Phượng Hoàng Trù

Chương 6

Kì Siếp Siếp tâm tình vô cùng tốt, chỉ cần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng không ngừng tươi cười là cũng có thể biết được. Trái lại ngồi ở phía đối diện nàng, Đỗ Kình lại nhíu mày khó chịu, vẻ mặt dường như đau đầu không thôi.

“Tiểu ma nữ……”

“Đừng gọi ta nữa, đường đã đi được một nửa, chàng còn muốn ta quay trở lại sao?” Nàng cười meo meo nói.

Chỉ cần giao nộp người thành chủ muốn, liền có đủ lương thực để cho Nham Thạch trấn ấm no cả một năm, nên chuyến đi lần này ngoại trừ xe ngựa chở người, thì phía sau còn có năm chiếc xe trâu đi theo để chuẩn bị chở lương thực về, Kì Siếp Siếp trước hết trốn ở trong một chiếc xe trâu, vụng trộm theo tới, mãi đến lúc ban đêm trời trở lạnh, mới buộc nàng đi ra.

Bây giờ cả người nàng bị Đỗ Kình bao vây thành cái bánh chưng, ép đi vào trong chiếc xe ngựa ấm áp nhất, vẻ mặt hắn không vui ngồi ở đối diện nàng, chờ khởi binh hỏi tội nàng.

“Vì sao nàng muốn làm như vậy?”

“Là chàng từng nói sẽ không bỏ rơi ta lần nữa, ta mặc kệ.”

“Ta cũng không bỏ rơi nàng mà, ta chỉ rời đi một chút……”

“Ta mặc kệ, dù sao “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”, chàng đã nói thế nào thì chính là thế đấy.” Nàng tùy hứng nói.

Đỗ Kình hoàn toàn không có biện pháp với nàng.

“Nàng có biết hiện tại thân thể nàng không thể chịu nổi rét lạnh hay không? Thế mà nàng không biết sống chết cứ trốn trong đống rơm rạ như vậy, nàng cũng biết nơi này không thể so với phía nam, ngày đêm……”

“Ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn? Ta biết nha, cho nên ta mới tự động đi ra thôi.” Nàng cười hì hì nói.

“Nàng –” Đang muốn mở miệng mắng đã thấy nàng hắt xì vài cái, làm cho lời hắn định mắng đều mắng không ra miệng. Hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt lạnh băng của nàng, nhíu mày hỏi: “Còn cảm thấy rất lạnh sao?”

“Vừa uống bát canh nóng nên tốt hơn nhiều.”

“Vậy sao mặt vẫn lạnh như băng thế này?” Hắn không hài lòng nói: “Ta lại đi lấy bát nữa cho nàng nhé.”

“Không cần.” Nàng nhanh tay giữ chặt hắn,“Thời điểm bọn họ xuất phát cũng đã tính toán kĩ từng miệng ăn rồi, hiện tại thêm ta là thêm một người, khi mọi người ăn đã phải giảm đi rồi, chúng ta sao có thể không biết xấu hổ lại xin bọn họ thêm một chén?”

“Nàng cũng biết người ta tính toán tốt mọi thứ, mà còn vụng trộm theo tới?” Hắn lại tìm được cơ hội dạy bảo nàng, cũng không quên nhẹ cầm lấy bàn tay đang vươn ra của nàng.

“Đều phải trách chàng chứ, ta đã từng nói qua là ta nhất định sẽ đi theo, là chàng không tính ta vào nha, vì vậy cho dù có kẻ không có cơm ăn, người đó cũng chỉ có thể là chàng mà không phải ta.” Nàng nâng lên cằm nói lý lẽ.

“Chưa thấy ai điêu ngoa không phân rõ phải trái như nàng.”

“Hừ, trên thực tế tất cả mọi người đều nói ta nhu thuận, hiểu chuyện, tâm địa thiện lương, mĩ nhân hiền thục, nói ta điêu ngoa không phân rõ phải trái cũng chỉ có chàng thôi!”

“Thật không?”

“Vốn chính là vậy.”

“Được, vậy nàng nói xem nàng nhu thuận, biết điều thế nào?” Hắn hai tay khoanh trước ngực nhìn thẳng nàng, “Là chuồn êm ra khỏi nhà không lời cáo biệt, còn bỏ rơi Vệ Long sĩ được phái đi bảo vệ nàng, hoặc giả trang thành Hồng Yến quấy rối, thiếu chút nữa là đem mạng nhỏ của mình trả giá cho trò chơi. Đây là cái nàng gọi là nhu thuận, hiểu chuyện?”

