Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 2 Chương 88: Hắn đến rồi?

Nam tử đột ngột áp sát khiến cả người Trầm Chu căng lên vì đề phòng, song làm thể nào nàng cũng không giãy ra được.

“Nắm giữ một thần vị không thuộc về mình hơn chín ngàn năm, thích chứ hả?”

Nghe thấy những lời này, Trầm Chu cứng người, các ngón tay bất giác nắm chặt lại, cố gắng đè nén mọi kích động đang chực trào ra ngoài, bình tĩnh nói: “Bổn thần là đế quân Không Động, trước đã thế thì sau này cũng vậy.”

“Nói dối quá nhiều thì sẽ có lúc ngay cả bản thân cũng tin là thật.” Nam tử giễu cợt buông một câu rồi lùi lại, đưa tay nâng cằm thiếu nữ lên bất kể sự né tránh của nàng, trầm ngâm: “Không ngờ Mặc Hành lại giao diễm linh châu cho ngươi, xem ra thật sự không muốn lưu đường lui cho ngươi rồi.”

Nghe được ba chữ ‘diễm linh châu’ từ trong miệng đối phương, Trầm Chu chấn động, không thể nào, cõi đời này không thể còn có người thứ ba biết được.

Nàng còn đang trợn tròn mắt thì ngón tay của nam tử đã dời đến mơn trớn trán nàng, một cơn đau nhói ập đến, diễm linh châu trong cơ thể đột nhiên xao động dữ dội khiến cả người nàng như bị lửa thiêu đốt.

Trầm Chu còn chưa áp chế được sự xáo trộn trong người thì đã nghe thấy nam tử hỏi mình: “Chắc ngươi cũng biết, nếu diễm linh châu bị lấy ra khỏi thân thể, ngươi sẽ thế nào?”

Nàng nhịn đau, tiếp tục vờ như không hiểu, “Bổn thần không biết ngươi đang nói gì.” Song giọng nàng đã bắt đầu hơi run run, “Phù Uyên, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là ai? Câu hỏi rất hay. Ngươi nên đi hỏi Mặc Hành, khi hắn ném ta vào đầm Vân Uyên, lúc đó ta là ai?”

Đầm Vân Uyên…

Trầm Chu thoáng run run vì ba chữ này. Chướng khí nơi đó ra đời cùng với trời đất, là cội nguồn của độc vật và yêu ma các loại, tiểu tiên bình thường chỉ cần nhích đến gần một chút thì sẽ bị chướng khí ăn mòn nguyên thần, bất cẩn rơi vào đầm thì sẽ bị nuốt chửng chỉ trong tích tắc. Nghe nói từng có trưởng lão Ma giới muốn mượn chướng khí nơi đó để tu luyện, song mới thu nạp được nửa tháng liền phát hiện bản thân không cách nào chuyển hóa chướng khí thành có lợi cho mình, ngược lại còn phải mất hơn vạn năm tu vi mới miễn cưỡng giữ được một mạng. Từ đó về sau, Ma giới không còn người nào dám mon men đến gần đầm Vân Uyên nữa…

Cho đến giờ nàng chưa từng nghe nói có ai có thể bảo toàn bình an ra khỏi đầm Vân Uyên, ngay cả tiên giới cũng luôn ngày ngày trăn trở nghĩ cách khống chế sự bành trướng của chướng khí nơi đó. Địa phương hiểm ác như vậy, Mặc Hành sao có thể nào…

Sắc mặt nàng chợt trở nên âm trầm, “Chớ ngậm máu phun người. Mặc Hành thù hận gì ngươi mà phải ném ngươi vào đầm Vân Uyên?”

Phù Uyên cười lạnh, “Xem ra hắn giả nhân giả nghĩ rất được lòng người nhỉ.”

Trầm Chu càng thêm giận dữ khi nghe Mặc Hành bị xúc phạm, “Tuy ta không biết giữa ngươi và Mặc Hành có gút mắc gì, nhưng ngươi tốt hơn hết hãy thu hồi lời vừa rồi, bằng không…”

Nam tử thong thả hỏi ngược lại nàng: “Bằng không thì sao?”

