Phượng Hoàng Nam

Chương 7

Cái Chí Huy vờ vịt đọc báo, mắt lại trộm liếc Phó Suất ngồi đối diện.

Một túi đồ ăn vặt mua mất 20 đồng. Cái Chí Huy đau lòng, sớm biết vị này tới anh sao có thể mất tiền oan thế chứ.

Ném báo xuống, Cái Chí Huy giật lại túi ô mai, hung dữ ném vài viên vào miệng.

Phó Suất nhếch môi “ Sao thế, dỗi à?”

Cái đại gia không đáp, hăng hái chiến đấu, vừa ăn vừa quẹt mỏ, lại thù hận lật báo.

Đồng chí Phó không nói gì thêm, cất kỹ hành lý cũng bắt đầu càn quét túi đồ trên bàn.

Qủa nhiên Cái Chí Huy không nhịn nổi.

“ Anh đây ăn đồ mình mua thì làm sao hả.” Nói xong lại căm hận cắn hạt ô mai.

Phó Suất nhìn anh cười.

Mỗi nhà nghệ thuật đều có một cách cảm nhận đặc biệt, cách cảm nhận riêng biệt chả giống ai.

Phó Suất tin điều này.

Lúc ở nhà trẻ, mấy bé trai đều thích súng ngắn, ô tô.

Tiểu Suất Suất lại mê nhất là vẽ râu lên mặt mấy cô người mẫu trên báo hay là thêm quần áo cho mấy cô mặc áo tắm hai mảnh.

Lên trung học, mọi người bắt đầu trận chiến săn hàng hiệu. Nếu ai mà có đồ gì hiệu “ Jake Jones” là đủ khẳng định đẳng cấp, tuyệt đối có thể làm mấy em gái thét ầm ĩ.

Tiểu Phó lại thích vẽ mấy bức tranh trừu tượng lên áo tù nhân rồi cưỡi xe mini đỏ lượn quanh sân trường, vừa đạp vừa hát to bài” Khoa học Chủ nghĩa xã hội thật tốt.”

Mặc dù khi đó mấy bạn nữ không biết nghệ thuật hành vi là cái chi chi nhưng cũng thấy tiểu Suất ngốc đến đáng yêu, bỗng dưng hắn trở thành tình nhân trong mộng của bao nàng.

Một Phó Suất như vậy sao có thể yêu thích mấy thứ như người thường.

Cái Chí Huy chỉ biết việc cây lau nhà lén nhìn mình trong trường quân đội, mà không biết kì thật anh đã sớm bị hắn thầm thương trộm nhớ.

Lúc ấy Phó Suất một lòng muốn thi vào trường mỹ thuật khoa tạo hình, cho nên nghỉ hè liền lén lút đăng ký học một lớp luyện vẽ sau lưng ông già. Lúc đó thầy giáo dạy môn mỹ thuật tạo hình luôn nhấn mạnh rằng nghệ thuật phải luôn hài hòa thống nhất với tự nhiên, vì thế ông kéo một đám học sinh ngồi xe lửa 6 tiếng tới bờ sông đục ngầu mò cảm hứng.

Ở nơi sơn thủy hữu tình, Phó Suất chọn vị trí tốt bày giá vẽ. Không nói một lời bắt đầu múa bút, bỗng bên tai truyền tới tiếng thét sợ hãi.

Chỉ thấy một cậu bé cũng tầm tuổi học sinh cấp ba cưỡi xe đạp phi như bay từ sườn núi xuống, chắc do phanh không ăn, cuối cùng bánh trước cán vào một tảng đá, cả người lẫn xe liền theo một đường cung duyên dáng lao xuống dòng sông chảy xiết.

Phó Suất không nhúc nhích, đứng trên bờ hả hê xem một màn người bay. Nước sông dù xiết nhưng cũng không sâu, chỉ là lòng sông nhiều đá tảng, cho nên khi cậu trai ngoi lên, mặt mũi đã bê bết máu.

Đứa bé kia cũng lạ, không vội kiểm tra vết thương của mình mà ngược lại vội vội vàng vàng cởi quần áo trên người, giơ lên xem áo có rách hỏng không.

Cũng chẳng phải là quần áo đắt tiền gì, cho dù không đứng gần vẫn có thể thấy hàng chữ tiếng Anh vụng về trên áo chứng tỏ đây là hàng vỉa hè.

Phó Suất ngoác miệng cười tới mang tai. Đúng lúc cậu bé kia thấy quần áo không vấn đề gì liền nhoẻn miệng vui mừng phối với khuôn mặt đầy máu có điểm kỳ quái.

Phó Suất với con mắt nghệ thuật khác hẳn thường dân bắt đầu rung động. Hắn đột nhiên phát hiện ra thân trên để trần của cậu bé ấy rất cường tráng, bị thấm ướt, dưới ánh mặt trới phát sáng lấp lánh. Mà khuôn mặt máu me kia cũng hài hòa tuyệt đối với khung cảnh yên tĩnh phía sau.

