Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 1 Chương 17: Tranh giành

Đông Phương Khuyết vẫy tay gọi tiểu nhị đến, chỉ vào một bình trà. Người tu hành đa phần luyện thuật Tích Cốc*, bọn họ ngại trà quán đầy khách không còn chỗ nên mới chọn đến đây nghỉ chân uống trà, nhưng lại chẳng ngờ hôm nay toàn bộ các hàng quán trong trấn Hoang Hà đều đầy khách. Đến Trầm Chu cũng phải nghi ngờ, cái Yêu thành nhỏ xíu này có sức hấp dẫn đến vậy sao?

*Tích Cốc: thuật thấp thu linh khí trời, không cần ăn

Chợt có một giọng nói ồm ồm vang lên, “Sao nào, Trường Minh Kiếm Phái mà cũng tới đây tranh bát canh à?”

Người lên tiếng là một nam tử tuổi trung niên, ngữ khí đầy vẻ khinh thường và khiêu khích. Khu vực hắn ngồi tụ tập rất đông người mặc đạo bào đủ các kiểu dáng, hẳn đều là người trong Tiên đạo. Chỉ không rõ đám người này tụ tập ở đây rốt cuộc là để làm gì.

Trầm Chu tạm hoãn ý định trao đổi kiến thức với Phượng Chỉ, đổi tư thế thoải mái chờ xem náo nhiệt.

“Vốn nghe nói Trường Minh Kiếm Phái xa lánh sự đời, không thích tụ hợp, chẳng ngờ hôm nay cũng tới đây tham gia náo nhiệt.”

Có người nhỏ giọng nhắc nhở gã vừa lên tiếng: “Chung sư huynh…” Ý bảo hắn không nên sinh sự, đối phương dù gì cũng không phải hạng dễ chọc.

Nhưng Chung Hạo Thiên – Đại đệ tử của Thiên Cương Môn – vẫn không chút để ý đến lời nhắc nhở, “Hằng An sư huynh không biết đấy thôi, gia sư vốn cũng có phát thư mời đến Trường Minh Kiếm Phái, nhưng lại bị Ngọc Hư sư thúc của bọn họ ‘lịch sự’ từ chối. Ta cứ tưởng Trường Minh Kiếm Phái không hứng thú với sự kiện lần này chứ, ai ngờ…” Hắn cười lạnh hai tiếng, ngữ khí rõ ràng mang theo sự bất mãn, tiếp tục chĩa mũi dùi về phía Đông Phương Khuyết, “Hôm nay gặp được Đông Phương sư huynh mới biết thì ra là quý phái muốn ăn một mình, không thì ta cứ tưởng quý phái không thèm đặt chúng ta vào trong mắt ấy chứ.”

Vừa nghe xong, Thất đệ tử Lạc Tiểu Thiên của Trường Minh Kiếm Phái nhịn không được muốn đứng lên đối chất thì Đông Phương Khuyết đã lãnh đạm nói: “Quý phái cũng được xưng là một trong những tiên môn hàng đầu, Chung sư huynh cần gì phải tự hạ thấp giá trị bản thân như vậy?”

Chung Hạo Thiên sầm mặt, “Đông Phương sư huynh nói lời này là có ý gì?”

Lạc Tiểu Thiên sảng khoái thêm vào: “Ý sư huynh ta là, chúng ta không muốn hợp tác thì chính là không muốn, chứ không phải có ý xem thường, tự mình ngươi hạ thấp môn phái mình còn trách chúng ta cái gì?”

Chung Hạo Thiên căm phẫn đứng phắt dậy, “Ngươi!”

Nhóm đệ tử của Thanh Vân Quan nhanh chóng kéo hắn lại, khuyên nhủ, “Chung sư huynh bớt giận.” Sau lại chuyển sang giải hòa với Đông Phương Khuyết, “Đông Phương sư huynh đã dẫn đệ tử bổn phái đến đây, chứng tỏ bổn phái không hẳn là không hứng thú với lời đề nghị của Thiên Canh sư tôn, đã là người đồng đạo thì chớ vì chút chuyện nhỏ này mà gây tổn thương hòa khí.”

Đông Phương Khuyết nghe ra ý dò xét thì cũng chỉ đáp qua loa: “Tại hạ tới đây làm việc theo lệnh của chưởng môn, không liên quan gì đến sự kiện của chư vị sư huynh.”

“Ồ? Vậy không biết Đông Phương huynh tới đây là có chuyện gì.”

Lạc Tiểu Thiên lập tức nói: “Chuyện nội bộ của bổn phái, chư vị sư huynh có muốn quản cũng quản không được.”

