Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 29: Tấn Phong trúng độc

“Được rồi, bại lộ thì bại lộ!”

Quách Ngọc nhìn phía trước có một thi thể của hắc y nhân, nàng không ngần ngại mà khom người nhặt lên thanh kiếm trong tay hắn. Quách Ngọc cầm kiếm lên, nhắm về phía Vạn Thanh Thanh.

“Xoẹt.”

Vạn Thanh Thanh hét lên một tiếng “a...“. Hắc y nhân mắt trợn trắng gục ngã. Trên cổ hắn dính một thanh nhuyễn kiếm, vết đâm sâu khiến thanh kiếm xuyên từ sau cổ qua phía trước cổ.

Vạn Thanh Thanh nhìn hắc y nhân trên cổ có một thanh kiếm, hơn nữa thanh kiếm ấy còn chỉ thẳng về phía mình. Nàng cứng đờ người nhìn về phía thanh kiếm. Nàng chỉ thấy một vị cô nương trẻ tuổi đứng hiên ngang giữa trận chiến chết chóc ngoài kia.

Quách Ngọc xoay người bước đi. Lúc này Mộ Dung Diễn cuối cùng cũng tìm thấy Quách Ngọc. Hắn mừng rỡ chạy đến bên cạnh nàng.

- Ngọc nhi, không sao chứ? Nhị ca tìm ngươi rất lâu. Đi theo ta.

- Nhị ca. Ngươi ở đây thì tốt quá. Mau! Mau đến bảo vệ Vạn đại tiểu thư! Nhị ca, nhớ kỹ tuyệt đối không để Vạn đại tiểu thư có mệnh hệ gì.

Nói rồi Quách Ngọc tiếp tục tiến về phía Tấn Phong. Mộ Dung Diễn muốn đi theo nàng, nhưng hắn vừa bước được hai bước đã bị nàng phát hiện. Nàng nắm chặt ngực áo hắn.

- Nhị ca! Ngươi không nghe ta nói? Vạn đại tiểu thư rất quan trọng với Quốc công phủ, rất quan trọng với ngươi. Nếu ngươi còn không nghe lời ta, ngươi sẽ phải hối hận vì đã gây ra tổn hại cho quốc công phủ và phá huỷ cả cuộc đời của ngươi.

Quách Ngọc không tiếp tục nói mà bỏ đi. Mộ Dung Diễn cũng không dám tuỳ ý, hắn vội vã chạy đến bên cạnh Vạn Thanh Thanh.

Quách Ngọc nhìn thấy Tấn Phong chỉ còn cách mình khoảng mười bước chân, nàng nhấc váy chạy về phía trước. Nàng cố gắng chạy thật nhanh.

“Không xong!”

Quách Ngọc nhìn thấy tên ám vệ của Tấn Phong sắp chịu không nổi. Hắn đã cố gắng chống đỡ nhưng bọn hắc y nhân quá đông.

- Chủ tử, người chạy mau.

Ám vệ hét lớn. Tấn Phong lại như vô lực nằm trên mặt đất. Quách Ngọc thấy mọi chuyện bắt đầu chuyển biến xấu hơn. Nàng gật đầu, âm thầm hạ quyết định.

Quách Ngọc vung chân đạp mạnh vào cái bàn trước mặt. Cái bàn theo lực đẩy bay về phía trước, va vào chân một hắc y nhân. Hắc y nhân té ngã, những tên còn lại cũng loạng choạng. Quách Ngọc tranh thủ giây phút ngắn ngủi ấy để chạy đến bên cạnh Tấn Phong.

Quách Ngọc dùng hết tốc lực chạy đến. Nàng nắm được tay Tấn Phong là lúc những tên hắc y nhân kịp đứng vững vung kiếm chém một nhát ngang cổ ám vệ. Ám vệ ngã xuống, mắt mở to.

- Bảo... bảo vệ chủ tử!

Ám vệ tắt thở. Bọn hắc y nhân lại vung kiếm hướng về Quách Ngọc.

“Xoảng...”

Quách Ngọc cảm nhận được thanh kiếm sắp rơi xuống cơ thể mình nhưng bất ngờ một tiếng binh khí va chạm phát ra. Nàng nhìn về phía trước thì thấy Nguyên Thiên Hữu đang cố giao chiến cùng hắc y nhân. Trong lòng nàng có chút gì đó ấm áp, nàng không hiểu sao ngay lúc này nàng rất muốn được ôm lấy hắn. Quách Ngọc cố gắng điền khiển cảm xúc của mình. “Lúc này không phải lúc để hoang tưởng!”

