho nên hắn thân là trượng phu – tộc trưởng, vô luận như thế nào, cũng phải bảo trụ tánh mạng Phượng Thiên Lăng.

Cố nén tang thương thống khổ, Phượng Vương đem bạo loạn trấn áp xuống.

Kết quả cuối cùng là, thư phượng bị phong ấn, lưu lại Phượng Thiên Lăng trở thành người thừa kế phượng tộc tộc trưởng duy nhất.

Chuyện này là đoạn tối bí mật bị mọi người trong phượng tộc chôn sau ỏ nội tâm, không hề đề cập đến. Có thể nói, đây là phượng tộc kỳ tích, cũng là một hồi kiếp nạn.

Thư phượng bị phong ấn, tên của nàng gọi là — Phượng Thiên Nghi.

“Chuyện chính là như vậy, bởi vì tin tức bị chặt chẽ phong tỏa, nên mấy năm liền đều không biết chút nào.” Phượng Tường Không thở dài nói.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Có thể tưởng tượng ra, trong lời tự thuật ngắn ngủi của Phượng tường Không, ẩn tàng nhiều ít hung hiểm cùng huyết tinh.

“Dựa vào ý kiến Phượng Vương, hiện tại cái người ngoại quốc kia rất khả năng đụng phải thư phượng?” Ngọc đế trầm giọng hỏi.

“Theo tình huống, chỉ sợ hắn đã gặp phải Thiên Nghi. Thiên Nghi pháp lực rất mạnh, tuy nàng cùng Thiên Lăng là song sinh, nhưng bởi vì bị khóa ở cấm địa, chuyên tâm tu luyện, pháp lực cao hơn Thiên Lăng rất nhiều, lại còn trải qua thời gian dài oán hận……”

Phượng Tường Không mục quang trầm trọng nhìn ái tử, “Nàng rất có thể đối người nọ bất lợi. Thiên Lăng, khi ngươi gặp phải nàng, nhất định phải vạn phần chú ý.”

“…… Ta hiểu được.” Vẫn ngậm miệng không nói Phượng Thiên Lăng lãnh tĩnh trả lời, nhanh chóng xoay người ly khai.

“Thiên Lăng!” Phượng Tường Không gọi hắn lại. “Nhớ kỹ! Nàng là tỷ tỷ của ngươi!”

Phượng Thiên Lăng dừng một chút: “…… Ta sẽ nhớ kỹ, phụ vương.”

“Ngươi yên tâm để hắn đi một mình?” Ngọc Đế có chút suy nghĩ hỏi Phượng Tường Không một câu. “Gút mắt này, chỉ có tỷ đệ bọn họ mới có thể cởi bỏ.”