Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 1 Chương 10: Thư sinh nghèo, ta muốn ăn thịt!

Trầm Chu nghiêm túc nói: “Ngươi ăn mặc nhìn cũng không đến nỗi túng thiếu lắm, tại sao đồ ăn thức uống lại sơ sài như vậy?” Quan trọng nhất là ảnh hưởng luôn cả khách quý là nàng đây.

Thư sinh nghe hỏi thì liếc mắt nhìn nhìn mâm cơm trắng, canh củ cải và ít rau xào trên bàn, chắp tay ra sau lưng trầm ngâm, “Ừ, đúng là có hơi đơn giản một chút.”

Trầm Chu thầm nghĩ trong bụng: vậy mà chỉ ‘có hơi’ thôi hả?

Nàng còn tưởng đã đả thông cho thư sinh hiểu tầm quan trọng của việc cải thiện chế độ ăn thì lại nghe hắn nói: “Nhưng chỉ có cô mới ăn mấy thứ này.”

Đuôi mắt Trầm Chu lập tức giật giật, thư sinh tiếp tục nói: “Còn về phần ta thì cô không phải lo, ta có nửa con gà hôm qua mua ăn còn dư, vẫn chưa biết nên xử lý thế nào. Chắc lát nữa ra chợ mua thêm ít nấm rồi nấu thành cháo gà vậy.”

Rồi như chợt nhớ ra cái gì, hắn lại bổ sung thêm: “Hy vọng con cá mua hôm qua vẫn còn sống.” Vừa nói vừa đi ra ngoài, ca cẩm: “Canh cá bổ nhưng ăn hoài cũng ngán.”

Phía sau truyền đến tiếng gọi âm trầm của thiếu nữ: “Phượng Chỉ!”

Thư sinh quay lại, nhìn thấy hai mắt của người trên giường đã đỏ quạch thì thầm nghĩ: Ờ, quả nhiên giận rồi.

Trầm Chu cố đè nén lửa giận, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Nhưng nhìn vẻ mặt hiền lành vô tội của thư sinh thì chỉ cảm thấy mình tức cũng không được, không tức cũng không xong.

Người khác mà biết được Trầm Chu nàng đi so đo với phàm nhân chỉ vì miếng ăn thì nhất định sẽ cười đến rụng răng.

Nhưng giận mà nghẹn không thể phát tác sẽ dễ dàng dẫn tới nội thương.

Một lúc lâu sau, Trầm Chu mới âm trầm hỏi thư sinh: “Chẳng lẽ ngươi không định giải thích một chút sao? Chuyện nửa con gà với canh cá là thế nào?”

Thư sinh chợt giơ ống tay áo lên che miệng.

Hắn đang nín cười, nhất định là đang nín cười!

Trầm Chu đang muốn nổi đóa thì chợt nghĩ tới một chuyện, Nhân giới không giống Không Động, từ trước đến nay chưa nghe nói ăn chùa là đạo lý bao giờ. Thư sinh này cho mình ăn chùa uống chùa cũng đã nhiều ngày, nếu là người khác thì e đã tống cổ mình ra khỏi nhà từ đời nào rồi. Hắn chưa bao giờ đề cập về vấn đề này với nàng chắc là do ngượng khó mở miệng.

Nghĩ tới đây, Trầm Chu không nhịn được lầm bầm rủa: “Đồ keo kiệt.”

Ba chữ kia rõ ràng rơi vào trong tai Phượng Chỉ, khiến cả người hắn lại giật giật thêm một trận vì nén cười.

Thế rồi thiếu nữ trước mặt hắn bắt đầu sờ soạng hai vòng trên người, dường như không tìm thấy vật gì, nàng lại đưa tay lôi thanh kiếm nhét dưới gối ra, gỡ hạt châu đính ở chuôi kiếm xuống ném vô người hắn.

“Đây là dạ minh châu của Không Động, mang ra chợ bán cũng đủ cho ngươi xài cả đời đấy.” Trầm Chu nói xong, biểu tình liền trở nên vô cùng nghiêm nghị, “Thư sinh nghèo, ta muốn ăn thịt.”

Phượng Chỉ ngây người nhìn nàng, trong mắt toàn là ý cười.

Trầm Chu nhìn thấy ánh mắt biết cười của thư sinh thì lại thất thần, mi mục của người này thật thanh tú, cứ như từ trong tranh bước ra ngoài đời thực vậy.

Nàng phục hồi tinh thần, ho nhẹ một tiếng, thấy thư sinh vẫn nhìn mình chằm chằm thì nhíu mày, hỏi: “Nhìn cái gì, ta muốn ăn thịt, ngươi có ý kiến à?”

Thư sinh thu lại ý cười trong mắt, cúi xuống đánh giá viên dạ minh châu nàng vừa ném tới, thản nhiên nói: “Muốn ăn thịt à? Không ổn đâu.”

Trầm Chu sầm mặt, “Ngươi chê nhiêu đó không đủ?”

Thư sinh ngước mắt, nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại khiến hắn nhìn tao nhã vô cùng.

“Ta từng hỏi qua đại phu trên trấn, độc trên người cô vẫn chưa được trừ hết nên cần phải ăn uống thanh đạm, bây giờ cô lại muốn ăn thịt, không ngại nằm trên giường thêm mấy ngày nữa à?” Một câu nói hết sức thản nhiên lại khiến Trầm Chu trợn mắt.

Chuyện gì thế này, bình thường tên này nhìn vô dụng hết chỗ nói, sao bây giờ lại… lý lẽ đến như vậy?

Có điều, Trầm Chu thật sự không ngờ hắn không cho mình ăn thịt là có lý do, cho nên nàng nhất thời không cách nào cứu vãn thể diện.

“Ta – ta dĩ nhiên biết.” Nàng quay mặt nhìn hướng khác, chống chế: “Cho thì ngươi cứ cầm đi, ngày mai đổi ngân lượng mua chút điểm tâm thượng hạng.” Nói đến đây thì giọng liền trở nên nhỏ xíu, “Ăn tí điểm tâm chắc không có vấn đề chứ?”

Thư sinh cất viên dạ minh châu vào tay áo rồi quay lại nhìn cô thiếu nữ mang thần sắc lúng túng, cười đáp: “Được.”