Quán Rượu Cát Tường

Chương 12

Edit: Yuuki***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Ngay tại lúc Mạc Tầm không ngừng ảo não, cả người lâm vào giãy giụa đến cực điểm, thì bên tai lại truyền đến tiếng xột xoạt, như là âm thanh của cái gì đó dẫm lên bụi cỏ…

Có người tới tìm cô sao? Hay là những người khác? Ví dụ như đạo tặc? Cô phải tiếp tục trốn đi sao? Hay là ngoan ngoãn cùng người ta trở về?

Mạc Tầm đứng lên khỏi mặt đất, đang muốn lén nhìn xem rốt cuộc chủ nhân của âm thanh kia là ai, nhưng khóe mắt lại vô tình nhìn thấy một con trăn to, thật là một con trăn rất lớn rất lớn, ngay cách đó không xa đang thè lưỡi nhìn cô.

Trời ạ! Ông trời muốn cô chết sao? Trước may mắn không chết trong biển, chạy đến triều đại không ai biết được này, lại còn bị một con trăn cắn chết sao?

Hai chân của cô như nhũn ra, theo bản năng nghĩ muốn lui về phía sau, thế nhưng cô phát hiện ra mình không cử động được, chân giống như mọc rễ trên mặt đất.

“Cứu… mạng… ” Cô muốn kêu thật lớn tiếng, nhưng ngay cả giọng nói cũng cất lên không nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn con trăn ở trước mặt, cả người sắp khóc thành tiếng: “Ai tới cứu cứu ta? Cứu mạng… Cứu mạng… Chết tiệt có người hay không?”

Bên tai chỉ có tiếng gió, âm thanh của cây cỏ, cùng với âm thanh của con trăn kia không ngừng phun lưỡi về phía cô, không ai để ý tới lời cầu cứu của cô.

Mạc Tầm thử di chuyển chân lui về phía sau, thật vất vả rốt cục cũng di chuyển được vài bước, vậy mà con trăn kia giống như biết con mồi sắp chạy trốn, chậm rãi trượt về phía cô, tao nhã, khiêu khích, nhắm mắt theo đuôi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu phóng về phía cô…

“A a a… ” Cô không ngừng thét lên, lớn tiếng thét chói tai, nước mắt hòa lẫn với tiếng hét ầm ĩ của cô vang lên không ngớt, cuối cùng cô cũng bước được chân chạy về phía trước, cô chật vật không thể chịu nổi nhiều lần suýt ngã trên mặt đất, thậm chí nhiều lần cô cảm giác chân của mình bị cắn một miếng lại một miếng…

Là tưởng tượng hay là thật, cô đã sớm không phân biệt rõ!

Cảm giác sợ hãi phủ đầy trời đất! Cô vô cùng hối hận vì đã không ngoan ngoãn ngồi trên kiệu hoa đi lấy chồng! Cô thà cùng một người đàn ông chưa từng gặp mặt lên giường, cũng không muốn bị con trăn này cắn chết, hoặc là còn sống sờ sờ mà bị nó nuốt vào bụng!

Ai tới cứu cô đây? Ai có thể đến cứu cô? Nếu bây giờ có người xuất hiện cứu cô một mạng, muốn cô làm gì cô cũng làm!

Vừa nghĩ xong, cô đã va vào ngực của một người đàn ông…

Mãi sau cô mới phát hiện mình đụng vào một người đàn ông, sau đó bỗng dưng cô ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ tràn đầy sợ hãi điềm đạm đáng yêu chống lại một đôi mắt lạnh lùng nhưng mang theo một chút ý cười.

“Có trăn…” Nhìn khuôn mặt đẹp của người đàn ông này, trong nháy mắt cô liền mất hồn, có điều cũng chỉ một lúc mà thôi, mỹ nam này tuy đẹp nhưng cũng không quan trọng hơn so với sự sống cái chết đang ở trước mắt! Nghĩ vậy, cô đưa ta nắm chặt vạt áo trước ngực của hắn: “…Con trăn thật lớn! Vẫn đi theo sau tôi!”

“Ta biết.” Mỹ nam mỉm cười nói.

“Anh biết? Anh thấy nó? Có phải nó còn ở phía sau tôi hay không?” Cô không dám quay đầu lại nhìn, mắt cũng không chớp quan sát người đàn ông trước mắt.

Chính cô cũng không phát hiện, cơ thể cô run rẩy kịch liệt thế nào, trong phút chốc đụng vào ngực anh ta, cô như lá cây bị gió lớn thổi vậy, không ngừng run rẩy.

Nam nhân phát hiện hành động này mà cảm thấy mới lạ không thôi, trong cơ thể có một chút cảm giác không hiểu dâng lên, nhưng hắn cũng không biết rốt cuộc đó là gì.

“Ừ, nó ở một nơi không xa phía sau ngươi.” Nam nhân buồn cười gật gật đầu.