- Thiên Hữu, chống cự thêm chút nữa.

Quách Ngọc nói một câu rồi xoay người nhặt lên hai thanh kiếm. Nàng lấy trong người một gói thuốc bột, sau đó rắc thuốc bột lên kiếm.

Quách Ngọc cầm kiếm lên, chạy lên phía trước.

- Thiên Hữu, cầm lấy.

Nguyên Thiên Hữu không hiểu nàng muốn gì nhưng hắn cũng làm theo lời Quách Ngọc. Nguyên Thiên Hữu nhận lấy thanh kiếm, tiếp tục đánh về phía hắc y nhân. Quách Ngọc dùng thanh kiếm còn lại xông lên chém về phía hắc y nhân.

Quách Ngọc không biết võ. Nàng tuy có thể lực do luyện tập bắn cung, cưỡi ngựa nhưng khi đối mặt với hắc y nhân võ công cao cường thì đúng là một điều không tưởng. Quách Ngọc nay chỉ biết liều mạng xông lên giúp đỡ Nguyên Thiên Hữu.

Lúc đầu, nàng định dùng thuốc bột ném về phía hắc y nhân. Nhưng khi bình tĩnh lại, Quách Ngọc nhận ra điều đó không ổn. Nếu nàng dùng thuốc quá ít thì không thể diệt được tất cả hắc y nhân, khiến những tên còn lại có cơ hội tấn công nàng và Tấn Phong. Nếu nàng dùng thuốc quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến cả những người xung quanh trong đó có thể là người của Hoàng Thượng, cũng có thể là bằng hữu của Quách An và phủ Quốc công hoặc nghiêm trọng hơn là người thân của nàng.

Sự xuất hiện của Nguyên Thiên Hữu nhắc nhở Quách Ngọc rằng hắc y nhân rất mạnh. Vì thế nàng mới lựa chọn dùng thuốc bột rắc lên kiếm.

Quách Ngọc và Nguyên Thiên Hữu đánh với hắc y nhân. Nguyên Thiên Hữu cảm thấy ngạc nhiên khi những hắc y nhân bị hắn và Quách Ngọc chém đều lăn ngay ra sàn, tắt thở. Quách Ngọc cứ chém loạn xạ, không quan tâm trúng vào đâu của hắc y nhân, không quan tâm vết chém nặng hay nhẹ chỉ cần kiếm của nàng gây ra vết thương cho bọn họ là được.

Lần lượt những hắc y nhân đấu cùng Quách Ngọc và Nguyên Thiên Hữu đều chết.

Quách Ngọc thở phào: “Cuối cùng thì cũng cứu được Tấn Phong.”

Nguyên Thiên Hữu vui vẻ hỏi Quách Ngọc.

- Ngọc nhi. Nàng đã làm thế nào khiến cho bọn họ dễ dàng chết như vậy?

- Độc!

Quách Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng trả lời một câu ngắn gọn. Nguyên Thiên Hữu lại ha ha cười, đưa tay nhéo mũi nàng.

Bỗng nhiên Quách Ngọc hai tai động đậy, nàng lui về sau tránh khỏi đôi tay của Nguyên Thiên Hữu. Quách Ngọc dùng lực ném kiếm về phía Tấn Phong.

“Xoảng!”

Thanh kiếm va chạm với mũi tên, cả hai rơi xuống sàn. Tấn Phong hoảng hốt nhìn thanh kiếm và mũi tên rơi trước mặt mình. Hắn nhìn về phía Quách Ngọc, hắn thấy nàng như một nữ thần - nàng xinh đẹp và hùng dũng.

Nguyên Thiên Hữu cau mày, hắn kéo Quách Ngọc về phía mình và đứng chắn tầm nhìn của Tấn Phong. Nguyên Thiên Hữu vừa muốn trách Quách Ngọc mạo hiểm thì lại thêm một mũi tên được bắn tới. Hắn dùng kiếm của mình chặn mũi tên đồng thời kéo Quách Ngọc về phía sau lưng mình. Lúc này hắc y nhân đều rút về bóng tối, đồng loạt dùng cung tên và nhắm bắn.

Nguyên Thiên Hữu giận dữ nói lớn.

- Tất cả tìm chỗ an toàn ẩn náu.

Những người còn sống cố gắng tìm chỗ trốn, họ chạy và dẫm đạp lên những thi thể nằm đầy đại điện.

Trên đại điện chỉ còn lại những người biết võ, huynh đệ Mộ Dung Kha, Nguyên Thiên Hữu và Quách Ngọc.

