Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 67: Thăm bệnh

Nhắc lại trước khi Thiện Phong đưa mọi người đến tìm kiếm, trong khoảnh khắc Quách Ngọc kêu gào trong tuyệt vọng, nàng lại nghe được một âm thanh yếu ớt.

- Ngọc nhi...

- Thiên Hữu...?

Quách Ngọc vội bò về phía trước, cố gắng hết sức, cũng bò tới được chỗ phát ra âm thanh.

Quách Ngọc oà khóc.

- Thiên Hữu, ta sẽ đưa chàng lên, đừng sợ.

- Ngọc nhi, không được khóc, ta không sao. Ta còn phải làm phu quân của nàng.

- Đúng, chúng ta phải thành thân. Chàng không được buông tay, tin tưởng ta.

Hoá ra, khi ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, Nguyên Thiên Hữu dùng hết sức lực nhảy ra xa, tuy bị ảnh hưởng không ít bởi chất nổ và lửa, nhưng may mắn, Nguyên Thiên Hữu nhảy ra kịp thời. Rơi xuống vách đá. Nguyên Thiên Hữu nhanh tay, cố gắng bám chặt vách đá. Khi nghe tiếng Quách Ngọc gào khóc, Nguyên Thiên Hữu đau lòng, lại cố gắng lấy hết hơi tàn, gọi tên Quách Ngọc.

Quách Ngọc tháo áo choàng cùng thắt lưng, nối chúng lại với nhau, sau đó chịu đau trụ lại, đưa dây xuống cho Nguyên Thiên Hữu, rất may, vách đá không quá xa, chỉ cần với tay, hắn đã có thể chụp lấy.

- Thiên Hữu, bắt lấy, ta sẽ kéo chàng lên.

Nguyên Thiên Hữu cố gắng với tay, nhưng vết thương khiến hắn cảm thấy vô cùng khổ sở.

- Thiên Hữu, đừng bỏ cuộc!

Quách Ngọc nước mắt rơi không ngừng.

Nguyên Thiên Hữu cảm thấy thật sự đau lòng, muốn đến ôm lấy nàng, hắn thều thào nói.

- Ngọc nhi, hứa với ta, sau khi về kinh thành, chúng ta thành hôn, nàng phải sinh thật nhiều nhóc con cho ta. Được không?

- Được, chàng phải cố lên. Ta hứa, chúng ta cùng về, cùng thực hiện lời hứa.

Như có thêm sức mạnh, Nguyên Thiên Hữu mỉm cười, dùng hết sức với tay, bắt lấy dây. Quách Ngọc mừng rỡ kéo dây, thật lâu sau đó, Nguyên Thiên Hữu cũng được kéo lên an toàn.

Nào ngờ vừa lên đến thì vách đá lại đổ, cả hai cùng nhau rơi xuống.

Nước mưa tí tách rơi, Quách Ngọc khẽ mở mắt. Nàng vội vã tìm kiếm xung quanh, mặc cho cơ thể nàng như muốn rã rời. Quách Ngọc thấy Nguyên Thiên Hữu nằm cách đó không xa. Bọn họ bị rơi xuống vách đá, may mắn lại rơi đúng hồ nước, theo dòng nước chảy trôi dạt vào bờ.

Nàng cố bò về phía hắn, ôm chầm hắn và khóc mếu.

- Thiên Hữu, chàng đừng bỏ mặc ta. Đừng mà!

Nước mắt của nàng rơi lên môi hắn. Cảm giác vị mặn, trong vô thức Nguyên Thiên Hữu được gọi dậy bởi nỗi sợ - mất nàng.

Hắn mở mắt, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

Nguyên Thiên Hữu đưa tay, lau dòng nước mắt trên mặt Quách Ngọc, nhìn mặt nàng lem luốt, lại xì cười nói.

- Mèo con, không được khóc, ta không sao, mùa đông này, chúng ta sẽ lại cùng nhau chơi ném tuyết.

Nói rồi Nguyên Thiên Hữu ngất xỉu.

...

Nguyên Thiên Hữu nhăn mày, mí mắt từ từ động đậy. Hắn nhìn thấy lờ mờ, bóng lưng của người quen thuộc.

