Phượng Hoàng Trở Về

Chương 40

May mà Tề Vân cũng không lưu lại quá lâu đã bước ra ngoài. Đồng Hề nhanh chóng đánh giá cô ta từ trên xuống. Quần áo chỉnh tề, không giống như vừa qua quýt xong, lòng nàng mới buông lỏng, chợt nghĩ sao mình lại có một hành động ngốc không ai bằng như vậy? Sao lại có thể hoài nghi Tề Vân? Bất giác nàng lại cảm thấy xấu hổ.

Lúc Đồng Hề bước vào, Thiên Chính đế đã đổi áo choàng, chuẩn bị lên giường ngủ. Tề Vân mới bảo người đến thay nước, sau đó hầu hạ Đồng Hề tắm.

Lúc Đồng Hề quấn áo bào, kéo vạt áo đi ra thì hắn đang ngồi tựa vào giường đọc sách, nhìn thấy Đồng Hề bỗng nhiên lại ngồi thẳng dậy, rất lâu sau cũng chỉ nghiêm mặt bảo Tề Vân vào thay quần áo, sau đó bỏ đi.

- "Gia sao lại mất hứng vậy?" -Tề Vân kỳ lạ nhìn Đồng Hề.

Đồng Hề cũng nhìn lại Tề Vân, nhận thấy mình hoàn toàn không đắc tội hắn, hẳn cũng không phải là Tề Vân nghịch thiên ý hắn. Đồng Hề trằn trọc cả một đêm, lý trí đánh giá Thiên Chính đế không phải kẻ tồi, mà Tề Vân cũng không phải loại người đi dụ dỗ người khác, những phương diện khác có thể nghĩ nàng cũng đều nghĩ tới.

Cứ miên man suy nghĩ như thế khiến tự mình sức cạn lực kiệt. Đồng Hề cũng không biết tại sao mình lại thay đổi như vậy. Nàng cảm thấy sợ hãi.

Thiên Chính đế trắng đêm không về, Đồng Hề cũng không dám hỏi hắn đi đâu, hôm sau nàng lại dẫn Tề Vân đến hiệu cầm đồ lớn nhất Dân Giang phủ "Long Hưng Hào".

- "Làm phiền, giúp ta xem thử thứ này." –Tề Vân nâng bức "Ngư chu vãn xướng đồ" lên cho người ngồi phía trong.

Người này chừng bốn mươi tuổi, vừa mở bức tranh ra liền ngắm chỗ ấn ký, dường như cũng chưa từng nhìn thấy. Sau đó gọi một tiếng:

- "Đại chưởng quầy, người đến xem tranh này đi."

Y vừa gọi xong liền thấy một ông lão từ trong phòng vén màn bước ra. Lão quan sát bức tranh, quả nhiên là do một nhân vật chưa có tiếng họa ra.

Tề Vân nhìn sắc mặt lão, tim đập bang bang, e rằng người được gọi là đại chưởng quầy này cũng không nhận ra được. Đồng Hề thì lại lẳng lặng đứng một bên, chăm chú nhìn những bức tranh treo bốn phía, nói trong lòng nàng không có trông mong thì là giả dối rồi.

- "Năm mươi đồng." –Đại chưởng quầy cho giá.

Đồng Hề sửng sốt, nhưng cũng không biết phải phản ứng thế nào. Năm mươi đồng đối với một bức tranh của họa nhân vô danh tiểu tốt thì thật không tồi, tiếc là Đồng Hề dù sao cũng là nhân vật lớn, lại tự nghĩ mình tương đối cao, huống chi còn có Thiên Chính đế nhuận bút. Số bạc này trong mắt nàng chỉ là con số nhỏ.

- "Không thỏa đáng." –Tề Vân cuốn bức tranh thành một cuộn.

- "Thôi được rồi, bán đi." –Đồng Hề nhẹ giọng nói. Tranh vốn chỉ nên để bên ngoài cho người ta thưởng thức. Nàng hy vọng có một ngày nó sẽ lưu lạc đến tay một gia tộc lớn, đánh giá với một cái nhìn khách quan nhất.

Đồng Hề cầm lấy biên lai trong tay Tề Vân, cảm thấy rất đáng giá giữ lại. Nàng thật sự muốn biết sau này món đồ này sẽ có giá trị bao nhiêu. Nào ngờ vừa ra tới cửa đã bị một người đi đường đụng phải. Đồng Hề nâng tay lên đỡ, mảnh giấy cầm đồ bèn rơi xuống đất.

Người nọ liên tục nhận lỗi, vái lạy trông đến buồn cười. Khi y ngẩng đầu lên, Đồng Hề thấy cũng là một bạch diện thư sinh ngờ nghệch, cho nên cũng không để trong lòng.

