Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 Chương 137: Chỉ mong đời đời kiếp kiếp được bên một người 7

Tàng Nhân đường được giang hồ đồn đại là ở Kim châu, Đinh tướng quân lại thường xuyên đột xuất có mặt ở Kim châu, chẳng lẽ hoàng đế còn muốn tiếp tục điều tra kẻ đứng sau Tàng Nhân đường? Cũng có thể hoàng thượng đã đoán ra chủ nhân thật sự của Tàng Nhân đường là ai? Sau khi chuyện của Tạ thái sư và Lan quý phi bị phát giác mà Tàng Nhân đường vẫn tiếp tục hành động khinh xuất tại Kinh thành chẳng khác nào chống đối lại hoàng đế, cũng có nghĩa Tạ thái sư không phải đang điều khiển Tàng Nhân đường mà bị Tàng Nhân đường lợi dụng?

Sau khi xem qua thi thể của các gia quyến và gia nô trong Hà phủ, Tiêu Chính Quân quay lại hậu viên một lần nữa để đi tới căn phòng ngủ của Hà thái phó. Nơi này quả nhiên yên tĩnh nhưng sao không có một binh lính nào của bộ Hình canh gác?

Bóng người áo đen vút qua phía đối diện, Tiêu Chính Quân lờ mờ cảm giác được bóng áo đen nhẹ nhàng tiến gần đến phía mình, nhanh chóng trở mình tránh né cũng kè thanh kiếm vào cổ của kẻ đó “Ngươi là kẻ nào?”

Kẻ áo đen không biết sống chết tiến thêm bước nữa về phía trước. Tiêu Chính Quân lùi một bước về phía sau “Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?”

“Kè kiếm vào cổ mà vẫn không dám ra tay. Chàng sao vậy? Có phải nhớ ta đến ngốc rồi không?”

Giọng nói này? Kim Vãng Tích? Sao nàng ấy lại tới Hà phủ “Sao công chúa lại đến đây? Mạt tướng đang tra xét án mạng tại Hà phủ, công chúa thân phận cao quý hãy mau quay về hoàng cung.”

Kim Vãng Tích cởi khăn che mặt ra, đối diện với Tiêu Chính Quân, lặng lẽ bước tới gần hơn, đến khi cách người một chút mới dừng lại “Chàng đã quên giữa chúng ta từng xảy ra những chuyện gì sao? Tự dưng lại khách sáo như thế? Ở đây không có ai khác, chỉ có chàng và ta, chàng có thể đừng xưng hô ‘mạt tướng’, ‘công chúa’ nữa.”

Tiêu Chính Quân vừa rồi vẫn chưa rút kiếm khỏi vỏ, bây giờ thu kiếm lại, trầm mặc suy nghĩ giây lát, nhớ về cảnh bên hồ sen ở Tư Phong cung tháng trước rồi vội vàng hành lễ “Mạt tướng nhất thời mạo phạm mong công chúa xử phạt.”

“Được rồi. Chàng…không lo cho ta? Ta đã đi điều tra vụ thảm án của Trung thị lang bộ Binh bây giờ còn chưa tìm được manh mối gì, vừa thấy bộ Binh huy động nhiều người tới Hà phủ nên đi theo, tình cờ lại thấy huynh ở đây. Có điều người của bộ Hình rất vô dụng nhất là tên Thượng thư bộ Hình đó.” Kim Vãng Tích cảm thán tuy nhiên ánh mắt không rời khỏi người Tiêu Chính Quân.

Tiêu Chính Quân nghi ngờ nói “Công chúa nhiều ngày không hồi cung hoàng thượng và hậu không lo lắng sao?”

“Bản công chúa có ở trong Tư Phong cung hay không cũng chẳng làm ảnh hưởng gì tới cuộc sống xa hoa của hoàng cung.” Trong hoàng cung lạnh ngắt với những bức tường cao sững sững ngăn giữa các cung điện xa hoa, muốn đến thăm người thân cũng phải cho người hầu chuẩn bị đi thông báo trước, còn ai để tâm được đến một công chúa cơ chứ? Thành Nguyên hoàng hậu vẫn thỉnh thoảng tới thăm, Kim Vãng Tích đều đặn 3 ngày tới Tiền Minh điện và Phượng cung vấn an phụ mẫu. Nhiều lúc cảm thấy trống trải trong hoàng cung lại muốn xuất cung tới Đô ty thăm Tiêu Chính Quấn, đến Cảnh Minh vương phủ dạo quanh hồ cá cùng Kim Thiên Phúc hay đến Lý phủ ôn lại chuyện cũ với Lý Thiệu Văn.

“Công chúa đã xuất cung vậy mạt tướng sẽ cùng người điều tra chân tướng hai vụ thảm án này.” Tiêu Chính Quân gật đầu.

Kim Vãng Tích nhìn gương mặt tuấn mỹ kia “Chính Quân bản công chúa mệt rồi. Mai hãy nói chuyện đi. Chúng ta hồi phủ thôi.”