- Ngọc nhi...

Nguyên Thiên Hữu gọi yếu ớt, hắn đang cố ngồi dậy. Quách Ngọc xoay người, thấy hắn tỉnh, nàng quên cả cơn đau, chống gậy chạy đến bên hắn.

- Chàng tỉnh rồi...

Quách Ngọc ôm chầm hắn, nơi khoé mắt bắt đầu ướt.

Xoa đầu nàng, hắn thều thào.

- Ta đã hứa sẽ chăm sóc nàng...

Quách Ngọc không nói gì, chỉ ôm hắn và khóc thút thít.

Một lúc sau, nàng mới chợt nhớ.

- À, ta đã sắc thuốc, chàng mau uống!

Nàng di chuyển một cách khó khăn để mang bát thuốc đến cho hắn. Nguyên Thiên Hữu muốn giúp, nhưng cơ thể hắn lúc này hoàn toàn không có sức lực.

Uống cạn bát thuốc, Nguyên Thiên Hữu mới nói.

- Nàng tự tạo ra lửa? Ở đâu có thuốc? Ở đâu có ấm và bát?

Quách Ngọc hơi mỉm cười, nàng nhẹ nhàng giúp hắn lau khoé miệng.

- Hang động này trước đây là nơi trú ngụ của thợ săn, ta nghĩ vậy. Mùa đông đến bọn họ không ở đây nữa, nhưng vẫn để lại đồ dùng chứng tỏ xuân sang họ lại đến.

- Thợ săn?

Nguyên Thiên Hữu vội ôm Quách Ngọc, ánh mắt hắn trở nên cảnh giác. Như hiểu hắn đang nghĩ gì, nàng vỗ nhẹ bờ vai hắn.

- Yên tâm, thời tiết như thế này thú dữ sẽ rất ít săn mồi.

Hắn nhìn nàng, đưa tay lau đi bụi bẩn trên đôi má hồng.

- Nàng ra ngoài tìm thuốc? Chân có đau không? Cả tay nữa...

Quách Ngọc lắc đầu, cười hiền.

- Không đau! Chỉ cần chàng vẫn còn bên ta, mọi thứ đều không thể làm ta gục ngã!

Hai mắt Nguyên Thiên Hữu rưng rưng. Chưa bao giờ nàng nói với hắn những điều này.

Quách Ngọc lại nói tiếp.

- Bọn thích khách đã lấy hết thuốc độc lẫn thuốc giải trong người ta, một cây đao cũng không để lại. Ta đành dùng trâm nhọn để cắt lá cây. Rất may là các lá thuốc không quá dày. Chàng dám không uống, ta sẽ xử tội chàng.

Hắn bật cười, ôm nàng chặt hơn.

- Ta yêu nàng!

Dựa vào lòng hắn, nàng đưa những ngón tay nhỏ sờ lên lồng ngực hắn - nơi trái tim vẫn luôn đập loạn nhịp vì nàng. Mỉm cười hạnh phúc, Quách Ngọc không nói nhưng cả hai đều biết giây phút này thật ấm áp biết nhường nào.

- Lúc tìm thuốc, ta phát hiện hang động này có một lối ra dẫn đến một ngọn núi cao, lối còn lại là dòng sông đưa chúng ta vào đây. Ngọn núi cao kia rất lạ, ta chưa nghe qua hay thấy bao giờ, những bông tuyết ở đó rất to và rất đẹp.

- Có lẽ mọi người sẽ khó có thể tìm thấy chúng ta. Ta thật vô dụng, ống trúc gọi viện binh ta cũng đánh rơi. Trong hoàn cảnh như thế này, ta đã để nàng phải gánh chịu mọi thứ... Ta...

- Không sao, chỉ cần chúng ta ở bên nhau.

Cả hai ôm lấy nhau, hơi ấm từ trái tim sưởi ấm tâm hồn họ.

Xoạt, Xoạt. Âm thanh lạ phát ra khiến cả hai cảnh giác hơn. Nắm chặt tay nhau, cả hai nhìn về phía hồ nước - nơi phát ra tiếng động.

Một chiếc thuyền chậm chạp tiến vào.

- Bọn họ...?