Cái gì? Nó thật sự vẫn còn ở đó? Mặt mũi Mạc Tầm trắng bệch, nước mắt lại ào ào rơi xuống, cô nắm chặt hắn, rất chặt, chỉ sợ hắn không để ý tới sống chết của cô, tự mình chạy trốn. Công phu của người cổ đại không phải cao lắm sao? Luôn có thể bay tới bay lui trên bầu trời, nếu anh ta thật sự muốn bỏ lại cô hẳn là dễ dàng như trở bàn tay đi?

“Vị tiên sinh này, à không, vị công tử này, huynh sẽ không bỏ lại một nữ tử ở đây bị con rắn lớn kia cắn chết chứ? Không phải huynh nên nghĩ biện pháp bắt hoặc giết nó đi sao? Á, không, sát sinh không phải là chuyện tốt, huynh có thể không bắt nó chỉ làm nó bị thương là được, ít nhất làm cho nó không đuổi theo ta nữa?”

“Cô nương rất sợ?” Hắn nhíu mày.

“Phải.” Này không phải là lời nói nhảm sao? Cô khó hiểu nhìn hắn.

“Lãng Minh Nguyệt.”

Lãng Minh Nguyệt? Tên này rất quen tai… Aiz, bây giờ hắn đang gọi nàng, tên của chủ nhân thân thể này sao? Cho nên, ông trời ơi, người đàn ông này biết cô?

Mạc Tầm nháy mắt mấy cái, mãi sau cô mới phát hiện ra, trên người mỹ nam tử trước mắt này mặc là một bộ quần áo của tân lang…

“Anh…” Cô trừng lớn mắt nhìn anh ta, lại kêu không ra tên của anh ta, nhưng anh ta hẳn là chú rể của cô không lầm được.

“Chẳng lẽ nàng định không nhận ra phu quân tương lai của nàng sao?” Hách Liên Kỳ nheo mắt lại, ý cười ở khóe miệng nhạt đi, suy nghĩ sâu xa dần hiện trong mắt hắn.

(๖ۣۜJmiuღ: từ giờ nữ chính đã ý thức được mình ở cổ đại, nên mình sẽ để ngôn ngữ cổ đại nhé)

“Dĩ nhiên… ta… biết huynh.” Biết mới lạ. Mạc Tầm nhắm mắt, đưa tay lau nước mắt, không dám nhìn hắn, cũng không dám tiếp tục nhìn vào cặp mắt kia của hắn nữa. “Cái con… Trăn kia… Huynh không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết nó trước rồi mới bàn bạc về vấn đề của chúng ta hay sao?”

“Nó đã chết rồi.” Trước khi hắn bị nàng đụng vào, hắn cũng đã giết chết con trăn lớn kia, nếu không nàng nghĩ nàng còn có mạng để đứng đây nói chuyện với hắn sao?

Gì? Nó chết rồi ư?

Mạc Tầm bỗng dưng quay đầu lại, quả nhiên thấy con trăn lớn kia không nhúc nhích nằm ở phía sau nàng không xa… Trời ạ, thật đáng sợ, cho dù nó đã chết, nhưng mà nhìn thấy một con trăn to như vậy nằm ở trên đường, vẫn sẽ làm cho người khác nhịn không được rùng mình.

Nàng nhắm mắt, run rẩy quay đầu lại, theo bản năng vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn ấm áp mang theo mùi hương thoang thoảng của hắn…

Nơi này, khiến cho lòng nàng an tâm lại thoải mái.

Cho dù có người uy hiếp muốn giết nàng, nàng cũng không muốn gặp lại sự việc bị trăn đuổi theo như vừa rồi thêm một lần nữa, thật sự là rất đáng sợ, đến bây giờ, trái tim của nàng vẫn còn đang gia tốc đập loạn bên trong ngực đây, chỉ mới nghĩ đến, hốc mắt của nàng lập tức nóng lên.

Hách Liên Kỳ cúi đầu lạnh nhạt dò xét nữ nhân trong ngực, suy nghĩ ngờ vực càng sâu.

Bộ dạng phản ứng sợ hãi của nàng không giống giả bộ, đến bây giờ cơ thể của nàng còn run rẩy, có thể thấy được mới vừa rồi nàng thật sự bị con trăn lớn kia làm cho sợ hãi.

“Lãng Minh Nguyệt, tuy rằng ngươi không biết võ, nhưng dựa vào mấy cái châm độc ám khí trên người ngươi là có thể chuẩn xác bắn vào chỗ trí mạng của nó, ta thật sự không hiểu, vì sao ngươi vẫn phải đứng ở nơi đó không nhúc nhích, rồi lại đợi đến khi nó bổ nhào đến mới giật mình hoảng hốt thất thố chạy loạn một trận như vậy? Sẽ không phải là…. ngươi cố ý giả bộ nhu nhược ở trước mặt phu quân tương lai là ta chứ?

Hả? Châm? Cố ý giả bộ nhu nhược? Nàng?

Không, đây không phải là điểm chính, điểm chính là hắn đã nhìn thấy toàn bộ? Từ đầu đến cuối lúc nàng bị con trăn kia đuổi thê thảm? Mà hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, đến tận lúc cuối mới giải quyết nó? Chỉ vì nàng la khóc giống kẻ điên hơn nửa ngày, hắn mới cố ra tay giúp đỡ nàng một chút?

