Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 2 Chương 82: Hắn không biết được

Trầm Chu rốt cuộc cũng tìm ra Phó Uyên đã uống say lúy túy trong hàng rượu ở phố Chu Tước, dưới chân ngổn ngang vò rượu rỗng.

Nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi, tên này là đầu mối quan trọng, nếu hắn xảy ra chuyện gì, chuyện điều tra sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Nhận thấy có người ngồi xuống đối diện mình, nam tử ôm bầu rượu mở mắt ngước lên bằng ánh mắt đào hoa từng khuynh đảo tim của biết bao nhiêu thiếu nữ.

Đường nét mặt ưu mỹ nhưng lạnh lùng, cổ áo lỏng lẻo để lộ xương quai xanh và cơ ngực. Trầm Chu còn đang không biết hướng mắt vào đâu thì hắn chợt giơ tay đưa cho nàng một chén rượu nhỏ: “Tìm tới rồi đấy à, vừa đúng lúc, uống với ta một chén, hôm nay không say không về.”

Các ngón tay hắn thon dài, không giống tay của phái nam cho lắm.

Không thấy nàng phản ứng, nam tử khẽ hừ lạnh, bỏ lại hai chữ ‘Vô vị.’ rồi nâng chén tự mình uống, uống xong muốn rót nữa thì bầu rượu đã cạn.

Trước khi hắn kịp nhíu mày, Trầm Chu đã kêu A Xá đến bảo: “Lấy cho hắn thêm một vò.”

Đợi rượu được mang lên, nàng nhìn lướt qua chén rượu hắn vừa đưa tới trước mặt mình, khinh thường nói: “Chén quá nhỏ, mang chén lớn đến đây.”

A Xá lập tức đổi chén lớn, nhìn Trầm Chu vô cùng hảo sảng uống một hơi, nàng ta không nhịn được lên tiếng khen: “Tửu lượng của cô nương thật lợi hại.”

Trầm Chu giơ ống tay áo lau miệng, ung dung đón ánh mắt của nam tử đối diện, “Chưa từng thấy phụ nữ uống rượu à?”

Phó Uyên khẽ nhếch môi, “Phụ nữ?” Ánh mắt hắn quét một vòng từ trên xuống dưới khắp người nàng, “À, ra cô nói chính mình.”

Trầm Chu vừa mới sầm mặt vì những lời lẽ không chút cả nể này thì hắn đã nói thêm: “Sao hả? Nam nhân của bản thân chạy rồi nên cô mới tới đây tìm say à?”

Nàng lập tức nhíu mày, tên này ăn nói quả thật không hề biết chừng mực.

Có điều tâm trạng của nàng hiện giờ đúng là không được vui vẻ cho lắm. Phượng Chỉ đi không một lời từ biệt thì thôi, nhưng thần thức của nàng lại bị người ta cắt đứt giữa chừng. Người làm chuyện này rõ ràng không muốn nàng liên lạc được với Bạch Trạch và Mục Thanh Nhượng. Hành động này của đối phương nếu không phải để cô lập nàng thì chính là Bạch Trạch và Mục Thanh Nhượng đã xảy ra chuyện rồi.

Nhớ tới lời dặn dò của Phượng Chỉ bảo nàng không được một mình hành động, Trầm Chu lại không nhịn được oán thầm: Chưa lo xong việc của bản thân mà còn đi quản chuyện người khác.

Song nàng cũng biết mình không thể tùy tiện vọng động, nên chỉ có thể không cam lòng chờ hắn trở lại.

Thôi ngẫm nghĩ, Trầm Chu ngẩng đầu nhìn nam tử đối diện, đôi mắt kia tuy mơ màng trong men rượu nhưng tựa như nhìn thấy được đáy lòng nàng. Nàng còn hơi ngẩn người thì chợt nghe hắn giở giọng trêu chọc: “Thư sinh hôm qua là người yêu của cô?”

Trầm Chu khẽ nhướng mày, tên này nhìn thấy Phượng Chỉ lúc nào vậy? Ngoài miệng nàng chỉ cứng nhắc phán: “Không mượn ngươi xen vào chuyện của người khác.”

Hắn cười cười, “Xem ra ta đã đoán đúng.”

Trầm Chu không đáp, chỉ im lặng uống rượu.