Rất nhanh sau đó, Minh Tước đã gọi ám tam đến. Đội binh vừa rồi bảo vệ Nguyên Thiên Hữu đã rút lui. Ám tam đã điều động hai đội binh chuyên dùng cung tên đến. Một đội binh giương cung, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Đội còn lại đứng bao vây khu vực của Nguyên Thiên Hữu và dùng kiếm để đỡ tên.

Quách Ngọc nhìn Nguyên Thiên Hữu mỉm cười. Sau đó, nàng giành lấy cung tên trong tay Minh Tước. Nàng lấy cùng lúc ba mũi tên và đưa tên vào cung. Mọi người xung quanh đều khó tin khi nhìn thấy hành động của Quách Ngọc. Nàng không quan tâm, thản nhiên giương cung và nhắm bắn.

- “Xoẹt.”

Ba mũi tên được bắn ra, bay nhanh về phía trước. Mọi người chỉ nghe những tiếng thét rồi sau đó im bật. Ba tên hắc y nhân từ trên cây rơi xuống, trên ngực mỗi người đều có một mũi tên bắn xuyên qua.

Mọi người bắt đầu cảm thấy Quách Ngọc thật lạ lẫm. Mọi người không tin một thiên kim tiểu thư lại có thể làm được những chuyện chém giết này.

Quách Ngọc cũng không quan tâm, vừa rồi nàng dùng kiếm giết hắc y nhân để cứu Vạn Thanh Thanh thì chắc chắn đã bại lộ năng lực trước mắt Thái Tử và Nguyên Thiên Minh. Mà đã bị bại lộ thì không cần phải giấu. Bất quá, sau này nàng sẽ bị Thái Tử và Nguyên Thiên Minh dùng biện pháp mạnh hơn để đối phó thôi. Quan trọng là bây giờ nhanh chóng đánh đuổi hắc y nhân, vì nàng còn phải đi tìm thuốc giải cho Tấn Phong.

Nguyên Thiên Minh! Ngươi cũng đủ ác, ngươi thiết hạ cạm bẫy ngày hôm nay cũng khá chu toàn!

Quách Ngọc tiếp tục bắn tên, miệng lại nói.

- Tất cả các ngươi đều không biết dùng cung tên? Hay là muốn đứng nhìn một mình bổn công chúa chiến đấu?

Mọi người bị Quách Ngọc nhắc nhở mới bừng tỉnh, họ bắt đầu giương cung và bắn về phía bóng tối đằng kia.

Không quá lâu sau đó, trận chiến kết thúc. Hắc y nhân chết hơn ba phần tư tổng số. Số còn lại mang thương tích rút lui.

Đại điện cuối cùng cũng không còn chém giết. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Trước đó tin tức đã được truyền đến hoàng cung. Hay tin, Hoàng Thượng lập tức đến phủ Thái Tử. Hắc y nhân bị đánh đuổi thì không lâu sau Hoàng Thượng cũng đến.

Lần tập kích này đã giết chết gần hai trăm người bao gồm nha hoàn và gia quyến của các đại quan. Những binh linh bị giết trong lần này cũng lên đến gần trăm người.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Hoàng Thượng giận giữ nhìn Thái Tử. Thái Tử hai tay nắm chặt, cố gắng kiềm chế cơn giận. Hắn ta chỉ muốn giết chết Quách Ngọc vì nàng ta đã phá huỷ hết tất cả kế hoạch của hắn. - Phụ hoàng, là lỗi của con. Con đã không phòng bị chu đáo nên đã xảy ra hậu quả đáng tiếc này.

- Cậu! Phủ Thái Tử là nơi nào? Vậy mà không những có hắc y nhân vào mà bọn chúng còn vào với số lượng lớn. Gần hai trăm tên!

- Cái gì?

Nguyên Thiên Hữu nói làm cho Hoàng Thượng trợn mắt. Ông thở phì phò liếc nhìn Thái Tử.

Chuyện thích khách ngày hôm nay là do ai sắp đặt?

Hoàng Thượng đắn đo, ông đã nghe báo cáo về thương vong ngày hôm nay. Đó là một con số khổng lồ nhưng trong rủi có may, các quan đại thần không ai thiệt mạng chỉ để lại thương tích nhẹ.

Nhưng điều khiến Hoàng Thượng lo lắng nhất là thích khách đã muốn lấy mạng Tấn Phong. Hoàng Thượng nhìn hắn, thấy hắn gượng mặt nhợt nhạt ngồi dựa vào ghế.

- Tam hoàng tử, ngươi không sao chứ?

Tấn Phong nheo mày. Hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, toàn thân như bị chặt đứt không còn khả năng cử động.