Trầm Chu nói gằn từng chữ một: “Bằng không có chết ta cũng phải băm vằm ngươi!” Vừa dứt lời, nơi mắt chợt truyền đến cảm giác đau nhói như bị vạn kim đâm thấu mà nàng chưa từng trải qua.

Từ nhỏ nàng đã bướng bỉnh cao ngạo, có thế nào cũng tuyệt đối không chịu lộ ra vẻ yếu thế, nên tuy đau nàng vẫn gắng nhịn không kêu thành tiếng, chỉ ôm mắt quát: “Ngươi đã làm gì mắt ta…”

Phù Uyên lãnh đạm nhìn thiếu nữ đã đau đến run rẩy toàn thân đối diện mình, “Chẳng phải ta đã nói cho ngươi biết rồi sao, trong mắt ngươi có cổ, cổ độc cảm nhận được sát ý của ngươi đối với ta dĩ nhiên sẽ phát động tấn công.”

Cảm giác đau đớn càng lúc càng dữ dội, Trầm Chu gần như không khống chế được, đưa tay lên hướng thẳng về phía hốc mắt. Khi đó, nàng thật sự nghĩ rằng: thay vì phải chịu đau đớn giày vò, nàng thà móc mắt mình ra.

Song Phù Uyên đã khống chế cả hai tay nàng trước khi chúng chạm đến mắt nàng, “Chỉ thế này đã không chịu được? Ngươi có biết trong đầm Vân Uyên có bao nhiêu loại trùng độc không? Biết ta làm thế nào sống sót qua khỏi sự cắn xé và giày vò của chúng không? Biết cảm giác muốn chết nhưng không chết được là thế nào không? À, ngươi là hòn ngọc trong tay vị thượng thần tôn quý nhất cõi đời này, làm sao biết được chứ!”

Trầm Chu đã đau đến mức không còn nghe được gì, bắt đầu mất đi lý trí, “Giết… ta đi. Nếu không ta sẽ bằng mọi cách giết chết ngươi.”

Sau một hồi giãy giụa kịch liệt, vết thương trên người Trầm Chu lại rách toạc, máu chảy nhuộm đỏ y phục vốn tuyền trắng. Dù chật vật nhưng nàng vẫn không lộ ra chút mềm yếu nào, tựa như một dã thú bị thợ săn dồn đến đường cùng như vẫn nhe răng gầm gừ, chỉ cần đối phương có bất kỳ sơ hở nào sẽ nhào đến cắt đứt cổ hắn.

Nam tử thoáng thất thần, buông tay thiếu nữ ra rồi đưa tay áp lên mắt nàng, nhẹ nhàng nói: “Trở về đi.”

Cổ trùng lập tức ngừng tấn công, song ánh mắt của thiếu nữ cũng trở nên trống rỗng, một lần nữa lả đi, ngất xỉu trên đùi nam tử.

Tri Nguyệt vừa tiến vào liền bắt gặp hình ảnh nam tử ngồi bên giường, cúi đầu nhìn thiếu nữ đang mê man trên đùi mình, một bên sườn mặt bị tóc dài rủ xuống che khuất, đẹp đến mức khiến người khác thoáng thất thần.

Hắn đột nhiên lên tiếng, chất giọng nhàn nhạt xa xôi như một luồng khói, “Tri Nguyệt, nàng vốn thuộc về ta.”

Tri Nguyệt ngẩn ra, song ngay sau đó liền cụp mắt nhìn xuống, “Vâng, nàng ta là con mồi của chủ nhân. Chủ nhân muốn xử lý nàng ta thế nào cũng được.”

Hắn lạnh lùng ngẩng lên, ánh mắt đủ khiến máu của bất kỳ ai ở đối diện đóng băng, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ngươi biết ý ta không phải như vậy.”

Tri Nguyệt vẫn chăm chăm nhìn xuống mũi chân mình, “Tri Nguyệt ngu dốt, xin chủ nhân dạy bảo.”

Nam tử nheo đôi mắt phượng, ngắm nghía Tri Nguyệt trong chốc lát, chẳng những không so đo nàng giả ngốc mà còn hỏi lại: “Ngươi theo ta đã hơn chín trăm năm, chưa bao giờ nghe ta nhắc đến chuyện cũ ở Không Động có đúng không?

Tri Nguyệt thoáng ngẩn ra rồi vội đáp: “Thưa chưa từng.”

