Quỷ Nha

Chương 34: Ngươi là truyền nhân của ta

Quỷ Hồn trong nước từ đầu đến cuối đều không muốn buông tha cho một số Kiêu Kỵ Vệ gần như đã sụp đổ tinh thần, hơi nước bị cuồng phong cuốn lên, tạo thành một xoáy nước trắng xóa trên đỉnh đầu của Kiêu Kỵ Vệ. Gương mặt tràn đầy quỷ khí của Trương Tam nổi lên từ tâm của vòng xoáy: "Đừng phản kháng vô nghĩa, không ai trên hình đài có thể thoát chết!"

"Tử!" Tôn Thiên Hổ nổi giận đùng đùng giơ tay đánh một chưởng lên trời, lực của Phách Không Chưởng tăng mạnh hơn mười trượng, điên cuồng lao thẳng vào trong mây mù cuồn cuộn. Mặt quỷ trên không khung giống như bông bị đánh trúng, chợt lõm sau vào trong vòng xoáy.

Gió mưa trên không trung mặc dù đã tiêu tán dưới lòng bàn tay của Tôn Thiên Hổ, nhưng ngay sau đó mưa to lại rơi xuống như trút nước. Những hạt mưa nóng hổi giống như nước sôi từ trên trời dội xuống. Mặc dù Kiêu Kỵ Vệ có thép giáp hộ thể, nhưng cũng không ngăn cản được sức nóng như thiêu đốt của những giọt mưa.

Không ít người che lại khuôn mặt, lăn lộn trong làn sương bốc khói, tiếng hét thảm thiết đến khàn cả giọng liên tiếp vang lên. Có nhiều tướng lĩnh lấy khiên nâng lên quá đỉnh đầu để làm ô che, coi như tạm thời tránh được một kiếp, thế nhưng nhiệt độ cao như thiêu đốt liên tục xuyên qua tấm khiên thiêu đốt tay của Kiêu Kỵ Vệ, cho dù bọn họ có sức nhẫn nại cao hơn người thường, nhưng với nhiệt độ cao như vậy họ có thể kiên trì trong bao lâu?

Cao Bàn Tử cũng đang giơ khiên chắn mưa, lo lắng dậm chân: "Lưu lão, Tạ huynh đệ, các ngươi mau nghĩ biện pháp! Cứ tiếp tục như vậy, tất cả chúng ta sẽ trở thành thịt chần hết đó."

Lưu Hàng Nhái khoanh chân ngồi trong mưa, mưa bão cuồng phong nện xuống lồng khí hộ thân của hắn khiến bọt nước bắn ra tung tóe nhưng lại không thể làm thương tổn hắn dù chỉ một chút. Lưu Hàng Nhái đang ngồi xếp bằng, giống như không hề nhận ra tình thế nguy hiểm xung quanh mình, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào khoảng không ở phía bắc, thân hình hơi cúi xuống giống như tư tế của một con hổ, tay phải tụ khí cuồn cuộn như thủy triều, dường như đang chống lại đối thủ ẩn trong khoảng không, không bên nào dám ra tay trước, nhưng cũng không bên nào là dừng chuyển động.

Tạ Bán Quỷ yên lặng không hề động đậy nhìn chằm chằm vào mặt nước như thể đang tìm kiếm cái gì đó, thậm chí giọt nước ngắt quãng xuyên qua lồng khí hộ thể của hắn, lăn vào cổ áo mà hắn cũng không có chút phản ứng nào.

Tạ Bán Quỷ bỗng nhiên đánh một chưởng quét ngang mặt nước, sương trắng do nước bốc hơi bị chưởng khí của hắn quét xa ra mấy trượng, làm lộ ra hư ảnh của hình đài ở dưới nước. Tạ Bán Quỷ chỉ liếc mắt nhìn một cái, lông mày liền nhíu lại.

Cao Bàn Tử, lão Tiền cùng mấy người cao thủ cũng bu lại, ồn ào hỏi: "Huynh đài làm sao đây?"

"Có phát hiện gì?"

"Rốt cuộc có thể giải quyết bệ hình đài này không?"

Tạ Bán Quỷ hít sâu một hơi nói: "Hình đài ẩn dưới đáy sông, có thể dùng thủy lôi thử xem! Nếu như không được... thì có nghĩa là không được thôi! Động thủ!"

