Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 84: Hạ Tâm tử

Ca múa vẫn diễn ra tại điện Hữu Hoàng.

Lúc này Hạ Tâm đột nhiên đứng lên, tiến gần về phía Quách Ngọc và Nguyên Thiên Hữu.

- Hoàng thượng, Hoàng hậu! Ta cảm thấy không khoẻ, không biết có thể nghỉ ngơi không?

Phu thê nhìn nhau, Quách Ngọc mỉm cười, vẫy tay ra lệnh cho Tuyết Lâm, sau đó nhẹ giọng nói.

- Tâm công chúa cứ lui về nghỉ ngơi, bổn cung đã có sắp xếp.

- Tạ hoàng hậu.

Nói rồi, Hạ Tâm lui xuống, không quên liếc nhìn thái độ của Nguyên Thiên Hữu.

Nàng không biết kế hoạch lần này có thành công hay không, nếu lại bại, nàng thật sự chẳng còn mặt mũi nhìn người.

Hạ Tâm rời đi, Quách Ngọc vẫn bình thản, nhưng ngươi khác thì không hẳn.

Ánh mắt nàng mang đầy vẻ tức giận, nàng nắm chặt hai tay, nghiến răng nhìn theo từng bước chân uyển chuyển ấy.

"Trò vặt cũng muốn qua mắt ta? Ả tiện nhân Đại Mộc ta chưa xử lý được, để xem ả công chúa ngu xuẩn như ngươi có thể thoát được không."

Không lâu sau đó thì Thiện Phong chạy lên báo cáo với Nguyên Thiên Hữu.

Không biết hắn nói những gì chỉ thấy mày hắn cau lại, có vẻ bực dọc.

- Thiên Hữu! Có chuyện gì sao?

- Đại Nguyên lợi dụng thời cơ, tấn công biên giới Vĩnh Ngọc.

- Chàng cần lui xuống giải quyết không?

- Không cần, cứ để Thiện Phong thay ta truyền lệnh.

Ca múa vẫn vang lên, tiếng nâng ly, nói cười vẫn ồn ào huyên náo.

Độ khoảng một nén nhang sau khi Thiện Phong rời đi, Minh Tước lại xuất hiện.

Hắn vội vã chạy lại, nói khẽ vào tai Quách Ngọc.

Nàng cau mày, nhỏ giọng nói.

- Xử lý xong chưa?

- Thuộc hạ đã xử lý ổn thoả.

- Vậy tốt!

Hoàng thượng Mộc Nghiêm để ý hành động của bọn họ, ông lắc đầu thở dài. Ngay cả ngày vui vẫn bị làm phiền bởi những kẻ rỗi hơi.

Nhìn thấy Minh Tước thì thầm với Quách Ngọc, người kia bật cười.

"Thông tin nhanh lắm!"

Không lâu sau đó, Quách Ngọc và Nguyên Thiên Hữu tuyên bố yến lễ kết thúc, mọi người trở về đã là quá trưa.

Giữa cái nắng chói chang, phu thê nhanh chóng rời khỏi điện Hữu Hoàng. Bất ngờ lại bị kẻ không biết điều chắn đường.

- Hoàng thượng, hoàng hậu!

- Vân công chúa cần gì có thể nhờ Từ công công hướng dẫn, bổn cung hơi mệt muốn về Đông cung nghỉ ngơi.

- Phu thê trẻ nào cũng giống nhau. Hôn lễ kết thúc sớm nên còn rất lâu trời mới tối. Hai người muốn động phòng buổi trưa sao?

- Chỉ có Vân công chúa mới nghĩ ra điều này! Không biết công chúa cần gì?

- Đại Tấn đã thông báo ta sẽ ở lại Vĩnh Ngọc một thời gian, nhưng ta lại không muốn ở lại khách điếm, hoàng cung to như thế này chẳng lẽ không có chỗ cho ta ở lại?

- Đương nhiên có chỗ, nhưng không dành cho công chúa.

Tấn Vân mỉm cười.

- Vậy ta muốn dạo chơi ngự hoa viên một chút, ta còn nghe nói phía đông cung có cả một vườn hoa mẫu đơn tuyệt đẹp.

- Nếu công chúa thích có thể tham quan, nhưng sau đó phiền công chúa về lại khách điếm.

Nói rồi Quách Ngọc và Nguyên Thiên Hữu rời đi, để lại Tấn Vận tức giận nhìn theo bóng lưng bọn họ.

Quách Ngọc và Nguyên Thiên Hữu trở về dưỡng tâm điện sau đó đi theo cổng sau vào khu vực cấm.

