Phượng Hoàng, Gà Tây

Chương 8

Đây là lần đầu tiên Phượng Thiên Lăng cùng Phượng Thiên Nghi gặp mặt.

Nói thật, đối mặt tỷ tỷ song sinh đột nhiên xuất hiện mấy canh giờ trước, tứ chi đang bị xiềng xích khóa chặt, nữ tử nhiều năm ở trong huyệt động u tối không ánh mặt trời, Phượng Thiên Lăng tâm tình quả thực phức tạp.

Chỉ cần nghĩ tới việc người bị khóa ở nơi này có thể chính là mình, Phượng Thiên Lăng cảm thấy thật may mắn. Nhưng khi nhìn đến tỷ tỷ, lại áy náy không thôi.

Vì vậy, hai tỷ đệ có gương mặt giống nhau như đúc cứ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai có ý định mở miệng nói trước, ngược lại đều là cẩn thận đánh giá đối phương.

Không ngoài dự đoán, Phượng Thiên Lăng phát giác từ trong mắt nữ tử tràn đầy hận ý cùng oán niệm, bỗng nhiên bản thân cảm thấy một tia chùn bước, nhưng một khắc lại tự tin ưỡn ngực nhìn thẳng.

Đại khái qua năm phút đồng hồ, có người mở miệng trước.

“Ta rất hận ngươi.” Phượng Thiên Nghi mỉm cười nói, “Ta hận vì cái gì lúc trước mẫu thân lựa chọn chính là ta mà không phải ngươi.”

Cùng nàng mặt đối mặt là Phượng Thiên Lăng đang cắn chặt răng, hắn có thể cảm giác từ thân thể Phượng Thiên Nghi tuôn tràn một lực cường đại, không khỏi kinh hãi.

“Ngươi hận ta không sao, nhưng hắn là vô tội!” Thừa nhận áp lực vô hình cực đại, Phượng Thiên Lăng không chút nào lùi bước. Hắn biết rõ, nếu hắn rút lui, Khang Đức nhất định là xong rồi.

Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, cũng biết rõ tình cảm của đệ đệ đối nam nhân kia, Phượng Thiên Nghi biểu tình có một tia vặn vẹo, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.

“Ngươi cũng biết, ta từ nhỏ chỉ có thể ở cái địa phương này, thời gian trôi qua rất nhàm chán……” “Ngươi nghĩ như thế nào?”

Phượng Thiên Lăng phát hiện lần đầu tiên mình có thể ở thời khắc phẫn nộ, cực đoan như thế bảo trì nguyên bản cảm xúc, dị thường trấn định. Bởi vì lý trí hắn không ngừng nhắc nhở — nữ nhân trước mắt này pháp lực cao hơn hắn rất nhiều.

“Chúng ta chơi trò chơi đi.” Phượng Thiên Nghi vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhưng đáy mắt lại không hề có nửa phần vui vẻ, “Ta cho ngươi thời gian một tháng, xem ngươi có thể hay không tìm được hắn.”

“Nếu ta tìm được hắn?”

“Vậy tính ta thua, từ nay về sau ta sẽ thành thành thật thật sống ở chỗ này, không xâm phạm lẫn nhau. Nhưng nếu ta thắng, ngươi nhất định phải thỏa mãn ta một yêu cầu, bất luận cái gì.”

“Một lời đã định!” Phượng Thiên Lăng hiểu, giờ phút này ngoại trừ đáp ứng, chính mình không có con đường thứ hai. Nhưng trời đất bao la, nên đi đâu mà tìm hắn?

“Hắn đang ở nhân giới, đi mau đi.” Phượng Thiên Lăng sững sờ. “Cám ơn.”

Nói xong câu này, Phượng Thiên Lăng cũng không quay đầu lại bỏ đi. Phượng Thiên Nghi nhìn hắn rời đi, tiếu dung dần dần suy sụp.

Nàng thật ghen tỵ! Thật sự rất ghen tỵ!

Nàng ghen ghét hắn có thể rong ruổi lam thiên!

Nàng ghen ghét hắn nhận được sủng ái của mọi người!

Nàng ghen ghét hắn có thể gặp được một người ôn nhu như vậy!

Nếu như lúc trước lưu lại là nàng, kẻ gặp người kia, sẽ là nàng! Sẽ là nàng! Sẽ là nàng! Chính là —

Nàng chỉ có thể xuyên qua đôi mắt của Phượng thiên Lăng hưởng thụ ôn nhu hư vô của người kia! Hết thảy đều là nàng hy vọng xa vời, là nàng ảo tưởng!

Cuộc đời của nàng, bất quá là do lão thiên gia phạm một hồi sai lầm buồn cười, chỉ thế mà thôi……

Tại nông trại nuôi gà tây.

“Thật sự là kỳ quái……” một nhân viên công tác cầm trong tay đồng hồ đơn thuần xem xét, có chút khó hiểu.

“Sao vậy?” một nhân viên công tác khác gặp tình hình này liền tới hỏi. “Ngươi tới xem, không biết khi nào trong nông trại thêm một con gà tây.” “A? Không thể nào, ngươi đếm rõ rồi chứ?”

“Đã đếm vài lần, đều dư nó.” một tên từ bên ngoài chỉ vào “khách không mời mà tới”.

Tên còn lại đi qua, không để ý đối phương ra sức giãy dụa một phen nắm chặt cổ con gà tây.