“Hồi phủ?” Tiêu Chính Quân sững người, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chẳng lẽ phủ của Tiêu chỉ huy sứ rộng lớn lại không đủ phòng cho bản công chúa ngủ lại một đêm?” Nói đến đây Kim Vãng Tích có chút không vui. Tiêu Chính Quân mà mình quen đã làm quan tứ phẩm của bộ Binh rồi vẫn còn khờ khạo đến vậy?

“Vậy công chúa ngủ lại phòng của mạt tướng.” Tiêu Chính Quân chỉ có thể làm như thế.

Hai người sau đó cũng nhanh chóng cưỡi ngựa về Tiêu phủ.

Tiêu phủ không nhỏ nhưng không đến mức được cho là rộng lớn. Tiêu Chính Quân đành để cho Kim Vãng Tích ngủ lại phòng mình bởi Tiêu Phủ trước giờ chỉ 3 phòng lớn được dọn dẹp còn lại là nơi ở cho thị vệ của bộ Binh cùng một số gia nhân. Tiêu phủ không có a hoàn nên trong thời gian ngắn không thể dọn được phòng khác.

Tiêu Chính Quân mở cửa phòng, Kim Vãng Tích ung dung đi vào bên trong cũng không gọn gàng nhưng so với lần đầu tiên tới đây, ấn tượng của Kim Vãng Tích tốt hơn.

Một gia đinh trong phủ mang trà vào bên trong, Tiêu Chính Quân bảo người đó lui ra, tiện tay rút trà đưa lên miệng uống “Công chúa điều tra đến đâu rồi?”

“Bản công chúa đã dò la khắp kinh thành, đêm xảy ra thảm án ở phủ Trung thị lang, có người nhìn thấy nhiều tên thích khách đột nhập vào phủ. Thượng thư bộ Hình hiện tại là tên quan nhu nhược chẳng điều tra được chút manh mối. Bản công chúa đã bí mật vào đó sau khi người của bộ Hình rời đi cũng phát hiện trong góc phòng có ám khí của Tàng Nhân đường, chính là cái này.” Kim Vãng Tích lấy trong người ra một chiếc túi gấm nhỏ, mở túi gấm, bên trong chính là một đoản kiếm nhỏ, mảnh nhưng vô cùng sắc bén còn dính lại một ít máu khô. Thượng thư bộ Hình hiện tại quả thật quá ngu ngốc mới không thể cho người tìm ra thanh đoản kiếm này.

Tiêu Chính Quân cầm thanh đoản kiếm lên tay, lặng lẽ quan sát “Thanh đoản kiếm rất tinh tế, máu trên thanh đoản kiếm chắc chắn là của Trung thị lang.”

Một thanh đoản kiếm y hệt trên đó còn dính lại một vệt máu dài được Kim Vãng Tích lấy ra “Còn đây máu của Hà thái phó. Bản công chúa vừa tìm thấy ở hậu viện của Hà phủ.” Kim Vãng Tích chợt nghĩ Tàng Nhân đường ruốt cuộc có bao nhiêu sát thủ, còn có những kẻ khác vẫn đang ẩn mình hay không?

“Tàng Nhân đường không vô cớ khinh xuất sát hại mệnh quan triều đình ngay tại kinh thành. Có lẽ Trung thị lang và Hà thiếu phó có thù oán với chủ nhân của Tàng Nhân đường?” Nhưng nếu trả thù thì sao Tàng Nhân đường lại chọn đúng vào lúc cả kinh thành đang bị giới nghiêm?

“Bản công chúa cũng nghĩ vậy. Hà thiếu phó cả đời nghiêm chính tận tuỵ với quân vương, tự nhiên chết thảm, phụ hoàng cũng sẽ đau lòng nhưng đại lễ sắc phong thái tử không thể vì chuyện này mà lùi lại.”

Mọi chuyện càng ngày càng khó hiểu, người bên ngoài khó có thể đoán ra được nội tình, hai vụ thảm sát thuộc quyền của bộ Hình, Tiêu Chính Quân không thể đứng ra đường đường chính chính điều tra.

Tiêu Chính Quân đặt hai thanh đoản kiếm vao túi gấm, nghĩ một lát rồi nói “Vậy thì mục đích của Tàng Nhân đường chính là ngăn đại lễ sắc phong thái tử sao? Nhưng như vậy có nghĩ người đứng sau Tàng Nhân đường không phải Tạ thái sư? Chúng ta đã đoán sai?”

“Đại lễ sắc phong thái tử đã định, không thể hoãn lại vì đoàn sứ thần Đại Triều cũng sẽ đến Bắc Định quốc, Tàng Nhân đường nếu không thể ngăn cản đại lễ chắc chắn sẽ còn có hành động khác.” Lời của Tiêu Chính Quân khiến Kim Vãng Tích chợt nhiên nhớ lại còn có một khả năng khác là sau khi vụ lộ tẩy Tàng Nhân đường sẽ tìm cách giết Tạ thái sư để bịt đầu mối. Chủ nhân của Tàng Nhân đường cũng thật cao minh có thể nghĩ ra kế sách khiến bản thân Kim Vãng Tích tưởng rằng lần ở Hoà châu người sai khiến đằng sau Tàng Nhân đường chính là Tạ thái sư, một mặt lại muốn lợi dụng tiền bạc của Tạ thái sư để nuôi dưỡng sát thủ. Nhưng cuối cùng chủ nhân của Tàng Nhân đường là ai? Tốn nhiều mưu kế như vậy với mục đích gì? Phụ hoàng giữ lại thế lực của Tạ thái sư để điều tra về chủ nhân thật sự của Tàng Nhân đường?