Hắn lại nói: “Cô đã có người thương thì còn quấn lấy ta làm gì? Chẳng lẽ muốn bắt cá hai tay? À không, là hai tay thêm một chân mới đúng, phải tính cả tên Mục công tử gì đó nữa…” Khinh miệt cười một tiếng, “Bản thân ta thì không có ý kiến, chỉ sợ cô không kham nổi thôi.”

Sớm đã quen với cách ăn nói bỡn cợt của đối phương, Trầm Chu lạnh nhạt bảo: “Bớt nói xàm đi, chẳng phải ngươi nói không say không về sao?”

Phó Uyên nhếch môi cười khẽ rồi vô cùng mặt dày đáp lời: “Cô trả tiền rượu, ta dĩ nhiên phải uống một bữa cho thỏa thích.”

Thừa dịp không khí hơi dịu đi trong lúc đối ẩm qua lại, Trầm Chu thử thăm dò, “Hôm qua ta có đến Phong Nguyệt lầu. Ngươi đoán ta nhìn thấy ai nào?”

Hắn lè nhè nói: “Phong Nguyệt lầu? Phụ nữ như cô chạy tới đó làm gì?”

Mặc kệ câu hỏi của hắn, nàng vẫn tiếp tục nói chuyện của mình: “Ta nhìn thấy Liễu Thanh Thanh.” Nói tới đây nàng dừng lại quản sát phản ứng của đối phương.

Phó Uyên quả nhiên thoáng thất thần, nhưng nháy mắt sau đã giễu cợt mở miệng: “Cứ tưởng tửu lượng của cô tốt lắm chứ, ai ngờ mới uống mấy chén đã say rồi? Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh? Cô gặp quỷ à?”

Trầm Chu từ tốn nói: “Ta quả thật đã gặp quỷ…”

Hắn vẫn bất động, “Ban ngày ban mặt chớ nói mấy chuyện ma quỷ đó, cho dù nữ nhân kia hóa thành lệ quỷ thì cũng chẳng liên quan gì đến ta cả.” Vừa nói hắn vừa nhấc vò rượu lên rót đầy chén cho nàng, “Uống rượu nào, đừng nói nữa.”

Trầm Chu chăm chú nhìn hắn, “Liễu Thanh Thanh trúng cổ trùng, hiện đang bị nhốt trong mật thất bên dưới Phong Nguyệt lầu. Phó Uyên, ngươi nhớ kỹ lại xem, hôm đó ngươi nhìn thấy giáo chủ của Trường Sinh Giáo, có phải là ở trong Phong Nguyệt lầu hay không?”

Nàng bình tĩnh quan sát phản ứng của đối phương, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào từ vẻ mặt của hắn. Không ngờ hắn chỉ nhìn nàng một hồi rồi đột nhiên gục đầu xuống trên bàn, chán chường lẩm bẩm: “Phong Nguyệt lầu, Liễu Thanh Thanh… Thanh Thanh… tại sao lại rời bỏ ta…”

Trầm Chu thở dài một hơi, tên này chỉ là một công tử bị phụ nữ bỏ rơi thật sao? Nhìn bộ dạng này của hắn, đúng là bùn nhão không thể trát tường mà. Vừa nghĩ nàng vừa lắc đầu, bưng chén rượu vừa được hắn rót đầy lên uống một hơi cạn sạch.

Một canh giờ sau.

Nhìn thiếu nữ nằm gục trên bàn, khuôn mặt thanh tú dưới tác động của men rượu lộ ra vẻ ngây thơ khác hẳn bình thường, khóe môi nam tử điểm một nụ cười chế giễu, “Tửu lượng quả nhiên quá kém, mới uống mấy chén đã say thành như vậy.”

Cô gái chủ hàng rượu vốn đang vùi đầu tính toán sổ sách ở quầy chẳng biết từ lúc nào đã đi đến cạnh bàn, lên tiếng nhắc nhở: “Chủ nhân, bây giờ nàng ta hoàn toàn không phòng bị, là một cơ hội tốt.”

Vị công tử vốn phải say mèm hiện không có chút nào là đang say, hắn chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của thiếu nữ, không hề nhìn tới cô gái chủ hàng rượu, lạnh lùng cất chất giọng trầm thấp: “Tri Nguyệt, quản miệng của ngươi cho tốt. Ngươi cũng muốn nhận kết quả giống Liễu Thanh Thanh ư? Cút.”

