Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 15

Siêu Cấp Võ Thánh

Tác giả: Lãng Tử Biên Thành

Chương 15: Nhà máy rượu Đại Tần.

Nhóm dịch: truongcaca

Nguồn: Mê Truyện

Vu Thiên tựa hồ cũng nhìn ra ánh mắt Tần Vĩnh Phú lúc này nhìn mình không còn sắc bén như vừa rồi, mà thay vào đó là hòa nhã đi nhiều.

- Bà mẹ nó, lão già này không phải là đồng tính chứ, hừ! Ta cũng không có sở thích như vậy!

Vu Thiên từ trên sách báo đã xem qua không ít đàn ông có quan hệ cùng các câu chuyện về đàn ông có cảm tình với nhau. Là một đứa con trai bình thường, Vu Thiên tự nhiên coi việc này là quá vô liêm sỉ, cho nên hắn vội vàng đem đầu quay qua một bên, không muốn nhìn Tần Vĩnh Phú tiếp.

Rất nhanh, Tôn bá đã đem một đoàn xe thu thập xong. Còn về thi thể hai người vệ sĩ vì bảo vệ Tần Vĩnh Phú mà chết cũng đã được Tôn bá phái người phụ trách chuyên môn hậu sự xử lý cho tốt.

Chứng kiến Tôn bá nhanh như vậy đã làm tốt tất cả mọi việc, Tần Vĩnh Phú rất cao hứng vỗ vỗ bả vai Tôn bá nói:

- May mà bên người tôi có các người, bằng không sợ rằng tôi thật không có dũng khí để đấu với tên bất tài kia rồi.

- Lão gia, ngài cứ yên tâm, mặc kệ tương lai ai tiếp nhận vị trí của ngài, tôi sẽ chỉ đi theo ngài.

Tôn bá thừa dịp này vội vàng tỏ ra thái độ trung thành.

- Tốt tốt, tôi đã biết, chúng ta đi thôi. Àh, mau đưa Vu Thiên đi thay đổi quần áo như chúng ta, tôi không muốn cậu ta quá rêu rao, hiểu chưa?

Tần Vĩnh Phú tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội vàng an bài Tôn bá.

- Hiểu rồi, lão gia!

Tôn bá nhẹ gật đầu.

Vẫn là một đoàn người, năm chiếc xe từ Nghênh Khách trấn hướng về thành phố Trung Sơn mà đi. Bởi vì vừa rồi gặp chuyện không may, cho nên những người vệ sĩ đều xốc lại tinh thần. Mà chỉ có Vu Thiên, sau khi hắn từ trong miệng Tần Thư Nhã biết được phải đi hơn một ngàn km mới về được nhà, hắn liền trực tiếp ngủ trên xe.

- Hừ! Đường dài như vậy, không ngủ thì làm gì? Chẳng lẽ trên đường cao tốc ngắm cảnh sao? Hai bên ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện thôn trang, còn đâu toàn là từng dãy Dương Thụ, ở đây nhìn thế nào cũng không được tốt như trong rừng rậm của mình.

Vượt quá dự kiến của Tần Vĩnh Phú chính là, trong hành trình hơn mười giờ đồng hồ, lại không gặp bất kì tình huống không bình thường gì.

- Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Không đúng, nếu là cừu gia khác thì chỉ cần điều động thật nhiều nhân mã trực tiếp tại Nghênh Khách trấn giết chết mình là được, tội gì chỉ phái hai sát thủ, hơn nữa lại còn làm ra một màn muốn bắt sống mình?

Trong lòng Tần Vĩnh Phú có rất nhiều nghi vấn, hắn biết rõ chính mình có một bí mật di chúc đã bị con nuôi Tần Dũng biết được, trong di chúc có ghi nếu như mình phát sinh bất trắc gì vậy thì tất cả sản nghiệp do hắn sở hữu đều do con gái của mình Tần Thư Nhã kế thừa, không có một chút quan hệ với Tần Dũng. Cho nên Tần Dũng muốn bắt mình cũng là điều dễ hiểu, bởi vì chỉ cần bắt được mình, y mới có thể bức bách Tần Vĩnh Phú sửa di chúc, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tần Vĩnh Phú cùng Tôn bá đều đoán chuyện này là do Tần Dũng làm.