“Hành động khác mà công chúa muốn nói là Tàng Nhân đường sẽ tiếp tục ám sát thái tử?” Tuy nhiên phủ Cảnh Định vương hiện có hơn 1 nghìn Túc vệ quân canh giữ, gần đó có thêm 5 nghìn tư quân của Lý gia, Tàng Nhân đường còn có thể ngang nhiên chui đầu vào rọ? Tiêu Chính Quân vẫn luôn thắc mắc điều này.

“Chủ nhân của Tàng Nhân đường là một kẻ có thể nắm rõ tình hình bố trí quân đội của kinh thành lại còn cả gan giết hại mệnh quan triều đình. Bản công chúa muốn biết kẻ này tiếp theo làm sao để xông vào Cảnh Định vương phủ?” Kim Vãng Tích nhiều lần suýt mất mạng dưới tay của sát thủ Tàng Nhân đường cũng nhớ rất rõ bóng người áo đen cầm cung tên 3 lần nhắm về phía mình.

“Mạt tướng cùng công chúa bí mật giám sát bên ngoài Cảnh Định vương phủ.”

“Bản công chúa sẽ báo lại với biểu ca, biểu ca cơ trí hơn người nhất định sẽ có cách.” Kim Vãng Tích đôi mắt sáng long lanh mỗi khi nhắc đến biểu ca Lý Thiệu Văn văn mưu trí cơ lược, ôn nhu nho nhã.

Mải nhìn vào đôi mắt của Kim Vãng Tích, không cẩn thận làm đổ chén trà trên tay xuống bàn làm ướt một góc y phục, Tiêu Chính Quân vội đứng dậy, trong lòng có chút khó chịu nhưng Kim Vãng Tích hỏi lại nhất mực kiếm cớ.

“Công chúa cũng đi nghỉ đi. Tối mai chúng ta sẽ đi điều tra, ban ngày mạt tướng còn việc ở Đô ty.” Nhân ra đêm đã muộn nên Tiêu Chính Quân cũng đành rời đi để Kim Vãng Tích nghỉ ngơi.

“Chính Quân, chàng cũng đi ngủ đi.” Kim Vãng Tích thấy Tiêu Chính Quân vội rời đi, sau đó trở lại đóng cửa, hờ hững một lúc lại nhanh chóng biến mất nên nói với theo.

Gian phòng của Tiêu Chính Quân chẳng có gì ngoài vài món đồ cơ bản, Kim Vãng Tích đi vòng quanh quan sát một lượt, tiện thể đóng cửa sổ lại, cởi bớt y phục màu đen, trên người chỉ còn lớp y phục màu trắng mỏng mang. Leo lên giường, Kim Vãng Tích với chăn bên cạnh ra đắp ngửi thấy mùi trầm hương dịu nhẹ nhưng trong phòng không đốt trầm hương sao có mùi này? Sờ sờ quanh giường thì thấy một túi thơm màu trắng có thêu bông hoa quỳnh trắng bằng chỉ kim tuyến. Nhìn nững đường thêu tỉ mỉ, tinh tế không kém các cung nữ của viện thêu trong cung Kim Vãng Tích đoán đây chắc chắn là của một tiểu thư khuê các nào đó nhưng sao lại ở trên giường của Tiêu Chính Quân. Mùi trầm hương chính là lan ra từ túi thơm này, trầm hương thoang thoảng rất dịu nhẹ nhưng không thể Tiêu Chính Quân không ngửi thấy được điều đó chứng tỏ không phải có người cố ý để lại. Nghĩ tới đây Kim Vãng Tích đặt lại túi thơm về chỗ cũ, ngồi dậy, đi đến phía tủ trên đó đang để lọ thuốc bằng gỗ mà Kim Vãng Tích đưa cho Tiêu Chính Quân ở Tư Phong cung nhiều tháng trước.

Kim Vãng Tích chạm nhẹ vào lọ thuốc, mở lắp, bên trong đã hết thuốc từ lâu nhưng Tiêu Chính Quân vẫn để lo thuốc ngay ngắn ở đây. Còn túi thơm kia là sao?

Băn khoăn về túi thơm, Kim Vãng Tích mê man nghĩ lại những vụ ám sát của Tàng Nhân đường gần đây, chẳng biết từ bao giờ đã ngủ một giấc dài đến khi tỉnh lại đã tối hôm sau. Ăn vài món do Tiêu Chính Quân mang đến, Kim Vãng Tích chuẩn bị y phục nhưng mới nhớ ra mình đã để quên y phục.