Cô gái được gọi là Tri Nguyệt như đã sớm quen với tính khí này của đối phương, nên lập tức cụp mắt lui ra, “Vâng thưa chủ nhân.” Trước khi rời đi, ánh mắt nàng không nhịn được dừng lại trên bàn tay của nam tử. Bàn tay trắng bệch với các ngón thon dài đang chuyên chú vuốt tóc thiếu nữ, động tác vô cùng dịu dàng.

Trong mắt Tri Nguyệt không khỏi xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Chủ nhân tính tình cổ quái, lúc nào cũng giữ thần thái lạnh lùng cay nghiệt, nhất là đối với nữ nhân. Từ khi bắt đầu theo y đến nay, nàng chưa bao giờ thấy y đối xử với người nào như vậy.

Bởi vì đối với chủ nhân… thiếu nữ này có ý nghĩa đặc biệt sao…

Vẫn lẳng lặng ngồi trước bàn rượu, ánh mắt nam tử thay đổi không ngừng, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra sự ôn nhu rồi lại chuyển thành vẻ ngoan độc. Đường đường là Long thần mà lại không hề biết phòng bị khi ở trước mặt một nam nhân xa lạ, phải lớn lên trong một hoàn cảnh yên bình đến cỡ nào mới có thể nuôi thành cá tính vô tư lự như vậy chứ…

******

Trầm Chu ngủ thật lâu mới tỉnh lại, trong lúc nàng ngủ dường như có một đôi tay vỗ về đầu nàng, động tác vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu nhưng lại lạnh lẽo như băng khiến nàng bất giác rùng mình.

Tay?

Thiếu nữ đột nhiên ngồi bật dậy, hướng mắt về phía đối diện thì phát hiện bạn đối ẩm vẫn còn bất tỉnh nhân sự nằm gục trên bàn, cô chủ hàng tên A Xá đã dọn sạch vò và chén rượu rỗng.

Nhận ra bên ngoài đã sập tối, Trầm Chu không khỏi trầm mặc một lúc, nàng lại ngủ ở đây cả ngày trời?

Biết rõ tình cảnh hung hiểm của bản thân, sao nàng có thể sơ ý như vậy?

Chú ý thấy nàng đã tỉnh lại, A Xá bước tới nói: “Cô nương rốt cuộc cũng tỉnh rồi.” Ánh mắt nàng chuyển sang đến trên người Phó Uyên, “Nhìn hắn kìa, ngủ hệt như heo. Tiểu điếm phải đóng cửa rồi, phiền cô nương nghĩ cách đưa hắn đi giúp.”

Trầm Chu nghe vậy liền chọc chọc vào người nam tử đang nằm gục trên bàn, “Dậy.”

Song hắn lại gạt tay nàng ra, miệng lẩm bẩm: “Mặc kệ ta. Mấy người không cần để ý đến ta… Thanh Thanh… ta muốn Thanh Thanh…”

Trầm Chu đứng lên kéo hắn dậy, nói với A Xá: “Ta đưa hắn đi đây, cáo từ.”

A Xá cười tủm tỉm, “Lần sau khách quan lại đến nhé.” Nhìn theo bóng lưng hai người dần xa, ánh mắt nàng ta dần trở nên trầm tĩnh.

Chủ nhân, kế hoạch gần thành công rồi, người có vui không?

******

Trở về khách điếm, Trầm Chu lập tức ném Phó Uyên xuống giường, để phòng hắn tùy tiện chạy lung tung như hôm nay, trước khi rời đi nàng còn bố trí cấm chú ở cửa ra vào và cả cửa sổ. Song nàng vừa mới chợp mắt thì chợt bừng tỉnh, cảm giác nóng rát nơi cổ tay đã chứng minh có người phá vỡ cấm chú của nàng để xông vào phòng Phó Uyên.

Kẻ càn rỡ nào dám động lên đầu Thái Tuế như vậy hả!