Tạ Bán Quỷ biết mục tiêu của trận chiến này nằm ở đầu nguồn Trấn Thủy, cho nên trước khi đi đã để người của hỏa khí doanh (doanh trại vũ khí) điều đến một lô thuỷ lôi, chuẩn bị sẵn cho bất cứ tình huống nào. Nhưng thuỷ lôi rốt cuộc có thể đối phó với hình đài hay không, thì trong lòng hắn một chút cũng không nắm chắc.

Lúc này Tôn Thiên Hổ quát: "Nâng thuỷ lôi lên!"

Kiêu Kỵ Vệ mặc dù thất kinh, nhưng binh loạn, chứ tướng không loạn. Chủ tướng ra lệnh, thì vẫn có thể thực hiện chống trả một cách có hiệu quả.

Có binh sĩ giơ tấm chắn bảo vệ đỉnh đầu, nâng thuỷ lôi lên, ném về hướng ngón tay Tạ Bán Quỷ đang chỉ, sau đó lập tức dùng hai tay che lỗ tai lại, rồi nằm xuống đất.

Quăng lôi, bịt tai, rồi nằm xuống là bản năng của Kiêu Kỵ Vệ được đào tạo ra do được huấn luyện trường kỳ, nhưng bọn họ lại quên bản thân mình vẫn còn ở trong doanh trại bị nước sôi bao trùm, ngay khi buông tấm chắn ra, họ hoàn toàn tiếp xúc với nước sôi trong không khí, hét thảm một tiếng rồi bắt đầu nhảy dựng lên. Ngay trong tích tắc bọn họ đứng dậy giãy dụa, thì lại trông thấy tất cả thủy lôi vừa mới quăng vào trong sông đều đã bay lên bầu trời.

"Không tốt!"

"Oành!"

Hơn một chục quả thủy lôi nổ tung thành những quả cầu lửa chói mắt trong tiếng hét sợ hãi của các Kiêu Kỵ Vệ, làn sóng xung kích khổng lồ được bọc trong các tấm sắt quét bắn ra tám hướng, Kiêu Kỵ Vệ còn chưa kịp đứng vững đã bị mảnh vỡ của thuỷ lôi xuyên thủng cơ thể, dưới tác động của sóng xung kích bay xa ra mấy trượng, cơ thể thủng lỗ chỗ ngã xuống mặt đất trượt dài tạo ra vết máu dài vài thước.

Sau khi sóng xung kích tan đi, sông do thuỷ lôi bạo tạc nổ tung chia làm hai nửa, một nửa cuốn sang bờ bên kia, một nửa mạnh mẽ tràn vào doanh trại. Đầu sóng đột ngột dừng lại trước trại, trong màn nước cao mấy trượng xuất hiện một khuôn mặt quỷ dữ tợn đung đưa theo làn nước, trên gương mặt bị nấu chín, dưới da thịt bị tróc ra vẫn còn hiện ra những đốm đỏ của máu, quỷ ảnh dừng lại một chút, rồi biến mất không thấy tăm hơi, nhưng chỉ một chút này thôi, cũng đủ khiến cho lòng người nảy sinh nỗi sợ hãi vô bờ.

Quỷ ảnh mơ mơ hồ hồ nhưng lại vô cùng rõ ràng, thoạt nhìn còn tạo ra ảo giác như mình đã từng quen biết, suy nghĩ cẩn thận thì còn cảm thấy giống mình đến tám chín phần, cuối cùng càng nghĩ càng thấy giống y hệt với mình, càng nghĩ càng sợ. Những người vừa mới nhìn thấy quỷ ảnh không hẹn mà cùng nhau duỗi dài cổ nhìn về phía lòng sông.

"Lùi lại!" Tạ Bán Quỷ vận chân khí phát ra tiếng gầm giận dữ, chấn động khiến Kiêu Kỵ Vệ đầu váng mắt hoa, không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.

Tạ Bán Quỷ trầm giọng nói: "Người không có Âm Dương Nhãn thì lập tức thành thành thật thật ngồi xuống cho ta, chờ lệnh, không được nhìn đông nhìn tây, cẩn thận bị quỷ vật mê hoặc dẫn vào trong nước."

Lời của Tạ Bán Quỷ mặc kệ là thật hay là giả, nhưng cuối cùng cũng tạm thời ổn định được quân lính. Tôn Thiên Hổ cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra: "Không dùng được thuỷ lôi thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Tạ Bán Quỷ cắn răng nói: "Chỉ có thể xuống nước thôi!"