- Hoàng Thượng các thái y đã giúp ta bắt mạch nhưng bọn họ đều không có đáp án.

- Vô dụng, tất cả các ngươi đều là một lũ ăn hại.

Hoàng Thượng tức giận mắng các thái y. Ông thật sự lo lắng nếu Tấn Phong chết tại Đại Mộc. Lúc đó, liệu Đại Mộc có thể chống cự được bao lâu khi mà các nước cùng lúc tấn công. Hơn nữa, Đại Tấn là một đối thủ chưa ai địch nổi trong suốt mấy trăm năm nay.

- Hoàng Thượng! Ta biết có một người có thể giúp ta giải độc.

Nghe Tấn Phong nói, Hoàng Thượng mắt sáng rỡ.

- Là ai?

- Vừa rồi nàng đã cứu ta một mạng, ta cũng được nghe danh nàng ở Đại Mộc. Người đó chính là Nguyên Ngọc công chúa.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Quách Ngọc, nàng thở dài. Lẽ ra Quách Ngọc đã muốn bắt mạch cho Tấn Phong ngay sau khi đánh đuổi hắc y nhân. Nào ngờ các sứ thần đi theo Tấn Phong vừa được giải thoát khỏi đám đông chạy về bên cạnh hắn thì cứ bám lấy hắn không cho nàng cơ hội đến gần. Hơn nữa, Hoàng Thượng cũng đến khiến nàng càng không có cơ hội tiếp cận Tấn Phong.

“Các người chỉ lo làm chuyện không đâu, không cứu được mạng nhỏ của hắn thì lại kêu khóc!”

- Ngọc nhi! Con có thể giúp tam hoàng tử?

Hoàng Thượng lên tiếng, Quách Ngọc nhẹ nhàng bước ra hành lễ.

- Phụ hoàng, con sẽ cố gắng hết sức.

- Được! Mau mau giúp tam hoàng tử bắt mạch.

Quách Ngọc lúc này mới có thời gian đến gần Tấn Phong. Nàng không nói nhiều mà chỉ lạnh lùng nắm lấy cổ tay của hắn. Nàng lẩm bẩm sau đó lắc đầu. Tấn Phong nhìn nàng bằng một ánh mặt đầy nhu tình khiến cho “ai đó” đứng phía sau cảm thấy điên tiết và muốn giết người. Hắn muốn giết người!

- Hắn ta trúng độc?

Nguyên Thiên Hữu tiến lên mở miệng hỏi. Quách Ngọc gật đầu, sau đó nói.

- Là hoa Thất Tử.

Mọi người đều nghi hoặc nhìn nhau, Quách Ngọc thấy thế nên nhẹ nhàng giải thích.

- Thất Tử sinh trưởng ở vùng núi cao. Các bộ phận của Thất Tử đều vô hại, ngoại trừ hoa của nó. Mỗi năm, nó chỉ nở ra một bông hoa duy nhất. Hoa thất tử là chất kịch độc. Không lấy mạng ngay lập tức, nó sẽ hành hạ thân chủ cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Độc của hoa đi vào cơ thể người và hấp thu hết tất cả chất dinh dưỡng, ăn mòn xương tứ chi. Sau bảy ngày, người trúng độc hoa Thất Tử chỉ còn lại lớp da bên ngoài và chết vì kiệt sức.

Mọi người nhìn nhau xì xầm. Bọn họ chưa từng nghe qua loại độc này, họ chỉ biết Nguyên Ngọc công chúa từng giải trừ dịch bệnh thế nên những gì công chúa nói đều có căn cứ.

Thái Tử nghe Quách Ngọc nói thì lại ầm thầm cắn răng. Hắn ta cười gượng gạo.

- Nguyên Ngọc đúng thật là tài giỏi. Tất cả mọi người ở đây đều chưa từng nghe qua tên Thất Tử, Nguyên Ngọc chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi lại có vốn hiểu biết sâu rộng như vậy. Thật là làm ta thán phục!

Lời của Thái Tử khiến cho mọi người suy nghĩ: một tiểu cô nương mười bốn tuổi lại có thể “thần thông quản đại” như thế?

- Các ngươi không biết là do các ngươi thiếu hiểu biết. Trách ai được?

Nguyên Thiên Hữu nhẹ nhàng nói khiến cho mọi người ở đây đen mặt. Bọn họ đều không biết, đến khi Nguyên Ngọc công chúa tìm ra thì bọn họ lại nghi ngờ. Đạo lý gì thế này?

Quách Ngọc cười ha hả.

