Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 1 Chương 15: Ngươi không giống những người ta biết

Trầm Chu lắp Long Ngâm kiếm vào chiếc vỏ kiếm thư sinh chọn ra thì thấy vừa khít, không dư cũng không thiếu, liền không khỏi liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi đo trước rồi à?” Nàng không chờ nghe trả lời đã vỗ vỗ vai hắn, khen ngợi, “Cũng chu đáo đấy.”

Mí mắt Phượng Chỉ còn đang giật giật thì Trầm Chu đã rút tay về, nói bằng giọng hoài niệm: “Ta có một gia phó cũng chu đáo giống như ngươi vậy, chỉ khác là tính tình hơi khó chịu.”

Phượng Chỉ *Ồ?* một tiếng.

Trầm Chu nheo mắt, “Tên đó đối nhân xử thế vụng về, cái gì cũng một là một hai là hai, chưa bao giờ biết dung hòa thỏa hiệp hết.” Nhắc đến người quen, thần sắc của nàng không còn vẻ nghiêm nghị như ngày thường mà ẩn chứa ý cười, “Nhưng cũng là người tương đối thú vị.”

***

Cái người tương đối thú vị trong miệng Trầm Chu bây giờ đang bước ra khỏi phủ đệ của Thủy quân Đông Hải, vẻ băng lãnh bao phủ trên khuôn mặt tuấn tú. Thần tướng bên cạnh hắn thở dài, nói: “Dạ Lai tướng quân, chúng ta lại chậm một bước rồi. Tuy nói Đế quân đã rời khỏi Đông Hải đi Côn Luân từ nửa tháng trước, nhưng dựa vào tính cách không thích an phận của Đế quân, tám phần là đang lêu lổng ở nơi khác rồi.”

Dạ Lai nhíu mi tâm, trước mắt bất giác hiện ra khuôn mặt của chúa thượng nhà mình. Trên khuôn mặt nhìn đơn thuần vô hại kia lại như có viết một hàng chữ tự giới thiệu hết sức ngay ngắn: Trầm Chu, Thượng thần Không Động, chín ngàn tuổi, am hiểu nhất là đánh nhau gây rối.

Thần tướng bên cạnh vẫn than ngắn thở dài, “Lần này Đế quân cũng quá đáng thật, trước giờ ra ngoài làm loạn ít nhiều gì cũng mang theo Dạ Lai tướng quân, nhưng bây giờ ngay cả tướng quân cũng bị vứt nhà nốt.”

Nghe đến đây, tay của vị Thần quân trẻ tuổi đang chau mày hơi run lên. Thần tướng không biết quan sát sắc mặt người khác bên cạnh vẫn lắc đầu, tiếp tục ca thán, “Theo lời của Thủy quân Đông Hải thì Đế quân còn giúp ông ta xử trí một con hung thú. Tướng quân nói xem, toàn bộ binh tướng Đông Hải hợp lại cũng không trị được con hung thú kia, nhưng Đế quân lại một mình khiêu chiến nó, rủi bất cẩn khiến bản thân bị thương thì…”

Vị Thần quân trẻ tuổi đột nhiên ngẩng đầu lên, quả quyết ngắt lời lải nhải của Thần tướng nọ, “Bổn thần đi đến Côn Luân trước, những người còn lại tản ra bốn phía tiếp tục do thám, dò được khí tức của Đế quân thì không cần hồi bẩm, trực tiếp bắt về cho bổn thần.”

Sự âm u trong lời của vị Thần quân khiến viên Thần tướng không rét mà run.

Xem ra lần này Dạ Lai tướng quân bị Đế quân chọc giận không ít… Tuy thượng thần Mặc Hành chỉ dặn bọn họ âm thầm theo dõi, nắm chặt hành tung của Đế quân chứ không hạ lệnh tróc nã bắt Đế quân về trị tội, nhưng dựa vào tính tình nói một không nói hai của Dạ Lai thần quân thì ngài ngoan ngoãn nghe theo mới là lạ.

Sau khi chúng tướng sĩ cưỡi mây hóa thành luồng sáng vàng tản ra bốn phía, vị Thần quân áo xanh diện mạo tuấn mỹ, uy phong lẫm liệt siết chặt bội kiếm, trên mặt lộ ra một nụ cười vặn vẹo, “Nha đầu chết tiệt, chờ đó cho ta, lần này xem ta xử trí cô thế nào!”

