Rắp Tâm Bất Lương

Chương 3

Editor: Mù Tạt

——–

Xe tiếp tục đi về phía trước, đoạn đường này có rất nhiều đèn đỏ, mỗi lần dừng trước vạch kẻ trắng tôi lại quay sang liếc Vu Thần An.

Cậu ta cũng chú ý tới tầm mắt của tôi, ánh mắt dò hỏi trông sang, nhưng chẳng nói lời nào.

Nếu cứ đi tiếp như vậy, cậu ta sẽ trực tiếp đến nhà tôi, cuối cùng tôi không nhịn được hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”

Cậu ta nghe tôi nói như vậy, lập tức bày ra bộ dáng tủi thân, đôi mắt đều phủ một màng nước mỏng: “Tôi, tôi chóng mặt.”

Tôi không cảm động lắm: “Hôm qua uống rượu, hôm nay vẫn còn chóng mặt? Đừng giả bộ, chắc cậu cũng có chỗ đặt chân ở nơi này nhỉ, nói địa chỉ đi, tôi đưa cậu tới.”

Làm người tốt đến mức độ này, tôi thật sự thấy mình là một tên gay lương thiện, tôi không nên mỗi ngày bị bạn trai cũ làm cho tức chết.

“Tôi không muốn đi.” Cậu ta vẫn nói.

“Trung tâm thành phố cũng rất dễ bắt xe.” Tôi nói, “Nếu không, cậu xuống xe ở ngã tư tiếp theo đi.”

Bố tôi ngồi phía sau bất mãn “Shhh” một tiếng, tôi vờ không nghe thấy.

Vu Thần An lại không phản ứng, tôi gọi vài tiếng: “Này, nên xuống xe thôi, Vu Thần An? Người anh em? Brother?”

“Cậu ta ngất rồi.” Tôi nói với bố tôi.

Bố tôi lên án tôi: “Thằng nhỏ vừa mới nói chóng mặt, mày đã bảo đừng giả vờ.

Đúng là vô lương tâm, bố thấy….”

Tôi còn đang nghĩ sẽ bị mắng thế nào, không ngờ ông ấy nói: “Bố thấy nó thật lòng thật dạ với mày đấy, cuối cùng thì lần này mày có thể không bị đá rồi, còn có thể nắm quyền chủ đạo, đá người ta.”

“Con không bị đá,” tôi nói “Đều là con đề nghị chia tay.”

“Khác nhau sao?” Bố tôi nói, “Như bạn trai cũ gần đây nhất của mày ý, bị mày phát hiện chơi 4P trong ô tô mà nó còn muốn tiếp tục kìa, nếu mày không chủ động chia tay thì còn có thể làm gì, mua cho nó ô tô dài hơn để chơi tiếp à?”

“Bố đừng nói nữa,” Tôi sờ trán Vu Thần An, nóng đến ghê người, đạp chân ga tăng tốc, “Thật là, nhắc đến chuyện đó làm gì chớ.”

“Cũng là….” Bố tôi ngồi xuống, nhìn Vu Thần An đang mê man thiếp đi, “Cũ thì không đi, mới thì không tới.”

Tôi lái xe, nghĩ lại vẫn nên giải thích: “Cậu ta không phải bạn trai con, tạm thời con…không có tâm tư đó.”

Dạo này tôi gặp nhiều chuyện, đầu tiên chia tay với cái người đã dùng xe của tôi ‘làm loạn’ kia, sau đó mẹ tôi qua đời, túc trực bên linh cữu còn chưa được 3 năm, sao tôi có thể tìm niềm vui mới nhanh như vậy.

Bố tôi từ chối cho ý kiến.

Ông ấy cũng chẳng thể nói ông ấy chính là ngoại lệ, mãi mãi có tâm tư kia, mãi mãi mắc một món nợ phong lưu.

——

Xe chạy tới cửa nhà tôi, tôi dừng xe xong, kéo Vu Thần An ra ngoài, bố tôi đến đỡ một tay.

“Cái gì vừa rơi thế?” Có một thứ ở bên trong áo khoác Vu Thần An rơi ra, bố tôi khom lưng nhặt lên.