Đồng Hề chỉnh trang lại mũ do lúc bị đâm phải có hơi lệch một chút. Mặc dù cảm thấy trong mắt thư sinh này ẩn giấu chút tà khí, nhưng dù sao cũng chỉ là người qua đường, nên chẳng mấy chốc nàng đã quên sạch.

Sau này khi Đồng Hề bị giam trong phòng củi, có thời gian nhớ đến mới cảm thấy mình khinh suất thế nào. Bạch diện thư sinh nọ đụng ai không đụng, lại cố tình đụng trúng mình. Khi khăn lụa trắng trên vành nón bị thổi bay y cũng không kinh ngạc. Đồng Hề tự nhân nhan sắc như nàng trong thiên hạ cũng chẳng có mấy người, tại sao bạch diện thư sinh đó lại hành xử không bình thường như vậy? Trừ phi mình thật sự là người hắn muốn tìm.

Va chạm này hẳn chỉ là đến dò la mà thôi.

Đồng Hề tựa vào trên đống củi, hai tay hai chân bị trói, khó khăn dịch chuyển thân mình, nàng muốn điều chỉnh tư thế cho thoải mái một chút. Nào ngờ tóc nàng bị vướng lại trên đống củi, lại bị kéo căng gây đau, chỉ có thể lại dựa vào chỗ cũ. Nàng suy nghĩ lại mọi việc xem có để lại có dấu vết nào hay không.

Đồng Hề nhớ đêm qua Thiên Chính đế cũng không cùng mình ngủ một giường, sáng sớm liền bảo Cố Vân Hải đưa mình đến Thuận Giang phủ trước, còn hắn lại vướng bận chuyên khác nên phải đến sau, bèn điều động các ảnh vệ ở lại.

Giờ nghĩ đến mới cảm thấy bọn người này đã sắp xếp rất tốt, dùng kế điệu hổ ly sơn. Cho nên xe ngựa của nàng mới có thể giữa đường gặp nạn. Nếu ảnh vệ vẫn còn theo bên cạnh, chút công phu của bọn sơn tặc này cũng không làm được gì.

Đồng Hề nhớ đến Cố Vân Hải bị đánh rơi xuống vách núi, cũng không biết y thế nào rồi? Càng không biết Tề Vân ra sao. Đồng Hề nghĩ đến bạch diện thư sinh gặp sáng hôm qua, không ngờ hắn lại là đại đầu lĩnh sơn tặc.

Đồng Hề rơi vào tay kẻ xấu, vốn không nghĩ mình có thể may mắn thoát được. Nếu phải bị vũ nhục, nàng chỉ có một cách duy nhất là tự sát. Nàng vốn đã tính toán hết thảy, không ngờ vì lý do gì đó mà gã bạch diện thư sinh lại sai người mang nàng ra, không cho bất cứ ai tiếp cận nàng.

Cách vách bên cạnh, hai người trông chừng nàng lại nói ra những lời tục tiễu, hạ lưu không sao chịu nỗi. Trong đó một lần rồi lại một lần cảm thán.

- "Không biết lão đại vì sao lại không cho chúng ta hưởng thụ mỹ nữ này."

Người thì nói:

- "Lão đại còn chưa hưởng thụ sao lại đến phiên chúng ta? Chờ hắn hưởng thụ xong rồi tự nhiên sẽ cho phép huynh đệ chúng ta thôi." –Dứt lời hai người còn cười rộ lên.

Tuy nói thư sinh nọ là ác nhân lớn nhất, nhưng nghe bọn người này nói, Đồng Hề lại có chút cảm kích y. Nếu không phải nhờ y ngăn chặn chắc chắn nàng đã chết rồi. Răng của nàng lúc nào cũng chăm chăm đặt lên đầu lưỡi. Chỉ sợ lỡ như... Đừng nói Thiên Chính đế, cả Lệnh Hồ phủ cũng không còn mặt mũi nào nữa.

Nhưng Đồng Hề thật sự không nghĩ ra bọn người này vì sao không giết nàng mà lại dùng thủ đoạn này? Vì sao không một đao giết chết nàng? Cho dù nàng có cơ hội được cứu ra ngoài, nhưng ngơ ngác một đêm trong doanh trại, danh dự cũng xem như đã bị hủy, cho dù nhảy vào Nam Hà cũng rửa không sạch. Cuối cùng cũng không thoát được số kiếp bị ban cho mảnh vải trắng.