Kì Siếp Siếp nhất thời nghẹn lời.

“Chàng…… Ai nói với chàng việc này, việc này là…… Còn không phải là do chàng làm hại!” Suy nghĩ nửa ngày, nàng rõ ràng đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người hắn.

“Nàng lại muốn bày ra điệu bộ nếu không phải bởi vì ta bỏ lại nàng một mình, thì sao nàng lại có lý do để làm ra nhiều chuyện như thế sao?”

Nàng lộ ra vẻ mặt chính xác là điệu bộ đó.

“Được rồi, chúng ta không đề cập tới chuyện ở ngoài Bảo nữa, mấy năm nay khi ta dưỡng bệnh ở Ngọa Long Bảo, nàng hay hung dữ chỉnh đốn hành vi của ta thì giải thích thế nào đây?”

“Ta bắt nạt chàng khi nào chứ?” Vẻ mặt nàng oan uổng nói.

“Gọi người niết mạnh cái mũi của ta, rồi ép ta ăn đủ thứ hỗn độn gì gì đó.”

“Cái gì mà gọi là hỗn độn chứ, đó đều là thuốc bổ hảo hạng nha, người khác muốn ăn đều không được ăn đâu, ai biết ta đặc biệt lấy cho chàng ăn, chàng còn không ăn!”

“Cho nên nàng liền cứng rắn ép ta ăn?”

“Lúc ta sinh bệnh không uống thuốc, cha cứ như vậy mà làm.”

Đỗ Kình nhịn xuống xúc động muốn mắng.

“Được, vậy vì sao nàng luôn lấy cây gậy trúc đứng phía sau vụng trộm đánh ta?”

“Ai đánh chàng?” Nàng trừng mắt kêu thật lớn.

“Nàng dám nói nàng chưa bao giờ lấy gậy trúc đánh ta?” Hắn híp mắt.

Nàng nghĩ nghĩ, muốn nói lại thôi. “Đó là mỗi lần chàng luyện công, ta tốt bụng giúp chàng sửa lại tư thế cho chính xác, giúp chàng luyện công……”

“Giúp ta luyện công?” Hắn không thể tin nổi đánh gãy lời của nàng hô: “Nàng muốn giúp ta tẩu hỏa nhập ma thì đúng hơn? Nàng có từng nghe qua khi luyện công thì kiêng kị nhất là bị quấy rầy, hơi có chút vô ý sẽ tẩu hỏa nhập ma?”

“Ta khi đó còn nhỏ làm sao biết được? Huống chi, đó thời điểm ban đầu thôi, về sau công phu của chàng tốt hơn ta rồi bỏ chạy không thấy bóng người, ta làm sao quấy rầy chàng đây?” Nàng bực mình nói, sớm biết rằng hắn hết bệnh rồi sẽ trốn nàng như vậy, lúc trước nàng không đối tốt với hắn như vậy nữa, cứ để hắn bệnh thêm một thời gian nữa sẽ tốt hơn, vài năm nay nàng cũng không buồn như vậy.

Nhưng bây giờ cũng rất ổn, người sinh bệnh đổi thành nàng, những năm hắn sinh bệnh, là nàng cẩn thận chăm sóc hắn như vậy, bây giờ cũng nên đến phiên hắn vì nàng làm như thế.

“Sao lại cười trộm?”

Kì Siếp Siếp có chết cũng không dám nói cho hắn, nàng cười trộm là cảm thấy đã biết việc mình bị thương thật sự là đáng giá, nhờ thế mới có thể có được sự chăm sóc dịu dàng của hắn.

“Ta đang suy nghĩ mọi người đến Bắc Thành rồi thì phải làm như thế nào để thành chủ tiếp kiến đây, dù sao mọi người lại không đưa nữ nhân như hắn yêu cầu tới, người ta sẽ mở cửa thành cho mọi người đi vào mới là lạ.” Nói xong nàng đột nhiên cười kì quái, lại như thần kinh có vấn đề, liếc hắn một cái, “Hay chàng muốn học thuật dịch dung của ta, khi đến đó thì nam phẫn nữ trang, ha ha……” Nói còn chưa xong, nàng liền nhịn không được nở nụ cười.

Đã lâu không được thấy lúm đồng tiền bướng bỉnh của nàng sau khi giở trò xấu, hiện tại đột nhiên vừa thấy, Đỗ Kình mới biết được chính mình có bao nhiêu nhung nhớ. Không tự giác, hắn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nàng.

“Chàng sao thế?” Nàng ngẩn ra, nhìn hắn hỏi.

“Nàng rất đẹp.”