Tôi vừa nhìn, ‘áo mưa’, còn dán nhãn hiệu khách sạn nhà tôi.

Bố tôi quay đầu lại xem, cười rất không đứng đắn, “Ồ, không phải bạn trai, là bạn tình.”

Tôi chẳng biết tại sao tôi xui xẻo đến vậy, Vu Thần An thật đúng là cần cù tiết kiệm.

Người khác nhiều lắm chỉ lấy đi đồ dùng một lần của khách sạn, cậu ta thì ngay cả bao cao su miễn phí cũng không tha.

Bây giờ người này còn phát sốt, lại dựa vào tôi cọ đến cọ lui, còn kêu khát nước.

Bố tôi nói: “Tiểu tử mày khá lắm, còn khiến người ta phát sốt.”

Tôi thấy tôi thảm thật sự, đó là do cậu ta tắm nước lạnh xong ngồi xổm ở bệ cửa sổ nói mát mà! Ngày hôm nay nếu không nhờ con trai bố, bố ra ngoài sẽ lập tức phải xử lý tin tức.

Tôi nửa kéo nửa ôm Vu Thần An vào trong nhà, vừa vào cửa liền gọi lão quản gia Cảnh: “Lão Cảnh, chú đưa người này ném lên giường, lấy thêm cho cậu ấy viên thuốc.”

“Đúng, thuốc hạ sốt, với cả thuốc bôi miệng vết thương, đều lấy hết qua.” Bố tôi nói.

“Lấy cho cậu ấy thuốc cảm mạo pha với nước uống.” tôi nói, “Cậu ta thì có vết thương gì chứ.”

Sợ lão Cảnh sẽ nghe lời bố tôi, ngộ nhỡ lấy đồ lung tung loạn xạ gì đó, tôi dứt khoát tự mình đi tìm thuốc, đun nước rồi bưng qua.

Lúc trở lại thì đã thấy bố tôi bắt đầu ngồi trò chuyện với chú Cảnh: “Đúng, bạn trai mới của tiểu Đường đấy, sáng sớm hôm nay đã đưa tới gặp tôi.

Thanh niên bọn nó thân thể tốt, chơi đùa đến phát sốt, đi được nửa đường tiểu Đường còn muốn cho nhóc kia xuống xe, đâu thể như thế được, tôi thấy dáng vẻ đứa nhóc kia vô cùng đáng thương, thực sự là ‘Ta thấy mà còn yêu’.”

Tôi nghe bố tôi dùng thành ngữ linh tinh, không biết ông ấy thương hại cái gì.

Nếu như Vu Thần An là nữ, hẳn là tôi nên đóng gói tặng bố tôi để thương cho thật nhiều.

“Lão Cảnh,” tôi đưa cốc đến, “Thuốc.”

Bố tôi mất kiên nhẫn phất tay đuổi tôi đi: “Tự mình bưng qua đi, mày không có tay hở? Nói chuyện với chú Cảnh của mày đây, đừng có xen vào.”

Được thôi, tôi lên lầu, dạo qua một vòng các phòng dành cho khách mà không thấy Vu Thần An.

Vừa định hỏi lão Cảnh đã đưa Vu Thần An đi đâu rồi thì bỗng nhiên nhớ ra gì đó, tôi đẩy cửa phòng chính mình ra.

Vu Thần An nằm trên giường của tôi, ngủ rất thoải mái.

Tôi vỗ vỗ mặt cậu ta: “Dậy uống thuốc.”

Nhưng cậu ta nghe được lời tôi, bị tôi đánh thức, có chút tỉnh táo chầm chậm ngồi dậy uống thuốc, người phát bệnh cũng có chút trì độn, thoạt nhìn ngốc nghếch, thậm chí có chút muốn bắt nạt cậu ta.

“Này,” tôi nói, “Uống thuốc xong cậu đi đi.”

Quả nhiên cậu ta mở to hai mắt nhìn tôi, lại không biết phản bác thế nào, hành động duy nhất là uống thuốc chậm lại, cứ như là uống thuốc độc, mỗi phút một mililít.

Tôi vừa muốn nói thêm gì đó, điện thoại vang lên, là Triệu Gia.