Nam tử thu hồi ánh mắt, vừa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của thiếu nữ đang gối đầu trên đùi mình, vừa nói: “Năm đó, hai vị thượng thần của Không Động xảy ra tranh chấp, suýt chút nữa đã hủy diệt cả Thái Hư, địa vị của Không Động ở lục giới cũng vì vậy mà tụt dốc không phanh. Người đời chỉ nói nguyên do hai người tranh đấu là do bất đồng ý kiến, song lại không rõ đến tột cùng là bất hòa vì chuyện gì.” Giọng nói đều đều nhưng lạnh lùng như dẫn dắt Tri Nguyệt vào mộng cảnh, “Trên thực thế, hai vị thượng thần chưa bao giờ có bất hòa. Tố Ngọc mất lý trí là do sinh hạ một đứa trẻ không nên ra đời. Đứa trẻ vừa chào đời thì Thái Hư xuất hiệm điềm đại hung, tà khí ngập trời khiến cây cối hơn trăm dặm quanh cung Hoa Dương héo rũ, chết không còn ngọn cỏ. Một đứa trẻ như vậy chính là Tà thần, lục giới sẽ không dung. Tố Ngọc không chịu được chuyện mình vừa sinh ra một quái vật nên phát điên.”

Tri Nguyệt đã hầu hạ nam tử hơn chín trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên nghe hắn nói nhiều như vậy. Nàng chỉ biết chủ nhân và Không Động có thâm thù đại hận, nhưng nguyên do là gì không rõ, hôm nay nghe thấy chủ nhân nói những lời này, nàng không khỏi nín thở lắng nghe, sợ sẽ bỏ sót bất kỳ chữ nào.

Nam tử tiếp tục nói bằng chất giọng trầm thấp êm tai: “Tố Ngọc mất lý trí nên không thể xử lý chính sự, đại quyền ở Không Động dĩ nhiên rơi vào tay Tu Ly. Tu Ly giam giữ Tố Ngọc ở thâm cung, phong tỏa tất cả tin tức, về phần đứa trẻ kia… y không cách xuống tay giết chết nên đành giao phó cho thượng thần của Long tộc.”

Ánh mắt nam tử chợt lạnh đi, “Hai trăm năm, đứa trẻ từ từ trưởng thành bên cạnh vị thượng thần kia, nó còn thậm chí cho rằng phụ thân chắc cũng chỉ tốt cỡ vị thượng thần kia là cùng, tuy im lặng ít nói nhưng người hết sức kiên nhẫn và dịu dàng với nó, chỉ cần ở cạnh người, nó không sợ gì cả…”

Nói đến đây, bên trong đôi mắt phượng của nam tử như có bão tuyết đầy trời, giọng hắn cũng lạnh lùng như bông tuyết, “Mãi đến hai trăm năm sau, Tố Ngọc lại một lần nữa hoài thai, đứa trẻ kia tình cờ biết được mình sắp có đệ đệ hay muội muội liền lén chạy đến cung Hoa Dương… Kết quả, sau khi nhìn thấy nó, Tố Ngọc liền hoàn toàn điên loạn, thậm chí còn muốn chính tay giết chết nó.”

Nam tử nghiêng mặt nhìn Tri Nguyệt, giọng nói vẫn đều đều không đổi: “Loạn Không Động cũng vì vậy mà xảy ra, và ta chính là đứa trẻ kia.”

Hôm đó hắn tận mắt nhìn cha mẹ mình vì hắn mà chém giết lẫn nhau, cũng tận mắt nhìn bọn họ táng thân nơi biển lửa. Hắn cũng vĩnh viễn không quên được ánh mắt của Tố Ngọc, rõ ràng là mẹ hắn nhưng lại nhìn hắn như nhìn một quái vật. Đến hôm nay, cho dù đang ngủ hắn vẫn nghe được tiếng gào thét khàn giọng của bà, “Tại sao ngươi lại sinh ra từ trong bụng ta?”

Đến tận cuối đời, bà vẫn không biết tên hắn là gì.

Việc gì bà phải biết tên của một thứ độc địa sinh trưởng từ trong bụng mình chứ?

Một lúc lâu sau Tri Nguyệt mới có thể hô hấp lại, lạc giọng hỏi: “Vì sao chủ nhân… lại bị đẩy vào đầm Vân Uyên?”

