[PUBG] Cướp Cò

Chương 1: Nhan Nhất Thiên: Tôi rất thích sói con

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày 24 tháng 12 năm 2019.

Trận Squad PCPI. (*1)

Vòng chung kết, số người còn lại, hai người.

Bình luận viên A: “Hiện tại trong trận chỉ còn Miao của chiến đội TCO và Aday của chiến đội FT! Hai chiến đội này chỉ cách nhau 85 điểm. Dựa vào trận đấu này chúng ta sẽ xác định được đội nào mới là đội giành được cúp vàng!”

Giờ phút này, trên màn ảnh lớn, cả Miao và Aday đều lựa chọn phương thức chiến đấu tương đối an toàn. Cả hai đều điều khiển nhân vật của mình nấp sau các vật cản, nhất thời ai cũng không để lộ vị trí của mình khiến cục diện rơi vào bế tắc.

Nhân lúc này, bình luận viên B cũng bắt đầu giới thiệu về quan hệ của hai người: “Trước đây Giang Miểu và Nhan Nhất Thiên này cũng có quen biết với nhau.”

“Trong thời gian huấn luyện, đội trưởng chiến đội FT Nhan Nhất Thiên – Aday đã phát hiện ra hạt giống tốt này nên đã đưa Giang Miểu vào giới thể thao điện tử, cũng muốn để Giang Miểu trở thành thành viên dự bị của đội FT. Không ngờ rằng Giang Miểu lại chọn đội TCO đã sắp tàn lụi.”

“Sau khi gia nhập TCO, trong một trận đấu Miao từ ghế dự bị tạm thời thay thế đội trưởng ban đầu York ra sân rồi nổi tiếng sau trận đó —”

Xung quanh chợt trở nên ồn ào. Hai nhân vật trên màn hình cũng bắt đầu hành động.

Bình luận viên A: “Bây giờ chính là thời khắc quyết đấu đỉnh cao của hai đội trưởng! Aaaa! Đến rồi đến rồi!!”

Màn hình lớn đang đặc tả khuôn mặt của không có cảm xúc, biểu cảm chăm chú, toàn tâm toàn ý tập trung vào một khắc cuối cùng này của Giang Miểu.

Bình luận viên B: “Miao ném một quả đạn khói (*2) ra, Aday nghiêng người thăm dò. Chúng ta hãy xem góc nhìn của Miao! Vừa khéo, có thể nhìn thấy vị trí của Aday!!”

Bình luận viên A: “Miao nâng súng! Aaaaaaa! Aday chậm một bước! Không thể tránh khỏi! Một đường ngắm hoàn hảo!! Một phát nổ đầu —!!”

【TCO-Miao đã tiêu diệt FT-Aday bằng cách headshot với Kar98K (*3)】

Trên một màn hình lớn khác đang hiển thị số điểm hiện có của các đội, chiến đội TCO đã nhảy lên vị trí đầu tiên.

“Hãy cùng chúc mừng chiến đội TCO đã giành chức vô địch!!”

Fan hâm mộ của TCO giơ cao lá cờ của chiến đội, tiếng hoan hô kích động lòng người cũng vang lên trong đấu trường.

Bên kia, Giang Miểu tháo tai nghe ra, lồng ngực kịch liệt phập phồng, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Mình… Thắng anh ấy…

Chu Thiên thậm chí còn kích động hơn cả Giang Miểu, cậu ta ôm lấy cậu: “Đội trưởng quá trâu bò!!!!”

Diệp Húc: “Rốt cục nửa năm sau không cần phải ăn bánh bao với dưa muối nữa!! A~~”

Lâm Ngôn Túc nói: “Haizz, được đó. Trò chơi vừa kết thúc rồi, vẫn luật lệ cũ, đội trưởng phải nghỉ ngơi thật tốt, tối nay khao bữa khuya nhé. Đội trưởng chớ có chơi xấu!”

Giang Miểu nhẹ nhàng gật đầu rồi không nói gì thêm nữa, sau đó thu dọn thiết bị cá nhân rồi bước ra khỏi đấu trường.