Bây giờ, Khang Đức rốt cuộc không còn chút sức lực nào để phản kháng, đến khóc cũng không ra nước mắt, chỉ có thể mặc cho người ta cao thấp đủ tay.

Người nọ nhìn nhìn chân của nó, lại mở ra cánh nó.

“Ân, thật sự dấu hiệu gì cũng không có…… Nó là từ đâu chạy tới?” người xem xét nhíu lông mày, thả Khang Đức ra.

“Ta không biết.”

“Quên đi, trông nom hắn, nhiều thêm một con không phải rất tốt sao?”

“Nói rất đúng, ta đây trước kiểm tra cho nó một chút, sau đó tiêm thuốc ngừa bệnh.” “Ân, nhớ rõ đánh số.”

“Hảo, không có vấn đề.”

Khang Đức một bên nghe nghe, mặt đều biến tái nhợt (đương nhiên đó là nhìn từ bên ngoài). Chẳng lẽ muốn hắn như vậy thành đồ ăn trên bàn người Trung Quốc? Oh, no!

Đừng tức giận, đây đều là mạng a!

Một con gà tây đứng bên cạnh Khang Đức khuyên nhủ.

Gà tây như chúng ta, từ nhỏ chính là để người ta ăn, không có biện pháp a!

Đúng vậy đúng vậy, thừa dịp bây giờ còn sống, ăn nhiều một chút, đến lúc đó cũng sẽ không cảm thấy không cam lòng a!

Một đám gà tây lập tức phụ họa. (chết cười =)))

Khang Đức đầu đầy hắc tuyến nghe chúng nó ngươi một câu ta một câu, đau cả đầu. Thượng đế! Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì a???

Đúng rồi!

Là nữ nhân kia! Nàng nói nàng là tỷ tỷ sinh đôi của Thiên Lăng, từ lời của nàng, tựa hồ nàng sẽ đối Thiên Lăng……

Khang Đức lập tức bắt đầu lo lắng.

Nữ nhân kia ma pháp mạnh như vậy, Thiên Lăng nếu đụng phải nàng hậu quả có thể…… Đáng chết! Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!

Trong nháy mắt, thời gian mười lăm ngày cứ như vậy trôi qua.

Phượng Thiên Lăng hoàn toàn không có tí xíu đầu mối, như cũ không đầu không đuôi chạy loạn, kết quả là một điểm manh mối cũng không có.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

“Ngươi chính là Phượng Thiên Lăng?” Phượng Thiên Lăng khuôn mặt u sầu nghe có người gọi mình, quay đầu xem xét —

Không có người? “Ở dưới ở dưới!”

Ánh mắt phóng thấp, dừng lại vài giây, sau đó ngẩng đầu tiếp tục đi lên phía trước. “Uy uy uy ” chưa từng bị triệt để ngó lơ như thế, Cupid trên mặt hắc tuyến ứa ra. Không có biện pháp, đành phải xuất đòn sát thủ.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết Khang Đức ở đâu?”

Cơ hồ trong nháy mắt, một bóng dáng hỏa hồng liền phiêu trở lại trước mặt Cupid. “Ngươi biết hắn ở đâu?”

Phượng Thiên Lăng thần sắc cấp bách khiến Cupid không đành lòng phàn nàn hắn vô lễ.

“Đúng vậy, ta có thể tìm được hắn. Bởi vì trước khi hắn biến mắt, ta hướng trên lưng hắn bắn một mủi tên.”

“Ngươi dám bắn bị thương hắn!”

Vừa nghe lời này, Phượng Thiên Lăng lập tức phẫn nộ nắm tiểu hài nhi lên, nghiêm nghị chất vấn. “Khái! Khái! Buông tay buông tay! Không có a! Ta bắn là mũi tên nhân duyên, không đả thương người!” Phượng Thiên Lăng nghi hoặc nhìn hắn, phán đoán Cupid có hay không nói dối, mới chậm rãi buông

hắn ra.

“Như thế nào mới có thể tìm được hắn? Thời gian của ta không nhiều lắm!”

Ai, ngươi nếu không khắp nơi chạy loạn, có thể tốn nhiều thời gian như vậy sao? Ta tìm ngươi nửa ngày rồi a! Cupid có điểm ủy khuất.

“Biết rồi, trước ta sẽ cảm thụ đại khái vị trí mũi tên, sau đó thu nhỏ lại phạm vi rồi tìm…… Bất quá điều kiện tiên quyết là, ngươi phải để cho ta bắn một mũi tên vào người ngươi.”

“Đã hiểu, ngươi bắn a.”

“Ai?” còn tưởng rằng sẽ tiêu tốn một phen miệng lưỡi.

Bất quá nói thật, ai có thể cam đoan tên kia có thể biến lại thành người mà không phải trở thành bàn đồ ăn Trung Quốc trong ngày lễ?

Ai……

Khang Đức duỗi dài cổ, nhìn qua bầu trời đen kịt phương xa.

Cũng không biết tiểu tử kia hiện tại thế nào? Hy vọng không giống ta bị thi ma pháp.

Nếu cái tiểu tử kiêu ngạo kia cũng biến thành gà tây, thật không hiểu đến lúc đó sẽ là cái tình cảnh náo nhiệt nào…… Ha ha —

Khang Đức mua vui trong đau khổ nghĩ. Chỉ cần tên kia an toàn, mình cũng an tâm.

Về phần tương lai như thế nào, còn phải xem thượng đế, ít nhất người cũng nên cho ta thanh thản lên thiên đường a! A-men!

Hắn là cầu nguyện như thế.