Một câu này thành công chích thẳng vào khối nghẹn chưa được vuốt thông trong ngực của Chung Hạo Thiên, những người khác cũng đồng loạt lộ vẻ mặt không vui.

Trường Minh Kiếm Phái, quả nhiên ai cũng là kẻ cuồng vọng.

Đông Phương Khuyết nhìn lướt qua tiểu sư đệ vừa lên tiếng, khiến cậu cuống quít, lập tức che miệng, lắc đầu như muốn nói sẽ không nhiều chuyện nữa.

Đông Phương Khuyết lãnh đạm cất tiếng xin lỗi, “Thất sư đệ còn trẻ không hiểu chuyện, nếu có nói lời mạo phạm đến chư vị sư huynh thì tại hạ xin thay đệ ấy nói lời xin lỗi.”

Này, trên mặt của khối băng kia có chút ý tứ nào như muốn nói xin lỗi không vậy?

Nhưng hắn đã mở miệng nói vậy thì không thể không nể mặt, có ai đó cười khan, “Khách khí, khách khí rồi.”

Chung Hạo Thiên hừ một tiếng, nói: “Cũng chẳng biết có phải là do nhân duyên nhận môn đồ của Trường Minh Kiếm Phái kém hay không mà môn đồ mới mỗi năm một xuống dốc.”

Lạc Tiểu Thiên nghe được ý tứ châm biếm mình, lập tức cãi lại: “Quy định thu nhận đồ đệ của phái chúng ta trước giờ đều hết sức nghiêm ngặt, người như Chung sư huynh khẳng định không đời nào qua được cửa đâu.”

Đông Phương Khuyết lạnh giọng nhắc nhở cậu: “Thất sư đệ.”

Giọng nói không lớn nhưng lại lộ ra uy nghiêm của một đại đệ tử khiến Lạc Tiểu Thiên cuống quít nhận lỗi, “Đại sư huynh, đệ sai rồi.”

Nhị đệ tử Mục Thanh Nhượng của Trường Minh Kiếm Phái lúc này mới lạnh lùng mở miệng: “Đại sư huynh, Thất sư đệ sai chỗ nào chứ?” Hắn lại liếc về phía chỗ bàn Chung Hạo Thiên ngồi, “Đang đi trên đường tự nhiên có chó nhào đến chỗ mình sủa không ngừng, chẳng lẽ phải im lặng chịu đựng?”

Hắn vừa dứt lời thì hai bên đều vang lên tiếng đẩy ghế rút binh khí.

Đệ tử song phương cũng vội vã kéo mấy người vừa rút kiếm ra, ánh mắt đối phương va chạm trên không trung gần như tóe lửa.

Vẫn là Hằng An sư huynh của Thanh Vân Quan khuyên can mãi mới tạm thời xoa dịu được tình hình.

Bọn họ không đánh nhau khiến Trầm Chu có hơi tiếc nuối trong bụng, bên cạnh lại chợt vang lên một tiếng thở dài vô cùng đúng lúc, “Haiz, đáng tiếc thật.”

Nàng nheo mắt quay lại nhìn thư sinh trắng trẻo ngồi bên cạnh.

Chẳng lẽ từ lúc bắt đầu tên này cũng một mực chờ xem náo nhiệt như nàng?

Hai nhóm người ngồi xuống rồi mà vẫn còn nói qua nói lại mấy câu, nhưng Trầm Chu đã không còn hứng thú nghe nữa, quay sang hỏi Phượng Chỉ: “Thư sinh nghèo, mấy người này hình như vì thứ gì đó mới tới đây, ngươi có nghe được gì không?”

Phượng Chỉ còn chưa trả lời thì Chung Hạo Thiên ở bên kia đã lạnh lùng lên tiếng: “Đông Phương Khuyết, lần này Thiên Cương Môn, Thanh Vân Quan, Nam Dương Kiếm Các và Thiên Tâm Giáo hợp sức đi lấy Bạch Trạch Đồ. Chuyến đi này hung hiểm khó lường, Trường Minh Kiếm Phái không muốn liên thủ chúng ta cũng không ép, nhưng nếu trên đường có gặp phải bất trắc gì thì cũng chớ trách chúng ta sao không biết tương trợ đồng đạo!”

Đông Phương Khuyết nhướng con ngươi lạnh như băng lên, đáp lời: “Chung sư huynh lo nghĩ quá, về phần ai thu được Bạch Trạch Đồ…” Khóe mắt hắn lại hướng về phía hai Yêu quân trong góc, thản nhiên nói: “Có bản lĩnh thì sẽ đoạt được trước thôi.”