Thư phòng ở Tiêu phủ không được rộng và thoải mái lại chỉ có một chiếc ghế dài, Tiêu Chính Quân loay hoay mãi không ngủ được không rõ vì hai vụ thảm án ở kinh thành hay ánh mắt long lanh của Kim Vãng Tích khi nhắc đến nam nhân khác. Nếu hai người họ là biểu huynh muội bình thường thì không sao nhưng hai người rõ ràng là thanh mai trúc mã, Lý Thiệu Văn còn định mời Tiêu Chính Quân đến uống rượu mừng, Tiêu Chính Quân làm sao không lo lắng?

Đêm khuya, Tiêu Chính Quân vẫn không ngủ được, mở cửa thư phòng bước ra. Nơi này chính là trung viện phía bắc của Tiêu phủ gần sát bên hậu viện là nơi ở của gia quyến Tiêu gia, các quan binh của bộ Binh được sắp xếp tại Tiền viện và khu vực xung quanh nên ở đây rất yễn tĩnh.

Tiêu Chính Quân ngồi xuống Uyển đình ở trung viện cũng chẳng biết tiếp theo nên làm gì, gục đầu xuống bàn thở dài.

“Chính Quân.”

Tiêu Chính Quân nhìn lên, Kim Vãng Tích đang khoác bên ngoài chiếc áo của mình thì ngạc nhiên, hỏi “Công chúa lần này xuất cung không đem theo y phục?”

Kim Vãng Tích giải thích “Không phải. Bản công chúa để ở quán trọ phía đông Kinh thành nhưng không kịp trở về đó lấy.”

“Vậy mạt tướng mai sẽ mang cho công chúa bộ y phục khác, công chúa đừng ngại.” Tiêu Chính Quân đưa ra ý kiến.

“Không. Bản công chúa không để ý đến chuyện đó.” Những chuyện ăn mặc tròn hoàng cung Kim Vãng Tích chưa bao giờ phải lo lắng nhưng từ lúc trải qua bao lần nguy hiểm với Tiêu Chính Quân, Kim Vãng Tích mới biết cảm giác đói bụng ăn ngon lành miếng thịt gà nướng, uống nước trong bát sứ sứt mẻ bây giờ mặc lại y phục cũ. Đối với người bình thường thì đây là chuyện nhỏ nhưng thân phận cao quý của công chúa Kim Vãng Tích chưa từng trải qua.

Trời cũng gần sáng, Kim Vãng Tích định hỏi Tiêu Chính Quân tại sao lại không ngủ mà ra đây ngồi nhưng lại không hỏi nữa.

Những cơn gió lạnh thổi qua đây làm Kim Vãng Tích cảm thấy se lạnh cũng vì gió mạnh mà những cây quỳnh trồng khắp trung viện khẽ lung lanh thân rắn chắc, Kim Vãng Tích đưa tay ra khỏi Uyển đình ngắt lấy một bông hoa quỳnh trắng muốt “Hoa đào trắng phía bắc Bắc Định quốc hay hoa sen vàng từ Định Thiên quốc thoả sức nở rộ giữa mùa xuân khoe hết vẻ đẹp của mình, giữa hạ tô điểm những dòng sông của Định Thiên quốc. Nếu Hoa quỳnh này có thể giống như bông hoa đào trắng thì tốt biết mấy.”

Hoa quỳnh trong phủ được muội muội chăm sóc, ban ngày Tiêu Chính Quân không thể quan sát hoa quỳnh bởi loài hoa đặc biệt này chỉ nở khi lúc trăng lên. Dưới ánh trăng thu dịu dàng, hoa quỳnh mới bày ra hết vẻ đẹp bao lâu nay che giấu đợi chờ người thưởng thức. Nhớ đến muội muội, hình ảnh thoáng qua về mẫu thân lại hiện về trong tâm thức, một nữ tử mỏng manh như sương mai khiến người khác muốn bảo vệ.

“Công chúa vì sao yêu hoa đào trắng?” Phải rồi, ở Tư Phong cung được hoàng thượng cho trồng hoa đào trắng, một loài hoa thường sống ở phía bắc Bắc Định quốc hay Đại Duy quốc về tới hoàng cung ở phía nam.

Kim Vãng Tích cũng chẳng biết tại sao, có lẽ vì sau khi từ Dương châu quay về hoàng cung, dưới gốc cây hoa đào trắng, cánh hoa đào trắng mềm mại rơi vào vạt áo người trong lòng mình từ đó cũng có cảm giác nuối tiếc khi nhìn những bông hoa rơi rụng. “Hoa đào trắng gắn với một người vô cùng quan trọng với bản công chúa.”

Lòng Tiêu Chính Quân cảm thấy khó chịu “Người vô cùng quan trọng mà công chúa nói là ai?” Chẳng lẽ là Lý đại nhân?

“Là Chỉ huy sứ Đô ty tứ phẩm triều đình Tiêu gia Tiêu Chính Quân.” Kim Vãng Tích khẳng khái nói cũng kéo Tiêu Chính Quân đứng dậy “Tiêu Chỉ huy sứ sẽ không nói bản công chúa mạo muội chứ? Bản công chúa từng nghĩ nếu như có thể gả cho một người chính trực quân tử như Tiêu chỉ huy sứ đây thì...”