Quách Ngọc lẩm bẩm, đột nhiên, Nguyên Thiên Hữu cười to.

- Về nhà tổ chức hôn lễ thôi.

Như hiểu nhưng gì hắn nói, nàng cười, nắm chặt tay hắn.

Đúng như nhưng gì Nguyên Thiên Hữu đoán. Người đến để đưa bọn họ về.

...

Quách Ngọc nằm im trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt khiến Quách An lo lắng vô cùng. Đại phu nói, chân nàng bị thương không nhẹ, khớp xương bị lệch nhưng vẫn cố di chuyển nên đã sưng lên rất to, ngoài ra các vết thương do đạn nổ gây nên cũng khiến cơ thể Quách Ngọc trở nên yếu hơn rất nhiều.

Nguyên Thiên Hữu được đưa về phủ Nguyên Vương nghỉ tạm, thông tin này bị hoàng thượng chặn đứng để tránh làm lòng dân Vĩnh Ngọc quốc lo lắng. Hắn bị trọng thương khá nặng, Quách Ngọc tuy đã giúp hắn hạ sốt, cầm máu nhưng sự tổn thương trên cơ thể vẫn khiến hắn thường xuyên lâm vào hôn mê.

Hiện tại mọi thứ tuy đã bớt đi phần nào lo lắng nhưng một khi hai người bọn họ chưa bình phục thì mọi người vẫn còn lo lắng không yên.

Hoàng thượng mỗi khi hạ triều vẫn dành thời gian đến thăm Nguyên Thiên Hữu, lần này vừa lên xe ngựa đã thấy một bóng đen nhỏ bé bám theo. Hắn thở hồng hộc ngồi trước mặt hoàng thượng. Ông nheo mắt, ôn tồn nói.

- Con lại giở trò gì đây?

- Phụ hoàng, người cho con đến thăm Ngọc tỷ tỷ được không?

Hoàng thượng nhìn Mộc Hoằng. Hắn chỉ mới tám tuổi, ngoài mùi thuốc trên cơ thể, khí sắc của một kẻ bệnh thì chẳng có gì. Nhưng ông biết, sâu trong ánh mắt ngây thơ ấy, là cả một tương lai, một cơ đồ nghiệp lớn.

- Hoằng nhi! Con lại bướng bĩnh?

Hắn nắm cánh tay ông, lay mạnh.

- Phụ hoàng, chỉ lần này thôi. Xin người!

Chần chừ một lúc, ông lại trách cứ.

- Sao con lại ăn mặc thế này?

Hắn nhìn lại mình, chẳng thấy có gì không ổn. Hắn mặc một bộ y phục màu đen, giống như loại y phục mà Thiên Hữu ca ca của hắn thỉnh thoảng vẫn mặc khi đến gặp phụ hoàng. Có lần hắn hỏi thái giám cận thân của mình, hắn ta giải thích rằng đó là cách để người khác không phát hiện ra thân phận thật của mình.

- Con không muốn người khác biết con ra ngoài cùng phụ hoàng.

Hoàng thượng nhìn hắn một chút, ông suy nghĩ điều gì đó, sau đó mới bật cười xoa đầu hắn.

- Chỉ lần này thôi!

- Cảm ơn phụ hoàng.

Xe ngựa đưa hoàng thượng đến phủ Nguyên Vương trước, khoảng một khắc, lại tức tốc đưa Mộc Hoằng đến phủ Thừa Tướng bởi vì Mộc Hoằng cứ một mực muốn gặp Quách Ngọc ngay lập tức.

- Tỷ tỷ!

Quách Ngọc khẽ mở mắt, nhìn thấy Mộc Hoằng nàng có chút ngạc nhiên.

- Sao đệ lại ở đây?

- Đệ đến thăm tỷ.

Quách Ngọc ngồi dậy, mày hơi nhăn.

- Nếu để người khác phát hiện thì sao?

- Phụ hoàng cho phép đệ xuất cung, tỷ không cần phải lo.

- Ý ta là các vị hoàng huynh của đệ.

Mộc Hoằng ngồi trên ghế, hai mắt thoáng chút chán ghét.

