Phượng Hoàng Nam

Chương 38

Khó có dịp Cái Chí Huy hào phóng như vậy, dắt theo Phó Suất chui vào một quán canh hầm.

Ông chủ là người Đông Bắc vì thế món ăn ở đây đều nấu theo phong cách cùng đông bắc. Xương hầm dưa chua đựng trong tô sắt to như chậu rửa mặt, vô cùng kinh tế.

Uống miếng canh hầm làm nóng người, Cái Chí Huy gọi thêm hai chai rượu đế, sau đó bưng chén bắt đầu khua khoáng mò thịt trong chậu.

Ăn lưng lửng dạ, anh mới ngảng lên mời Phó Suất “ Ăn nhiệt tình đi, đừng khách khí với tôi”

Phó Suất dòm đám dưa chua còn lại nổi lềnh phềnh trong chậu, muốn cười mà không được “Với anh tôi không khách khí đâu”

Nói xong liền vơ đũa tranh mấy khúc xương còn sót lại với Cái Chí Huy.

Có lẽ trong đại hội phê bình buổi sáng, bộ dáng của Phó Suất quá mức chật vật. Nếu là lúc bình thường hai vạn tám nghìn năm cũng không thấy cảnh hắn ngồi xổm vục mặt xuống chậu tranh đồ ăn thừa với anh thế này. Khí chất hệt như chó nhà tang.

Cái Chí Huy đánh chén no nê liền bắt đầu dậu đổ bìm leo.

“Không phải tôi nói cậu, ỷ có người chống lưng cho là làm việc gì cũng không màng tới hậu quả, đồng chí Phó ạ. Cậu phải luôn nhớ rằng mình là bộ đội đó! Có gai góc gì cũng phải vặt cho sạch, phải biết thận trọng từ lời nói tới việc làm. Càng ở địa vị cao càng khó sống…”

Phó Suất không lên tiếng, mặc Cái Chí Huy tự mình lải nhải như lão già.

Cuối cùng hắn ngảng đẩu lên tổng kết một câu với Cái Chí Huy “ Chí Huy à, giờ tôi với người nhà đoạn tuyệt quan hệ rồi, lời hứa giúp anh thăng chức lúc trước e là không thực hiện được nữa….”

Cái Chi Huy đang nuốt ngụm rượu tý nữa là sặc chết, từ khi cạo trọc đầu Phó Suất, mở màn cho nghệ thuật hành vi của hắn, anh đã chẳng còn mong chờ cái bánh lớn hắn hứa ném cho anh nữa.

Làm Phó Suất ra nông nỗi này anh còn dám đòi hỏi sao. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Kẻ đại gian đại ác không chừng vẫn còn chút lương tri.

Giống như lúc này, Cái Chí Huy lại có chút cảm động mới chết chứ. Anh vỗ vỗ Phó Suất đang âu sầu bên cạnh, thở dài nói “Hai ta…Thôi không đề cập tới ân ân oán oán cũ nữa”

Lúc hai người ra khỏi quán cơm thì mặt bàn đã lăn lóc tới bốn năm vỏ chai rượu. Cả người đây mùi rượu, bây giờ mà về quân doanh không chừng lại bị phạt tiếp.

Phó Suất nghĩ ngợi, gọi điện thoại cho một người bạn làm ở tổng cục báo hắn cùng Cái Chí Huy ra ngoài bảo trì ra đa.

Chuyện đời là thế, bạn bè Phó Suất đủ mọi cấp bậc, trạm trưởng một chút cũng không nghi ngờ gì, còn cố ý gọi điện dặn dò bọn họ tranh thủ kiểm tra còn về nghỉ ngơi.

Vì thế Phó Suất khiêng Cái Chí Huy đã nhũn thành còng bún vào một khách sạn trong nội thành.

Đến nơi, Phó Suất đỡ Cái Chí Huy lên giường, vào trong phòng tắm lấy khăn lau mặt cho Cái Chí Huy rồi cởi bộ y phục trên người anh, lại tiện tay xoa xoa cơ thể của ai đó

Bị cái khăn quấy nhiễu giấc mộng đẹp, Cái Chí Huy khó chịu khua khoáng tay chân, xoay người lại tiếp tục ngủ, Phó Suất nhịn không nổi hôn vài miếng lên mặt Cái Chí Huy.

Đột nhiên, Phó Suất ngừng lại. Buổi sáng lúc hai người chung phòng không cởi quần áo, giờ Phó Suất phát hiện ra trên lưng Cái Chí Huy có vài vết cào.

Là cao thủ tình trường, đương nhiên Phó Suất sẽ không cho rằng mấy vết này là do Cái Chí Huy gãi ngứa mà thành.

Mặt Phó Suất ngay lập tức trầm xuống.

Xem ra đêm qua cái thằng đang nằm ườn trên giường này đã vô cùng hưởng thụ.

