Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 1: Tử vong

Trầm Thư Kính gặp Tịnh vương gia Trác Thiếu Kình vào ngày đầu năm mới năm nàng mười lăm tuổi.

Khi nàng theo mẫu thân vào cung vấn an Thái Hậu, vừa bước chân vào Ngự Hoa Viên, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trác Thiếu Kình.

Y đứng dưới tàn cây hồng mai trong Ngự Hoa Viên, thân cao một trượng khoát lên chiến bào bạch kim, sắc mặt hơi mỏi mệt nhưng nụ cười y dành cho nàng chính là dịu dàng đến khiến nàng không màng tất cả mà trầm luân vào bên trong.

Câu đầu tiên Trác Thiếu Kình nói với Trầm Thư Kính, nàng nhớ như in, vẫn chưa hề quên.

"Thư Kính, nàng thật đẹp, sẽ thật tốt nếu vương phi của ta là nàng".

Vì câu nói này, Trầm Thư Kính không ngừng khiến mình đẹp hơn, khiến mình càng tự tin hơn để sánh đôi cùng Trác Thiếu Kình.

Nàng từng bước khiến mình mạnh mẽ hơn, từng bước đến gần Trác Thiếu Kình, trở thành trợ thủ đắc lực bên người y.

Vì y mà vào sinh ra tử, vì y mà không màng danh lợi, không màng danh phận, không màng sống chết.

Trầm Thư Kính sẵn sàng vì y mà uống vào độc dược huỷ dung của Giả gia, chỉ để đổi lấy một viên huyết đan ngàn vàng khó cầu cho y cứu mỹ nhân.

Dẫu rằng mỹ nhân đó lại là người nàng vô cùng căm ghét, song vì y muốn, nàng đều cố gắng hoàn thành.

Đổi lại là phải huỷ đi dung mạo mỹ lệ của chính mình.

Nàng lại vì y mà chịu đựng thất ngục đen tối của An gia, lê lết tấm thân vàng ngọc đầy vết thương chỉ để đổi sinh tử cổ trùng cho y trả thù người ám sát mình.

Đến lúc lấy được, y lại thẳng thừng muốn nàng dùng máu dụ cổ mẫu, khiến cho nó theo đường máu đi vào trong người nàng, hại nàng càng thêm thống khổ.

Trầm Thư Kính vì Trác Thiếu Kình mà hy sinh nhiều đến vậy, mà nàng lại chưa một lần oán than, chưa một lần tỏ ra yếu đuối cần che chở dưới đôi cánh của Trác Thiếu Kình.

Thế rồi khi y dành được Hoàng vị, người y phong Hậu lại là Tứ muội Trầm Ánh Nguyệt của nàng.

Hôm đó là ngày hoàng đạo, Phượng Loan cung một màu đỏ rực, Trầm Ánh Nguyệt được vây quanh tựa như chúng tinh phủng nguyệt, từng bước từng bước thực hiện nghi lễ thành hôn với nam nhân mà Trầm Thư Kính nàng yêu.

Còn Trầm Thư Kính, nàng nhận được một thánh chỉ phong vị Lãnh tần, đến cả cung điện nghỉ ngơi cũng không phải là cung điện tốt, đến mức bình thường cũng chưa đạt đến.

Nhìn sự đơn sơ của nội thất, khoé môi Trầm Thư Kính buông xuống một chút thất vọng, cùng dung mạo bị phá huỷ, quả thật có chút quái dị.

Trầm Thư Kính không biết rằng dung mạo bị huỷ vốn không thể đặt chân vào hoàng cung, nhưng Trác Thiếu Kình lại phong cho nàng đến tận Tần vị.

Hành động này của y đã trực tiếp đẩy nàng vào sự ganh ghét của chúng phi tần, và cả vị thứ muội luôn an phận của nàng- Hoàng hậu nương nương.

Cho đến khi chẳng thể chịu đựng được nữa, đại nha hoàn bên người Trầm Thư Kính là Hỷ Tình đã tức giận mà đi tìm Trầm Ánh Nguyệt đòi lại công đạo cho chủ tử.

Lúc Trầm Thư Kính hay tin chạy đến, Hỷ Tình đã táng thân dưới mũi kiếm của Trác Thiếu Kình.

Cho đến tận khi chết, ánh mắt Hỷ Tình nhìn nàng chỉ toàn là tự trách, tự trách mình đã không thể ở bên chủ tử, tự trách mình đã không thể vì chủ tử mà đòi lại công đạo.

Trầm Thư Kính sững người nhìn Trác Thiếu Kình rút mũi kiếm ra từ trên người Hỷ Tình không chút thương xót, máu theo đường kiếm phun ra, như đoá hoa bỉ ngạn ưu thương nở rộ.

Đáy lòng Trầm Thư Kính lại chết lặng khi Trác Thiếu Kình vươn tay sủng nịch vỗ về Trầm Ánh Nguyệt, đối với nàng lại sẵn giọng quở trách: "Lãnh tần, ngươi không biết cung quy thì cũng đừng để cho cung nữ bên người mình làm loạn như thế.