Bất kể như thế nào, an toàn đều là chuyện tốt. Đến thành phố Trung Sơn, Tần Vĩnh Phú ngay cả nhà đều không có trở lại, trực tiếp đi đến công ty của mình —— nhà máy rượu Đại Tần. Vì an toàn, Tần Vĩnh Phú thậm chí cũng không cho Tần Thư Nhã cùng Vương Đình về nhà, hắn sợ hai người sau khi rời khỏi tầm mắt của hắn, hai người sẽ không an toàn. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu còn vì nếu như Vương Đình trở về nhà, Vu Thiên nhất định cũng sẽ đi theo.

Sản nghiệp của Tần Vĩnh Phú chủ yếu tập trung tại khu Đông Thành thành phố Trung Sơn, chỗ đó có hai nhà máy rượu, hai hộp đêm cùng một sàn nhảy. Hiện tại hắn đi tới nhà máy rượu lớn nhất của mình, cũng chính là đại bản doanh, địa phương lập nghiệp nhà máy rượu Đại Tần.

Trên đường đi, Vu Thiên rất muốn hỏi vì sao đến thành phố Trung Sơn rồi mà còn không có đi xem cha của Vương Đình? Không phải nói ông ấy bệnh tình nguy kịch sao? Nhưng mà nhìn thế nào cũng không thấy Vương Đình quá sốt ruột. Nhưng sau đó Vu Thiên nghĩ con gái người ta đều không nóng nảy, chính mình gấp cái gì. Hoàng Thượng không gấp thái giám đã vội, việc này Vu Thiên rất không muốn làm, cho nên dứt khoát hắn cũng đi theo Tần Vĩnh Phú, xem bọn họ chơi trò gì.

Xe rất nhanh đã đi tới một địa phương có treo biển nhà máy rượu Đại Tần. Dưới tình huống rất đông vệ sĩ bảo vệ Tần Vĩnh Phú lập tức xuống xe, đi lên tầng cao nhất của nhà máy rượu Đại Tần xử lý công việc.

Trước đó Tôn bá đã gọi điện thoại, theo lý thuyết con nuôi của Tần Vĩnh Phú - Tần Dũng phải xuất hiện tiếp ứng mới đúng, nhưng vì cái gì tiến vào nhà máy rượu Đại Tần đã lâu mà còn không có trông thấy Tần Dũng? Trong nội tâm Tần Vĩnh Phú rất khó hiểu. Lúc này vừa vặn có hai nhân viên trực ban của nhà máy rượu Đại Tần đang đi về phía Tần Vĩnh Phú.

- Xảy ra chuyện gì? Các người có ai nhìn thấy Tần Dũng đâu không?

Tần Vĩnh Phú mở miệng hỏi hai nhân viên trực ban kia, theo lý thuyết chính mình trở về, cho dù Tần Dũng đối với mình có ý đồ gì đó, nhưng vì mặt mũi y cũng phải tới đón tiếp mình chứ, nhưng tình huống hiện tại như thế nào y lại trở mặt nhanh như vậy.

- Chủ tịch, Tần tổng giám đốc mang người đi ra ngoài rồi ạ.

Hai nhân viên trực ban sau khi nhìn thấy Tần Vĩnh Phú, rõ ràng lộ ra một tia sợ sệt. Thông qua điểm này cũng có thể thấy được, Tần Vĩnh Phú bình thường trong lòng bọn hắn thật sự rất nghiêm khắc.

- Đi ra ngoài? Nó không biết tôi trở về sao?

Tần Vĩnh Phú vừa nghe nói Tần Dũng không nghênh đón mình, mà lại mang theo rất nhiều người đi ra ngoài, trong nội tâm rất tức giận.

- Việc này chúng tôi cũng không rõ lắm, bởi vì Tần tổng giám đốc đã đi ra ngoài từ đêm qua, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy về.

Hai nhân viên trực ban nhìn thấy Tần Vĩnh Phú tức giận, sợ hãi cúi đầu nhỏ giọng đáp. Theo bọn hắn nghĩ, nếu như chọc người chủ tịch này tức giận, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.

- Cái gì? Đi ra ngoài từ đêm qua, tới giờ vẫn chưa trở về?

