Sát Long Hệ Thống

Chương 23: Hận

Hắn bây giờ đang ngồi xếp bằng , khuôn mặt hoàn mỹ không ngừng co giật vì đau đớn ,xung quanh người hắn lúc này bắt đầu có khí màu đen bốc lên ,

trước ngực có năm gạch ngang và bốn gạch dọc màu xanh đan lại với nhau hình thành một loại ấn ký( sau này mình gọi là ấn ký trụy lạc nhá), khí thế không ngừng tăng lên,

“brừm...”

hắn bước vào trạng thái bán long nhân trông hắn bây giờ dữ tợn vô cùng , lần này khác với lúc trước khá nhiều cả người hắn có rất nhiều phù văn màu xanh ,hai cái sừng , hai tay của hắn bắt đầu bành trướng gấp 2 lần ...3lần...4 lần mới dừng lại sau đó vỡ ra rơi xuống giống như lột xác vậy , quá trình không ngừng lặp đi lặp lại cả trăm lần , màu sắc của phù văn cũng dần dần thay đổi.

Quá trình dừng lại thì không chỉ các phù văn của hắn có màu trắng mà là toàn bộ người hắn đều có màu trắng , kể cả đôi long dực bằng linh lực của hắn cũng vậy.

sau lưng ngoài đôi cánh ra còn có chín cái phù văn hình tròn phiêu phù đều là màu trắng quỷ dị vô cùng , thình lình hắn mở mắt ra , đôi mắt hắn cũng trông quỷ dị không kém , đôi mắt của hắn nói đúng hơn là đồng tử của hắn đã sớm trở thành hình một bông tuyết màu đen,

sau đó thì đến toàn thân hắn đều biến thành màu đen nhưng các phù văn trên người hắn kể cả chín cái phù văn hình tròn sau lưng thì lại có màu đỏ,

hai tay của hắn từ phần cẳng tay trở xuống bây giờ lớn hơn bình thường ít nhất phải hai lần có thừa ,không chỉ màu sắc mà cả hình dáng cực kỳ quái dị .

“ hahaha...con thành công...con thành công rồi... nguyền rủa linh thể lại một lần nữa tái hiện ...hhahaha... con mang cho ta quá nhiều kinh hỉ ... hahaha”

Ngao nghịch thiên bất ngờ cười lớn khàn khàn nói, tuy lão ở trong thức hải nhưng hai người nói chuyện với nhau vẫn được nhá.

“như thế này thôi sao ? ... con tưởng phải mạnh hơn chứ...”

hắn đứng dậy thì toàn bộ những thứ vừa rồi đều biến mất, hắn lại trở lại với bản chất lãnh huyết của mình.

“Con ...như thế mà còn yếu... con mới mấy tuổi chứ...mới mười hai tuổi thôi...mà cũng phải loại thân thể nào thì cũng cần thời gian để phát triển mà... loại thân thể này thuộc loại tiên thiên yếu đuối hậu thiên bá đạo a ... tất nhiên muốn mạnh cũng không khó ... đi chém mấy cái lũ uế linh kia là được chứ gì...mà ta nói rồi đó thân thể này đối với người khác là phế thể nhưng đối với con là thần thể đó nếu ta mà là con thì tên Thánh Đế đó không phải bị phong ấn thôi đâu... mà con đang làm gì mà lo lắng dữ vậy ?... cần gia gia giúp không? “

Ngao nghịch thiên hoàn toàn tức điên đối với vị cháu trai này nói, lão hoàn toàn không nhìn thấy gì bên ngoài nhưng vẫn cảm nhận được sự lo lắng của hắn.

“người tìm giúp con cái dây chuyền với... nó có một hình bông tuyết ở giữa hai bên có hai câu ngọc đều màu đen ấy.”

hắn vừa lục tung căn phòng lên vừa nói .(đoạn này thì haki Quan sát không có tác dụng thì phải)

“Của cháu dâu tặng phải không ?... vậy đợi ta một chút.”

