Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 9: Nhất thế một đôi nhân

Âm nhạc du dương, nhảy múa tưng bừng. Thái Hậu hôm nay rất vui, hai mắt nheo nheo nhìn về phía Hoàng Thượng.

- Hoàng Thượng, ai gia thấy hôm nay rất vui. Chúng ta nhận Nguyên Ngọc quận chúa, hay là lại làm thêm một vài chuyện vui, được không?

- Mẫu Hậu muốn chuyện vui như thế nào?

- Ngoại trừ Hoằng nhi còn nhỏ, các hoàng tôn còn lại đều trưởng thành. Nhưng Hoàng Thượng xem, người thiếu chính phi, kẻ thiếu thứ phi. Hôm nay ai gia muốn giúp Hoàng tôn tìm chính phi, thứ phi. Hoàng Thượng thấy thế nào?

Hoàng Thượng liễm liễm con ngươi, liếc nhìn Quách Ngọc, sau đó lại gật đầu nói.

- Cũng tốt, hôm nay đồng thời tuyển phi cho các hoàng nhi đi.

Các thiên kim tiểu thư trong Thái Minh viện bắt đầu ưỡn ngực, chỉnh chu lại y phục. Hy vọng mình sẽ được các vị hoàng tử để mắt đến.

- Hoàng Thượng, người có ý kiến nào để thay các Hoàng tôn tuyển thê?

- Trẫm có ý kiến... Thế này, chúng ta sẽ để các vị thiên kim tiểu thư thể hiện tài hoa của mình. Sau đó các vị hoàng tử sẽ hướng các thiên kim mình thích, hỏi các nàng có đồng ý hay không. Mẫu hậu thấy thế nào?

- Vậy... Chúng ta bắt đầu đi.

Dưới điện lại bắt đầu nhộn nhịp, muôn màu muôn vẻ, Quách Ngọc chán nản ngồi xem. Chỉ đến khi Quách Tuệ đứng lên, Quách Ngọc mới cảm thấy có chút hứng thú. Nàng muốn xem, Quách Tuệ sẽ làm gì để bù đắp cho những sai lầm vừa rồi.

Giống như những gì Quách Ngọc nghĩ, Quách Tuệ đứng lên trình diễn là với mong muốn có thể lấy lại tất cả sau vụ Phúc Thọ đồ.

Quách Tuệ lúc đầu dự định sẽ làm một bài thơ, hoặc vẽ một bức hoạ. Nhưng sau khi nhìn các thiên kim tiểu thư đều thi thi, hoạ hoạ, lại không ai múa. Quách Tuệ cũng hiểu lý do, bởi vì vừa rồi Quách Ngọc đã làm quá xuất sắc, không ai dại dột múa để bị đem so sánh. Cái bóng của Quách Ngọc quá lớn, khiến mọi người e sợ.

Quách Tuệ đã có một thời gian ngắn học cùng vũ nương, tuy nhiên vẫn chưa thật sự gọi là thành thạo. Suy nghĩ nhiều lần, Quách Tuệ đã quyết định múa vì nàng thật sự muốn đè bẹp Quách Ngọc, muốn bản thân phải là độc tôn.

Quách Tuệ hôm nay mặc y phục màu ngọc bích, tóc búi kiểu tiên nữ, gương mặt thanh thoát, môi hồng chúm chím. Nàng bước lên, khẽ nhờ nhạc công đệm nhạc.

Quách Tuệ hôm nay trình diễn vũ khúc “Quý Phi say rượu“. Nhạc vang lên, thân thể nhỏ nhắn bắt đầu chuyển động. Quách Tuệ thể hiện rất nhiều động tác khó, nhưng mọi người vẫn chưa quên được “tiên hoa” Quách Ngọc, thế nên không một ai hứng thú với tiết mục của Quách Tuệ.

Quách Tuệ trong lòng nóng nảy, cuối cùng, đành phải thể hiện động tác đặc biệt nhất. Quách Tuệ chỉ vừa học động tác này chưa tới mười ngày, nay lại đem ra trình diễn ở thời khắc quan trọng thế này, nàng vô cùng e sợ. Quách Tuệ xoay một vòng thật mạnh, sau đó nhúng một chân, lấy đà bật mạnh. Cú bật đẩy cơ thể Quách Tuệ lên cao. Quách Tuệ lại hơi nghiêng thân mình, lấy đà xoay vòng tròn. Trên không trung, tà váy liên tục xoay, hai tay Quách Tuệ dang ngang, lại hơi ngửa người ra phía sau. Mọi người lúc này mới bắt đầu tập trung, hứng thú xem diễn. Quách Tuệ mừng thầm, cuối cùng nàng cũng thành công.