Tần Vĩnh Phú đột nhiên cảm giác được chuyện có chút không đúng, đi ra ngoài từ đêm qua, đây không phải nói lúc mình vẫn còn đang trên đường về thành phố Trung Sơn thì y đã đi ra ngoài sao? Vậy bây giờ đã là giữa trưa ngày thứ hai rồi, lâu như vậy, Tần Dũng sẽ đi nơi nào đây?

- Lão gia…

Vừa rồi sau khi Tần Vĩnh Phú tiến vào nhà máy rượu Đại Tần, Tôn bá đã rời đi, hiện tại y lại đột nhiên xuất hiện tại bên người Tần Vĩnh Phú nhỏ giọng nói gì đó bên tai.

- Cái gì? Ông nói là Tần Dũng bị Hắc Lang bắt đi?

Sau khi nghe xong Tôn bá nói, Tần Vĩnh Phú rất nhanh đã biết Tần Dũng đi nơi nào.

- Đúng vậy, lão gia. Vừa rồi Hắc Lang gọi điện thoại tới, nói muốn mời lão gia qua bên đấy xem? Gã còn nói Tần Dũng bây giờ đang ở trong tay của gã, nếu như ngài không đi, vậy ngài về sau cũng đừng mong gặp được con của mình.

Tôn bá nhỏ giọng nói.

Tần Vĩnh Phú nghe xong Tần Dũng bị Hắc Lang bắt đi, trong nội tâm ngăn không được thầm mắng một tiếng:

- Phế vật!

Như thế nào đây, trong nội tâm mà nói, Tần Vĩnh Phú cũng không muốn đi cứu đứa con nuôi bất hiếu Tần Dũng kia, ai bảo y còn muốn đối phó chính mình, như vậy có thể mượn tay Hắc Lang đem Tần Dũng tiêu diệt gọn gàng. Nhưng Tần Vĩnh Phú lại nghĩ, tuy Tần Dũng đối với mình bất trung, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào Tần Dũng dù sao vẫn là người một nhà, nếu như hắn lần này mắt thấy Tần Dũng bị giết chết tại trong tay Hắc Lang bang nhưng hắn lại mặc kệ, vậy sau này tại trên đường ai còn tin chính mình đây, phải biết trên giang hồ lăn lộn, mặt mũi tương đối trọng yếu, cho dù có muốn Tần Dũng chết, vậy Tần Dũng cũng phải chết trên tay mình mới đúng.

Nghĩ thông suốt những điểm này, Tần Vĩnh Phú nói với Tôn bá bên người:

- Được! Vậy ông chuẩn bị xe đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem Hắc Lang muốn làm gì?

- Lão gia, Hắc Lang, Hắc Lang không cho chuẩn bị xe. Nói xe phải do bọn hắn an bài, người tới đón ngài đã đứng ngoài cửa ra vào nhà máy rượu Đại Tần rồi.

Thời điểm Tôn bá nói những lời này, thanh âm rất nhỏ, đầu cũng cúi rất thấp, phảng phất bởi vì đối phương đưa ra điều kiện này, mình không thể ngăn lại mà tự trách bản thân.

- Cái gì? Hắc Lang này thật sự càng ngày càng càn rỡ rồi.

Tần Vĩnh Phú nghe xong Hắc Lang không cho mình đi xe tự chuẩn bị, lúc này hết sức tức giận.

- Hắn còn nói cái gì nữa không? Sẽ không cho phép tôi mang theo người nữa chứ?

- Cái này, vốn bọn họ định không cho ngài dẫn người đi cùng, nhưng mà trong điện thoại tôi đã nói với bọn chúng, nếu như một người cũng không cho phép mang, lão gia sẽ không đi. Về sau bọn hắn mới không kiên trì, nói chỉ cho phép mang theo một người tùy tùng giúp đỡ lão gia cầm quần áo là được, hơn nữa...

Nhìn thấy bộ dạng Tôn bá muốn nói lại thôi, Tần Vĩnh Phú tức giận nói:

- Hơn nữa cái gì, nói mau.

- Hơn nữa ngài mang theo người không thể là tôi, bởi vì bọn hắn biết rõ thân thủ của tôi.