Chuyện này nếu như là nhắm vào Thiên Chính đế, Đồng Hề cũng không nghĩ ra ai là kẻ xếp đặt. Nhưng nếu là nhằm vào mình, Đồng Hề cảm thấy trong cung trừ Độc Cô gia và Vạn gia, những người nàng đắc tội cũng không hận nàng đến nước này, càng không ai có thể dùng tay che trời sử dụng bọn sơn tặc được.

Còn nếu thật sự là Độc Cô gia hay Vạn gia, Đồng Hề thật sự không dám nghĩ đến. Bàn tay của Độc Cô gia thật sự cũng quá dài rồi.

Nhưng để làm việc này, điều kiện đầu tiên là Độc Cô Tư Cầm hoặc Vạn Mi Nhi cực kỳ hận nàng, cảm thấy nàng mới là chướng ngại lớn nhất, nếu không cũng không đáng để mạo hiểm lớn như vậy, đem việc gia tộc của mình trợ giúp sơn tặc bày ra trước mắt Thiên Chính đế. Đồng Hề thật sự không hiểu, mình sao lại có thể làm cho bọn họ nảy sinh loại ảo giác này chứ? Sao lại nghĩ mình là vật cản lớn nhất của bọn họ?

Đồng Hề nhất thời choáng váng, cũng mơ hồ không rõ. Lúc tỉnh ngủ đã thấy bên ngoài phát ra tiếng vang, sợ là có người đang đến gần. Nhưng cái nàng sợ là sợ ai sẽ đến? Đồng Hề cảm thấy sau cổ có cảm giác gió thổi tới. Có người vừa từ cửa sổ nhảy vào.

Đồng Hề muốn kêu to, nhưng lại bị người đó bịt kín miệng. Hắn kéo khăn xuống, nàng mới nhận rõ là Thiên Chính đế. Nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng lại không dám nức nở ra tiếng, sợ lại kinh động tới bọn người canh gác.

Thật ra Đồng Hề muốn nức nở cũng không được, bởi vì môi của Thiên Chính đế đã vội vàng bao trùm lấy nàng, y thì thầm:

- "Không sao rồi, không sao rồi."

Một lát sau hắn mới giống như không cam lòng mà rời khỏi môi Đồng Hề, hôn lên nước mắt trên mặt nàng, tay vỗ vỗ lưng nàng.

Hắn buông nàng ra, giúp nàng cởi bỏ dây thừng, lại tỉ mỉ kiểm tra từng chút trên người nàng xem có bị thương hay không. Khi hắn đang muốn mang theo Đồng Hề trốn ra cửa sổ, sát vách bỗng nhiên có động tĩnh. Vựa củi này và phòng bếp chỉ cách nhau có một mành mỏng, động tĩnh rất nhỏ cũng có thể khiến người ta phát hiện. Huống hồ Đồng Hề cũng không có võ công, khắp nơi trong vựa củi đều xếp củi ngổn ngang, chỉ cần chạm vào cũng có thể phát ra tiếng động.

Cho nên hai người đều phải dừng lại, lẳng lặng dựa vào góc tường.

Chỉ nghe một giọng nam nói.

- "Các ngươi đều đi ra ngoài đi. Gia đến xem thử." –Sau đó nghe được tiếng bước chân của hai người khác rời đi. Một lát trong góc lại truyền đến tiếng bước chân nhẹ.

Theo khe hở màn treo, Đồng Hề nhìn thấy bóng dáng một nữ nhân.

- "Oan gia, muốn chết ta sao?" –Nữ tử vừa đến liền quấn quít lấy nam tử bên trong.

- "Hắn không thỏa mãn nàng sao?" –Nam tử ngồi dậy.

Đồng Hề cũng không dám nhìn, một là sợ bị hai người họ phát hiện, hai là cảm thấy bọn họ quá vô đạo đức, rõ ràng là cẩu nam nữ yêu đương vụng trộm. Cách một bức màn, nữ tử kia nói:

- "Hắn ư? Hắn cả ngày toàn đánh đánh giết giết, ở trên giường cái gì cũng không làm, lại càng không biết cái gì gọi là ôn tồn, cái gì gọi là thú vị, vừa đến liền đấu đá lung tung, làm ta đau muốn chết. Mỗi ngày ta đều nguyền rủa hắn chết sớm một chút...

Cô ta hô hấp ngày càng dồn dập, có lẽ là đã động tình.

Chỉ nghe thấy tiếng cô ta rên rỉ nói:

- "Ngươi đi chết đi. Sao còn chưa bắt đầu?"

Nam tử kia nói:

- "Gấp cái gì? Không phải nàng ghét nam nhân không biết ve vãn là gì sao? Để cho gia yêu ngươi."