“Người anh em” Triệu Gia nói, “Năng suất này của tao đủ cao rồi nhẻ, đường lại đủ rộng rãi, mày mới gửi tao hộ chiếu của cậu ấy không bao lâu, bây giờ tra được cho mày rồi này!”

“Mày có thế nói thẳng được không?” Tôi đánh gãy mấy lời tự tâng bốc của nó.

“Không nhìn ra trò gì.” Triệu Gia nói, “Cậu ấy cùng mẹ nhập cư Anh quốc, bố thì…không nghĩ tới, là người Thái Lan.”

Tôi ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Vu Thần An còn đang uống thuốc, làn da cậu ta dường như trắng đến trong suốt, thực sự khiến tôi hoài nghi có phải Triệu Gia nhìn nhầm rồi không.

Vu Thần An cũng nhìn tôi, vẻ mặt nghi hoặc, vừa ngủ dậy tóc của cậu ta có hơi rối loạn, xõa lung tung trên trán, dáng vẻ ốm yếu mà trông cũng thật dễ nhìn.

“Sà wa đi kha?” Tôi nói.

“Há?” Vu Thần An không phản ứng lại.

Người bạn Thái Lan không quá phối hợp, tôi tiếp tục nói chuyện cùng Triệu Gia: “Còn gì nữa không?”

“Buổi sáng mày mới bảo tao tra!” Triệu Gia nói, “Làm gì mà nhanh như vậy được, đòi mạng hả trời.”

“Tìm được ngần ấy cũng éo biết xấu hổ mà gọi lại đây.” Tôi đang nói, nhìn thấy Vu Thần An vẫn chưa uống hết, thả điện thoại xuống, nói với cậu ta: “Không uống hết nó nguội mất, uống nhanh lên, không là đuổi cậu đi.”

“Mày điều tra ở ngay trước mặt cậu ấy?” Triệu Gia nói, “Kích thích đấy.

Cơ mà mày đã nói người ta bụng dạ khó lường rồi thì còn giữ lại làm gì, cách xa chút không được à? Mày xem, bạn trai cũ của mày cũng không cắt đứt sạch sẽ, người nào xin hợp lại mày cũng không thèm cho khách vào nhà, toàn tìm đến tao khóc lóc kể lể là mày tàn nhẫn máu lạnh vô tình vô nghĩa.”

Đương nhiên là tao muốn cách xa cậu ta chút, chỉ là….

Vu Thần An uống thuốc xong, uống quá nhanh, cuối cùng còn bị sặc, ho khan không ngừng.

Tôi đưa cho Vu Thần An tờ giấy, cậu ta nhận lấy, tôi liền nhìn vào hai mắt cậu ta, thật sự không thể nhìn ra dòng máu của đất nước nào, trong ánh mắt không có nội dung tri thức gì hay là phản chiếu tháng năm lắng đọng, một chút cũng không có, chỉ có sự nông cạn đẹp đẽ.

Đẹp đến nỗi khiến tôi nghĩ, người thế này thì có thể có ác ý gì chứ, hay là tôi suy nghĩ nhiều rồi.

“Tao hám sắc bị lu mờ trí tuệ.” Tôi nói xong, cúp máy Triệu Gia.

Vu Thần An đặt cái chén xuống, có lẽ sợ tôi đổi ý đuổi cậu ta đi, lập tức chui vào trong chăn, chỉ để lại đôi mắt nhìn chằm chằm tôi.

Hai mắt cậu ta đỏ hoe, trông như thỏ vậy.

Tôi nghĩ, đói bụng ghê, muốn ăn đầu thỏ cay.

Trước đây bố tôi luôn nói tôi không giống ông ấy, từ xu hướng tính dục đến kiểu yêu đương, trước đây tôi cũng đồng ý, nhưng bây giờ tôi nghĩ khả năng tôi đúng là con ruột của ông ấy rồi, thế nào mà lại cố tình thích ăn kiểu này.

“Bố anh đối xử với anh tốt chứ?” Vu Thần An đột nhiên hỏi.

Vấn đề này hơi khó trả lời, tôi cũng chẳng biết đến cùng thì cậu ta muốn đáp án gì, “Tàm tạm, dù sao thì ông ấy cũng rất có tiền.”