"Xuống nước?" Cao Bàn Tử bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: "Đó là nước sôi đấy! Cho dù chúng ta là Tiên Thiên thì có thể kiên trì trong nước bao lâu chứ? Chỉ sợ còn chưa bơi tới nơi thì đã thành một nồi canh thịt rồi."

Tạ Bán Quỷ tháo mộc quan (quan tài bằng gỗ) ở trên cổ xuống, trịnh trọng giao vào trong tay Bàn Tử nói: "Nếu như chúng ta không giải quyết được hình đài trong vòng một nén nhang, thì chúng ta chỉ có thể bị nấu chín. Cho dù biết là không được, nhưng cũng chỉ có thể thử mạo hiểm một lần. Nếu như ta đi mà không trở về, thì làm phiền huynh đưa mộc quan này về Quỷ nha..."

"Để ta đi!" Lương Thất điềm nhiên như không có việc gì, cười nói đi tới: "Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta đã là người chết, cho dù hôm nay không đi, thì cũng không còn sống được vài ngày. Chi bằng trước khi chết lưu lại cho các ngươi vài phần niệm tưởng, nói không chừng mấy năm sau, còn có người sẽ kể cho đám hậu bối nghe về Thiên Chùy Địa Đinh."

Tạ Bán Quỷ chắp tay nói: "Đi đường bình an!"

Lương Thất lại vỗ vỗ bả vai của Mai Tâm Nhi: "Nha đầu, với tư cách là tiền bối của Linh nha, ta vẫn nói câu nói đó, nếu có thể rời đi thì hãy sớm rời đi. Đừng để đến lúc muốn đi cũng không được, thì mới thấy hối hận."

Mai Tâm Nhi nghẹn ngào nói: "Tiền bối..."

"Có thể nghe thấy ngươi gọi ta một tiếng tiền bối, ta rất vui vẻ!" Đôi mắt yên tĩnh phẳng lặng như giếng nước sâu của Lương Thất lộ ra một tia ôn nhu ấm áp khi đối mặt với hậu bối.

"Lão đại!" Lương Thất hướng Triệu Đại khom người bái thật sâu: "Cảm ơn huynh đã chiếu cố, lão Thất xin lỗi huynh, đối với những huynh đệ đã mất kia, chờ đến khi ta sang bên kia sẽ hướng các huynh đệ bồi tội một lần nữa!"

Triệu Đại hít sâu một hơi nói: "Chúng ta vẫn là huynh đệ, đệ đi, ta vẫn sẽ đốt vàng mã cho đệ. Chờ đến khi ta sang bên kia, ta sẽ tìm đệ uống rượu ăn thịt."

"Đa tạ!" Lương Thất cuối cùng mới quay sang Cao Bàn Tử, nhẹ nhàng cầm lấy Thiên Chùy Địa Đinh từ trong tay hắn: "Bàn Tử, cho ta mượn pháp khí của ngươi sử dụng một chút, lát nữa hãy mở to hai mắt mà học tập. Đây là điều cuối cùng vi sư có thể dạy cho đồ đệ là ngươi, vinh quang nhất của Bí Bộ chính là cái chết có ý nghĩa. Đây cũng là lời nói mà sư phụ ta nói với ta!"

"Ngươi nói cái gì?" Cao Bàn Tử ngơ ngác: "Ta hình như đâu có bái ngươi làm thầy?"

Hai tay của Lương Thất như kiếm điểm vào mấy huyệt đạo quanh thân, toàn bộ tinh khí [1] đang dùng để duy trì thân thể đều bị ép ra bên ngoài, quanh thân lấp lánh kim quang, đốt cháy cơ thể giống như một vầng mặt trời đỏ chiếu đang từ từ bay lên chiếu sáng bầu trời đêm.

[1] TINH là phần tinh hoa của con người là cốt lõi của khí tiên thiên (do cha mẹ tạo ra) và khí hậu thiên (do ăn uống và hít thở dưỡng khí) kết hợp mà thành.

Lương Thất đứng giữa không trung, ngửa mặt lên trời cười to nói: "Ngươi cầm đi Thiên Chùy Địa Đinh, thì chính là truyền nhân của huynh đệ chúng ta. Nếu ngươi không đem danh hào Thiên Chùy Địa Đinh của chúng ta truyền khắp thiên hạ, thì ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!" Tiếng nói vừa dứt, Lương Thất giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà lao xuống nước.