- "Yêu ta? Chỉ sợ ngươi yêu nhất là cải miệng nhỏ kia thôi." –Cô ta ghen tuông nói

- "Cô ta sao? Cô ta trên giường hệt như một con cá chết, nào được thú vị như nàng, khiến ta say đắm như chết đi sống lại. Cho dù ra ngoài thì đầu óc cũng chỉ nghĩ đến nàng." –Nam tử lời ngon tiếng ngọt nói.

Lời nói của y càng về sau càng khó nghe, Đồng Hề chưa từng nghe qua những lời dâm ngôn ti bỉ như vậy, vội vàng lấy tay bịt tai, nhắm hai mắt lại, cố gắng nhắm mắt làm ngơ.

Mà Thiên Chính đế mặt cũng không đổi sắc. Đồng Hề vạn lần bội phục hắn, thấy đôi uyên ương này vô sỉ như vậy, sao lại có thể coi như không có chuyện gì?

Cũng không biết là chuyện gì, Đồng Hề cảm thấy Thiên Chính đế đột nhiên chuyển động. Nàng vội buông tay mở mắt nhìn xem. Thoáng chốc chỉ nghe tiếng nữ tử kia lớn tiếng rên rỉ, càng không ngừng thúc giục người nam, xấu hổ đến mức Đồng Hề cảm thấy thẹn cho nữ nhi. Thoáng cái lại nghe được tiếng "phốc", chung quanh lập tức lại yên lặng.

Thiên Chính đế thản nhiên vén rèm quay lại, cố ý che tầm mắt của Đồng Hề, không cho nàng nhìn thấy chuyện vừa xảy ra. Đồng Hề nhìn thấy trên người hắn dính vài giọt máu mới đoán được là xảy ra chuyện gì. Cũng không biết hai người này đã làm gì khiến hắn phẫn nộ như vậy.

Đồng Hề cũng không dám mở miệng hỏi, ngơ ngác bị hắn ôm ra ngoài cửa sổ. Sau đó mới phát hiện bốn phía tràn ngập khói, lại có người hốt hoảng kêu to.

- "Lấy nước đi." -Lại có một nhóm quan binh vọt đến, tiếng chém giết vang lên.

Đồng Hề kích động trốn trong lồng ngực Thiên Chính đế, để mặc cho hắn mang mình đến một bãi đất trống, tay liên tục vỗ lên lưng nàng an ủi. Nhưng hắn dịu dàng như vậy. lại khiến nàng cảm thấy so với vẻ mặt đoạn tuyệt sặc mùi máu tanh kia thật khác nhau. Mặc cho bên dưới bọn sơn tặc khóc thiên thưởng địa, hắn chỉ lạnh lùng nhìn. Đồng Hề thậm chí còn hoài nghi hắn đang hưởng thụ tiếng kêu rên của những người đó. Sau đó tướng lãnh đến xin lệnh, hắn cũng chỉ đưa ra ý chỉ "một người cũng không lưu lại".

Khi tất cả mọi thứ kết thúc, vẫn không tìm thấy thi thể của bạch diện thư sinh nọ. Thiên Chính đế lại hạ lệnh cho quan binh truy nã hắn về quy án, bất luận là sống hay chết.

Vì thân phận hắn đã công khai, không thể tiếp tục cải trang nữa nên đoàn người chỉ có thể xuôi dòng trở lại "Tử Vân Long Hào".

- "Hoàng thượng, bọn sơn trại rốt cuộc là ai sai khiến vậy?" –Đồng Hề lơ đãng nói trong lúc cùng hắn bàn kỳ nghệ.

Hắn ngẩng đầu liếc nàng:

- "Chỉ là bọn sơn tặc chiếm núi tự phong vua. Trách là trách nàng ngày thường lại đẹp đến như vậy."

Đồng Hề đỏ mặt, đây giống như lần đầu tiên hắn khen ngợi dung mạo của nàng vậy, trong lòng tự nhiên cũng vui vẻ. Nhưng nàng biết rốt cuộc hắn vẫn lừa nàng để bảo vệ hai người kia.

Trở lại trên thuyền, người bên cạnh cũng thần thông quảng đại hơn. Đồng Hề cũng nhận được nguồn tin, rất nhiều chuyện giấy không thể gói được lửa, các dấu hiệu đều hướng về phía Vạn Mi Nhi. Sơn tặc thật ra cũng có thể là binh sĩ của Vạn Mi Nhi, không trách được người có bản lĩnh như Cố Vân Hải cũng không làm được gì chúng. Nhưng Thiên Chính đế giấu nàng, nàng dù bất mãn cũng không muốn thể hiện ra ngoài.