Dường như trong lúc sơ suất nàng đã lộ ra vẻ yêu thương trong ánh mắt nhìn chủ nhân, bụng chợt đau nhói, nàng biết đó là cổ trùng trong bụng nàng vừa thức tỉnh. Cho dù đã sống cùng đám cổ trùng này nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần chúng động đậy lại khiến nàng đau đớn đến cực độ.

Nhìn cô gái đang ôm bụng rên rỉ, nam tử âm trầm nói: “Đừng tưởng rằng ta nói nhiều với ngươi thêm mấy câu thì ngươi liền có tư cách hỏi chuyện của ta.”

“Chủ nhân bớt giận, chủ nhân… tha mạng…”

“Tri Nguyệt, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể ở lại cạnh ta thì ngươi đặc biệt hơn sao?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Nhớ kỹ, nữ nhân có thể thay thế ngươi, ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ngươi chẳng là gì cả.”

Bụng quặn thắt và trương phồng càng lúc càng dữ dội, Tri Nguyệt không chịu nổi nữa liền lê lết đến dưới chân nam tử, nắm lấy vạt áo của hắn, “Tri Nguyệt biết sai rồi, cầu xin chủ nhân… cầu xin chủ nhân lệnh cho chúng đừng…”

Song lời cầu xin của nàng chỉ đổi lấy một cái đá của nam tử, “Nữ nhân dơ bẩn, chớ chạm vào người ta.”

Tri Nguyệt nằm rạp trên mặt đất, đau đớn trong bụng còn không bằng thương tổn từ câu nói kia của nam tử, khóe môi trắng bệch không khỏi nở một nụ cười khổ…

Thì ra đối với chủ nhân, nàng chẳng là gì cả.

Phù Uyên chưa kịp phát tác khi thấy Tri Nguyệt tiến đến gần hơn thì thiếu nữ đang gối đầu trên đùi hắn chợt lên tiếng: “Nàng ấy là người của ngươi… sao ngươi có thể tàn nhẫn với nàng ấy như vậy…”

Cổ độc đã bị nam tử lệnh lui, thị giác của Trầm Chu tạm thời khôi phục lại bình thường, nàng tỉnh lại ngay lúc hắn đá văng Tri Nguyệt ra xa.

Phù Uyên hừ lạnh một tiếng, “Tự thân đã khó bảo toàn mà còn có thời gian lo cho người khác à.” Dứt lời liền đưa tay kéo thiếu nữ vừa định lùi lại trở về, nhếch môi cười nói: “Nếu ngươi muốn nhận thay cổ trùng trong bụng nàng ta, ta cũng có thể thành toàn cho ngươi.”

Trầm Chu trầm mặc, “Không cần.”

Nghe thấy câu trả lời của nàng, Phù Uyên khẽ nhếch môi, con ngươi lạnh lùng lại chuyển đến trên người Tri Nguyệt, “Nói hết những lời ngươi muốn nói đi.”

Tri Nguyệt nằm rạp trên mặt đất, cổ trùng trong bụng như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân chuyển biến tốt thì không còn vọng động nữa, đau đớt giảm bớt nhưng tư vị trong lòng vẫn rất khó chịu.

Chỉ nói một câu đã có thể khiến chủ nhân vui vẻ lại… Trên người thiếu nữ này chảy cùng dòng máu với chủ nhân, khó trách vì sao chủ nhân lại nói nàng ta vốn thuộc về mình.

Tri Nguyệt cố đè nén cảm giác ghen tỵ mãnh liệt, chậm rãi thưa: “Vừa có người tiến vào Thiên la trận.”

Phù Uyên khẽ nhíu mày, “Muốn vào Thiên la trận phải phong bế toàn bộ thần lực, kẻ nào dám mạo hiểm như vậy?”

Thiếu nữ trong lòng nam tử chợt thất thanh kêu lên: “Phượng Chỉ?” Cả người nàng đều căng lên, “Cái đồ ngốc kia.”

Phượng Chỉ ở bên ngoài còn có thể tìm cách cứu nàng, nếu phong bế thần lực vào đây thì có khác nào rơi vào tình cảnh mặc người chém giết như nàng đâu?