Không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên nói ra một câu ca ngợi nàng như vậy; Khuôn mặt đang cười nhất thời che kín mây đỏ.

“Chàng……Chàng……”

“Thì ra nàng cũng biết ngượng ngùng nha!” Hắn thấy thế giễu cợt nàng.

Tuy rằng hé ra gương mặt đỏ giống như quả táo tươi, nhưng tính tình Kì Siếp Siếp điêu ngoa không cam lòng yếu thế, bản chất lại vẫn như cũ bày ra không bỏ sót.

“Ai…… Ai không biết xấu hổ, ta…… Ta chỉ nghĩ, bình thường miệng chó làm sao có thể đột nhiên phun ra ngà voi mà thôi.” Nàng mất tự nhiên ngoảnh đầu qua một bên.

Đỗ Kình cười khẽ ra tiếng, “Nói cho ta biết, Tiểu ma nữ, từ khi nào thì nàng bắt đầu thích ta?” Mắt hắn lộ thâm tình, chỉ là nàng vẫn chưa phát giác.

“Chàng…… Ai nói ta thích chàng?”

“Nếu không thích ta, làm sao phải luôn đuổi theo ta? Lại ép ta ăn thuốc bổ, giúp ta luyện công?”

“Ta……”

Được thôi thừa nhận thì thừa nhận, dù sao mọi người sớm đã biết nàng thích hắn!

“Đúng vậy, ta thích chàng, về phần khi nào thì bắt đầu thích, ta cũng không biết.” Nàng hào phóng nói, sau khi nói xong một chút, hỏi ngược lại: “Còn chàng? Chừng nào thì chàng sẽ thích ta?”

“Ai nói ta thích nàng?”

“Đỗ Kình, chàng dám nói chàng không thích ta, chàng dám –” Nàng tức giận đến oa oa kêu to, vứt áo lông cừu ở trên người sang một bên, liền muốn đánh hắn một trận.

“Ta yêu nàng, Tiểu ma nữ.” Tiếp được thân thể mềm mại của nàng đang lao vào hắn, đồng thời, hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.

Ầm ầm một tiếng!

Trời, không sập, đất, cũng không nứt, bốn phía không nghe thấy tiếng nhạc cực lạc từ Tây phương, cũng không nhìn thấy lên núi đao xuống nồi chảo trong địa ngục tàn khốc, điều này chứng tỏ nàng vẫn còn sống ở nơi mà mỗi ngày mặt trời mọc ở đằng đông, rời khỏi nhân gian ở đằng tây như cũ, nhưng việc này làm sao có thể xảy ra? Căn bản là nàng không nghĩ tới sẽ nghe một câu như thế vào lúc này.

“Chàng…… Chàng vừa mới nói cái gì?” Nàng thoáng đẩy ra hắn, nghẹn họng, trân trối trừng mắt nhìn hắn.

“Ta yêu nàng, Tiểu ma nữ.” Chân thành dừng ở hai mắt của nàng, hắn nghiêm trang nói lại với nàng một lần nữa.

Ngây ra như phỗng nhìn hắn một lúc lâu, Kì Siếp Siếp rốt cục nhịn không được nhẹ đặt tay lên trán hắn, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Chàng không sao chứ?”

Đỗ Kình theo phản ứng ôm chặt nàng cười to ra tiếng, trời ạ, điều này thật sự là rất buồn cười!

Từ sau khi nhận ra tình cảm của mình đối với nàng, hắn bắt đầu lục tìm trong trí nhớ về đủ loại chuyện xấu nàng làm với hắn, buộc hắn uống thuốc, buộc hắn luyện công, buộc hắn bơi lội, buộc hắn sợ muốn trốn nàng khắp nơi, đến cuối cùng làm cho hắn tức giận đến muốn đuổi giết nàng khắp nơi.

Tất cả loại chuyện này, nghĩ đến vẫn có thể làm hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi như cũ, nhưng bỏ qua một bên nỗi tức giận không chịu nổi này, chịu khó suy nghĩ một chút, mỗi một việc nàng làm tựa hồ đều là vì tốt cho hắn.

Buộc hắn uống thuốc là vì để cho bệnh của hắn mau khỏi; Buộc hắn luyện công là vì giúp hắn bồi bổ thân thể suy yếu; Còn buộc hắn bơi lội là vì sau một lần chính mắt thấy hắn thiếu chút nữa chết đuối, mới động thủ; Về phần bắt nạt hắn, làm loạn với hắn, làm cho hắn vừa thấy nàng đã muốn trốn để tránh phải chịu mấy hành động ác bá ấy, cùng với nói là nàng rất nhàm chán, không có việc gì làm, nhưng chẳng phải nhờ vậy mà hắn mới có một khoảng thời gian phong phú suốt đời khó quên sao?