Lại nhớ đến tư tâm mà Thiên Chính đế nói, để cho hai nhà phát triển an toàn, Vạn Mi Nhi mười chín vẫn chưa gả e là sau lưng cũng có ý chỉ của Thiên Chính đế. Nếu không cô ta làm sao dám đem tuổi thanh xuân ra đặt cược mà chắc chắn mình có thể vào cung? Huống hồ cô ta còn là Hoàng hậu mà Thiên Chính đế đã chọn. Nghĩ tới chuyện này, Đồng Hề cảm thấy càng thêm phiền lòng. Vạn Mi Nhi giống như cây kim trong lòng nàng vậy.

Trước đây nàng không có cảm giác gì, nhưng giờnghĩ đến, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.

Đến tối Thiên Chính đế cũng không gọi Đồng Hề thị tẩm. Đồng Hề vốn còn tưởng hắn ghét bụi bặm trên đường, khách điếm lại không sạch sẽ nên không muốn. Nhưng hôm nay đã lên tới thuyền rồng mà hắn vẫn tiếp tục như vậy, mỗi ngày còn vùi đầu mê duyệt mớ tấu chương cao như núi.

Khi hắn có thời gian tiếp mình thì chỉ chơi cờ, như vậy sao lại không có thời gian làm việc đó? Đồng Hề càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cũng không biết mình làm chuyện gì đắc tội với hắn.

Hai người ngoài mặt tuy có thể coi là hòa thuận, thậm chí đoạn thời gian này còn gần gũi hơn trước đây, nhưng đáy lòng lại giống như cách xa thiên sơn vạn thủy, chỉ có thể nhìn chứ không tiếp cận được.

Hôm sau, khi Đồng Hề đang trang điểm, Tề Vân đột nhiên lại nói:

- "Nương nương. Hoàng thượng đêm qua lâm hạnh mỹ nữ do Thuận Giang phủ doãn dâng lên. Nghe nói là thanh quan nổi tiếng nhất của Thuận Giang phủ."

Tay Đồng Hề vốn đang cầm chiếc thoa cài tóc tử ngọc, vừa nghe Tề Vân nói xong chiếc thoa liền rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai mảnh.

Tề Vân vội vàng thu dọn, để lại một mình Đồng Hề khó chịu giống như vừa bị ai đó tát hai cái. Nhớ đến trước đây nàng lo sợ hắn sủng hạnh, hận không thể mỗi ngày đều có thể đẩy hắn cho người khác. Nhưng sau chuyến đi này, tâm nàng giống như không còn bình thường nữa. Vừa nghe thấy hắn lâm hạnh người khác liền cảm thấy trong lòng còn khó chịu hơn bị mèo cào, thậm chí nàng khó chịu đến muốn khóc.

Mặc dù nàng vẫn sợ chuyện đó như trước. Nhưng nàng lại cảm thấy cho dù chịu đựng cảm giác đau đớn vẫn tốt hơn là trơ mắt nhìn hắn nằm bên cạnh một nữ tử khác.

- "Nương nương, người không sao chứ?" –Tề Vân lo lắng hỏi.

Đồng Hề hít sau một hơi, sợ rằng phản ứng của mình ngược lại càng làm Tề Vân hoảng sợ hơn:

- "Không sao, chắc đêm qua bị cảm lạnh, đầu hơi đau."

Sau khi Đồng Hề đuối Tề Vân ra ngoài mới phát hiện bản thân mình đang lâm vào tình cảnh đáng sợ. Một khi tâm tư này của nàng để lộ ra ngoài, chỉ còn cách vạn kiếp bất phục. Thiên Chính đế không thích hậu cung tranh đấu, lại càng không thích nữ tử hậu cung tranh giành quân chủ. Đồng Hề cũng không muốn mình trầm luân giống như thê thiếp của các ca ca, vì tranh đoạt tình cảm mà ra tay tàn nhẫn.

Nhưng khi Cố Mỹ nhân vừa được sắc phong đến thỉnh an Đồng Hề, nàng cũng không muốn bảo cô ta đứng dậy. Ngược lại còn ra đòn phủ đầu để trút cơn tức giận trong lòng.

Đồng Hề biết như vậy là không đúng. Nàng nên thân thiết với vị Mỹ nhân này và giúp cô ta an bài mọi việc. Cô ta dù sao cũng không xuất thân trong cung, có rất nhiều việc cần Đồng Hề chuẩn bị. Nhưng nàng không thể làm được, chỉ có thể lạnh lùng nhìn nữ tử xinh đẹp này, tùy tiện thưởng chút vật rồi bảo cô ta lui xuống.