Cổng vừa đóng lại, hai người đi thẳng vào trong. Mở thêm một cửa gian phòng, thi thể người kia nằm gọn trên giá đỡ, máu thấm ướt khăn trắng.

Nguyên Thiên Hữu kéo tay Quách Ngọc, không để nàng xem cảnh tượng không mấy dễ nhìn nhưng nàng lại kiên quyết muốn thử.

Binh lính kéo lớp khăn che, thi thể bắt đầu hiện ra.

Quách Ngọc nheo mắt, Nguyên Thiên Hữu lại cố tình bước lên chắn ngang trước mặt che tầm nhìn của nàng.

Quách Ngọc thở dài.

- Ta không sao. Ta chỉ thắc mắc tại sao kẻ đó lại ra tay tàn nhẫn như vậy, bọn họ có thù với nhau hay đơn giản chỉ muốn chúng ta rơi vào rắc rối?

Hạ Tâm mắt mở to, vẫn còn lộ rõ nét sợ hãi trên gương mặt. Miệng mở, khẩu hình giống như cố hét thật to. Phần bụng dường như mất hết nội tạng, chỉ còn lại đám giòi bò lúc nhúc.

Quách Ngọc không hiểu kẻ sát nhân đã ra tay thế nào, chẳng lẽ có thời gian khoét bụng lấy nội tạng sau đó thả đám giòi này vào?

Cảnh tượng kinh dị này, khác thường!

Quách Ngọc chợt nhớ điều gì, lập tức gọi Bạch Linh đến.

Quả như nàng dự đoán, cái chết của Hạ Tâm không phải bình thường.

Có ai đó đã dùng tà thuật giết nàng ta!

Nguyên Thiên Hữu nắm tay Quách Ngọc kéo đi, lạnh lùng để lại mệnh lệnh.

- Nếu đã biết nguyên nhân cái chết, nhanh chóng xử lý sạch sẽ. Đừng để người khác vu oan giá hoạ.

- Khoan đã! Ta muốn làm rõ việc này.

- Có gì để làm rõ?

Quách Ngọc trụ lại, cố giải thích cho Nguyên Thiên Hữu.

- Người đó làm cách nào giết Hạ Tâm? Người đó có phải kẻ đã ám hại ta lúc trước hay không?

- Không! Nếu là kẻ đã ám hại nàng, thì có vẻ không hợp lý. Ra tay độc ác như vậy, hiên ngang như vậy không giống cách âm hiểm giết người trong âm thầm như lần trước nàng gặp phải.

- Vậy người này là ai? Có mục đich đích gì?

...

Suốt cả buổi Quách Ngọc luôn tự hỏi, cố gắng tìm ra đáp án nhưng vô ích.

Nguyên Thiên Hữu ngồi bên cạnh nhìn nàng - lúc này đã thay y phục, trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Hắn kéo cánh tay nàng, kéo giọng.

- Nàng không nghỉ ngơi?

Nàng xoay người nhìn hắn, vẻ mặt buồn thảm khiến hắn khó chịu vô cùng.

- Đừng nghĩ nhiều! Có ta ở đây, mọi chuyện sẽ ổn.

- Được. Đi ngủ thôi. Mai chàng phải thượng triều sớm đúng không?

Nguyên Thiên Hữu ôm chầm lấy nàng, rúc đầu vào cổ nàng.

- Vừa rồi ta bảo nàng nghỉ ngơi nhưng nàng không muốn, hiện tại ta không muốn nghỉ ngơi nữa.

Quách Ngọc trợn mắt, vỗ vào vai hắn.

- Nói cái gì thế? Sao lại không muốn nghỉ ngơi. Mau đi ngủ, chàng còn quấy ta sẽ đuổi chàng ra thư phòng.

Nguyên Thiên Hữu cau mày, vùng lên như đứa trẻ.

- Nàng có phải thê tử ta không? Hôm hay là đêm động phòng hoa chúc nàng lại muốn ngủ?

Quách Ngọc bị đơ, hai má bất giác đỏ lên. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến nàng lẩm cẩm mất rồi.

-...

Nguyên Thiên Hữu nhìn hai má đỏ ửng của nàng khiến hắn buồn cười vô cùng. Một cách chậm rãi, dịu dàng, hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó nhẹ giọng nói vào tai nàng.

- Hôm nay, nàng không được ngủ.

...

Sáng hôm sau, hắn dậy từ sớm thượng triều. Trước khi đi hắn cẩn thận đắp chăn, căn dặn Tuyết Lâm không được quấy rầy giấc ngủ của hoàng hậu. Hơn nữa còn cho người che kín các cửa sổ để ánh sáng không chiếu vào phòng ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.

Cứ tưởng được ngủ một giấc thoải mái, nhưng rồi lại có tin từ Đại Mộc truyền đến.