Chu Thiên, Diệp Húc, Lâm Ngôn Túc và Giang Miểu đều là thành viên của chiến đội TCO.

Đặc biệt là Giang Miểu có thể được coi như một tồn tại thần thánh trong giới eSport.

Mười tám tuổi gia nhập chiến đội TCO, cũng thi đấu thay cho đội trưởng tiền nhiệm bị chấn thương ở tay. Cậu đã dẫn dắt cả đội ăn gà (*4) ba lần liên tục, đưa đội ngũ sắp bị loại khỏi cuộc chơi vào Top 3, cuối cùng đoạt được cúp bạc.

Chính Giang Miểu cũng nhờ trận đấu này với ý thức vượt trội và sức mạnh tuyệt vời, nhất chiến thành danh.

Về sau đội trưởng York của chiến đội chủ động nhường chỗ, Giang Miểu liền ngồi lên vị trí của đội trưởng, giơ cao lá cờ của chiến đội.

Mà lúc này, Miểu thần lại ôm một chiếc hộp nhỏ, giống như chú mèo con co gối ngồi trước cửa phòng nghỉ của chiến đội FT. Cậu vùi đầu vào đầu gối, vành tai đã đỏ bừng.

Không biết Nhan ca ca đã đi chưa, bị mình bắn nổ đầu có giận không…

Giang Miểu ôm đầu đau khổ suy nghĩ, lại cảm thấy như vậy rất không được liền đứng dậy. Cậu hít sâu mấy lần, điều chỉnh cảm xúc cho tốt rồi đánh bạo đưa tay ra chuẩn bị gõ cửa —

Cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, phát ra tiếng kêu cót két. Nhan Nhất Thiên tay cầm một túi táo cũng đột ngột xuất hiện trước mặt Giang Miểu.

Giang Miểu vẫn đang dừng lại ở tư thế chuẩn bị gõ cửa.

Thấy Giang Miểu, ánh mắt Nhan Nhất Thiên lập tức sáng lên: “Miểu thần? Không đi tham dự buổi họp báo sau trận đấu sao?”

Giang Miểu cúi đầu xuống: “… Em không muốn đi.”

Nhan Nhất Thiên cười: “Anh cũng vậy. Họp báo rất phiền, bọn họ toàn hỏi mấy câu hỏi chẳng đâu vào đâu. Cứ ném cho bọn Maybe là được rồi!”

Giang Miểu lấy lại tinh thần, do dự nửa ngày mới chậm rãi mở miệng, “Thật, thật xin lỗi!”

Nhan Nhất Thiên: “Làm sao thế?”

Giang Miểu: “Phát bắn nổ đầu anh… Thật xin lỗi!”

“Chuyện đó làm sao? Đều vì ăn gà mà! Em tới cũng đúng lúc, anh cũng đang định đi tìm em!” Nhan Nhất Thiên giơ túi lên.

Giang Miểu nhanh hơn hắn một bước, cậu mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong có một trái táo đỏ rực như khuôn mặt của cậu: “… Đêm Giáng sinh an lành!”

Giang Miểu nhét chiếc hộp đó vào tay Nhan Nhất Thiên rồi quay người muốn chạy.

Còn chưa được hai bước, cổ tay Giang Miểu đã bị giữ chặt. Nhan Nhất Thiên dùng một tay kéo cậu lại, một tay ấn cậu lên tường.

Nhan Nhất Thiên cao hơn Giang Miểu khoảng nửa cái đầu. Theo góc nhìn của Giang Miểu, chỉ cần nhìn xuống một chút là có thể nhìn thấy môi của hắn.

Hô hấp của Giang Miểu đột nhiên chậm lại.

Đôi môi xinh đẹp đó ngày càng sát lại, cuối cùng dừng lại trong gang tấc. Hơi thở ấm áp thổi vào tai cậu: “Đêm Giáng sinh an lành, Miểu thần của anh.”

Vành tai của Giang Miểu đỏ lên từng chút một.