Nhớ lại hồ sen tháng 7 ngát hương cùng lời ước nguyện sẽ xin hoàng thượng ban hôn, Tiêu Chính Quân cười nhẹ “Công chúa thân phận cao quý nếu phải gả cho một chỉ huy sứ tứ phẩm có phần hơi thiệt thòi. Mạt tướng cũng không ôn nhu nho nhã, không hiểu được nữ nhi thường tình chỉ sợ công chúa sẽ không được hạnh phúc. Hoàng thượng và hoàng hậu cũng không đồng ý.” Nếu như sau này Tiêu Chính Quân không thể cho Kim Vãng Tích một cuộc sống hanh phúc thì sao? Tiêu Chính Quân nhìn sang Kim Vãng Tích nói thật lòng mình.

“Chính Quân, bản công chúa đã quyết gả cho huynh cũng không hối hận. Đợi sau khi đại lễ sắc phong thái tử qua đi cho dù phụ hoàng không ban hôn bản công chúa sẽ nghĩ cách khác. Bản công chúa không giống với các tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ mà bản công chúa muốn được như nữ nhân của Đại triều khiến nam nhân nể phục. Chính Quân, cùng huynh sát cánh chiến đấu nhiều lần huynh còn sợ bản công chúa không biết là huynh không hiểu phong tình là gì hay sao?” Kim Vãng Tích đã nhiều lần nghĩ đến tình huống phụ hoàng và mẫu hậu không đồng ý gả mình vào Tiêu phủ nhưng phụ hoàng muốn thâu tóm thế lực Tiêu gia để đối phó với Tạ gia và Bùi gia chắc chắn cần một mối quan hệ lâu dài. Đây cũng là điểm quan trọng khiến Kim Vãng Tích rất tin tưởng.

Nhưng chuyện Tiêu Chính Quân không hiểu phong tình Kim Vãng Tích vẫn không biết nên làm thế nào.

Tiêu Chính Quân cười nhẹ nhưng khi nói ra thì “Công chúa … mạt tướng…”

“Huynh có gì muốn nói với bản công chúa?” Kim Vãng Tích chớp chớp mắt nhìn Tiêu Chính Quân tò mò hỏi.

“Mạt tướng … về thư phòng đã…nếu có chuyện gì ngày mai sẽ nói với công chúa sau…” Một cái ôm sẽ phù hợp với hoàn cảnh này nhưng Tiêu Chính Quân không thể cứ tuỳ tiện kéo Kim Vãng Tích vào lòng được, Tiêu phủ canh phòng nghiêm ngặt nếu như có ai thấy trong đại thiếu gia ở trong Tiêu phủ ôm ấp nữ nhân thì chắc chắn tin này sẽ bị đồn ra ngoài.

Muốn ở lại nhưng bước chân miễn cưỡng phải đi về thư phòng, trước khi đóng cửa lại vẫn cố níu kéo nhìn thiếu nữ đứng ở Uyển đình thêm lần nữa.

Vãng Tích, nếu như chúng ta không thể tới được với nhau thì sao? Tiêu Chính Quân chẳng hiểu tại sao bản thân lại có những dự cảm không lành về những chuyện sắp xảy ra.

Nhìn ánh nến trong thư phòng vừa được người kia thổi tắt, Kim Vãng Tích bình thản bước chậm từng bước trở về phòng nghỉ ngơi.

Đã quá nửa đêm, khi ánh trăng chiếu rọi vào gian phòng, Kim Vãng Tích nghe tiếng gõ cửa “Cốc…cốc…cốc” từ bên vọng ngoài phòng. Còn chưa tỉnh ngủ nhưng Kim Vãng Tích đã theo phản xạ đi đến trước cửa để xem ai đang ở ngoài. Trong cung những chuyện như này đều do các cung nữ của Tư Phong cung làm nên Kim Vãng Tích có chút không quen.

Cánh cửa vừa được mở ra, xuất hiện chính là khuôn mặt khẩn trương của Tiêu Chính Quân, người này bước vào trong phòng tự nhiên đặt xuống bàn một bộ y phục màu trắng tinh khôi như những cánh hoa quỳnh mộng ảo dưới trắng thu những đường thêu trên bộ y phục này rất tinh tế giống như trên túi thơm kia vậy làm Kim Vãng Tích thắc mắc “Bộ y phục này là của ai?” Có mùi trầm hương dịu nhẹ? Kim Vãng Tích chỉ cần khẽ chạm vào bộ y phục trên bàn đã có thể cảm nhận được mùi hương. Mùi trầm hương luôn khiến con người ta cảm thấy khoan khoái.

Chuyện này quan trọng sao? “Bộ y phục này của muội muội mạt tướng. Công chúa thấy sao?” Tiêu Chính Quân sáng sớm đã mò tới hậu viện của muội muội để mượn tạm bộ y phục liền thấy muội muội ngạc nhiên nhìn mình, cũng không để tâm nhiều, vội về trung viện gõ cửa, đứng đợi một lúc Kim Vãng Tích mới mở cửa phòng nên Tiêu Chính Quân gấp rút đi vào.