Quách Ngọc hiểu hắn đang nghĩ gì, nàng vỗ vai hắn.

- Phải kiên nhẫn mới xứng đáng có được giang sơn.

- Nhưng đệ không muốn tiếp tục lẫn trốn như vậy nữa. Vì sao đệ không được thoải mái đứng bên cạnh phụ hoàng và mẫu phi, vì sao đệ luôn phải bệnh tật và yếu đuối?

Quách Ngọc nhìn hắn, ánh mắt nàng toát lên một thoáng đồng cảm.

- Ta biết đệ rất muốn được đường đường chính chính như bao người nhưng đệ phải biết một điều đệ phải thật sự sẵn sàng khi đối mặt với kẻ địch. Liệu lúc này, nếu có ai đó đặt kiếm lên cổ, đệ có phản khán được không? Nếu có ai đó bỏ độc vào thức ăn, đệ có nhận biết được không? Nếu có ai đó làm loạn dân chúng, đệ có bình loạn được không? Nếu có ai đó dồn đệ vào đường cùng đệ có đủ bình tĩnh để thoát thân hay không?

Mộc Hoằng im lặng, hắn lặng lẽ cúi đầu. Quách Ngọc tiếp tục nói.

- Một vài năm nữa không phải thời gian quá dài, nếu đệ biết cách sử dụng nó. Đệ chăm chỉ học tập là để giúp phụ hoàng lo liệu chính sự, đệ chăm chỉ luyện võ để bảo vệ bản thân. Ngày mà đệ đủ tự tin chiến đấu, là ngày đệ có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh phụ hoàng!

Mộc Hoằng suy tư một lúc, sau đó hắn mỉm cười nói sang chuyện khác.

- Tỷ tỷ, lần trước đệ có tặng một tượng ngọc cho tỷ, nó đâu rồi?

Quách Ngọc nhìn hắn, dịu dọng hỏi.

- Có chuyện gì sao?

- Nó không phải loại ngọc bình thường. Hiện tại sức khoẻ tỷ không tốt, tượng ngọc ấy sẽ giúp tỷ mau chóng hồi phục!

- Có chuyện đó?

Mộc Hoằng cười ngây thơ.

- Thật, tỷ mau mang nó ra.

Quách Ngọc bảo Tuyết Lâm đến ngăn tủ tìm tượng ngọc.

Cầm tượng ngọc trên tay, Quách Ngọc chợt hỏi.

- Nhưng, ở đâu đệ có loại ngọc quý ấy?

- Đệ...

Mộc Hoằng có chút bối rối, hắn gãi đầu.

- Là phụ hoàng ban thưởng cho đệ.

Quách Ngọc tức giận, nàng đặt tượng ngọc vào tay hắn.

- Đệ mang về đi.

- Tỷ tỷ...

Lúc này bên ngoài có nhiều tiếng bước chân. Mộc Hoằng vội đặt tượng ngọc xuống gối mềm sau đó làm như không có chuyện gì.

Hoàng thượng uy nghiêm bước vào, hai tay chắp phía sau.

- Ngọc nhi, hôm hay khí sắc của con tốt hơn rồi.

Quách Ngọc cười, nàng dịu dàng thưa.

- Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, nhờ ơn của phụ hoàng.

Hoàng thượng cười ha hả, ông đặt tay lên đùi mình, ôn tồn nói.

- Ta vừa ở chỗ Hữu nhi.

- Sức khoẻ của hắn...

Nhìn thấy Quách Ngọc quan tâm hỏi, hoàng thượng hài lòng vô cùng. Ông biết, vì sức khoẻ của cả hai đều yếu nên từ lúc trở về vẫn chưa nhìn thấy nhau.

- Lão Vĩnh có nói với trẫm, nếu trong năm ngày tới sức khoẻ Hữu nhi tiến triển tốt hơn thì sẽ đưa Hữu nhi về Vĩnh Ngọc quốc.

Quách Ngọc hơi cúi đầu, hai tay mân mê tà áo.

Hoàng thượng mỉm cười, ông xoay người nhìn sang Mộc Hoằng.

- Thế nào? Tỷ tỷ cũng đã thăm rồi, vậy thì bây giờ con có thể chuyên tâm về cung học hành rồi chứ?