Đẹp!

Trong đầu Phó Suất lúc ấy chỉ có từ này. Hắn lặng lẽ lấy camera, nhanh tay bấm máy.

Cậu bé rửa mặt rồi bỏ đi, Phó Suất cứ nhìn theo cái bóng khập khiễng ấy thật lâu.

Bài thu hoạch của Phó Suất lần này khác hẳn bạn bè, người khác đều vẽ tranh phong cảnh, chỉ có mình hắn là vẽ chân dung- một cậu bé cường tráng đứng giữa lòng sông khô cạn, xung quanh quạ đen bay lượn, trên ngực có vết thương nứt toác, mà trên tay cậu đang bưng trái tim nhỏ máu miệng thì mỉm cười.

Bức tranh quỷ dị này suýt nữa dọa ngất thầy giáo, ông nhận xét luôn: Tiền xe coi như mất trắng, chắc em ra tận hỏa lò ở ngoại ô để sáng tác hả.

Thực ra lúc đó Phó Suất không để ý lắm tới chuyến đi về nông thôn này. Ngẫu nhiên nhìn lại bài vẽ thu hoạch này cũng chỉ có chút cảm khái.

Nhưng sau kỳ thi cao đẳng, hắn không tình nguyện bị ông già ép vào trường quân đội, lúc tình cờ lại phát hiện ra Cái Chí Huy, cậu bé trong trí nhớ liền trở nên rõ ràng.

Về sau hắn xem trộm hồ sơ của Cái Chí Huy, quả nhiên quê anh ở vùng nông thôn nọ. Điều này chứng tỏ hắn không nhận nhầm người.

Theo nguyên tắc làm người của mình, Phó Suất đương nhiên không thể từ bỏ, bức tranh ấy là sáng tác đầu tiên của hắn.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới sự phản kháng của người mẫu, nhất là khi Cái Chí Huy xé tranh ném vào mặt hắn, hành vi đó là khinh thường nghệ thuật nghiêm trọng.

Lúc ấy Phó Suất chỉ có một ý niệm trong đâu: Thằng nhãi, mày toi rồi!

Đáng tiếc ông già vạn năng nhà hắn lại nhờ quan hệ đem hắn tống vào trường đại học hàng top. Một bụng đầy ý niệm độc ác của hắn không thể áp dụng đã phải cuốn gói rời đi.

Không ai hay, khi tới sư đoàn này hắn vô tình nhìn thấy tên Cái Chí Huy trong sổ đăng ký phòng ngủ, nhiệt huyết đã sôi trào thế nào.

Thế nào là nghệ thuật tra tấn? Chính là việc chậm rãi tính kế. Lần nay Phó Suất không nôn nóng. Thời gian ư? Chúng ta có rất nhiều.

Hắn chậm rãi thu hồi nụ cười quỷ dị, đột nhiên đứng lên ngồi cạnh Cái Chí Huy. Tiểu Cái không đề phòng, đồ ăn trong miệng nghẹn lại, thiếu chút nữa là ho ra nước mắt.

“Nhìn anh ăn cái gì cũng ngon” Nói xong còn lấy ngón tay quệt vết bẩn trên khóe miệng Cái Chí Huy.

Tiểu Cái đứng hình.

Mục đích của Phó Suất là gì? Hắn xuất thân phú quý, trong quân đội tiền đồ rộng mở, còn dây dưa với kẻ nghèo như anh làm chi.

Cứ coi như lúc ở trường anh đã vô tình làm tổn thương một tâm hồn nghệ sĩ mẫn cảm, nhưng anh cũng chịu báo ứng rồi mà, sao hắn còn không buông tha.

“Nghe tôi nói này Phó Suất, hai ta bây giờ đã là đồng nghiệp rồi, cho dù cậu có sở thích đặc biệt nào cũng không thể gặm cỏ gần hang được, tới lúc hang lộ bị phơi ra ánh sáng thì biết làm sao”

Đừng tưởng trẻ con nông thôn ăn nói vụng về, đừng thấy bình thường tiểu Cái thật thà, nhưng chỉ cần đụng tới lợi ích cá nhân, miệng anh sẽ ngậm thạch tín, độc lắm.

Nhưng xem chừng Phó Suất kia cũng thường dùng độc dược súc miệng: “ Ai bảo anh lớn lên mê người như vậy” Nói xong liền hôn tới.

Đầu Cái Chí Huy “oanh” một cái nổ tung. Tuy biết cái tên họ Phó này chả tốt lành gì, nhưng không nghĩ hắn lại dám hôn mình. Anh cố giãy dụa, lại sợ Phó Suất giống lần trước cho mình một đấm, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Xem ra Phó Suất là tay lão luyện, đầu lưỡi linh hoạt xảo trá, thoáng cái đã ngậm lấy đầu lưỡi Cái Chí Huy, dùng sức mút vào. Mùi vị đàn ông quanh quẩn trong miệng, đến hít thở không thông.