Ngao nghịch thiên nói xong thì thần thức mở ra.

“đây rồi... tìm ra rồi ...Tiểu Trần ở dưới chân ghế ấy.”

Ngao nghịch thiên nói tiếp.

Nghe vậy hắn liền xông đến đem nguyên cái ghế sô pha nhấc lên, thì thấy sợi dây chuyền đó, hắn lập tức cầm lên ,mừng hết lớn nói:

“phù ... cuối cùng cũng tìm ra... cám ơn gia gia nhiều nhiều nha.”

“...hahaha...ngươi mau đeo vào đi ...sẽ có kinh hỉ đó...nếu không có chuyện quan trọng thì đừng gọi bọn ta nha...đều già cả rồi cần nghĩ ngơi nhiều hơn a.”

Âm thanh của Ngao nghịch thiên lại vang lên kèo theo đó là sự mệt mỏi.

“Vâng... “

nói xong thì hắn đem dây chuyền đó cho đeo vào thì nó lập tức biến hóa thành một hình xăm tương tự , nhưng không chỉ có thế hắn cảm thấy tốc độ hấp thụ linh khí nhanh hơn trước rất nhiều nên nhớ hắn có thôn phệ thể muốn tăng lên tốc độ hấp thụ linh khí , gần như là không thể a.

“Tiểu Trần... con đọc cái này ..đi... nhớ không được khóc ...ha.”

Seigen bước từ ngoài vào vẻ mặt trắng bệch ,cả người be bét máu , hơn nữa tay trái của ông ta cũng không cánh mà bay, chân thì dường như bước còn không vững trong tay phải cầm khư khư một tờ giấy nhìn hắn nói.

“seigen...người bị làm sao thế này .”

hắn lập tức chạy đến đỡ Seigen ,kinh hãi nói.

“đọc nó... nhanh ... khục ...ta xem ra không xong rồi... con gái của ta ... ngươi giúp ta bảo vệ ...khục ... nhớ trả thù cho bọn ta... khục. “

Seigen cầm lấy bàn tay của hắn , miệng không ngừng phun ra những ngụm máu đen ngòm , nhìn hắn khẩn thiết nói lời trăn trối, nói xong thì... nhắm mắt xuôi tay.

“Seigen thúc... không seigen thúc tỉnh lại đi... Seigen ... Aaaaaa...”

hắn đã sớm đem seigen xem như cha của mình nhưng không ngờ hắn quả thật không ngờ hắn lại mất thêm một người thân nữa sớm như vậy , hắn không ngừng kêu tên của seigen trong tuyệt vọng, lần thứ hai hắn khóc hắn hận hắn hận chính mình quá vô dụng,

“Mục lão ... mục lão cũng ... tại sao chứ... tại sao ..lại mang những người mà ta yêu quý đều lần lượt ra đi như thế chứ... tại sao chứ... “

hắn vô tình nhìn thấy tờ giấy mà seigen cầm khư khư trong tay tờ giấy gì Ư ? là giấy báo tử ,là giấy báo tử của Mục lão , nỗi đau lần này quá lớn hắn bây giờ đứng ngay ra như vậy như Luffy thấy Ace chết vậy, hắn nhìn lên trời oán giận nói.

“Tiểu Trần... Con lập tức ném cái bộ mặt bi thương đó đi chỗ khác cho ta... con khóc có ích lợi gì ? ...thể hiện sự yếu đuối của mình à... con như thế này thì họ có muốn nhìn thấy không? ... họ muốn con trả thù cho họ... vậy con muốnlàm gì ?... con tính đứng đó đến bao giờ ... con làm ta quá thất vọng ... con có dám hứa với ta là con từ nay về sau con sẽ không cho ta thấy bộ mặt đánh thương này nữa .... được không?”

Âm thanh của Ngao nghịch thiên lại vang lên như thái sơn áp đỉnh mang theo đó là sự tức giận và sự thất vọng tột độ của mình

“được ... con hứa với người... nhưng trước tiên con muốn biết kẻ đã sát hại sư phụ con và seigen thúc.”