Nhăn nhó nửa ngày, Phó Suất vỗ nhẹ lên mặt Cái Chí Huy “Lần này không thể làm căng đươc”

Nắng sớm xuyên qua màn cửa rọi vào phòng, Cái Chí Huy miễn cưỡng mở mắt. Anh phát hiện ra mình đang bị Phó Suát ôm chặt, hai người đang chen chúc trên một chiếc giường.

Trong lòng Cái Chí Huy giật nảy, chó chết, tối qua hai người say rượu loạn tính sao?

Hình như không giống, phía trước phía sau anh đều ok, hơn nữa lão Nhị nhà anh đi tè nước tiểu vổng rõ cao chứ không ỉu xìu xìu quặp ngược ra sau mà.

“Này, dậy, dậy đi” Cái Chí Huy chọt Phó Suất “ Đây là đâu?”

Phó Suất hừ một tiếng, cố sức đem mặt vùi vào tay anh,

“Trong khách sạn…”

Cái Chí Huy nghe thấy từ khách sạn, nhìn qua cũng thấy chỗ này giống khách sạn ở Xích Phong. Xem xét bố cục trong phòng, dưới chân trải thảm đỏ, trên tường treo TV LCD, còn có quầy bar nhỏ đầy đủ tiện nghi.

“Một đêm bao nhiêu”

“300 gì đó,…,tổng chi phí tôi không nhớ lắm. Ngủ tiếp đi, 12giờ trả phòng là được”

Cái Chí Huy nghe xong mày chau lại, đồ hoang phí, mất 300 để ở chỗ này một đêm có khác gì đốt tiền. Nhận lương xong thì còn dư lại mấy đồng,

Cái Chí Huy đẩy hắn ra xuống giường vào nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua sô pha đột nhiên anh phát hiện ra tiền của mình bị rơi ra khỏi túi, Cái Chí Huy nhặt lên, đụng vào cái thẻ tín dụng cùng với một bản kê hóa đơn.

Cái Chí Huy xem xét một lúc, tức tới bốc khói, Phắc mày! Dám cầm thẻ của ông đi thanh toán tiền phòng. Anh lại vội vàng kiềm tra thẻ lương trong ví, may mắn vẫn còn, hơn nữa thẻ lương có mật khẩu, chắc là Phó Suất không mở ra được. Đệt!! Thẻ tín dụng quốc tế lại không cài mật mã.

Ai chẳng biết Cái Chí Huy có tiếng vắt cổ chày ra nước, lúc trước làm thẻ tín dụng cũng vì nể bạn Vương Văn Trúc làm ở ngân hàng phải chạy chỉ tiêu. Anh tiện thể giúp một chút.

Sau khi kích hoạt thẻ, anh đi siêu thị quẹt thẻ vài lần cũng không quá 20 đồng, quẹt đủ 6 lần để gia hạn thẻ.

Nếu không phải Vương Văn Trúc nói thường xuyên dùng thẻ tín dụng tích điểm, sau này mua nhà có thể vay ưu đãi thì đánh chết anh cũng chả thèm dùng.

Cái Chí Huy run rẩy mở bảng kê ra thấy trên đó chình ình 3 số không.

Con số này làm cho dòng nước sắp tràn ra ngoài của ai đó đành ấm ách lội ngược về bàng quang.

Cái Chí Huy hầm hè lay Phó Suất “Dậy ngay cho tôi! Không cho ngủ nữa! Một nghìn tệ này là thế nào hả hả hả?”

Phó Suất mở to mắt cực kỳ vô tội nhìn vật chứng trong tay Cái Chí Huy.

“Tiền phòng, tiền đặt cọc, còn mua mấy bộ đồ lót nè rồi đem quần áo của hai ta đi giặt nè. Ngoài những thứ này ra tôi không tiêu gì nữa đâu”

Cái Chí Huy suýt tắc thở. Tiền! Đây là mạng sống của anh đấy.

“ĐMM, sao không tiêu tiền của mình hả? Giả nghèo giả khổ với ông làm chi. Có ai vô duyên như thế không hả?”

“Nhưng tôi không có tiền”

“Không có tiền thì đi xin ông già nhà chú đi! Chú có cho anh được xu nào không hả?”

“Có mà…Tiền của tôi đều cho anh hết”

‘Cái gì cơ?” Cái Chí Huy nghe không rõ lắm.

“Hôm qua anh nói với tôi là không có tiền mua nhà cưới vợ, tôi còn 50 vạn trong tài khoản, nhưng không rút hết ra tiền mặt được. Vì thế tôi đi ngân hàng làm thủ tục chuyển khoản cho anh rồi.”

Cái Chí Huy nghệt mặt ra chỉ biết lặp đi lặp lại “Cái gì cơ”

Mải lo cho cái thẻ lương nên không để ý tới điện thoại giờ sờ tới anh mới thấy tin nhắn ngân hàng gửi tới thông báo trong tài khoản của anh có thêm 50 vạn.