Sáng nay hoàng thượng Mộc Nghiêm và Quách An vẫn còn ở lại Vĩnh Ngọc, những người còn lại đã tiến hành trở về Đại Mộc.

Trước khi Quách Ngọc nhận được tin thì Mộc Nghiêm đã ôm đầu lo lắng.

Quách Ngọc nhận được tin từ Minh Tước thì lập tức thay y phục đến gặp Mộc Nghiêm.

Mộc Nghiêm trầm tư tại Hàn Tề cung. Ông mệt mỏi tựa lưng vào ghế, chốc chốc lại thở dài.

Ngoài cửa, Quách Ngọc tiến vào. Nàng hành lễ, nhẹ giọng nói.

- Phụ hoàng!

- Đã nghe được tin của Huyền nhi?

Quách Ngọc buồn bã gật đầu.

Mộc Nghiêm thở dài.

- Đã tìm khắp các khu rừng, vách núi nhưng đều bật vô âm tính. Lịch nhi lần này thật sự nhẫn tâm vậy sao?

Ông cười chua xót, vì quyền lực, vì giang sơn mà bất chấp tình thân máu mủ.

Ông gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. Suy nghĩ đều gì đó, ông tức giận ném khay mực xuống sàn.

Quách Ngọc có chút giật mình nhưng không biểu thị ra bên ngoài, chỉ nghiêm túc nói.

- Không biết phụ hoàng còn nhớ lúc trước con đã từng nhắc nhở ngài điều gì không?

- Nhân từ với kẻ địch là độc dược giết chết mình. Coi địch thành thân là tự đào mộ chôn mình. Biết rõ là địch nhưng vẫn không thừa nhận là van xin địch hãy giết mình. Địch, có thể từng là bằng hữu, từng là thân nhân. Địch, kẻ có xung đột lợi ích với ta.

Mộc Nghiêm vừa nói, vừa gật gù cười. Nụ cười ấy không phải vui sướng hay đau khổ, mà là nụ cười của sự giác ngộ. Bao năm làm vua, ông vẫn biết nơi này không có chỗ cho lương thiện. Nhưng đâu đó ông vẫn từng hy vọng có một gia định như bao gia đình bình thường khác.

Mải mê suy nghĩ, Hoàng thượng cảm thấy phía ngực trái có chút đau nhói, ông nhăn mặt, vừa định gọi thái y nhưng cơn đau lại biến mất.

"Chuyện gì thế này?"

...

Toái Ngọc cung - Đại Mộc.

Ánh trăng tròn rọi vàng một góc sân. Màn đêm yên tĩnh bao phủ khắp không gian.

Yên Chiêu Ngân ngồi lặng người trên ghế, tay vẫn nắm chặt chiếc quạt xếp của Mộc Huyền. Đã một ngày rồi, bà không ăn không uống càng không ngủ - chỉ ngồi đó nhìn ra cửa.

Trong đầu bà lúc này không suy nghĩ được gì nhiều, mà chỉ quẩn quanh suy nghĩ rằng: bà đã làm sai điều gì nên bây giờ bà phải nhìn cảnh con trai trưởng của bà giết chết người con trai bà yêu thương.

- Huyền nhi! Có phải lỗi tại ta hay không?

Mải chìm đắm trong đau đớn, dằn vặt Yên Chiêu Ngân không biết rằng Du Hoài đã ở cửa từ khi nào.

- Thục phi!

Du Hoài cất giọng đánh thức Yên Chiêu Ngân. Bà híp mắt nhìn nữ nhân đang đứng trước mắt mình, khoé môi mỉm cười.

- Con trai ta chết rồi!

- Chuyện này ai cũng biết.

- Cả hoàng hậu Vĩnh Ngọc cũng biết phải không? Vậy tại sao nàng ta không có chút động thái gì? Tại sao? Chẳng phải trước đây Huyền nhi đã từng làm rất nhiều thứ cho nàng ta hay sao?

Yên Chiêu Ngân hét lên, trong bà như có ngọn lửa - của sự tức giận. Bà hận, vì sao lại cướp mất con bà. Nếu không phải Quách Ngọc ngông cuồng, thì có phải Mộc Huyền vẫn còn sống hay không?

Du Hoài lặng lẽ ngồi bên cạnh bà. Nàng mỉm cười, sự chế giễu hiện rõ trong ánh mắt.

- Ý của nương nương là bà đang trách hoàng hậu?

- Ta làm sao dám trách.