Chính Quân còn có muội muội, Kim Vãng Tích hiểu ra túi thơm kia cũng do lệnh muội cố ý để lại trên giường để Tiêu Chính Quân dễ ngủ, công việc ở Đô ty cũng rất bận rộn, sắp đến đại lễ sắc phong thái tử Đô ty cũng có nhiều việc hơn bình thường, gật đầu đáp “Y phục rất đẹp.”

“Công chúa thay y phục đi. Mạt tướng ra ngoài đợi. Lúc nữa gặp công chúa ở Uyển đình.” Tiêu Chính Quân thấy Kim Vãng Tích thích bộ y phục màu trắng kia, biết ý rời đi, trước khi đi còn khép cửa phòng giúp.

Kim Vãng Tích mặc lên mình bộ y phục màu trắng dài quét đất, cánh tay áo cũng rất rộng, búi kiểu tóc đơn giản chủ yếu là để mái tóc dài buông thõng xuống vai, không đem theo trâm cài nên Kim Vãng Tích lúc này vừa có nét dịu dàng vừa mộc mạc.

Tiêu Chính Quân đã đợi một hồi lâu ở Uyển Đình, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía gian phòng bên tay trái nhưng đợi mãi không thấy Kim Vãng Tích bước ra.

Mở cửa phòng, từ xa đã nhìn thấy Tiêu Chính Quân đang đợi, Kim Vãng Tích chỉnh lại y phục một chút, bước nhẹ ra phía ngoài.

Tiêu Chính Quân nghe tiếng bước chân xoay ngang người ra mải mê nhìn thiếu nữ đang đi tới phía mình không chớp mắt. Kim Vãng Tích giống như giấc mộng Tiêu Chính Quân vẫn thường mơ, dịu dàng giản dị khác xa lúc ở trong cung bóng hoàng y kiêu sa kia làm Tiêu Chính Quân chói mắt, không dám vươn tới.

Khi Kim Vãng Tích bước đến trước mặt Tiêu Chính Quân, hai người chỉ còn cách một thước, Tiêu Chính Quân mới khôi phục được bình tĩnh nhưng giọng vẫn còn khẩn trương “Công chúa… công chúa…” Tiêu Chính Quân chạy về phía sau hái một bông hoa quỳnh trắng, mỉm cười nhẹ rồi đi tới trước mặt thiếu nữ đang đứng quan sát mình trong Uyển Đình, bàn tay vừa cài bông hoa nhỏ lên mái tóc của Kim Vãng Tích vừa nói “Bông hoa này rất hợp với bộ tử y công chúa đang mặc.”

Kim Vãng Tích đưa tay sờ nhẹ lên bông hoa kiều diễm còn vương lại sương đêm, khẽ mỉm cười ngượng ngùng, Tiêu phủ trung viện và hậu viện đều tràn đầy hoa quỳnh mùa thu, sắc trắng thanh cao cùng vầng trắng trên bầu trời làm nơi đây thơ mộng đến say lòng người. “Chính Quân, bản công chúa muốn ở lại Tiêu phủ thêm vài ngày, trước đại lễ sắc phong thái tử bản công chúa sẽ trở về hoàng cung. Huynh không ngại phải không?”

Tiêu Chính Quân đứng hình giây lát, một lúc mới có thể nói tiếp “Tiêu phủ sớm muộn cũng là nơi ở của công chúa. Công chúa muốn đây đến lúc nào cũng được.”

Những ngày này Tiêu thượng thư đều bận rộn tuần tra trong thành hoặc được lệnh triệu vào trong cung nên trong Tiêu phủ chỉ có Tiêu Chính Quân biết thân phận của Kim Vãng Tích, mặc bộ y phục màu tím này lên người và đi cùng Tiêu Chính Quân những người trong thành đều tưởng Kim Vãng Tích là nhị tiểu thư của Tiêu phủ. Nhị tiểu thư của Tiêu thượng thư vốn trầm tính, ít nói, chẳng mấy khi ra ngoài phủ, những lúc rời khỏi phủ đi kiệu cũng che mặt bằng tấm vải mỏng nên dung nhan không lộ rõ, người kinh thành chỉ biết nhị tiểu thư thích mặc y phục trắng, trang điểm nhẹ nhàng, thanh nhã. Hôm nay nhị tiểu thư lại cùng đại thiếu gia đi dạo chơi thật hiếm thấy.