Nhất thời cậu không biết phải phản ứng thế nào cả, cả người cứ ngơ ngác dán chặt vào góc tường.

Khí thế lúc chỉ huy trên đấu trường lúc này đã gần như biến mất hoàn toàn. Ở khoảng cách áp sát như vậy, Giang Miểu cũng biến thành một bé mèo sợ sệt vừa bất an chớp chớp mắt, vừa không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

“Nhan, Nhan ca ca…”

Giọng nói của cậu vừa mềm mại, lại kèm theo chút sợ hãi như muốn đẩy hắn ra, cuối cùng lại chẳng nỡ ra tay, giống như bé mèo sợ hãi giơ móng vuốt lên, sau đó chỉ nhẹ nhàng cào một cái.

Nhan Nhất Thiên thấp giọng nỉ non bên tai cậu: “Miểu thần, em vẫn đáng yêu như vậy.”

Hắn chậm rãi buông tay rồi nhét túi táo vài ngực Giang Miểu: “Môi hơi khô, phải ăn nhiều quả ướp lạnh.”

Giang Miểu nháy mắt tỉnh táo lại. Cậu cúi đầu, ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, sau đó bối rối chạy trối chết. Cậu lảo đảo nghiêng ngả, đường cũng không thấy, còn va phải người khác. Giang Miểu ngẩng đầu lên rồi vội vàng nói xin lỗi, sau đó lại chạy trốn tiếp.

Đáng yêu chết mất.

Nhan Nhất Thiên mỉm cười trở lại phòng nghỉ.

Thu Thu vừa bị va phải thò đầu ra nhìn lại hành lang rồi nghi ngờ hỏi: “Đội trưởng, ban nãy là Miểu thần sao? Sao trông cậu ấy hoảng hốt thế, mặt lại đỏ thành như vậy, là anh bỏ thuốc cậu ấy à?”

Nhan Nhất Thiên rửa sạch quả táo Giang Miểu vừa tặng rồi cắn ‘rốp’ một cái, vừa giòn vừa ngọt.

“Không phải, tôi chỉ ghẹo em ấy chút thôi.”

Thu Thu: “Chao ôi — không biết xất hổ!”

Lập tức có người gió chiều nào theo chiều đó: “Không phải người!”

“Lão súc sinh!”

Nhan Nhất Thiên: “…”

Hắn đắc ý quơ quơ trái táo trong tay rồi cắn một miếng thật to, sau đó khinh bỉ: “Tôi không biết xấu hổ, tôi không phải người, thế mà đêm Giáng sinh còn nhận được táo đó! Nhìn lại mấy người xem! Rặt một đám cẩu FA!”

Chuyện Nhan Nhất Thiên thích Giang Miểu đã không còn là bí mật trong chiến đội FT. Dù sao giới eSport cũng tập hợp đủ loại người, loại xu hướng tính dục nào cũng từng gặp rồi. Vậy nên dù Nhan Nhất Thiên là cong tự nhiên cũng chẳng có gì kì quái.

Chỉ là lúc đầu chẳng có ai tin rằng Nhan Nhất Thiên sẽ thực sự thích Giang Miểu.

Mặc dù Giang Miểu lớn lên trông rất đẹp, nhưng cậu lại là người hướng nội thu mình, rất khó ở chung. Giang Miểu vừa là người ít nói nhất giới eSport, cũng là người luyện tập liều mạng nhất, còn là người leo rank cũng hung hãn nhất.

Thu Thu phun ra một câu: “Sói con không hợp với anh đâu, đội trưởng. Phù hợp với anh chỉ có mèo con, thỉnh thoảng meo meo vào cái bên tai anh ấy.”

Nhan Nhất Thiên không thèm để ý: “Cậu thì biết cái gì? Tôi rất thích sói con!” Còn là loại sói con mà tôi đã chăm từ nhỏ tới lớn ấy.