Nàng ta lại dám đến đây mạo phạm Nguyệt nhi, quả thật là chết cũng không hết tội mà.

Người đâu, đem nàng ta xuống ngũ mã phanh thây rồi ném vào bãi tha ma, không được phép chôn cất". Nhìn tướng công của mình vì bảo hộ nữ nhân trong ngực mà tự tay giết chết đại nha hoàn bên người mình, sau đó lại còn không tiếc lời trách mắng mình, tang thương sâu trong lòng Trầm Thư Kính như giông bão chầm chậm nổi lên.

Nàng điên cuồng chạy đến quỳ phục dưới chân Trác Thiếu Kình, nắm lấy áo bào màu vàng chói mắt của y mà khổ sở van xin: "Hoàng thượng, thiếp xin người, xin người tha cho Hỷ Tình.

Muội ấy đã chết rồi, xin người cho phép thần thiếp mang muội ấy về an táng.

Hoàng thượng, xin người niệm tình cũ, hoàng thượng, thiếp cầu xin người".

Trác Thiếu Kình ánh mắt sâu không lường được lưới qua bụng dưới của Trầm Thư Kính, im lặng một lúc đột nhiên nhấc chân đạp Trầm Thư Kính ra khỏi người mình, rồi lại bồi tiếp mấy lần dùng sức đạp.

Trầm Thư Kính hoảng sợ trước một Trác Thiếu Kình nhẫn tâm như vậy, chỉ biết lăn lộn tránh né.

Nhưng Trác Thiếu Kình chính là muốn nàng hứng hết, làm sao có thể không trúng? Trầm Thư Kính vừa lăn lộn vừa che chở bụng dưới đã nhô lên một ít của mình, gào đến khản cổ: "Hoàng thượng, Hoàng thượng, người làm gì vậy? Hoàng thượng, hài tử..

hài tử của chúng ta, dừng tay mau, thiếp xin người, dừng tay đi mà".

Trác Thiếu Kình tựa như bị trúng tà, không hề đếm xỉa đến tiếng gào thét đầy tuyệt vọng của Trầm Thư Kính, vẫn dùng hết sức mà đạp vào bụng nàng.

Bên cạnh y, Trầm Ánh Nguyệt tựa như đang xem kịch vui, thoả mãn nở nụ cười.

Cho đến khi dưới sàn đá cẩm thạch chậm rãi lan ra máu đỏ kích thích tinh thần Trác Thiếu Kình, y mới tựa như thức tỉnh mà dừng chân.

Dưới chân y, Trầm Thư Kính phục sức xộc xệch, búi tóc rơi ra ba ngàn tóc đen xoã tung có phần rối, thân dưới từng đợt nóng ẩm không ngừng trào ra.

Nàng đau đớn cảm nhận được sinh linh bé nhỏ mà nàng hằng mong ước đang từng chút một rời khỏi mình, đồng thời cũng cảm giác được hơi thở mỗi lúc một nặng nề hơn.

Trầm Thư Kính gian nan mở to mắt nhìn Trác Thiếu Kình đang sững sờ đứng trước mặt nàng, khoé môi nhếch lên đầy trào phúng cùng với dung nhan bị huỷ nhìn có chút kinh khủng, khổ sở nói: "Trác...

Thiếu Kình, tại sao...

tại sao chàng lại nhẫn tâm như vậy? Hài nhi...

hài nhi mới bốn tháng của ta.

Chàng...

chàng vì ả ta mà giết con ta..

giết nha hoàn của ta...

có phải..

có phải chàng cũng muốn ta chết đúng hay không? ".

Trầm Thư Kính cất tiếng cười lớn, cả đại điện to lớn chỉ còn nghe mỗi tiếng cười ghê rợn ấy vang vọng.

Ho ra một ngụm máu tươi, Trầm Thư Kính biết lục phủ ngũ tạng mình đã hư hao, không thể sống tiếp.

Nàng lấy tay áo lau vết máu một cách sơ sài, thê lương nói: "Trác Thiếu Kình, Trầm Ánh Nguyệt, thù giết con ta sẽ mãi ghi nhớ.

Ta sẽ khắc cốt ghi tâm mối thù này, cho dù ta có hoá thành lệ quỷ, cũng sẽ trở về thanh toán các ngươi".

"Hahaha, Trác Thiếu Kình, xem như là ta sai khi không nhìn thấu ngươi.

Ta nguyền rủa ngươi sẽ mất tất cả những thứ mà ngươi đang có, là mỹ nhân, là tình ái, là cả giang sơn mà ta dùng máu đổi cho ngươi này".

Ngay khoảnh khắc Trầm Thư Kính ngã xuống, một thân ảnh vận hắc bào mãng xà xông đến ôm lấy nàng, tê tâm liệt phế hô: "Kính Kính".

Là ai? Là ai gọi tên nàng? Sao lại thương tâm đến thế? Tiếng kêu thê lương mà phẫn uất, thanh âm tựa như quen thuộc lại như xa lạ, cứ mãi vang vọng bên tai Trầm Thư Kính.

Thân thể trong phút chốc đột nhiên nhẹ bẫng, chính nàng cảm giác được bản thân đang bay lên.