Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 39

Xe phóng nhanh hơn, hai chiếc xe đen theo sát ở đằng sau cũng bắt đầu đề tăng tốc, rõ ràng là có dã tâm bất lương.

Thiên Phượng ngồi ở ghế phó lái nhìn qua kính chiếu hậu, lại nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ nhíu mày chuyên tâm lái xe.

Y không dám lên tiếng quấy rầy hắn, bởi vì sợ hắn sẽ phân tâm, không biết vì sau, từ sau khi mấy chiếc xe kia xuất hiện, trong lòng y liền cảm thấy bất an.

“Ta sẽ không để cho ngươi có việc, cho dù chết, ta cũng muốn bảo hộ ngươi.” Tựa hồ cảm thấy Thiên Phượng đang bất an, Đoan Mộc Thanh Tôn xoay mặt nhìn y, một tay nắm chặt vô lăng, một tay vươn ra nắm lấy tay Thiên Phượng.

“Không.” Nhẹ nhàng lắc đầu, Thiên Phượng cắn cắn môi: “Ta không muốn ngươi chết….”

Nắm lấy tay Đoan Mộc Thanh Tôn, Thiên Phượng khẽ nói, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

“Ân, ta đáp ứng ngươi, vô luận như thế nào đều phải bảo hộ ngươi, vô luận gặp chuyện gì cũng sẽ không chết.” Đôi mắt đen láy cơ trí lóe sáng: “Bởi vì ta muốn cùng ngươi sống, cùng ngươi nhìn cục cưng của chúng ta sinh ra đời.”

“Ân.”

Chân lại nhấn ga, tốc độ xe lại trở nên nhanh hơn, chiếc xe đuổi theo phía sau đã rớt lại một quãng khá xa ở đằng sau.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Thiên Phượng trong lòng lộ ra một tia vui mừng.

Thật tốt quá, đã cắt đuôi được rồi…..

Ngay lúc Thiên Phượng cảm thấy may mắn, đằng trước đột nhiên lóe lên tia chói sáng, đó là ánh đèn xe.

“Tiểu Tôn!” Nhìn một loạt xe chặn ở trước mặt, Thiên Phượng kinh hô một tiếng, tâm co rút lại, bất an sâu sắc.

Đoan Mộc Thanh Tôn đạp thẳng quay vô lăng, lốp xe ma xát với mặt đường, phát ra một trận âm thanh chói tai.

Chiếc xe quay ngang 180 độ sau đó mới ngừng lại.

Mấy chiếc xe đuổi theo đằng sau cũng đã đuổi tới, chặn luôn con đường lui cuối cùng của bọn họ.

Nhìn thấy đã không còn đường lui, Đoan Mộc Thanh Tôn lấy ra một cây súng lục tùy thân, nắm chặt lấy tay Thiên Phượng.

“Ta sẽ không để ngươi bị thương.”

“Ta không sợ.”

Thiên Phượng vốn là người có lá gan cực lớn, tuy rằng đã nhìn thấy tên của Đoan Mộc Thanh Tôn trong Sinh Tử Bạc, trong lòng liền tồn tại một cỗ bất an, nhưng y là thần thú phượng hoàng, là thần thú có năng lực bảo hộ Đoan Mộc Thanh Tôn.

Cho dù là đang mang thai, tiên lực lại đang trong tình trạng cực suy giảm.

Nắm tay Thiên Phượng, Đoan Mộc Thanh Tôn chỉa họng súng vào một trong hai chiếc xe đằng sau.

Pằng pằng —

Oanh –

Hai phát súng vang lên, viên đạn được nhắm bắn cực chuẩn lao thẳng vào trong lốp xe. Bị bắn trúng, lốp xe lập tức xì một tiếng, lảo đảo, cuối cùng đụng trúng vào xe bên cạnh, đồng loạt nổ.

Đoan Mộc Thanh Tôn mở cửa xe, lôi Thiên Phượng xuống, đúng lúc này, vài tiếng súng vang lên, mấy viên đang không ngừng bay vút qua người.

“A……”

Thiên Phượng khinh hô một tiếng, liền lập tức được Đoan Mộc Thanh Tôn ôm ủng vào trong ngực.

“Không có việc gì chứ?” Một tay ôm Thiên Phượng, Đoan Mộc Thanh Tôn nắm chặt súng kéo cò.

“Không.” Khẽ lắc đầu, Thiên Phượng mặt nhăn mày nhíu: “Những người này….. Là ai?”

“Không biết, nhưng rõ ràng là không phải người đi đường.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Tôn trở nên lạnh lẽo, dựa người vào xe, trên đầu không ngừng vút vút vài viên đạn.

Thủ pháp của những người này rất tàn nhẫn, nếu nhắm thẳng vào thiếu chủ Ngạo Long Các là hắn, thì sẽ không dùng chiêu giáp công như vậy, giống như đám người này đang bị cái gì kiềm chế.

Trong lúc Đoan Mộc Thanh Tôn suy tư, đám người kia cũng đã bắn trúng vài phát vào thân xe, ánh mắt Đoan Mộc Thanh Tôn càng lúc càng lạnh.

“Tiểu Phượng, đi.” Một tay ôm lấy thân mình Thiên Phượng, rời khỏi xe, vừa rời khỏi phạm vi xung quanh xe, lập tức vươn tay bắn vài phát vào đám người kia, quả nhiên là bách phát bách trúng.