Chính mình nghĩ thông suốt là một chuyện, nhưng nghe nàng chính mồm thừa nhận lại là một loại cảm động khác khó có thể diễn đạt.

Hắn yêu nàng, mà hắn nghĩ, đời này không có chuyện gì khiến hắn chắc chắn hơn chuyện này.

“Chàng đang chọc ghẹo ta đúng không?” Thấy hắn cười không thể át, nàng không vui trừng mắt lườm hắn, chu miệng nói.

Hắn không đáp lại nàng, chỉ là dùng ánh mắt ôn nhu chưa từng có để nhìn nàng, hai tay dùng sức ôm chặt nói: “Nàng nghĩ sao?”

Nghe người dân của Nham Thạch trấn nói, Đỗ Kình vẫn nghĩ rằng Bắc Thành là một thành thị giàu có phồn hoa, dân thành thì hiền lành, không dự đoán được sự thật vốn không phải như tưởng tượng!

Nhìn qua mành rèm xe ngựa ra bên ngoài, thực rõ ràng phát hiện cư dân ở Bắc Thành chia làm hai loại hình, một loại là bá vương cẩm y ngọc thực (*), không coi ai ra gì, một loại còn lại là dân chúng nhịn ăn nhịn mặc, vẻ mặt vâng dạ sợ hãi, chỉ lo lỡ không cẩn thận dẫm phải đuôi cọp liền đi đời nhà ma.

(*) cẩm y ngọc thực: ăn ngon mặc gấm – giàu sang sung sướng.

Kì Siếp Siếp cũng chú ý tới chuyện này, bởi vì chính nàng đang nhíu mày nhìn ra thị trấn bên ngoài xe bằng vẻ mặt không vui, thấy hai tên vô lại đang làm khó dễ một người phụ nữ và một đứa bé.

“Dừng xe!” Nàng bỗng nhiên ra tiếng kêu lên, xe ngựa “Hô” một tiếng rồi ngừng lại.

“Kì cô nương có việc gì sao?” Trưởng lão vén rèm hỏi.

“Không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi.” Đỗ Kình cướp lời.

“Không được, ta……”

“Trưởng lão, phiền người tiếp tục đi.” Đỗ Kình lại mở miệng, thái độ kiên quyết làm cho trưởng lão đành phải buông rèm,“Giá” một tiếng để xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.

“Chàng không thấy bọn họ bị hai tên hỗn đản ức hiếp sao?” Kì Siếp Siếp trừng mắt, cảm thấy không vui vì sự lạnh lùng của hắn.

“Thấy.”

“Vậy vì sao chàng không cho ta xuống xe giúp họ?”

“Nàng muốn giúp họ thế nào? Đá tên khốn nạn kia một cước à? Hiện tại nàng có đủ sức lực sao?” Nàng thích bênh vực kẻ yếu, nhưng vĩnh viễn không biết nhìn trước ngó sau.

“Ta không có, chàng có nha, chẳng lẽ chàng không giúp ta?”

“Giúp, nhưng xong rồi thì sao?” Hắn nhíu mày hỏi.

“Xong như thế nào? Tất nhiên là tên khốn khiếp kia sẽ cúp đuôi chạy mất.”

Thật sự là ý nghĩ ngây thơ!

“Hôm nay cút đi, nhưng ngày mai nếu lại đến thì sao?”

“Lại đến thì ta lại đá hắn một cước nha!” Nàng nói rất tự nhiên.

“Kêu ai tới đá, khi đó chúng ta ở đâu?”

“Ở……” Một câu nói đủ để kéo người ta ra khỏi mộng, Kì Siếp Siếp bỗng nhiên câm miệng, bực mình không thèm nhắc lại.

“Nàng ngẫm lại xem, ở trong Ngọa Long Bảo nàng có từng thấy qua những chuyện như thế này chưa?” Nhìn vẻ mặt nàng rầu rĩ không vui, Đỗ Kình thình lình hỏi.

“Đương nhiên không có!” Nàng nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu kích động kêu lên, bày ra biểu tình: chàng đừng có làm nhục Ngọa Long Bảo chúng ta nha.

Hắn mỉm cười, “Nàng cũng biết họ đều là dân chúng sống như nhau, vì sao ở trong Ngọa Long Bảo thì không thấy loại tình hình này?”

“Đương nhiên là vì cư dân của Ngọa Long Bảo đều là người thiện lương.”

