Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 Chương 173: Sinh ly tử biệt, cả đời không hối hận 3

“Thương ca ca. Bọn họ cứ bắt Đình Đình mặc hỷ phục rồi đẩy Đình Đình lên kiệu hoa. Ông nội còn mắng Đình Đình chỉ có huynh là đối xử tốt với Đình Đình thôi.” Vũ Đình nhớ lại uất ức nói.

Kim Thương buông Vũ Đình Đình ra rồi lại nhìn bầu trời đang mưa lớn bên ngoài “Dù sau này có chuyện gì xảy ra thì Đình Đình phải biết rằng muội là người ta yêu thương nhất, ta tuyệt đối không làm tổn hại đến muội.”

Vũ Đình Đình gật đầu như một con mèo nhỏ gục đầu vào ngực Kim Thương “Đình Đình biết, Thương ca ca luôn tốt với Đình Đình.”

Đại Minh điện – Hoàng cung Bắc Định quốc

Vài ngày sau trên Đại Minh điện, trong buổi thiết triều, thượng thư bộ Hình trình bày tường tận quá trình điều tra về sát thủ Tàng Nhân đường. Khâm Định hoàng đế hạ lệnh cho Vũ Đình Đình sợ hãi vì những chuyện đã xảy ra nên Vũ thượng tướng quân sẽ đưa Vũ Đình Đình quay trở về thành Hoà châu. Tạ thái sư và một số quan lại khác trong triều âm thầm câu kết với ngoại bang, cướp bóc ruộng đất của dân chúng Hoà châu, tham ô hối lộ, tội không thể tha, lập tức bị xử trảm, Lan quý phi tội đáng chết nhưng thương tình mới mất thái tử chỉ tống giam vào lãnh cung. Tiêu Chính Quân không bảo vệ được an nguy của thái tử, phạm vào đại tội, tạm thời tống vào đại lao, giao cho bộ binh xử lý.

Tạ thái sư không cam tâm còn chửi rủa hoàng đế ngay trên Đại Minh điện, Liễu phủ doãn kinh thành mặt mày tối sầm, qua cái chết của con gái dường như đã ông ta đã hiểu được một bài học nên vô cùng ân hận, trước khi bị kéo ra khỏi điện còn tạ ân hoàng đế.

Thống lĩnh Túc vệ quân đã chết, thống lĩnh tiếp theo chính là phó thống lĩnh lúc trước, là thuộc hạ cũ trong phủ của Khang Nhân vương Kim Thiên Từ.

Tư Phong cung, Kim Vãng Tích đã nhiều ngày nay muốn tìm gặp Tiêu Chính Quân nhưng Tiêu Chính Quân đã bị giam lỏng trong Tiêu phủ đợi lệnh của hoàng thượng, Kim Vãng Tích không tìm được cách xuất cung bởi hoàng cung đang được huy động rất nhiều binh lính bảo vệ bên ngoài.

Kim Vãng Tích ở Tư Phong cung nghe được Hương Ly báo tin Tiêu Chính Quân bị giam vào đại lao liền chạy tới Đại Minh điện nhưng hoàng đế và triều thần đang thiết triều nên bị Cấm vệ quân bên ngoài điện ngăn lại. Thống lĩnh Cấm vệ quân Đinh Văn nhìn Kim Vãng Tích lắc đầu ý bảo hãy công chúa hãy quay về cung nhưng Kim Vãng Tích không nói một lời.

Khi Tiêu Chính Quân được người của bộ binh dẫn ra khỏi Đại Minh điện. Kim Vãng Tích đứng yên ở chỗ cũ, mắt hướng về phía Tiêu Chính Quân không rời.

Tiêu Chính Quân lắc đầu, cố gắng mỉm cười với Kim Vãng Tích, cũng không nói được gì nhiều nhưng ánh mắt đủ làm cho Kim Vãng Tích vơi đi phần nào sự lo lắng. Không chỉ Tiêu Chính Quân mà cả Thượng thư bộ binh Tiêu Khải cũng có thể bị định tội hoặc ít nhất cũng là mất đi sự tín nhiệm của hoàng thượng. Tiêu Chính Quân không thể để liên luỵ đến phụ thân và Kim Vãng Tích nên không một lời thanh minh trước hoàng đế. Nhìn thấy Kim Vãng Tích đứng chờ trước Đại Minh điện mặc kệ trời nắng, Tiêu Chính Quân bất lực vì bản thân chẳng thể làm gì. Binh lính bộ binh thúc giục Tiêu Chính Quân đi, quay đầu cố gắng nói “Công chúa, mạt tướng không sao.”