- Trách hay không trong lòng bà hiểu rõ. Ta chỉ nhắc nhở bà 1 điều. Hoàng hậu chưa từng bỏ mặc thất hoàng tử. Hoàng hậu vẫn đang ra sức tìm kiếm. Thục phi nên nhớ sống phải thấy người chết phải thấy xác. Một điều lưu ý nữa, bà muốn trả thù cho thứ tử hay muốn trưởng tử giết luôn cả bà.

Yên Chiêu Ngân suy nghĩ lời Du Hoài vừa nói. Bà cười, ánh mắt ánh lên nỗi tuyệt vọng.

Làm thế nào đây?

Con trai bà giết con trai bà?

Năm đó, nếu bà không bị uy hiếp bởi thế lực Viên thị, nếu bà không bị danh vọng làm mờ mắt, nếu bà không trót đem tất cả hy vọng, yêu thương trao cho ông ta thì có phải cuộc sống của bà đã rẽ một hướng khác yên bình hơn?

Mang thai chín tháng cuối cùng một ngày ôm con vào lòng bà cũng không có cơ hội.

- Hoàng hậu sắp hạ sinh!

Yên Chiêu Ngân ngồi dựa lưng vào gối mềm, chiếc chăn đắp ngang phần bụng nhô cao.

- Đóng cửa, hôm nay miễn tiếp khách.

- Nương nương! Hoàng hậu hạ sinh, có phải chúng ta nên đến chúc mừng hay không? Dù sao đứa bé cũng là thái tử sau này...

- Câm miệng.

Yên Chiêu Ngân tức giận. Tay xoa xoa bụng, ánh mắt trở nên đăm chiêu.

- Ta và hoàng hậu mang thai cùng lúc, còn một tháng mới đến kì sinh nở, chuyện này không bình thường.

- Chẳng phải trước giờ hoàng hậu vẫn luôn đối xử tốt với chúng ta hay sao?

Yên Chiêu Ngân nhếch mép, cười giễu.

- Trước đây khác, bây giờ khác. Ngươi nên nhớ, hiện tại bà ta là lớn, ta là bé, bà ta là chính cung hoàng hậu, ta chỉ là một tì thiếp nhỏ bé. Mặc dù bà ta biết đứa bé trong bụng ta là cháu ruột của bà ấy nhưng trên danh nghĩa cả hai cùng mang long thai, làm sao biết được bà ta suy tính điều gì?

Cung nữ gật gù tỏ vẻ hiểu. Cửa đã đóng chặt, nàng ta đang lúi húi dọn mấy xấp quần áo thì bất thình lình bên ngoài có người xông vào. Yên Chiêu Ngân nheo mày.

- Đêm khuya, không biết Tần công công ghé thăm có chuyện?

Tên thái giám đứng trước cửa, vẻ mặt khinh miệt.

- Nô tài phụng lệnh mang canh bổ cho nương nương.

Sắc mặt của bà bắt đầu chuyển đổi, bất giác, bàn tay nắm chặt chiếc chăn.

- Ta vừa uống canh bổ, rất no nên đành phụ tấm lòng hoàng hậu.

- Nương nương cho rằng mình có thể từ chối?

Vừa nói dứt câu, lập tức có nhiều cung nữ giữ chặt chủ tớ Yên Chiêu Ngân. Cuối cùng, vẫn không tránh được chén thuốc nóng ấy.

Ngay trong đêm, cả hoàng cung hân hoan chào đón tiểu thái tử chào đời, nhưng chẳng mấy ai quan tâm Thục phi "sinh non, tiểu công chúa thiếu tháng qua đời".

...

Yên Chiêu Ngân nhớ lại chuyện xưa, cảm giác đau nhói ngay tim vẫn còn rất chân thật.

Giá như ngày đó bà không uống chén thuốc thúc sinh ấy. Giá như ngày đó bà dũng cảm bảo vệ Mộc Lịch, đừng để hoàng hậu cướp đi. Thì có phải bây giờ bà đã không phải nhìn thấy huynh đệ bọn họ tương tàn?

Thở dài, bà thất vọng.

- Nói với hoàng hậu, có thể tha mạng cho con trai ta hay không?

- Ngay cả khi hắn chưa một lần gọi bà một tiếng mẫu thân? Ngay cả khi hắn đã giết chết đứa con trai luôn hiếu thảo với bà?

Lời nói của Du Hoài khiến Yên Chiêu Ngân suy sụp.

Đúng vậy!

Bà thật bất công!

Nhìn thấy Yên Chiêu Ngân vẫn không chịu đáp lời, Du Hoài lắc đầu, để lại một câu rồi bỏ đi.

- Mạng của hắn, hoàng hậu nhất định phải lấy. Bà không đủ can đảm trả thù cho thất hoàng tử, hoàng hậu sẽ thay bà làm điều đó.