“Chẳng lẽ không có một ngoại lệ sao?” Hắn không phải khiêu khích, chỉ là bình tĩnh phân tích sự thật cho nàng nghe,“Có câu là “Nhân tâm bất túc xà thôn tượng” (*), người thiện lương chỉ cần trong lòng có tham niệm, không có việc gì là không làm được. Về phần nàng nói ở trong Ngọa Long Bảo không thấy được những chuyện như thế này, nàng thử ngẫm lại xem trừ những cư dân lương thiện nàng nói ra, còn có nguyên nhân gì mới là quan trọng?”

(*) Nhân tâm bất túc xà thôn tượng: Lòng người không đủ như rắn nuốt voi. Ý nói: lòng tham của con người không bao giờ biết đủ.

“Ý chàng nói là việc này có liên quan đến thành chủ?” Khẽ sửng sốt một chút, Kì Siếp Siếp vốn thông minh bẩm sinh lập tức suy một ra ba.

Hắn gật đầu, bày ra biểu tình: trẻ nhỏ dễ dạy.

“Được, bắt giặc trước hết cần bắt được vua, hiện tại chúng ta phải đi bắt tặc vương!” Nàng lập tức lộ vẻ mặt khẩn cấp, kêu lên.

Mà Đỗ Kình chỉ cười, hắn vẫn có thói quen nhìn nàng cả người tràn ngập sức sống, khi nào thì âm độc trong cơ thể nàng có thể hoàn toàn trị hết đây?

Nhịn xuống xúc động muốn thở dài, hắn nhẹ kéo cao áo lông cừu trên người giúp nàng, để ngừa từ gió lạnh cửa sổ tiến vào bên trong xe ngựa, ảnh hưởng đến thân mình yếu đuối của nàng.

“Tốt lắm, bây giờ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, lúc nào đến ta sẽ gọi nàng, nhất định sẽ không để nàng bỏ qua màn bắt tặc vương.” Hắn ôn nhu trấn an.

“Vâng.” Nàng nghe lời nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bởi vì nàng cũng hiểu được mình đang mệt mỏi.

+++

Thật sự là một hồi diễn trò khôi hài!

Từ trong miệng trưởng lão nói ra là hết thảy mọi chuyện đều bắt nguồn từ ba năm trước, khi ấy Đỗ Kình liền có cảm giác, ngoài chuyện Bắc Thành thành chủ tính tình đại biến, còn có thể là vì phát sinh chuyện cưu chiêm thước sào (*), mà điều làm cho hắn lo lắng này lại chỉ là một đám chim gáy không hề hung hãn mà thôi, kết quả sự thật chứng minh là hắn đã lo quá nhiều.

(*) cưu chiêm thước sào: chim tu hú chiếm tổ chim khách. Ý nói: những kẻ đã chiếm nhà người khác mà còn tỏ ra hống hách, hung hăng.

Một đám thổ phỉ!

Ai ngờ ba năm trước đây, một đám thổ phỉ trôi dạt từ khắp nơi đến Bắc Thành, được thành chủ phu nhân thích làm việc thiện tặng cho một khoản tiền rồi giúp đỡ thỏa đáng, nhưng lại lấy oán trả ơn, cướp đi vị trí thành chủ Bắc Thành.

Vì bảo về người nhà của thành chủ thiên lương, người trong phủ của thành chủ biết rõ mọi chuyện đều phải nhẫn nhục im hơi lặng tiếng mặc cho bọn chúng làm xằng làm bậy, giả truyền ý chỉ. Mà người ngoài phủ không biết tình hình lại nghĩ rằng ba năm gần đây thành chủ tính tình đại biến, chỉ thấy vào năm mới, khi thành chủ cùng phu nhân mặt mày rạng rỡ nói tiếng chúc mừng năm mới hạnh phúc với dân chúng, là từ một năm trước, họ bây giờ so với năm ngoái đã tiều tụy đi nhiều.

Đoàn xe còn chưa dừng ở trước phủ, một tên thổ phỉ liền khẩn cấp đi ra tận cửa lớn nghênh đón, bởi vì nghe nói có một mỹ nhân tựa thiên tiên đến.

Đỗ Kình ngồi ở trên xe ngựa, nhanh chóng đánh giá qua một chút về hàng nghìn con ngươi đang đứng ngoài xe kia, chỉ liếc mắt một cái liền dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa bọn thổ phỉ và đám người hầu, dù sao thì trời sinh ra có hơi thở lỗ mãng, tàn nhẫn thì dù quần áo có hoa lệ đến mấy cũng không che giấu được.