Sau khi PCPI kết thúc, người chủ trì Phương Lâm Thời lại tổ chức một buổi giao đấu hữu nghị nhằm mục đích giao lưu với fan hâm mộ. Giải trí là chính, thành tích là phụ. Các tuyển thủ có thể tự nguyện tham gia.

Đưa tặng táo xong, lỗ tai Giang Miểu vẫn còn đỏ, còn lan ra cả khuôn mặt tới mấy lần nhưng cậu vẫn chưa thể khiến mình bình tĩnh lại được. Chỉ cần nghĩ tới hành động ban nãy, trái tim cậu lại đập như trống dồn.

Lúc trước trong trại huấn luyện, hắn đã từng ấm áp ôn nhu như vậy, nhưng hắn vẫn duy trì một khoảng cách với cậu.

Đã lâu như vậy rồi, đây là lần đầu Nhan Nhất Thiên có động tác thân mật với cậu như thế này…

Càng nghĩ mặt cậu lại càng nóng hơn. Giang Miểu dứt khoát vào game làm một ván. Khi trò chơi kết thúc, Chu Thiên đẩy ghế eSport (*5) trượt đến bên cạnh Giang Miểu.

Chu Thiên hỏi: “Đội trưởng, mai cậu có tham gia buổi thi đấu hữu nghị không?”

“Không đi.” Câu trả lời trong dự kiến.

Giang Miểu không bao giờ tham gia bất cứ hoạt động bên ngoài nào. Áp lực của chiến đội rất lớn, có thời gian tham dự mấy chuyện này không bằng không bằng luyện tập thêm chút nữa.

Chu Thiên nói: “Lần này không giống lắm, không phải thi đấu theo đội nữa mà sẽ phân đội ngẫu nhiên. Đặc biệt, toàn bộ thành viên của chiến đội FT cũng tham gia đó. Đến lúc đó nếu được xếp chung đội với bọn họ thì nhất định chúng ta phải cười nhạo họ một chút! Bị chiến đội sắp suy tàn bắn nổ đầu!”

Vừa nghe được câu thứ hai, Giang Miểu chẳng còn để ý xem Chu Thiên nói gì tiếp nữa.

Tất cả các thành viên của chiến đội FT đều tham gia?

Có nghĩa là Nhan Nhất Thiên cũng tới?

Nếu có thể cùng tổ đội với anh ấy…

Giang Miểu vừa mất tập trung, nhân vật trong trò chơi cũng vô tình bước ra khỏi chỗ nấp rồi ăn vài phát đạn. Cậu nhanh chóng phản ứng được, sau đó điều khiển nhân vật né khỏi đường đạn. Cậu nâng súng bắn không trượt phát nào nã đối phương tới chết. Thông báo ăn gà cuối cùng cũng hiện lên trên màn hình.

Giang Miểu tháo tai nghe xuống rồi dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn hai lần, nói: “Vậy chúng ta cũng đi.”

- o0o-

Chú thích:

(*1) PCPI [PUBG China Pro Invitational]: Giải vô địch PUBG chuyên nghiệp Trung Quốc.

+ Squad: chế độ đội chơi bốn người một đội.

(*2) Đạn khói (烟雾弹) [Smoke grenade]: bom khói, thường dùng để tung hoả mù với bên địch. Tui gọi nó là smoke.

(*3) Kar98K: Một loại súng bắn tỉa sử dụng đạn 7.62 mm. Mỗi lần nạp đạn có thể bắn 5 viên một (mỗi lần bắn một viên, sau đó phải nạp 5 viên đạn tiếp mới bắn được). Bên Trung hay đọc là 98K (Jiǔ Bā K). Tui gọi nó là Kar98.

(*4) Ăn gà (吃鸡): Thường lúc thắng cuộc game sẽ thông báo “Winner Winner Chicken Dinner!!” Người chơi thường gọi đó là ăn gà.

(*5) Ghế eSport (电竞椅): loại ghế chuyên dụng cho game thủ, streamer và những người phải ngồi trước máy tính nhiều. Ghế ngồi êm, không gây đau mông đau lưng đau cổ khi ngồi lâu.