Đại lao Binh bộ đâu phải nơi muốn ra là ra, những tướng lĩnh bị nhốt vào đó đa phần đều phải đợi cái chết từ từ đến, khi ra khỏi chính là pháp trường.

Khi Tiêu Chính Quân bị giải đi khuất Kim Vãng Tích nhìn về hướng Đại Minh điện mặc cho những lời khuyên can của nô tỳ Hương Ly bên cạnh, quỳ xuống. Bộ y phục mỏng manh không thể che được ánh nắng gắt của buổi trưa.

Sân rồng của Đại nội rộng lớn từ phía xa người ta chỉ còn nhìn thấy một bóng hoàng y quỳ giữa bậc thềm Đại Minh điện.

Một thái giám nhìn thấy liền cả kinh lập tức báo với Đỗ công công, Đỗ công công lắc đầu ái ngại chưa dám bẩm tấu lên hoàng đế, Đinh Văn ở bên cạnh cũng nghe được tâm trạng phức tạp.

Đợi cho tới buổi trưa, hoàng đế và các vị đại thần cũng bước ra khỏi Đại Minh điện, Khâm Định hoàng đế nhìn thấy Kim Vãng Tích trong lòng xót xa nhưng vẫn lạnh lùng lướt qua không hề dừng lại. Đinh Văn nhìn sang Kim Vãng Tích muốn lại gần nhưng không thể, đi theo Khâm Định hoàng đế về Càn Minh cung.

Lý Thiệu Văn đến gần nhấc tay lên nhưng Kim Vãng Tích từ chối “Thiệu Văn ca ca, huynh trở về Lý phủ đi. Tích nhi cam tâm tình nguyện quỳ ở đây để phụ hoàng nguôi giận.”

“Biểu muội, muội không làm hoàng thượng tức giận, đừng làm chuyện vô ích. Thánh chỉ đã ban không thể thu hồi. Hiện tại muội làm như vậy chỉ khiến hoàng thượng tức giận. Biểu ca sẽ chuyển lời đến Phượng cung nhờ hoàng hậu khuyên giải hoàng thượng.” Lý Thiệu Văn nhìn Kim Vãng Tích quỳ ở đây trong lòng vô cùng lo lắng nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác. Tử nhi, muội quỳ gối ở đây là vì Tiêu Chính Quân sao? Huynh cũng có thể vì muội mà quỳ gối ở đây. Lý Thiệu Văn quỳ xuống bên cạnh Kim Vãng Tích.

“Thiệu Văn ca ca? Huynh làm gì vậy? Muội nói huynh hãy trở về Lý phủ, coi như hôm nay huynh không nhìn thấy muội.” Thiệu Văn ca ca, từ nhỏ đến bây giờ huynh vì muội mà không tiếc tính mạng nhưng mà muội không nỡ nhìn huynh cũng phải chịu đau đớn như muội.

“Huynh cũng mang dòng máu hoàng tộc nếu huynh cũng quỳ ở đây biết đâu hoàng thượng sẽ nể mặt Dụ Thánh công chúa mà tha cho Tiêu Chính Quân. Hơn nữa, hoàng thượng yêu thương muội, hoàng thượng sẽ không để muội chịu cực khổ. Biểu ca từ nhỏ đã hứa bảo vệ muội cả đời, chẳng lẽ quỳ cùng muội cũng không chịu đựng được?” Lý Thiệu Văn an ủi.

“Biểu ca…”

Kim Vãng Tích xúc động nước mắt sắp chảy xuống nhưng Lý Thiệu Văn kịp thời dùng tay áo lau đi “Tử nhi, lần sau có chuyện gì hãy nói với biểu ca, đừng bao giờ chịu đựng một mình.”

