Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 1 Chương 32: Có đáng không?

Trầm Chu đứng xa như vậy mà cũng có thể cảm nhận được áp lực tỏa ra từ trên người Minh vương, nhưng Đông Phương Khuyết vẫn đứng yên tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ cao ngạo không muốn khuất phục.

Cốt khí không tệ.

Minh vương nheo mắt, chậm rãi đi đến trước mặt Đông Phương Khuyết, trong giọng nói tràn đầy khí tức nguy hiểm, “Thấy bổn vương mà vẫn không quỳ?”

Đông Phương Khuyết điều động khí lực toàn thân chống lại áp lực đang đè trên đầu mình. Nhưng đối mặt với thần lực khổng lồ của đối phương, tu vi mấy chục năm của hắn chỉ như con kiến đứng trước ngọn sóng thần mà thôi.

Đầu gối nhanh chóng bị đè phải khuỵu xuống, hắn không cam lòng dùng kiếm chống đỡ, ngẩng đầu lên, đáy mắt đã đỏ ửng như máu.

Rõ ràng là không cam lòng nhưng cổ họng lại như bị khống chế, nóng rực như đang bị thiêu đốt, “Tham… kiến… Minh…” Chữ cuối cùng còn chưa nói ra thì hắn chợt được một cánh tay kéo dậy.

Trong lúc Đông Phương Khuyết còn đang thở hổn hển, Nghi Mặc lạnh lùng nói với Minh vương: “Ngươi không có tư cách nhận lễ bái của huynh ấy. Khi trước đã không, bây giờ vẫn không.”

Ánh mắt Minh vương chợt lạnh đi, áp lực đè trên người chúng tiên lại nặng thêm vài phần. Lúc chúng tiên còn cho rằng Minh vương sắp phát tác lửa giận thì lại thấy hắn đột nhiên lộ ra biểu tình sắp rơi lệ, nhìn phu nhân nhà mình, nói bằng giọng hết sức tủi thân: “Phu nhân, nàng vì người này mà hung dữ với vi phu, vi phu thật đau lòng.”

Tất cả mọi người lập tức im lặng, ngẩng đầu nhìn trời.

Thì ra cô gái tên Nghi Mặc này là nữ nhân của Minh vương. Nhưng tại sao nữ nhân của Minh vương lại có dây mơ rễ má với đệ tử của Trường Minh Kiếm Phái? Hơn nữa xem ra còn không biết suy xét đúng sai.

Đông Phương Khuyết cũng không buồn nhận lòng tốt của Nghi Mặc, chỉ lạnh lùng nói: “Nghi cô nương, tại hạ và cô nương không thân thuộc, không đáng được cô nương bảo vệ như vậy. Mời Nghi cô nương xử lý ổn thỏa chuyện nhà mình trước rồi hãy đi quản chuyện của người khác.”

Minh vương khúm núm ở trước mặt Nghi Mặc nhưng ở trước mặt người khác thì chỉ số uy nghiêm được tăng lên hết cỡ. Nghe Đông Phương Khuyết nói vậy, hắn liền lập tức thay mặt phu nhân nhà mình tức giận quát to: “Hỗn xược, được phu nhân của bổn vương bảo vệ chính là phúc phần của ngươi. Một người phàm thì phải biết thân biết phận của mình.”

Nghi Mặc ở bên cạnh lại nhẹ giọng ngăn cản, “Quý Diệu, thôi đi.”

Giọng của nàng rất nhạt, không mang theo sắc thái gì nhưng lại khiến Đông Phương Khuyết và Minh vương đồng thời thấy căng thẳng.

Nghi Mặc nói với Minh vương: “Đây là chuyện giữa ta và hắn. Làm xong chuyện này, ta sẽ theo ngươi trở về U Minh ty.”

Đông Phương Khuyết nghe thấy câu này thì thân thể thoáng động một cái rất khẽ. Nghi Mặc vẫn tiếp tục nói: “Nhưng hôm nay bất kể là ta làm gì, ngươi cũng không được nhúng tay vào.”

Ánh mắt càng thêm thâm trầm, Minh vương im lặng không nói gì.

Trong một lúc, cả ba người đều lâm vào trầm mặc.

Trầm Chu nhìn vào bên trong kết giới, nơi đó vẫn hỗn độn như cũ, nhưng dao động trước ngực càng lúc càng mạnh, nàng đã cảm nhận được khí tức đang dần rõ ràng của Bạch Trạch.

Có ai đó chợt ho nhẹ một tiếng rồi dè dặt hỏi: “Xin hỏi Minh vương có phải cũng vì Bạch Trạch mà giá lâm nơi này không?”

Nếu Minh vương cũng thò một chân vào thì sự tình sẽ càng thêm hỗn loạn rồi. Tiên nhân như bọn họ phải nể mặt Minh vương nhưng những yêu quân kia thì không. E rằng sẽ không thể tránh được chuyện hỗn chiến tranh đoạt.

Chẳng ngờ, Minh vương lại lãnh đạm nói: “Bổn vương tới đây chỉ để mang phu nhân của bổn vương về. Bạch Trạch là thứ gì đều không liên quan tới bổn vương.”

Chúng tiên yêu đều thở phào nhẹ nhõm.

Nghi Mặc lên tiếng: “Ta sẽ không trở về với ngươi.”

Minh vương thu hồi dáng vẻ khúm núm, con ngươi đen thăm thẳm như đáy của dòng Vong Xuyên, cuối cùng hắn buông ra một câu hỏi vô cùng cay nghiệt: “Nghi Mặc, đã một vạn năm rồi mà nàng vẫn đau khổ chờ một người chết, có đáng không?”