Ngắn ngủi sau đó, Quách Tuệ bắt đầu ngừng xoay và tiếp đất. Bất ngờ, hai chân đứng không vững, chân trái bị trẹo khi tiếp đất, Quách Tuệ ngã nhào ra giữa điện. Mọi người chỉ nghe “ai dô” một tiếng, đã thấy Quách Tuệ nằm chỏng chơ trên sàn. Mọi người thầm thán “đây là Quý Phi say rượu sao? Chẳng lẽ diễn nhập tâm đến mức phải té ngã để giống say rượu?”

Những phút đầu, mọi người còn thấy thương tiếc, nhưng không hiểu tại sao sau đó lại muốn cười. Cuối cùng cũng đã có người nhịn không được bật cười ra tiếng.

Không bao lâu, Lan Túc nhanh chóng đến giúp đỡ Quách Tuệ. Quách Tuệ mặt nhăn nhó, hai mắt rưng rưng. Thái Hậu cùng Hoàng Thượng cũng hoảng thần, lần đầu có tiếc mục múa xảy ra sự cố như thế. Nhìn thấy Quách Tuệ nhăn nhó, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khó coi. Thái Hậu phiền chán vô cùng, lại vẫy tay nói.

- Mau đưa nàng ra ngoài, truyền ngự y đến xem.

- Thần nữ, đa tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu.

Quách Tuệ được cung nữ dìu ra ngoài Thái Minh điện. Mọi người lại lắc đầu cười: “Cuối cùng thì cũng không thể hơn chân chính đích nữ.”

Quách Tuệ ra khỏi điện thì mọi hoạt động vẫn diễn ra bình thường. Cuối cùng các tiết mục cũng hoàn thành.

Thời khắc quan trọng cũng đã đến. Các hoàng tử bắt đầu đứng ra hướng các thiên kim cầu hôn.

Đương kim hoàng thượng có mười lăm hoàng tử và một công chúa. Vị công chúa duy nhất là Mộc Thiên Thiên được yêu thương là chuyện bình thường, còn trong số mười lăm người con, thì phải nói ấu tử, thập ngũ hoàng tử Mộc Hoằng là được yêu thương nhất. Thái tử Mộc Lịch, thất hoàng tử Mộc Huyền, Bát hoàng tử Mộc Chân là nổi bật nhất. Ngoài ra một số hoàng tử đã qua đời với nhiều lý do, số còn lại thì không nổi bật nên chỉ an nhàn làm hoàng tử của mình, không bước chân vào tranh đấu.

Hiện tại Thái tử cùng Bát hoàng tử là giống nhau, chỉ có một vài thiếp thất cùng một thứ phi, vẫn còn thiếu một thứ phi cùng Chính Phi. Thất hoàng tử đã có đủ hai thứ phi, và chỉ thiếu một chính phi. Các vị hoàng tử còn lại một số đã có chính phi thiếu thứ phi, số khác lại thiếu chính phi, cũng có người đã đầy đủ.

Các vị thiên kim ở đây đều chú ý đến ba vị hoàng tử có khả năng lên làm Hoàng Thượng nhất, nên đang cầu mong nghe tên của mình được vang lên, nhất là từ miệng của Thái Tử.

- Lịch nhi, con tìm được ai thích hợp làm Thái Tử phi cùng thứ phi chưa?

Hoàng Thượng ôn tồn hỏi, lại cười cười nhìn hướng Thái Tử. - Phụ Hoàng, nhi thần muốn cầu Nguyên Ngọc quận chúa làm Thái Tử phi, không biết Nguyên Ngọc Quận Chúa có đồng ý hay không?

Thái Tử nghiêm cẩn nói, sau đó lại nhìn Quách Ngọc mỉm cười.

Thái Tử âm thầm tính toán, cưới Quách Ngọc trăm lợi không hại. Quách Ngọc xinh đẹp thì không cần bàn cãi, đặc biệt lại có hậu thuẫn rất lớn. Quách Thừa tướng vô cùng yêu thương Quách Ngọc, lại còn cả Mộ Dung quốc công phủ toàn gia đều xem Quách Ngọc như bảo bối mà nâng niu. Nay lại được phong làm Nguyên Ngọc quận chúa, chắn chắc Thái Hậu cùng Hoàng Thượng cũng rất để ý vị quận chúa này. Đặc biệt, Thái tử nhìn thấy Nguyên Vương Nguyên Thiên Hữu có ý tứ với Quách Ngọc. Nguyên Vương trước đây, có quan tâm đến ai, nhưng hôm nay lại chen chân vô chuyện của Quách Ngọc.

Có ý tứ!

Hoàng Thượng liễm con ngươi, xoay người nhìn Nguyên Thiên Hữu, lại ha ha cười.