Kim Vãng Tích gật đầu nhìn Lý Thiệu Văn nhưng vẫn kiên cường “Thiệu Văn ca ca, Tàng Nhân đường như thế nào huynh còn không rõ? Tiêu Chính Quân hay ở đó là Vũ thượng tướng quân cũng không ngăn cản được Tàng Nhân đường.”

“Tử nhi, muội đừng nói nữa.” Lý Thiệu Văn nhìn xung quanh xác định gần đó chỉ có những thị vệ Cấm vệ quân canh gác mới bình thản nói “Tiêu Chính Quân vô tội, oan tình sẽ được giải.”

Trong ngục bộ binh, Tiêu Chính Quân nhìn ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong ngục, trời đã tối từ lâu, Kim Vãng Tích có khi nào ở trước Đại Minh điện không?

Băn khoăn làm Tiêu Chính Quân bất an, dò hỏi người quen ở bộ binh cũng chẳng có được tin tức ở trong cung. Tiêu Chính Quân thở dài “Vãng Tích, nàng mau về cung, vì ta mà đợi ở Đại Minh điện … như thế không đáng đâu.” Là người của Đô ty bấy lâu Tiêu Chính Quân biết tội mình mắc phải có thể lập tức xử trảm, lôi chiếc trâm ngọc trong người ra, Tiêu Chính Quân lại nhớ về những ngày cùng Kim Vãng Tích thoải mái ở rừng trúc An Châu. Mình trở về kinh thành là sai lầm?

“Ta chỉ sợ chàng sẽ hối hận. Chính Quân chàng có thể yêu ta không?”

“Ta…”

“Ta chỉ mong đời đời kiếp kiếp được bên chàng.”

Tiêu Chính Quân âm thầm nhắm mắt lại, giọng nói của Kim Vãng Tích vẫn còn vang đâu đây bên tai.

Đây là đại lao bộ binh. Đường đường là quan tứ phẩm bộ binh cuối cùng lại bị nhốt ở đại lao bộ binh, trên đời này còn chuyện nào nực cười hơn thế không?

“Chính Quân?” Thượng thư bộ binh Tiêu Khải lo lắng nhìn con trai của mình.

Tiêu Chính Quân vội đứng dậy đi tới phía phụ thân “Phụ thân, người sao lại tới đây? Bên phía của Bùi tể tướng tai mắt khắp nơi, chuyện này đến tai hoàng thượng, phụ thân cũng bị liên luỵ.”

“Con chỉ lo có người sẽ vì con mà bị liên luỵ? Hoàng thượng không thể không trị tội con nhưng đã chừa cho con một con đường sống. Nếu không phải vậy đã không giao vụ này cho bộ binh xử lý.”

“Ý của phụ thân…” Tiêu Chính Quân hỏi. Đô ty thuộc bộ binh, người đứng đầu bộ binh lại là Tiêu Khải, quan hệ giữa Tiêu Chính Quân và Thượng thư Tiêu Khải cả triều đều biết nhưng hoàng thượng giao cho bộ binh xử lý trong đó chắc hẳn có dụng ý. Đối với Tiêu gia, hoàng thượng đang muốn nâng đỡ nên để cân bằng thế lực với Bùi gia, hoàng thượng không thể Tiêu Chính Quân vào chỗ chết được.

“Ta cũng chỉ đoán được như vậy, còn tuỳ thuộc vào quyết định của hoàng thượng. Trong thời gian này ta sẽ tìm cách, Tiêu gia không thể tuyệt hậu được.” Làm quan trong triều đã nhiều năm, đến được chức thượng thư nhị phẩm, Tiêu Khải cũng có quan hệ thân tín với nhiều quan lớn trong triều, đây là hy vọng duy nhất đối với Tiêu Chính Quân.

Tiêu Chính Quân nhìn khuôn mặt đã bị bao nhiêu thăng trầm của chốn quan trường làm cho mệt mỏi của phụ thân, đúng rồi, mình không thể chết, mình phải sống sót ra được nơi này.

“Phụ thân con sẽ không sao.”

“Trong triều hiện nay Vệ thái uý nắm không ít quyền lực, Vệ thái uý là có giao hảo lâu năm với ta, bây giờ nếu ta tới đó nhờ cậy, ông ta cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu. Con sẽ được cứu.” Tiêu Khải rất khi chủ động cầu xin kẻ khác tuy nhiên Vệ thái uý là hy vọng cuối cùng của Tiêu Chính Quân.