Lăng Vân thành chính là kinh đô ở phía nam của Bắc Định quốc nên vô cùng phồn hoa chẳng kém gì Cố đô thành Hoà châu năm xưa. Từ khi Lăng Vân thành được chọn là kinh đô Bắc Định quốc đã ngày một hưng thịnh khiến các quốc gia lân bang như Bảo Triều quốc, Tây Vệ quốc, Định Thiên quốc, vùng sơn tộc Tây An nể phục, hay cả Đại Triều cũng lo sợ mà nhiều lần kiếm cơ xâm lược biên giới phía tây Bắc Định quốc tuy nhiên Bắc Định quốc với quân đội thiện chiến đã giành lại được các thành trì tuy nhiên so với Bắc Định quốc trước khi bị hoàng đế Đại Triều Vạn Hùng Cửu thân chinh xuất trận chiếm được một nửa đất nước thì vẫn còn Ung châu và Kiên châu. Kim Vãng Tích biết phụ hoàng luôn muốn giành lại hai châu này để Bắc Định quốc trở lại huy hoàng như nhiều năm trước.

Một buổi sáng ở kinh thành người người xe ngược xuôi nô nức như đi hội. Đại lễ sắc phong thái tử cũng là ngày tiến hành đại hôn cho thái tử, khắp kinh thành đang được trang trí bằng những dèn lồng màu đỏ lớn. Ở Lăng Vân kinh có thể dễ dàng bắt gặp những thương nhân buôn những loại vải thượng hạng từ Định Thiên quốc. Trong hoàng cung luôn sử dụng những loại vải gấm mềm mịn nhất nhưng so với vải thượng hạng từ Định Thiên quốc lại không tinh tế bằng, Kim Vãng Tích còn nhớ mọi năm phụ hoàng đều bắt Định Thiên quốc cống tiến vô số vải vóc tơ tằm sang Bắc Định quốc.

Nếu nhìn Lăng Vân kinh vào một buổi sáng, phía xa xa chính là dãy núi Dương châu sừng sững như ẩn hiện xa xăm cùng dòng sông Nhược Hoan bốn mùa xanh ngọc bích và những chiếc thuyền gỗ lớn nhỏ đậu ở bến sông.

Tuy Kim Vãng Tích đã che mặt bằng lớp vải mỏng nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên do bộ y phục này có tà áo dài quét đất khoảng 3 thước. Kim Vãng Tích vẫn thường xuyên mặc những bộ y phục còn nhiều lớp và thướt tha hơn nhưng những khi ở trong Tư Phong cung không phải đi bộ lâu như vậy.

Tiêu Chính Quân dắt Bạch Lương mã theo sau Kim Vãng Tích “Công chúa lên ngựa đi.” Biết Kim Vãng Tích không hề dễ chịu, Tiêu Chính Quân tiến lên phía trước bế Kim Vãng Tích lên ngựa.

Kim Vãng Tích ngượng ngùng nhìn sang chàng trai bên cạnh mỉm cười.

Đoạn đường này đột nhiên lại dài ra đến như vậy, đi mãi không hết hay là tâm chí người không muốn đi nhanh.

Bỗng một người đạo sĩ lớn tuổi đi tới trước mặt hai người, dừng lại nói “Vạn sự tuỳ duyên. Không biết hai vị có muốn xem một quẻ hay không?”

Duyên? Đạo sĩ này tinh ý để ý được sự ngượng ngừng của Kim Vãng Tích rất nhanh nhận ra mình không phải nhị tiểu thư của Tiêu phủ? Kim Vãng Tích trước giờ không tin vào bói toán nhưng nếu đã gặp được vị đạo sĩ này cũng là chữ duyên, Kim Vãng Tích muốn thử một lần. Tiêu Chính cũng không hiểu Kim Vãng Tích vội đỡ thiếu nữ xuống ngựa.

“Vãng Tích, nàng muốn làm gì?” Tiêu Chính Quân trước mặt vị đạo sĩ không thể gọi Kim Vãng Tích là “công chúa” được nên xưng hô như vậy.

“Huynh viết bát tự, ta muốn xem tương lai của bản thân mình.” Kim Vãng Tích tóm tay Tiêu Chính Quân theo vị đạo sĩ đó tiến vào một quán ăn nhỏ.

Ngồi xuống bàn Tiêu Chính Quân bị nhắc nên viết bát tự, vừa viết vừa lo lắng “Vãng Tích, nàng tin bói toán? Những lời họ nói căn bản không thể tin được.”

“Ta không tin.” Kim Vãng Tích có thể không tin nhưng cũng nên thử một lần, cũng không mất mát gì.

Không tin tại sao phải xem? Duyên do người tạo, phận do người định, Tiêu Chính Quân cũng không để ý đến những chuyện này.

Sau khi nhìn vào bát tự, vị đoạ sĩ lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói “Hai người bát tự xung khắc, có duyên mà không có phận, nếu cố gắng bên nhau chính là nghiệt duyên, mạng sống tương sinh tương khắc. Bần đạo chỉ khuyên hai người không nên tiếp tục nghiệt duyên này.”

Tiêu Chính Quân tức giận đập mạnh cốc trà đang uống xuống bàn “Không thể nào. Nàng đừng có tin những gì đạo sĩ nói. Nàng xem đường sinh mệnh của ta và nàng rất dài. Không thể nào đâu. Nàng và ta không vì chuyện này mà rời xa.” Kéo bàn tay hai người ra để trước mặt Kim Vãng Tích, Tiêu Chính Quân thật sự đã mất bình tĩnh.