- Lịch Nhi, Nguyên Ngọc vẫn còn chưa cập kê.

- Nhi thần có thể chờ.

Nhìn thái từ kiên quyết, Hoàng Thượng thầm kêu không hay. Không phải Hoàng Thượng e sợ Quách Ngọc không thích Thái Tử, mà là e sợ Nguyên Thiên Hữu không thích Quách Ngọc cùng Thái Tử.

Đúng vậy, Thái tử nhận thấy Nguyên Thiên Hữu có ý tứ với Quách Ngọc, Hoàng Thượng đồng thời cũng thấy điều đó. Hoàng Thượng thầm lắc đầu. “Hữu nhi chưa bao giờ xen chân vào chuyện người khác, lại càng chưa bao giờ chịu gần nữ sắc, nay lại chịu để ý đến Ngọc nha đầu, thật tốt biết mấy, chưa gì thì Lịch nhi lại chen ngang.”

Hoàng Thượng đau đầu không thôi, Thái Tử tuy không được yêu thương nhất nhưng cũng là con ruột, Nguyên Thiên Hữu tuy không phải con ruột, nhưng là cháu trai Hoàng Thượng thương yêu nhất.

Thái Hậu bên cạnh cũng cảm thấy không xong, Thái Hậu xoay người nhìn Quách Ngọc, chỉ thấy Quách Ngọc cúi đầu. Thái Hậu định mở miệng giúp đỡ, lại thấy Nguyên Thiên Hữu ung dung đứng lên, cười ha ha nói.

- Hoàng Thượng biểu cậu, Hữu nhi cũng muốn cầu Nguyên Ngọc quận chúa làm Nguyên Vương phi.

Đại điện đều bắt đầu có tiếng xì xầm. Mọi người đều kinh ngạc, Nguyên Ngọc quận chúa quả thật là mệnh phúc, không những được Hoàng Thượng cùng Thái Hậu ưu ái, nay lại được Thái Tử cùng Nguyên Vương cùng nhau cầu hôn.

Quách Ngọc ngước lên nhìn Nguyên Thiên Hữu, lại cười cười. Nguyên Thiên Hữu nói ra câu này giúp nàng giải quyết mọi chuyện dễ dàng hơn. Mặc dù, nàng đã có cách giải quyết khác, không có Nguyên Thiên Hữu nàng cũng có thể từ chối. Nhưng dù sao nàng cũng cảm ơn Nguyên Thiên Hữu đã giúp mình.

- Nguyên Vương, ta chưa từng thấy ngươi thân thiết với ai, nay sao lại hướng Nguyên Ngọc cầu hôn, chẳng phải là đang muốn đối nghịch với ta?

- Bản vương chưa hề thân thiết với ai không đồng nghĩa với việc sẽ không lấy vợ, sinh con. Đúng ra, bản vương định chờ Nguyên Ngọc lớn hơn sẽ hướng Hoàng Thượng, Quách Thừa tướng cùng Nguyên Ngọc cầu hôn. Nay lại thấy Thái Tử quá hấp tấp, ta đành phải nhanh chân dành lại vợ tương lai. Nguyên Thiên Hữu lúc cười ngả ngớn lúc lại thần sắc nghiêm nghị, khiến mọi người không phân biệt thật giả. Nhưng dựa vào lời nói của Nguyên Vương, mọi người đều thấy Thái tử quá vội vàng, chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân, thật sự không hề suy nghĩ đến Nguyên Ngọc Quận chúa. Nguyên Ngọc quận chúa còn chưa cập kê, nói gì đến nghị thân, người ta còn là tiểu cô nương.

Lúc này Quách Ngọc mới đứng lên, bước xuống điện cùng Thái Tử và Nguyên Thiên Hữu. Quách Ngọc quỳ xuống hướng Hoàng Thượng cùng Thái Hậu.

- Hoàng Thượng, Thái Hậu. Ngọc nhi vốn dĩ chưa cập kê, vẫn chưa đủ tuổi nghị thân. Ngọc nhi lại muốn dành nhiều thời gian hơn để hiếu kính với trưởng bối. Nguyên Vương nói cũng có lý, thần nữ vẫn chưa thể làm vợ người, còn phải chờ thêm vài năm nữa. Nhưng nếu Thái Tử đã quyết định chờ, lại thấy Thái Tử cùng Nguyên Vương thành tâm như vậy. Ngọc nhi muốn đưa ra một điều kiện. Nếu hai vị, ai có thể thực hiện, Ngọc nhi sẽ gả.

Thái tử mừng rỡ, chỉ cần có thể lấy được Quách Ngọc, thì có gì mà hắn không dám hy sinh. “Hy sinh tất cả để được làm Hoàng đế“. Thái tử kiên quyết nghĩ.