Lúc Trầm Chu xông vào thì chỉ nhìn thấy Phó Uyên đang nằm trên mặt đất ôm cánh tay chảy máu không ngừng, liên tục rên rỉ. Lướt qua hắn, nàng vọt thẳng đến cửa sổ đã mở toang không biết từ bao giờ, song trước mắt cũng chỉ có màn đêm thâm trầm, không còn bất kỳ bóng dáng nào khác.

Nàng nhíu chặt mày, rốt cuộc là ai, chân cẳng cũng nhanh thật.

“Chớ đuổi theo… hung thủ đã chạy từ sớm rồi.”

Nghe được tiếng nói từ phía sau truyền đến, nàng mới cuống quýt quay đầu lại, rảo bước ngồi xổm trước mặt nam tử, “Ngươi không sao chứ?” Cánh tay hắn có một vết chém dài khoảng ba tấc, sâu đến tận xương, còn chưa đụng tới vết thương thì hắn đã kêu đau oai oái.

Một lát sau, nàng đã đưa hắn đến ngồi lên giường để băng bó bôi thuốc.

Chứng độc miệng của Phó Uyên đúng là đến chết cũng không đổi, trong lúc được băng bó hắn vẫn không quên khàn giọng châm chọc: “Xem ra cái mạng ta khó khăn lắm mới nhặt được về từ trong tay sát thủ sắp bị chôn vùi dưới tay cô rồi.”

Trầm Chu tức giận hừ một tiếng, “Câm miệng.” Ngoài miệng nói thế nhưng nàng đã nhẹ tay hơn.

Song hắn vẫn tiếp tục khiêu chiến sự nhẫn nại của nàng, “Cô không nên nóng nảy như vậy, rất đáng tiếc cho khuôn mặt này. Về dung mạo thì cô vốn thừa sức đứng đầu cả Phong Nguyệt lầu, có điều tay nghề quá kém cỏi nên so với hoa khôi của người ta, cô còn kém xa lắm.”

So sánh nàng với kỹ nữ thanh lâu… Đồ vô liêm sỉ.

Nàng vừa vạch ngoại bào của Phó Uyên ra để tiện bôi thuốc vừa thuận miệng hỏi hắn: “Nghĩ kỹ lại xem, ngươi đã đắc tội những ai?”

Hắn lập tức nói: “Đắc tội cô có tính không?” Bắt gặp ánh mắt bất thiện của nàng, hắn liền giở giọng dạy đời: “Là phụ nữ thì không nên hung dữ như vậy. Ta còn có thể đắc tội được ai nữa ngoài mấy nữ nhân kia chứ.” Rồi hắn đổi sang nói bằng giọng thổn thức: “Nhưng hai tên thích khách vừa rồi ra tay vô cùng tàn độc, nếu đúng là nữ thì cũng thật đáng sợ.”

Kẻ xâm nhập dĩ nhiên không phải là mấy nữ nhân tới đòi nợ phong lưu của tên này, có thể phá vỡ cấm chú của nàng nhất định không phải là hạng bình thường. Trong đầu Trầm Chu chợt bật ra một suy nghĩ: Chẳng lẽ là người của Trường Sinh Giáo muốn đến giết người diệt khẩu?

Bên tai nàng vẫn còn tiếng càu nhàu của đối phương, “Cô nói xem cô có phải là khắc tinh của ta không vậy? Từ khi gặp cô, ta chưa hề có được một ngày êm đẹp.”

Trầm Chu ném cho hắn một cái lườm sắc bén, câu đó phải do nàng nói mới đúng, từ ngày đầu tiên đến đây đụng phải hắn đến giờ, nàng chẳng làm được chuyện gì thuận lợi. Song thấy sắc mặt đối phương càng lúc càng tái vì đau, nàng đành nhịn không buồn đôi co nữa, đắp chăn cho hắn xong thì bảo: “Ngươi nằm nghỉ đi. Nếu quả thật là Trường Sinh Giáo muốn giết ngươi diệt khẩu thì quả thật đúng là ta liên lụy ngươi. Cứ yên tâm, ta sẽ ở đây bảo vệ ngươi.”

Phó Uyên nhìn nàng, ánh mắt thấp thoáng ý cười thâm thúy song mặt lại trưng ra vẻ bất cần đời, “Được rồi, cô đi đi, cô nam quả nữ ở chung một phòng không hay. Không sợ bị thư sinh của cô biết được sẽ không vui à?”