Đỗ Kình cẩn thận chú ý từng người, phát hiện bọn chúng ngoại trừ thân hình đặc biệt vạm vỡ, diện mạo đặc biệt hung ác dọa người, tựa hồ đều không phải là nhân vật võ lâm mang tuyệt kỹ gì, xem ra cũng chỉ khi ức hiệp được dân chúng thiện lương mà thôi.

Đúng là giết gà dùng dao mổ trâu mà!

Chẳng qua nếu đã đến đây, coi như là một ngày đi làm việc thiện vậy!

Nghĩ xong, Đỗ Kình liền phi thân từ trong xe ngựa ra, với khinh công nhanh như chớp, hắn dạo trên đầu bọn thổ phỉ một vòng, chế trụ huyệt đạo của bọn chúng, rồi – nhẹ nhàng quay về, xoay người trước cửa xe ngựa một vòng rồi ngồi xuống, bốn bề yên tĩnh, mọi người xem đến há mồm trợn mắt.

“Chàng làm bọn họ sợ hãi.” Kì Siếp Siếp đi ra khỏi xe, ngồi bên người hắn.

Chẳng qua miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt nàng cũng không giấu được nét cười hưng phấn vô cùng, nàng đặc biệt thích cái chiêu dọa người này! Chẳng qua nàng không nghĩ tới, Đỗ Kình cũng cùng ý tưởng với nàng.

Làm sao mà Đỗ Kình lại không biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, chỉ nói: “Ta thích tốc chiến tốc thắng.”

“Ồ, thật không? Vậy tại sao chàng lại để lại một tên để dọa ông lão đó hả?” Nàng bĩu môi cười nói.

Nháy mắt tiếp theo, tình thế thật sự có chuyển biến lớn, chỉ thấy con cá lọt lưới kia — cũng chính là tên thổ phỉ trong lời của Kì Siếp Siếp, đã khống chế được một người nhìn như lão quản gia trong phủ, tay hắn cầm một con dao nhỏ không biết từ đâu ra, kề vào cổ ông lão.

Chuyện bất ngờ xảy ra không chỉ khiến cho gương mặt ông lão đang bị khống chế không còn giọt máu nào, mà ngay cả tôi tớ trong phủ cùng với người ở Nham Thạch trấn cũng bị dọa ngây người.

“Lão quản gia!” Có người kêu sợ hãi.

“Không kẻ nào được nhúc nhích, nếu không ta lập tức cắt đầu lão già này!” Tên thổ phỉ tức giận uy hiếp quát lên, chỉ thấy trong lòng mọi người đều run sợ, không dám động một chút nào.

Nhưng, có hai người ngoại lệ.

“Lớn như vậy rồi mà ta chưa từng chính mắt nhìn thấy cảnh tượng đầu người rơi xuống đất nha, Đỗ Kình.” Kì Siếp Siếp hưng trí bừng bừng nói.

“Thật ra ta đã gặp qua không ít lần.” Đỗ Kình có chút nhàm chán trả lời.

“Thật vậy chăng? Chàng thấy ở đâu, vì sao không gọi ta đến xem với?”

“Hình ảnh đó quá mức man rợ, không thích hợp để một cô nương nhìn.” Hắn lắc đầu nói.

“Nhưng hiện tại có người nói muốn ngay tại hiện trường này biểu diễn cho ta xem nha, chàng không ngăn cản sao?” Nàng liếc mắt nhìn gã thổ phỉ.

“Không sao, chỉ cần nàng nhắm mắt lại là không nhìn thấy gì cả.”

“Nhưng ta muốn xem, phải làm sao bây giờ?”

Hai người không coi ai ra gì cứ thế đối thoại rốt cục đã chọc giận tên thổ phỉ, hắn hét lớn một tiếng, giận không thể trừng mắt hai người bọn họ cho chết thì thôi,“Các ngươi câm miệng cho ta, không sợ ta thật sự giết lão già này sao?!”

Đỗ Kình và Kì Siếp Siếp nhìn thoáng qua, rồi trăm miệng một lời lại trả lời rất ăn ý: “Không sợ, muốn ra tay thì xin cứ tự nhiên.” Tiếp đó Đỗ Kình bổ sung một câu,“Xuống tay xin gọn gàng chút, đừng để máu tươi của người này làm dơ quần áo của chúng ta, nếu không thì ngươi phải đền đấy.”

Điều này…được xem là cái gì chứ?!

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, mà Kì Siếp Siếp lại còn nghiêm trang gật đầu,“Đúng, lúc ngươi xuống tay thì cẩn thận chút, đừng để máu tươi bắn đến đây, ta ghét mùi máu tươi lắm.”