Hắn nhanh chóng thoát khỏi đau thương , lúc này hắn trông thật đáng sợ , nếu ai thấy hắn bây giờ chỉ sợ vỡ mật mà chết mất, giọng hắn lạnh như băng tràn ngập sát khí nói.

“Tốt... vậy thì ta sẽ giúp con ... đừng khiến ta thất vọng ... ta biết kẻ giết vị kia là Ma tộc ...ta nói vậy cho nhanh ... còn về sư phụ con ta nghĩ có thể hắn còn chưa có chết.. chỉ là mất tích thôi.”

Giọng của Ngao nghịch thiên cũng nhẹ đi mấy phần như trút được nỗi lòng của mình vậy.

“Mất tích ?... vậy con phải đi đâu tìm cơ chứ... “

hắn thất vọng nói.

“Tiểu Trần này... ta bây giờ sẽ nói với con nguyên nhân vì sao ta phải xông thiên giới một mình như vậy... bởi vì ta hận... ta hận Thiên ... ta muốn sát thiên... bởi vì thiên không cần phải tồn tại ... chúng ta chỉ là một con rối để cho bọn hắn tiêu khiển thôi... bọn chúng thích làm gì thì làm , muốn giết ai thì giết... ta vào thiên giới để cứu vợ ta và con trai của ta nhưng bọn chúng trêu đùa ta... bọn chúng bắt buộc ta phải chọn lựa... giữa vợ mình và đứa con trai của ta... lúc đó trên vai của ta còn có Long tộc , tộc đàn của mình nên ta chọn cha con... nhưng bọn họ không chỉ muốn vậy... thứ bọn hắn thật sự muốn là tính mạng của ta ... hahaha..thế là ta chém giết ...ta bị buộc phải làm thế... ta buộc phải đấu tranh... con hiểu không?... ta không muốn con bước theo con đường nhu nhược của người ông vô dụng này.. con hãy đấu tranh cho những gì con muốn...làm những việc mà con không phải hối hận vì điều đó... chứ không phải cúi đầu như người gia gia vô dụng này... con hãy thật lạnh thật vô tình thật lãnh khốc... cho dù con làm gì thì ta vẫn sẽ ủng hộ con...hãy tự tin vào bản thân con ... ta đã nói với Atula, ông ta sẽ trở thành sư phụ của con ta... còn bây giờ có lẽ sẽ lâm vào ngủ say không biết lúc nào mới có thể thức tỉnh lại ... lúc tỉnh lại lần nữa ,ta muốn thấy con đứng ở đỉnh của Vũ trụ này... và nếu có thể con hãy hủy diệt thiên giới... nó không đáng để tồn tại.”

Âm thanh của Ngao nghịch thiên cực độ đau buồn mang đầy vẻ tang thương nghe thôi cũng đau cả ruột gan rồi, rồi dần dần càng về sau âm thanh càng yếu sau đó tắt ngấm.

“con hứa với người khi người tỉnh dậy lúc đó con sẽ ở đỉnh của vũ trụ ... chém giết tên thánh đế kia... và đem thiên giới phá hủy. “

Lần này hắn không khóc , hắn đã hứa với gia gia hắn rồi, khuôn mặt cương nghị ánh mắt lạnh lùng mà chất chứa một nỗi buồn khó tả, hàm răng cắn chặt đến mức máu từ môi hắn bắt đầu chảy xuống cả sàn , thanh âm của hắn mang vài phần tự tin , vài phần khẳng định và vài phần bi thương nói.

“Ma tộc ... các ngươi chờ đó .. ta thề sẽ rút toàn bộ Long mạch của các ngươi ...làm các ngươi không ngóc đầu lên được.”

hắn vừa lấy khăn trắng trùm lấy seigen vừa nói.

Xong thì hắn lấy quả cầu mà lúc trước Mục lão đưa cho hắn , kích hoạt phù trận bùm một tiếng hắn biến mất khỏi căn phòng.

Số từ: 1942