- Ngọc nha đầu, đứng lên, nói thử nghe xem.

Hoàng Thượng nhìn thấy Quách Ngọc, biết nàng có cách giải quyết, nên cũng thở phào.

Quách Ngọc nghe Hoàng Thượng nói mới đứng lên, hướng Thái Tử cùng Nguyên Thiên Hữu nói.

- Ta có một yêu cầu đơn giản, xin hai vị lắng nghe.

- Mời Nguyên Ngọc cứ nói, ta nhất định sẽ đáp ứng.

Thái tử mỉm cười nói. Bên cạnh Nguyên Thiên Hữu lại vô ý đáp một câu.

- Thái Tử, người đồng ý quá sớm. Ta tin, yêu cầu của Ngọc nhi chỉ mình ta có thể thực hiện.

Nghe Nguyên Thiên Hữu gọi hai chữ “Ngọc nhi” Hoàng Thượng, Thái Hậu, cùng tất cả mọi người đều sửng sốt. “Xem ra Nguyên Vương lần này thật sự có ý với Nguyên Ngọc quận chúa“.

Quách Ngọc lại liếc mắt nhìn Nguyên Thiên Hữu. Nàng thầm trách, hắn không cần phải diễn quá nhập tâm, chỉ cần một câu nói lúc đầu của hắn là đủ, không cần gọi Ngọc Nhi thân thiết như vậy. Quách Ngọc nhíu nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng nói.

- “Nhất thế một đôi nhân”, ta chỉ yêu cầu phu quân của ta có thể đáp ứng: đời này chỉ có mình ta, không được phép có kẻ khác chen chân vào, dù bất cứ lý do nào. Kể cả khi ta, không, sinh, được.

Quách Ngọc nhấn mạnh bốn chữ cuối làm cả Thái Minh điện như ngưng mọi hoạt động.

“Nguyên Ngọc quận chúa đây là đang ngủ mớ, hay là đang đùa? Làm gì có nam nhân nào sẽ chấp nhận điều kiện đó.”

Ngay cả Hoàng Thượng cũng giật mình, Hoàng Thượng biết với điều kiện này Thái tử sẽ không chấp nhận, vì Thái Tử muốn làm vua, mà làm vua thì cần rất nhiều trợ lực, trợ lực đó sẽ rất dễ có thông qua hôn sự. Còn Nguyên Thiên Hữu, Hoàng Thượng lại lắc đầu.

“Vốn dĩ bản thân muốn Hữu nhi thành gia lập thất, thê thiếp nhiều, con cháu thành đàn. Nhưng bao nhiêu lần thưởng nữ nhân, không đầy một tháng, đều báo tử. Hơn nữa, các ma ma kiểm tra cho biết, những nữ nhân đó vẫn là tấm thân xử nữ. Cứ tưởng Hữu nhi suốt đời không gần nữ sắc, nay lại thích Ngọc nha đầu.”

Hoàng Thượng thầm nghĩ, thà có hơn không, cùng lắm thì Quách Ngọc sẽ sinh nhiều một chút.

Thái tử lúc này sắc mặt vô cùng khó coi.

- Nguyên Ngọc, trên đời này làm gì có nam nhân nào đồng ý điều kiện của ngươi? Chẳng lẽ ngươi sẽ không gả người?

- Thái tử, thà không gả người, còn hơn gả người không yêu mình. Nguyên Ngọc thà rằng không gả, còn hơn là cùng nhiều nữ nhân giành một nam nhân. Nguyên Ngọc có thể tranh giành, nhưng không muốn. Vì như thế sẽ hại đến nhiều người vô tội. Thế nên, Nguyên Ngọc muốn phu quân tương lai chấp nhận điều kiện này, để sau này, không ai chịu thiệt.

Mọi người thảng thốt, Nguyên Ngọc quận chúa đây là thừa nhận bản thân ghen tuông vô cùng, ai lấy nàng thì phải chấp nhận nàng. Nhiều người bắt đầu lắc đầu tiếc nuối, tuy nàng có điều kiện rất tốt, nhưng ai cũng muốn gia đình hoà thuận, chẳng ai muốn cưới về một con cọp mẹ. Nếu cưới nàng về nàng lại làm thành gà bay chó chạy, nhà cửa không yên. Nhưng nếu chấp nhận điều kiện của nàng, nàng lại không may không thể sinh, thế thì chẳng phải là tuyệt tử tuyệt tôn?

Lúc này, có âm thanh phát ra, khiến mọi người lại thêm một lần nữa cứng đờ.

- Ngọc nhi, ta đồng ý!