Tên thổ phỉ hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn cảm thấy mình đang đụng phải hai kẻ điên!

“Ngây ngẩn cái gì thế, không phải ngươi muốn giết hắn sao? Nhanh động thủ đi chứ.” Thấy hắn sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, Kì Siếp Siếp nhịn không được vội thúc giục.

Chuyện tới mức này, muốn diễn tiếp như thế nào đây? Tên thổ phỉ không tự chủ được đem ánh mắt nhìn về phía lão quản gia bị mình uy hiếp.

Ngay trong nháy mắt, vốn dĩ lão quản gia vẫn đang là con tin đột nhiên phản công, con dao nhỏ trong tay tên thổ phỉ ngay tức khắc đổi chủ, nằm trong tay lão, lão xoay người nhìn đúng vào một tên tôi tớ khác trong phủ, dao nhỏ liền lao đến hướng tên tôi tớ đó.

Lão nhanh, nhưng ở đây có một người động tác còn nhanh hơn lão!

“Đinh” một tiếng, kiếm của Đỗ Kình từ trước tới nay cực ít khi rút ra khỏi vỏ mà nay đang thẳng hướng lão quản gia đâm tới, khí thế sắc bén không thể chống đỡ làm lão sợ tới mức cuống quýt lăn lăn như con lừa để né tránh, sau khi tránh được một chiêu đòi mạng kia, lão nhanh chóng đứng lên định chạy, bất đắc dĩ mới vừa nhấc đầu, không ngờ Đỗ Kình đã đứng ở trước mặt lão cười meo meo.

“Đại hiệp tha mạng! Lão phu chẳng qua chỉ là kẻ phục mệnh hành sự thôi……” Hai chân nhũn hết cả ra, lão quản gia đột nhiên quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Đỗ công tử, đây là chuyện gì xảy ra?”

Mọi người hoàn toàn bị tình thế hỗn loạn trước mặt làm cho hồ đồ, làm sao một lão quản gia ngày thường đi lại chậm rì rì nay đột nhiên bước đi như bay, và giờ thì lão đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đỗ Kình không lập tức trả lời vấn đề của mọi người, đột nhiên đưa tay kéo gương mặt của lão quản gia, bỗng nhiên một lớp da người xuất hiện trên tay hắn.

“Ta quả nhiên không đoán sai, ngươi chính là tội phạm mà mười đại quan phủ đang truy nã Thiên diện (*) Hồ Lý Tiết?”

(*) thiên diện: trăm gương mặt

Thiên diện Hồ Lý Tiết nhất thời mặt xám như tro tàn, nói không ra lời.

“Đỗ công tử, này……”

“Chờ sau khi nhìn thấy thành chủ cùng phu nhân, ta nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện cho các vị.” Đỗ Kình đánh gãy lời nói của mọi người, đồng thời đưa tay điểm vào huyệt Khí Hải của Hồ Lý Tiết, hủy bỏ toàn bộ võ công của hắn, để tránh việc hắn lại làm nguy hại cho dân chúng. Cũng sai người nhốt hắn cùng bọn thổ phỉ vào, chờ thành chủ xử lý.

Bàn giao xong tất cả mọi việc, hắn đi đến chỗ Kì Siếp Siếp tò mò hỏi: “Từ lúc nào mà nàng nhìn ra lão quản gia đó có chỗ không ổn?”

Nàng vuốt vuốt khóe môi,“Tay hắn. Không có một lão già mặt đầy nếp nhăn nào mà lại có một đôi tay trơn bóng.” Cuối cùng, nàng bỏ thêm một câu,“Thật sự quá ngu ngốc!”

+++

Kì Siếp Siếp nhìn ra manh mối từ hai bàn tay, thế còn Đỗ Kình từ nơi nào mà phát hiện ra?

Kỳ thật khi nhìn thấy lũ thổ phỉ tứ chi phát triển mà đầu óc đơn giản này, trong lòng hắn đã sinh ra nghi ngờ, nghi ngờ cái đám không có khí lực cũng chẳng có đầu lĩnh này sao có thể chiếm thành làm chủ dễ dàng như thế hơn nữa chiếm những ba năm liền mà không để lộ tí lời ra tiếng vào nào, cho nên khi ra tay, hắn cố ý lưu lại một quân cờ chính là để dụ con hồ ly ẩn trong bóng tối kia lộ ra cái đuôi của mình, nhưng cũng không nghĩ tới kết quả lại thuận lợi ngoài dự đoán.