- Cũng đúng, loại kịch độc thế này không phải ai cũng biết. Ta may mắn biết nó là vì lần trước tìm kiếm thuốc giải để chữa dịch bệnh ta đã vô tình đọc qua nó. Ta cũng không nghĩ rằng nó có thật, không ngờ nay ta lại gặp nó.

Thật ra Quách Ngọc hiểu biết về Thất Tử là từ Thần dược Hoa công nhưng nàng không thể nói nên đành tìm cớ gạt bọn họ vậy.

Hoàng Thượng hít sâu, ông nhìn Quách Ngọc và thấy nàng ung dung đứng đó không hề có chút lo lắng. Ông lựa chọn tin nàng, nàng là người thông minh nên chắc chắn không thể bịa chuyện trong trường hợp này.

- Ngọc nhi! Con biết cách giải độc hay không?

- Cách giải độc thì con biết, nhưng dược liệu thì con không có.

- Dược liệu ở đâu?

Hoàng Thượng gấp gáp hỏi, Quách Ngọc lại chậm chạp không trả lời. Nàng mỉm cười ung dung đi đến gần Nguyên Thiên Minh.

- Cách giải độc đơn giản là tìm được rễ cây Thất Tử ninh trong bảy canh giờ, sau đó cho người trúng độc uống cùng với nước muối pha loãng. Việc này phải làm phiền Đại hoàng tử giúp đỡ. Bởi vì Thất Tử chỉ xuất hiện ở vùng núi cao nhưng nó còn là loài thực vật ưa lạnh. Và nơi duy nhất có núi cao, không khí lạnh đó là Đại Nguyên quốc.

Nguyên Thiên Minh nhìn Quách Ngọc. Trong ánh mắt của hắn tràn đầy lửa giận. Hắn giận vì sao nàng ta dám phá hư kế hoạch của hắn, vì sao nàng ta dám chống lại hắn?

Nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Thiên Minh, Nguyên Thiên Hữu lấy tốc lực nhanh nhất di chuyển đến bên cạnh Quách Ngọc và chắn ngang mặt Nguyên Thiên Minh. Nguyên Thiên Hữu di chuyển và va chạm vào vai Nguyên Thiên Minh khiến hắn ta loạng choạng.

- Đại hoàng tử, thành thật xin lỗi. Ta chỉ không muốn người khác nhìn Ngọc nhi bằng ánh mắt đó. Ngươi cảm thấy trong người không khoẻ chỗ nào? Có cần thái y không?

- Nhị đệ, ngươi không gọi ta được một tiếng đại ca hay sao? Vừa rồi ta chỉ là cảm thấy hơi mệt, sắc mặt có chút đổi nên khiến công chúa sợ hãi. Thật thất lễ!

- Không sao, chỉ là hiểu lầm.

Quách Ngọc nhanh miệng nói để dập tắt cuộc chiến tranh sắp xảy ra giữa hai người bọn họ. Nguyên Thiên Minh nghe vậy thì mới vui vẻ nói.

- Hoàng Thượng, ta chưa từng nghe qua Thất Tử nhưng nếu Nguyên Ngọc công chúa đã chắc chắn thì ta sẽ cho người tìm kiếm Thất Tử để sớm ngày giải độc cho Tam hoàng tử.

- Phụ hoàng, hay là chúng ta cử một đội binh đi cùng Đại hoàng tử được không? Là chúng ta nhờ vả ngài ấy nên không thể để người của ngài ấy cực khổ được.

Hoàng Thượng nghe Quách Ngọc nói thì hài lòng gật đầu đáp ứng. Hoàng Thượng cũng e sợ Nguyên Thiên Minh giở trò nên khi nghe Quách Ngọc đề nghị thì cảm thấy vui vẻ vô cùng.

- Tốt, trẫm sẽ cử hai đội binh tinh nhuệ đi tìm Thất Tử cùng Đại hoàng tử. Đại hoàng tử, chúng ta cho họ đi tìm ngay trong đêm. Trẫm sẽ cho người chuẩn bị ngựa tốt để đánh nhanh tốc lực đến Đại Nguyên. Còn về phần Tam hoàng tử thì...

- Phụ hoàng yên tâm. Con sẽ có thuốc kìm hãm độc phát tán giúp Tam hoàng tử chống chịu đến ngày có thuốc giải.

- Tốt lắm.

Hoàng Thượng cười vui vẻ nhìn về phía Quách Ngọc.

Nguyên Thiên Minh nắm chặt tay. Hắn cố gắng cười nói.

- Hoàng Thượng, đã có người đi tìm thuốc giải thế thì chuyện thích khách ngày hôm nay và ai hạ độc Tam hoàng tử chúng ta cũng nên truy cứu.