Kim Vãng Tích nhìn vị đạo sĩ rồi lại nhìn Tiêu Chính Quân, giọng nói vẫn bình thản “Những chuyện liên quan tới duyên phận của tiểu nữ, tiểu nữ có thể tự quyết định.”

Vị đạo sĩ kia lớn tuổi nhưng loại vải gấm ông ta mặc chính là loại vải thượng hải từ Định Thiên quốc được cống tiến trong cung không hề giống với những đạo sĩ giang hồ. Vị đạo sĩ này từ đầu tới khi rời đi cũng không nhắc đến tiền bạc chẳng lẽ ông ấy chính là vị đạo sĩ năm xưa đã khuyên nhủ phụ hoàng đưa mình đến chùa Phúc Lương? Nếu như vậy những lời đạo sĩ nói chẳng lẽ là thật?

Kim Vãng Tích thắc mắc định hỏi cho rõ ràng, đuổi theo vị đạo sĩ ra cửa quán trà nhưng cũng không còn thấy vị đạo sĩ nữa.

Tiêu Chính Quân vẫn chưa hết bình tĩnh, kéo tay Kim Vãng Tích lại “Vãng Tích, nàng định đi đâu?”

“Không có gì.” Kim Vãng Tích nói nhưng Tiêu Chính Quân nhìn ra được trong đôi mắt kia có chút hoảng hồn.

Trở về Tiêu phủ, Kim Vãng Tích sau khi dùng cơm tối với Tiêu Chính Quân lẳng lặng quay về phòng đắp kín chăn lại.

Cửa phòng còn chưa đóng lúc này lại được mở ra, Tiêu Chính Quân bước vào nhìn thấy thiếu nữ đang trong vo trong chăn thì ngồi lại gần, tay kéo chăn ra “Vãng Tích nàng sao thế? Có phải không được khoẻ không? Thức ăn ở Tiêu phủ không hợp khẩu vị?” Từ lúc gặp vị đạo sĩ kia trở về, Kim Vãng Tích ánh mắt ẩn chứa nỗi lo âu khiến Tiêu Chính Quân lo lắng, sau khi dùng cơm không thấy Kim Vãng Tích liền tới trung viện tìm, thấy ánh nến trong phòng sáng liền bước vào.

Nâng Kim Vãng Tích lên chỉ nhìn thấy đôi mắt bình thường vẫn kiên định thông minh nay xen lẫn suy tư xa xăm “Vãng Tích, nàng sao thế?”

“Chàng có tin ta không? Nếu như một ngày chàng phát hiện ra duyên phận giữa chúng ta chính là nghiệt duyên chàng có bỏ rơi ta không? Một người chết một người sống chàng sẽ giết ta?” Kim Vãng Tích

“Nàng thật ngốc. Nàng đi tin lời một đạo sĩ mà không tin ta? Vãng Tích, nàng nghe đây, cho dù sau này xảy ra chuyện gì ta cũng không bỏ rơi nàng, nếu một trong hai chúng ta phải chết để người còn lại được sống ta sẽ tự kết liễu…”

Kim Vãng Tích ngăn Tiêu Chính Quân lại “Chàng không được nói nữa. Ta không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra. Ta không muốn chết càng không muốn chàng chết.” Sau nhiều lần sinh tử có nhau, Kim Vãng Tích mới cảm giác được điều đáng sợ không phải cái chết, chết coi như chấm dứt, không còn biết biết hoan sầu của thế gian, đau đớn nhất là khi chứng kiến người mình thương yêu từ giã cõi đời.

Ở nơi nào đó giữa Hoàng tuyền, Kim Vãng Tích từng nghe kể về đá Tam Sinh phong ấn tất cả ký ức buồn vui của con người, bước qua cầu Nại Hà, uống bát canh Mạnh Bà quên đi mọi ân oán kiếp này.

“Nếu chết trước ta sẽ đợi chàng tại cầu Nại Hà nắm tay chàng luân hồi đến kiếp sau, chúng ta sẽ vẫn bên nhau.” Kim Vãng Tích nhìn sâu vào mắt Tiêu Chính Quân nói.

Tiêu Chính Quân gật đầu tỏ sự đồng ý “Vậy ta sẽ đi thật nhanh, sẽ không để nàng phải đợi ta lâu.”

“Qua cầu Nại Hà chúng ta sẽ đến đâu?”

“Thiếp không biết. Chỉ đầu cầu Nại Hà chính là đá Tam Sinh, dòng sông ngăn cách đôi bờ chính là Vong Xuyên, hai bên bờ là rừng hoa Bỉ Ngạn, đến Vọng Hương Đài uống một bát canh Mạnh Bà quên hết những đau khổ tiền kiếp, người ta gọi nơi đó là Hoàng tuyền.”

Trong đêm trăng mùa thu, những khóm hoa quỳnh phủ kín màu trắng thanh khiết cho Uyển Đình bất chợt một cơn gió mạnh thổi qua mang mùi thơm dịu đó lan ra khắp trung viện.