Vệ thái uý là kẻ nắm giữ nhiều binh quyền, tham quan, ức hiếp bách tính Tiêu Chính Quân đã nhiều lần đả động tới gia sản của Vệ thái uý tuy nhiên vẫn chưa tìm ra được bằng chứng đủ sức thuyết phục. Phụ thân năm xưa cùng Vệ thái uý có chút giao hảo sau này do Vệ thái uý kia kiêu ngạo không để Tiêu gia vào trong mắt lần này còn có thể giúp Tiêu Chính Quân?

“Phụ thân, con cho dù phải chết cũng không nhờ sự giúp đỡ của tham quan nịnh thần trong triều. Phụ thân từng dạy con phải chính trực thẳng thắn, yêu thương dân chúng, không được kết thân với gian thần nhưng bây giờ phụ thân chủ động kết giao với gian thần. Mạng của con người khác có thể lấy nhưng không được huỷ hoại thanh danh của phụ thân.”

Tiêu Khải tức giận rời đi “Ta không thể nhìn con chết. Sao con mãi không hiểu hả? Đây là triều đình, phía sau đại lao này là pháp trường. Khi hoàng thượng không trọng dụng thì có làm gì cũng là trái nghịch với hoàng thượng. Mạng sống của con lúc này là quan trọng nhất, tương lai Tiêu gia còn phải dựa vào con mà hiển vinh.”

Tiêu Chính Quân nhìn phụ thân rời đi trong lòng cảm thấy khó chịu không yên. Không ngờ cả đời phụ thân thanh liêm cẩn trọng cuối cùng lại phải cần sự giúp đỡ của một tên tham quan.

Đêm mùa thu gió se lạnh, dưới ánh sáng yếu ớt từ những đuốc lửa phía Đại Minh điện hắt lại, Lý Thiệu Văn có thể thấy được rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt của Kim Vãng Tích.

“Tử nhi muội không sao chứ?” Lý Thiệu Văn nhìn sang khuôn mặt mệt mỏi của Kim Vãng Tích, bàn tay chạm nhẹ lên trên trán Kim Vãng Tích, ân cần nói “Trán muội rất nóng. Bây giờ đã khuya, biểu ca sẽ đưa muội về Tư Phong cung.”

Lý Thiệu Văn ra hiệu cho cung nữ đứng gần đó nhưng bị Kim Vãng Tích ngăn lại “Muội không cần đâu. Muội ở đây chờ phụ hoàng, nếu phụ hoàng không tha tội cho Tiêu Chính Quân muội sẽ dập đầu ở đây.”

“Muội thật ngốc. Hoàng thượng tuy rằng rất thương yêu muội nhưng một hoàng đế cũng có tôn nghiêm của mình, không thể sửa tội thay cho Tiêu Chính Quân. Tử nhi cũng biết rõ điều này, sao còn cố chấp như thế ?” Lý Thiệu Văn nói tiếp.

“Biểu ca, từ trước đến giờ muội cho rằng biểu ca là người hiểu muội nhất nhưng lúc này muội lại cảm thấy biểu ca không giống lúc trước. Biểu ca nhìn ra được Thái tử chết không phải do lỗi của Tiêu Chính Quân, lúc đó muội và Đoan Bình vương đều có mặt nhưng tại sao chỉ có Tiêu Chính Quân chịu tội? Lần trước ở Cảnh Định vương phủ huynh ấy còn liều mạng cứu thái tử một lần…” Kim Vãng Tích nhìn Lý Thiệu Văn hồi lâu.

“Tử nhi, biểu ca vẫn mãi mãi là người hiểu muội nhất.” Lý Thiệu Văn lau đi những giọt nước mắt đang ngưng đọng trong khoé mắt của Kim Vãng Tích.

Thiệu Văn ca ca? Kim Vãng Tích không thể kìm nén được cảm xúc, gào khóc thành tiếng “Thiệu Văn ca ca. Bây giờ tim muội rất đau muội chưa từng thấy tim mình đau như vậy.