Mộc Hoằng có chút luyến tiếc. Hắn cười trừ.

- Hoằng nhi cảm ơn phụ hoàng!

- Được rồi, con ra chính viện đợi một chút. Trẫm có chút chuyện muốn nói với tỷ tỷ của con.

- Dạ.

Mộc Hoằng cúi đầu chào, sau đó quay lưng đi ra ngoài.

Hắn không ở lại viện Ngọc Cát mà chậm rãi đi trên hành lang. Tuyết vẫn chưa dừng hẳn, cây cối cũng theo đó mà tàn lụi. Bước một lúc, hắn cảm thấy chán nên nhanh chóng trở về xe ngựa đợi hoàng thượng.

Bóng lưng hắn vừa khuất phía sau vách tường cao, người đứng phía xa cũng mỉm cười đắc ý.

- Có lẽ đây là một cơ hội cho chúng ta.

Nha hoàn bên cạnh có chút khó hiểu.

- Ý phu nhân là... Chúng ta không đến gặp công chúa?

- Mau về tìm lão gia, ta có chuyện vui cho hắn.

Nói rồi cả hai nhanh chóng di chuyển khỏi phủ thừa tướng.

Hoàng thượng nói chuyện với Quách Ngọc thêm một lúc rồi trở về cung cùng Mộc Hoằng.

Hôm nay sức khoẻ tốt hơn rất nhiều, Quách Ngọc đã có thể xuống giường, nàng đang thay y phục để đến thăm Nguyên Thiên Hữu thì bên ngoài lại truyền tin Thất hoàng tử Mộc huyền đến. Lần này Quách Ngọc phải ăn mặc chỉnh tề để ra sảnh tiếp đón.

Bước ra, nàng đã thấy hắn lặng lẽ nhâm nhi tách trà nóng. Vén làn váy, nàng khoan thai ngồi xuống.

- Thất ca.

Nhìn thấy Quách Ngọc trong bộ y phục màu hồng nhạt, nhẹ nhàng nhưng lại có sức hút vô cùng. Mộc Huyền khẽ vỗ đùi, lấy lại bình tĩnh.

- Vốn dĩ ta đã đến thăm muội mấy hôm trước, nhưng sức khoẻ muội chưa tốt ta lại không tiện vào khuê phòng của muội nên đành chờ đến hôm nay. Đến thăm muội lại để muội phải vất vả ra đây tiếp đón, ta thấy hổ thẹn.

Quách Ngọc bật cười. Nàng lắc đầu.

- Không sao. Thất ca có lòng.

- Đây là sâm cao ly ngàn năm, muội dùng để cải thiện sức khoẻ. Lần trước không giúp được muội ta cảm thấy mình vô dụng vô cùng.

Nàng mỉm cười, đầu hơi cúi, bàn tay nhỏ dấu trong lớp áo choàng dày.

- Lần trước nhận được cảnh cáo của huynh, muội đã không nghe theo. Trách huynh gì chứ? Hơn nữa, hôm đó lúc thích khách xuất hiện, huynh cũng có mặt cùng với người của muội chiến đấu. Thuộc hạ của muội có nói lại, khi xe ngựa rẽ hướng đưa muội đi huynh cũng đã cố gắng đuổi theo nhưng lại chậm một bước.

Mộc Huyền nhìn vào mắt Quách Ngọc, có chút lo lắng, hắn nhẹ giọng hỏi.

- Muội không nghi ngờ ta chứ?

- Muội biết đâu là thật, đâu là giả.

Gật đầu, hắn uống thêm ngụm trà.

- Lần này ta đến còn muốn cảm ơn muội.

Lần trước nàng từng nhắc nhở hắn Ngay tại lồng ngực, là sự sống cũng là cái chết. Lúc trở về hắn cho người kiểm tra, quả thật, sợi dây đỏ hắn luôn đeo bên mình bấy lâu đã bị người hoán đổi. Đại phu khẳng định, sợi dây bị đổi này đã được tẩm độc, nếu để lâu hắn sẽ kiệt sức mà chết. Âm mưu như thế, tỉ mỉ như thế thì có thể là thái tử Mộc Lịch. Nhưng để thực hiện âm mưu này thì cần phải có sự giúp sức của người bên cạnh hắn. Ngoài Đào Thiên Ân chắc chắn trong phủ hắn có nội gián. Sau lần đó Quách Ngọc cũng nhiều lần giúp hắn truyền tin liên quan đến Thái tử, giúp hắn có được rất nhiều lợi ích.