Vì đáp tạ ơn cứu mạng, thành chủ cùng phu nhân nhiệt tình khoản đãi Đỗ Kình và Kì Siếp Siếp, cũng không ngại giữ bọn họ ở lại một thời gian dài, để ngoài việc báo ân, bọn họ cũng thêm phần làm tròn bổn phận của chủ nhà.

Chẳng qua Đỗ Kình một lòng thầm nghĩ mau mau tới Tuyết Phong tìm được cả Liệt Diễm, trị hết âm độc trong cơ thể của Kì Siếp, cho nên đành phải cô phụ ý tốt của bọn họ, chỉ dừng lại một ngày sau đó liền lên đường rời đi.

Trước lúc ra đi, thành chủ tặng Kì Siếp Siếp một khối hồng ngọc có khắc hình phượng hoàng, nói miếng ngọc này có công hiệu cường tâm kiện thể, đông ấm hạ lạnh, mang theo nó bên người có thể giúp ổn định âm độc trên người Kì Siếp Siếp.

Trước năm mười bảy tuổi, Đỗ Kình bị bệnh nên vô cùng đau đớn khổ sở, chỉ có thể ngày ngày nằm ở trên giường cùng sách làm bạn. Khi hắn vừa thấy khối phượng hoàng hồng ngọc kia, cả người nhất thời kích động, bởi vì hắn từng nhìn thấy hình vẽ của miếng ngọc này trong một quyển sách cổ, nó tên là “Phượng hoàng trù”, truyền thuyết nói rằng đây là khối thiên cổ thần ngọc, không chỉ có công hiệu cường tâm kiện thể, đông ấm hạ lạnh, còn có cả thần hiệu hấp thụ chất độc.

Tuy là truyền thuyết, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng Đỗ Kình cũng không muốn buông tha, mà từ chối thì bất kính nên hắn thay Kì Siếp Siếp nhận lấy nó, sau khi ra khỏi thành một đoạn, liền cấp bách dùng phương thức ghi lại trên sách cổ, lấy hồng ngọc trị độc cho nàng, nhưng mà sự thật đã chứng minh, truyền thuyết không thể tin.

Nhiều lần thử không thành, Đỗ Kình tức giận, nắm chặt hồng ngọc trong tay, chỉ thiếu chút nữa là đập nát nó, cũng may Kì Siếp Siếp đã kịp thời ngăn cản.

“Này, chàng đừng náo loạn, đây là vật thành chủ tặng ta nha!”

Cầm lại khối Phượng hoàng hồng ngọc từ tay hắn, bọc kĩ rồi thả vào trong người, nàng nhìn vẻ mặt thất bại không vui vẻ của hắn, nhịn không được đưa tay khẽ chọc chọc hắn một chút.

“Này, chàng đừng tức như vậy nữa mà, chàng như thế này rất dọa người nha!”

Đỗ Kình không nói gì, hắn giận chính mình biết rõ lời đồn đãi không thể tin, lại vẫn đem hy vọng của nàng trong nháy mắt đập nát mất.

“Này, Đỗ Kình, chàng nói gì đi có được không?”

Hắn vẫn không nói gì như cũ, hắn giận chính mình bất lực.

Trầm mặc sau một lúc lâu, Kì Siếp Siếp đột nhiên khẽ cười một tiếng.

“Thực ra ta cảm thấy hiện tại như thế này cũng không tệ,” Nàng nhẹ nhàng nói, “Ít nhất ta cũng có thể giống một tiểu thư khuê các với cách ăn nói nhỏ nhẹ, còn có một bộ dáng yếu đuối khiến người khác thương yêu, không giống ta từ trước đến giờ chỉ biết cả ngày chạy lung tung mất tăm mất tích, khắp nơi giở thói ngang ngược, không tự giác rằng mình là một cô nương chút nào, ngươi không thấy thế sao?”

Nhìn trên nụ cười sáng lạn trên mặt nàng, Đỗ Kình một chút cũng không cười được, bởi vì hắn biết nàng đang an ủi hắn.

“Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ lấy được cỏLiệt Diễm mà.” Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hắn dịu nói với nàng, tiếp theo liền kéo áo choàng khoác lên người cho nàng, rồi đưa nàng vào trong xe ngựa nghỉ ngơi.

Một tiếng “giá” vang lên giữa rừng núi, kinh động đến chim chóc đứng ở trên ngọn cây nghỉ ngơi, nháy mắt chúng giương cánh bay cao.

Xe ngựa lại lần nữa khởi hành, đi về phía Tuyết Phong đỉnh trắng xóa như tuyết ở phía bắc.