Oanh –

Đột nhiên, chiếc xe của Đoan Mộc Thanh Tôn nổ mạnh, quả nhiên là đã bị bọn người kia bắn vào bình xăng xe rồi.

Chiếc xe nổ, lại thêm một tiếng súng vang lên, linh hoạt mà xuyên qua đám lửa bốc cao.

“Tiểu Tôn!!”

Thiên Phượng kinh hô, thân hình thon dài của Đoan Mộc Thanh Tôn vừa chuyển, bả vai đã trúng đạn, máu huyết đỏ tươi lập tức phun ra.

“Tiểu Tôn, ngươi sao rồi?” Ôm Đoan Mộc Thanh Tôn đã bị trúng đạn, Thiên Phượng lo lắng, tâm kịch liệt mà nảy lên, lúc bàn tay đã dính đầy máu tươi, thân mình Thiên Phượng mới bắt đầu run lên: “Máu….. Tiểu Tôn….”

“Ta không sao, không cần lo lắng, không bắn trúng chỗ yếu hại.” Trấn an Thiên Phượng, Đoan Mộc Thanh Tôn nhìn về cái xe đã bị nổ.

Rất nhanh, vài nam nhân mặc âu phục đen cầm súng lục tiến tới gần bọn họ, mà cái người đang được đám nam nhân kia bảo hộ lại là một ông già đầu tóc trắng xóa.

Ông già đầu bạc thếch, ánh mắt sắc bén, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, phía dưới cằm là cả một đám râu dê.

“Thật sự là không thể tưởng tượng được, chỉ là một thằng nhóc chưa đầy mười tám tuổi, cư nhiên lại có một năng lực cường đại như thế, thật không hổ là người thừa kế của Đoan Mộc gia.” Lão nhân vuốt vuốt chòm râu dê của mình, tuy rằng là nói như vậy, nhưng đôi mắt vẫn luôn không ngừng nhìn Thiên Phượng đang được Đoan Mộc Thanh Tôn bảo hộ ở trong ngực.

“Ngươi là người nào?” Thiên Phượng ôm lấy Đoan Mộc Thanh Tôn đang bị thương lại còn muốn che chở cho mình, cảm giác trên người ông lão kia có khí tức tà ác.

Quanh người lão già này có một cỗ oán khí rất lớn, đủ để thấy gã là người hai tay dính đầy máu tanh….. Hơn nữa ông lão này khiến y cảm thấy rất chán ghét.

“Yêu, phượng hoàng cuối cùng, phượng hoàng cuối cùng di lưu hậu thế rốt cục cũng để ta tìm được rồi.” Ông lão tinh tế đánh giá Thiên Phượng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên bụng Thiên Phượng: “Ha hả…. Nhưng lại là hoàng đang mang thai? Không, ngươi hình như là phượng mới đúng….”

“Ngươi hình như rất hiểu biết về phượng hoàng.” Đôi mắt thủy linh to tròn nhíu lại, trên người đối phương liên tục tràn ra cảm giác nguy hiểm, Thiên Phượng lập tức ngưng tụ lại tiên lực trong cơ thể.

“Biết, đương nhiên biết rõ, tổ tiên của ta năm đó lấy việc săn bắn bộ tộc phượng hoàng của các ngươi làm quang vinh….. Phượng hoàng thần lực cường đại, máu của phượng hoàng có thể tiêu trừ oán niệm tà ác, nước mắt phượng hoàng có thể chữa khỏi hết thảy thương tổn…. Mà ngươi, ta chính là cần máu thịt của ngươi!!” Lão già đưa tay chỉ vào Thiên Phượng: “Bắt y cho ta!!”

“Ngươi cho là ngươi có khả năng sao!” Mái tóc đen tung bay, hỏa diễm nóng cháy đột ngột phun lên từ mặt đất, nháy mắt đã đốt cháy hết mấy tên nam nhân.

“Mau, bắt lấy y!!” Lão già thấy thụ hạ của mình bị lửa làm bỏng, lại ra lệnh: “Chỉ cần không giết y, còn lại đều cho phép.”

Rất nhanh, vài người cầm súng khác đã bắt đầu tiến lên.

Đoan Mộc Thanh Tôn che chở cho Thiên Phượng cảm giác người trong lòng hơi run rẩy, ánh mắt lạnh lùng, một tay ôm lấy Thiên Phượng, một tay bóp cò phản kích.

Pằng phằng –

Vài tiếng súng vang lên, mấy hắc y nam nhân đã bị trúng đạn ngay tim, chết ngay tại chỗ.

“Đi, xe nổ thì ba ba sẽ biết chúng ta đã gặp chuyện không may, chỉ cần chống đỡ đến khi ba ba tới sẽ không có việc gì nữa.”

“Ân.” Nắm tay Đoan Mộc Thanh Tôn, cùng hắn bỏ chạy.

Nhưng mà, ngay lúc hai người đang định chạy đị, một trận thiên hoán địa chuyển khác thường ảnh hưởng đến cả hai.

Nháy mắt, Thiên Phượng đã bị người đằng sau túm lấy tóc.

“A –”

“Tiểu Phượng…… Ngô –”

Đoan Mộc Thanh Tôn quay người lại, đột nhiên bị một cỗ khí lực cường đại đánh bay đi.

“Không –”

Tiếng thét tê tâm liệt phế của Thiên Phượng vang lên khắp con đường, thân mình thon dài của Đoan Mộc Thanh Tôn giống như một con búp bé vải rách nát bình thường bay thẳng ra khỏi con đường, rơi xuống vực sâu.