Dứt lời hắn cũng hóa thành một luồng sáng vàng bay về phía Côn Luân.

***

Lúc đó, tại trấn Hoàng Hà dưới chân Côn Luân, Trầm Chu đang cùng thư sinh bước vào một tửu quán.

Bên trong tửu quán chật kín khách, tiểu nhị vận dụng hết nhãn lực mới tìm được chỗ ngồi cho hai người. Trong lúc chờ thức ăn, Trầm Chu lướt mắt nhìn qua thực khách trong quán, thấy được hai Yêu quân khoác áo choàng đen thì không hỏi hứng thú nheo mắt lại.

Không riêng gì hai Yêu quân không rõ diện mục, trong tửu quán này còn có không ít người thực lực phi phàm.

Tiên đạo, ma đạo, yêu đạo… người phàm duy nhất có thể khí định thần nhàn ngồi giữa đám người này e chỉ có mình thư sinh bên cạnh Trầm Chu. Dĩ nhiên trong mắt người ngoài, ngoài chút pháp lực hộ thể cỏn con thì nàng cũng chẳng khác gì thư sinh cả.

Không buồn để ý đến những ánh mắt thi thoảng bắn tới, Trầm Chu nhịn mãi, cuối cùng cũng chộp được cơ hội hỏi thư sinh nghi vấn của mình: “Thư sinh nghèo, ta nhớ ngươi nói không muốn theo Triệu Cẩm Nhi gì đó tới Yêu thành mà, sao hôm nay lại thuận đường đi cùng ta vậy?” Vừa nói nàng vừa thờ ơ với tay lấy Long Ngâm kiếm, vuốt ve vỏ kiếm lạnh như băng, hỏi ra điều mình thắc mắc bấy lâu nay: “Còn nữa, đến cùng là vì sao ngươi lại tới đây sống thế, ở Nhân giới ngươi đã làm gì sao? Thứ cho ta nói thẳng, người phàm ở trấn Hoàng Hà phần lớn đều là loại liều mạng không chờ nổi thời điểm phi thăng.”

Nàng liếc mắt nhìn lên, cuối cùng đưa ra kết luận, “Phượng Chỉ, ngươi không giống loại người đó.”

Thư sinh dường như đã đoán được nàng sẽ hỏi mấy điều này, đưa ánh mắt trong trẻo nhìn về phía nàng, “Đầu tiên, ta không muốn cùng Triệu Cẩm Nhi tới đây là bởi vì thật sự không thuận đường.”

Trầm Chu oán thầm trong bụng: Là ngươi không muốn thì có. Triệu Cẩm Nhi kia đẹp như thiên tiên, cũng chẳng hiểu thư sinh nghèo như ngươi chướng mắt người ta ở chỗ nào.

Thư sinh nói tiếp: “Tiếp theo, ta từ đâu tới, vì sao lại ở đây, giống hạng liều mạng hay không, quan trọng với A Chu cô nương lắm sao?”

Trầm Chu á khẩu, khựng một chút mới nói: “Dĩ nhiên là không.”

Thư sinh nói: “Không quan trọng thì sao phải phí sức tìm hiểu?”

Trầm Chu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hắn, “Ý ngươi là nói ta nhiều chuyện?”

Phượng Chỉ vốn định khen nàng thông minh mau hiểu, nhưng nhìn thấy ánh mắt của nàng thì đành sửa lại, “Làm gì có, ta lo A Chu cô nương mệt thôi.”

Trầm Chu hừ một tiếng, ngồi ngay ngắn trở lại, một lúc sau mới sâu xa buông thêm một câu: “Phượng Chỉ, ngươi không giống những người ta biết.”

Thư sinh đưa ngón tay thon dài ra cầm lấy chén trà, thản nhiên đáp: “Chắc do bị vẻ ngoài của ta mê hoặc nên cô mới thấy ta khác biệt.”

Da mặt Trầm Chu co rút mấy cái.

Nghèo rớt mồng tơi, chỉ được mỗi cái mặt mà còn không biết xấu hổ nói thế.