- Vì sao?

- Vì muội đã giúp ta rất nhiều lần.

Hơi gật đầu, nàng thản nhiên nói.

- Thế nên, chúng ta xem như hoà nhé.

Bật cười, hắn đặt tách trà xuống.

- Vì sao muội giúp ta!

- Không vì lý do nào cả.

- Ta tin, với khả năng của muội, muội sẽ có thể giúp ta đạt được điều ta muốn.

- Điều bản thân muốn thì phải tự mình đạt được.

Hắn hơi híp mắt.

- Muội không muốn ủng hộ ta?

Không nhìn hắn, nàng đưa mắt nhìn qua ô cửa. Ngoài kia tuyết vẫn rơi, những tia nắng nhỏ không đủ sưởi ấm, mọi thứ cứ lạnh lẽo.

- Muội chỉ làm khi bản thân cảm thấy thích. Huynh muốn leo lên vị trí cao nhất ấy thì hãy leo lên bằng bản lĩnh của mình. Muội không giúp. Tuy nhiên, muội sẽ không giúp Mộc Lịch. Huynh có thành vua hay không sẽ không liên quan đến muội. Hy vọng huynh đừng trông mong quá nhiều.

Mộc Huyền có chút thất vọng khi nàng nói thẳng thừng như vậy. Tuy nhiên, hắn cũng cảm thấy may mắn vì ít nhất nàng không đứng về phía Mộc Lịch.

- À! Lần trước phụ hoàng ban hôn, ta biết muội không hài lòng. Bây giờ nếu muội muốn ta sẽ có thể giúp muội ở lại Đại Mộc.

Mộc Huyền vừa nói dứt lời, Quách Ngọc liền xoay sang nhìn hắn. Bắt gặp ánh mắt có chút ấm áp của hắn, Quách Ngọc liền tỏ ra lạnh lùng.

- Chuyện này, muội tự lo liệu được.

- Là ta nhiều chuyện. Ta có chút chuyện, muội nghỉ ngơi thêm chút nữa. Cáo từ.

Mộc Huyền nhanh chóng rời đi. Vừa rồi, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nếu không có hắn, liệu mình có được nàng để tâm đến không?

Mộc Huyền vừa đi khỏi, Quách Ngọc liền chuẩn bị đến gặp Nguyên Thiên Hữu. Bước ra hành lang nàng liền xoay người hỏi.

- Minh Tước đâu?

Tuyết Lâm có chút buồn, nàng nhỏ giọng nói.

- Hắn vẫn còn quỳ chịu tội ở cổng viện Ngọc Cát.

Từ ngày trở về, Minh Tước vẫn quỳ dưới trời tuyết nhận tội. Những ngày đầu không ai nói với Quách Ngọc, đến sáng hôm nay nàng mới biết.

Đi đến cổng viện, nàng thấy hắn quỳ thẳng người giữa trời tuyết trắng xoá. Thở dài, Quách Ngọc để lại một câu rồi bỏ đi.

- Quỳ ở đây sẽ không thể quay lại từ đầu, quỳ ở đây chỉ mất thời gian và sức lực. Ta chuẩn bị ra ngoài, ngươi cho rằng quỳ ở đây tốt hay đi theo ta tốt thì quyết định đi.

Nhìn theo bóng lưng của nàng, Minh Tước cúi đầu, hắn nắm chặt hai tay sau đó nhanh chân chạy theo bảo vệ nàng. Sẽ không có cơ hội nào khác cho hắn, cơ hội duy nhất là bảo vệ nàng bình yên đến cuối đời.

...

Hôm sau, hoàng cung đột nhiên nổi lửa. Một trận hoả hoạn bốc lên khiến nhiều cung bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, trận hoả này khiến cung của Mộc Hoằng bị ảnh hưởng nhiều nhất.