“Không tốt sao?” Thoạt nhìn Vu Thần An rất thất vọng, “Tôi còn tưởng rằng….”

Cậu ta nói được nửa câu đã ngừng, sau đó mới nói: “Tôi không có bố, tôi cho là có bố đều rất hạnh phúc.”

Nhìn xem, đây chính là điển hình cho lối tư duy của tên ngốc, tôi không họ Phúc, tôi họ Hoắc.

Không đúng, người bố Thái Lan của cậu ta thì sao nhỉ?

Tôi nghĩ Vu Thần An cũng sẽ không nói ra sự thật, đứng lên vỗ vỗ đầu cậu ta: “Mau ngủ đê, ngủ sẽ hạ sốt.”

“Hạ sốt sẽ phải đi sao?” Cậu ta lại hỏi.

Tôi nói: “Sao cậu vẫn muốn ỷ lại nữa, hôm nay cậu đã thiếu nợ tôi tiền một thùng xăng và cả tiền thuốc, ở lại tiếp thì chưa thanh toán được.”

Cậu ta im lặng, suýt chút nữa tôi nghĩ cậu ta đã ngủ quên thì cậu ta nói: “Ở khách sạn anh đã đáp ứng tôi rồi mà.”

Đây là chân chính ỷ lại.

“Chờ cậu hạ sốt sẽ đưa cậu trở về thôi.” Tôi nói “Cũng không phải đem cậu đi giết, trốn cái gì? Chẳng nhẽ cậu không về thay quần áo à? Về sau lại đến tìm tôi là được rồi.”

Tôi nói xong, vốn nghĩ cậu ta sẽ đáp lại vài câu, nhưng vẫn không thấy nhúc nhích gì, tôi lại liếc một cái, cậu ta nhận được hứa hẹn, vậy mà lập tức an tâm nằm ngủ.

Hôm qua còn giám sát vấn đề vệ sinh cá nhân của tôi, bây giờ thì nằm trên giường tôi, đánh răng, tắm rửa đều chưa làm được, thậm chí còn chưa cởi quần áo, bao gồm cả đôi tất.

Tôi ngồi bên giường nhìn dáng vẻ lúc ngủ của cậu ta, cậu ta phát sốt, mặt nóng bừng, môi cũng vậy, vô cùng đỏ.

Tôi nghĩ thầm, thật sự phải đợi làm rõ việc cậu ta muốn làm, sau đó mới có thể ‘ngủ’ sao?

——

Thật ra Vu Thần An rất dễ dỗ, nói gì cũng tin.

Ở khách sạn nói chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, cậu ta liền tiếp tục đến đây, nói về sau có thể lại đến, cậu ta ngủ ngay.

Vừa tỉnh ngủ đã lên đo nhiệt độ, cũng hạ sốt rồi.

Biết rõ là nên đi, nhưng không muốn chủ động đi, cậu ta vẫn còn đang ngồi.

Đột nhiên nghĩ ra cái cớ, cực kì vui vẻ nói với tôi: “Toàn thân mới vừa toát mồ hôi, tôi đi tắm trước.”

Tôi nhìn cậu ta ôm khăn tắm nhảy ra chạy vào phòng tắm, thật sự rất tấu hài.

“Tôi cảm thấy lần này tiểu Đường có thể dài lâu.” Lão Cảnh nói.

“Aizz, vậy là nó vẫn không thể chủ động đá người khác à?” Bố tôi có chút tiếc nuối.

Tôi không biết tại sao bố tôi cứ nhất định phải tính toán mấy việc này, sao còn có thể tính thành công trạng được? Tính đến hôm nay, tôi đã bị bao nhiêu người chụp mũ xanh? Cái mũ này cũng chẳng dùng được đâu.

Vu Thần An tắm rửa xong đi ra còn nói đói bụng, lão Cảnh cực kì tri kỷ, lúc cậu ta ngủ còn nấu cháo.

Vu Thần An bắt đầu đếm gạo ăn, vừa ăn vừa nhìn sang một bên.

Không phải nhìn tôi, là nhìn bố tôi..