Mạc Tầm bỗng dưng đưa tay đẩy hắn ra, không dám tin trợn mắt nhìn hắn.

Cái quái gì đây? Tên này chính là một xú nam nhân vừa không phong độ lại hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc! Phải chờ đến lúc con trăn kia dọa nàng sợ mất đi nửa cái mạng hắn mới bằng lòng ra tay sao? Nhìn nàng chật vật không chịu nổi vừa la vừa khóc hắn vui lắm sao? Được rồi, có lẽ nàng thật sự không thể trách hắn nhẫn tâm, bởi vì hắn nghĩ rằng nàng chính là Lãng Minh Nguyệt biết võ công kia, hết lần này đến lần khác là do nàng vụng về, đi về cổ đại liền trở thành một nữ nhân ngốc ngếch làm cái gì cũng sai…

Nhưng nàng vẫn còn tức đấy! Nàng tức hắn khiến nàng bị sợ thành như vậy, tức hắn ở một bên chế giễu, tức hắn căn bản không coi nàng ra gì…

“Huynh xác định huynh chính là phu quân mà ta phải gả kia?” Nàng ngẩng đầu hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt luân, lạnh lùng trừng mắt hắn. “Huynh căn bản không yêu ta đi? Cho nên mới có thể không sợ hãi không hoảng hốt đứng ở một bên cười nhạo ta như vậy, cũng không có chút nào lo lắng con trăn kia sẽ cắn ta chết, đúng không? Nếu không yêu ta, vì sao lại muốn lấy ta?”

Nàng hỏi điều này, thật sự rất buồn cười.

Hách Liên Kỳ thu hồi bề ngoài ôn nhu tao nhã ngày thường cùng phong phạm nhẹ nhàng của mỹ nam tử, lạnh lùng mím môi nhướng mày. “Ngươi biết rõ ta lấy ngươi vốn không phải là vì yêu ngươi, giấy trắng mực đen đều đã viết xuống, bây giờ ngươi muốn thất hứa, cho nên lúc trước mới mượn cớ muốn đi nhà xí mà chạy trốn sao?”

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, hắn đường đường là trang chủ Hách Liên sơn trang – Hách Liên Kỳ, trong ngày cưới vợ còn phải lên đường đuổi theo tân nương tử chạy trốn, làm cho cả người hắn trở nên chật vật như này, nếu chuyện này truyền ra ngoài thật sự sẽ khiến người ta cười chết mất, còn tưởng rằng hắn bức hôn nàng, nếu không tân nương tử, sao lại ở ngay ngày thành thân chạy chốn làm chi? Chỉ mới nghĩ thôi đã phát bực.

Mạc Tầm sững sờ nhìn hắn, không hiểu bây giờ hắn đang nói cái quỷ gì?

Cái gì giấy trắng mực đen viết xuống? Cái gì thất hứa không thất hứa? Nói nửa ngày, nam nhân này thật sự không phải vì yêu mà lấy nàng? Đó là vì cái gì?

“Ta uớc hẹn cái gì?” Nàng thật sự là hết sức lo sợ! Lãng Minh Nguyệt kia sẽ không ngu ngốc đến mức ký khế ước bán thân với nam nhân này chứ?

Hắn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại không có ý cười: “Ngươi còn muốn chối cãi?”

Thật sự là bất ngờ, Lãng Minh Nguyệt nói một là một, nói hai là hai, vừa hiểu chuyện lại nặng nghĩa, thế nhưng lại muốn đào hôn? Còn trợn tròn mắt nói dối muốn chối cãi? Là nhiều năm qua hắn nhìn nhầm nàng? Hay là nữ nhân này thật sự quá mức thâm trầm, tâm cơ quá nặng, cho nên mới có thể tự cho là đúng, muốn đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay sao?

Mạc Tầm cắn môi, lòng hoảng loạn, nhìn vào mắt hắn mờ mịt không biết phải làm sao.

Nam nhân này hình như hiểu nhầm cái gì đó, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt không chỉ lạnh lùng, mà còn mang theo một cỗ thản nhiên chán ghét… Chẳng lẽ hắn không chỉ không yêu nàng, ngược lại còn có chút chán ghét nàng nữa?

Thôi thôi, nếu đã như vậy, mặc kệ hắn yêu nàng hay chán ghét nàng, dù sao nàng không có khả năng trở lại là Lãng Minh Nguyệt kia, hắn muốn như thế nào liền như thế ấy.

“Ta không muốn, nhưng mà vẫn phải xác định lại một lần nữa.” Nàng vươn tay về phía hắn. “Không phải nói giấy trắng mực đen viết xuống sao? Cho ta xem một chút cũng sẽ không ít đi một miếng thịt đi?”

Hắn trừng mắt với nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi lấy từ trong tay áo rút ra một tờ giấy bỏ vào trong tay nàng…