Phượng Hoàng Nam

Chương 6

Cuối cùng Phó Suất cũng bắt được linh cảm, túm lấy tờ giấy bắt đầu sáng tác.

Đợi Cái Chí Huy bình tĩnh lại, mon men tới gần, nhìn thấy bức phác họa, trong tranh là anh với khuôn mặt đau đớn đang cuộn mình, một con rắn lớn đang cuốn quanh cơ thể quần áo tả tơi, đầu nó rúc vào hạ thân nơi được vạt áo che chắn.

Một câu thôi, bức tranh mang đầy nhục cảm, nhưng chả có tý liên quan nào tới Cái Chí Huy.

“ Không đúng, cậu mò ở đâu mà ra được con rắn này”

Phó Suất thỏa mãn ngắm bức phác họa ngẫu hứng này, liếc Cái Chí Huy đã mặt cắt không còn giọt máu “ Cái này gọi là nghệ thuật, linh cảm bất chợt, anh có hiểu không?”

Tiểu Cái đúng là không hiểu nghệ thuật, nếu hai thắng đàn ông trân truồng ôm nhau kêu là nghệ thuật, trên người quấn một con rắn lưu manh gọi là linh cảm, thì thủ đô của Nhật Bản đã bị số lượng các nhà nghệ thuật nhấn chìm rồi.

Mấy bức tranh châm biếm dầy nhục dục này là tác phẩm nghệ thuật thì tác giả của nó cũng thành Van Gogh luôn.

Vậy nhưng anh cũng chỉ dám oán thầm thôi. Nhược điểm của anh còn đang nằm trong tay Phó Suất, lại thêm một chưởng vừa rồi của hắn, đánh cho hào khí ngất trời của tiểu Cái bay tan tác.

Cái Chí Huy quyết định nhún nhường trước, vượt qua nguy cơ trước mắt này rồi nói sau.

“ Phó Suất…. Cậu là dân đồng tính à?”

Cái Chí Huy không có kinh nghiệm thực chiến, không biết hỏi thế thật không tinh ý. Nếu gặp người yếu đuối, hỏi trực tiếp như vậy sẽ khiến người ta suy sụp đến nhảy lầu tự sát cũng nên. Nếu gặp tên nào trâu bò khiến cho hắn thẹn quá hóa giận lại iếp rồi giết luôn.

Hiển nhiên Phó Suất không thuộc hai loại trên, hắn khoanh tay, nghĩ nghĩ nói “ Tôi cũng không rõ lắm, hay hai ta thử đi”

Nói xong liền bỏ tập tranh xuống muốn nhào qua.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng trạm trưởng: “Cái Chí Huy”

“ Dạ” Cái Chí Huy cao giọng đáp, anh tới giờ cũng hiếm khi được trạm trưởng gọi tên.

Vì trạm trưởng ở ngoài cửa nên Phó Suất cũng vui vẻ buông tha Cái Chí Huy.

Cái Chí Huy chỉnh trang lại quần áo ra mở cửa, trạm trưởng hơi nhíu mày đánh giá quân trang không chỉnh tề của anh, nói: “ Tiểu Cái, tý nữa qua phòng tôi, tôi có nhiệm vụ giao cho cậu”

Đoạn đường này, nội tâm Cái Chí Huy phập phồng, không biết có phải tên Phó Suất kia lại giở trò gì không.

Cuối cùng cũng biết đáp án, chính là lãnh đạo phái anh đi Tứ Xuyên tuyển quân.

Đây là công việc béo bở nha! Cái Chí Huy âm thầm sung sướng.

Phải biết rằng ai ra ngoài công tác, đều được lãnh đạo địa phương quan tâm, quà cáp là không tránh được. Các khoản hóa đơn cũng khá, về nhận thanh toán cũng lãi được không ít.

Quan trọng nhất là tuyển quân một tháng, anh có thể thoát khỏi cái tên biến thái kia.

Về tới phòng, Phó Suất đã lên giường, thấy Cái Chí Huy vào liền vu vơ hỏi thăm: “ Trạm trưởng tìm anh làm gì?”

“ A, cũng không có gì, mai tôi phải dẫn mấy binh sĩ đi lao động nhổ cỏ trong trường thôi”

Phó Suất nhìn Cái Chí Huy đầy thâm ý tới khi tóc gáy đồng chí Cái dựng hết lên, mới quay mặt vào tường ngủ.

Đêm đó, Cái Chí Huy ngủ không ngon, anh cân nhắc lại một số chuyện. Chính mình thế éo nào mà lại có sức quyến rũ thế chứ? Cũng chả phải phụ nữ sao lại chọc phải thằng dê xồm này.

Cứ vậy mơ màng qua một đêm. ngày hôm sau thừa dịp Phó Suất đi sư bộ, Cái Chí Huy tranh thủ thu dọn hành lý rời đi.

Lên tàu rồi Cái Chí Huy mới nhẹ nhàng thở một hơi, chờ một tháng sau, không chừng Phó Suất cũng thăng chức đi nơi khác hoặc anh đây được điều đi. Đến lúc đó cuộc sống của anh sẽ thư thái hơn nhiều.

Lãnh đạo mua cho Cái Chí Huy ghế giường nằm, nghe nói sư bộ cũng phái một cán bộ đi theo anh. Có lẽ người đó tới muộn.

Lúc xe lửa khởi hành, cửa khoang bị người khác kéo ra.

Cái Chí Huy đã sớm đem hạt dưa, đồ ăn vặt bày ra đầy bàn, chờ vị đồng chí ở sư bộ kia tới sẽ cùng hắn hảo hảo thiết lập quan hệ. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh lập tức mặt mày hớn hở đứng dậy nghênh đón.

Đáng tiếc nụ cười kia sớm nở chòng tàn, người mới vào không ai khác chình là nghệ thuật gia- Phó Suất.

Người kia cũng hiểu lễ nghĩa, thấy trước cửa có một tên ngốc đứng, lập tức ném qua nghi thức chào hỏi quân đội tiêu chuẩn “ Đồng chí Cái Chí Huy, tôi, Phó Suất theo lệnh tới giúp anh lao động nhổ cỏ”

Cái Chí Huy chịu đả kích không phản ứng gì được. Phó Suất thoáng liếc mắt đánh giá “Anh đã thấy con khỉ nào thoát khỏi tay Phật Như Lai chưa”