Tôn bá rốt cục một hơi đem toàn bộ nội dung trong điện thoại nói ra, dường như y cũng thoáng cái nhẹ nhõm đi rất nhiều.

- Cái gì? Hắc Lang bang khinh người quá đáng rồi, hắn cho bọn hắn là cái gì, chẳng qua chỉ là một cái hắc đạo lăn lộn bụi đời mà thôi, hắn dựa vào cái gì đối với tôi khoa tay múa chân chứ.

Tần Vĩnh Phú lộ ra một bộ dạng phi thường tức giận, nhưng hắn nghĩ lại, người trong giang hồ đều không phải như thế này sao? Làm gì có ai muốn công bằng nói chuyện, trừ khi là những bang phái quá lớn. Huống chi hiện tại người của mình còn bị bọn hắn bắt trong tay, muốn cùng bọn hắn ngồi xuống đàm phán công bằng, cơ hồ là chuyện không thể nào.

Nghĩ tới những thứ này, Tần Vĩnh Phú ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vu Thiên bên người:

- Vậy thì cậu đi cùng tôi, được không?

Vu Thiên thật không ngờ Tần Vĩnh Phú sẽ gọi mình, chính mình bất quá chỉ vì nổi lên hiếu tâm, muốn giúp Vương Đình đưa cô về bên cha mà thôi. Nói trắng ra là, chính mình chẳng qua chỉ là một người dưng qua đường, hoặc dùng cách nói lưu hành của mọi người bây giờ, chính mình chỉ là một đám phù vân mà thôi.

- Không được tốt lắm?

Vu Thiên chỉ nói một câu đơn giản nhưng lại để cho Tần Vĩnh Phú ngay lúc đó không biết nói cái gì cho tốt.

Phải biết Tần Vĩnh Phú là người có kinh nghiệm từng trải, từ hai bàn tay trắng đến bây giờ tài sản đã có vài tỷ, sóng gió gì mà y chưa từng gặp qua, dạng người nào mà y không biết, thế nhưng thời điểm đối mặt với Vu Thiên, y đột nhiên có một loại cảm giác vô lực. Ngươi nói vì cảm tạ hắn cứu được con gái của mình cho nên cho hắn tiền nhưng hắn lại không nhận. Hiện tại chính mình gặp phải nguy hiểm, người ta dựa vào cái gì để trợ giúp ngươi đây? Người ta cũng không phải thủ hạ của ngươi.

- Vu Thiên, lão gia rất coi trọng cậu, hi vọng cậu lần này có thể giúp đỡ lão gia một chút.

Tôn bá nhìn thấy Vu Thiên thật không ngờ không biết điều, thật sự rất tức giận. Nhưng cân nhắc đến hắn là ân nhân cứu con gái lão gia, y nói chuyện cũng không thể không khách khí một chút.

- Tại sao tôi phải giúp ông ta?

Vu Thiên đúng là không biết cái gì gọi là khách khí, trực tiếp nói một câu làm cho Tôn bá nghẹn họng không biết nói gì.

- Xem như là vì em, được không?

Tần Thư Nhã tiếp xúc với Vu Thiên mấy ngày, xem như nhiều ít cũng hiểu được tính cách của hắn, cô biết rõ Vu Thiên người này đối với một số việc cũng không quá nhiệt tình, thậm chí trong một số việc có thể nói là bất cận nhân tình. Cho nên ngươi nếu muốn nói cho hắn cái gì đạo lý lớn, dùng đạo đức tiêu chuẩn của con người để ước thúc hắn, nói những cái gì kính già yêu trẻ nhất định hắn sẽ không hiểu đấy. Nhưng thông qua mấy ngày nay Tần Thư Nhã xác thực phát hiện ở Vu Thiên có một nhược điểm, đó chính là hắn rất sợ có người quấn lấy hắn, chỉ cần ngươi chịu mặt dạn mày dày đi dây dưa hắn, phần trăm thành công của chuyện này chắc chắn lớn hơn nhiều.

Chính vì như vậy, Tần Thư Nhã lúc này đứng ở bên người Vu Thiên dùng vẻ mặt thâm tình nhìn hắn. Tần Thư Nhã đối với dung mạo của mình rất tự tin, nhất là sau khi ra khỏi rừng sâu, cô đã sớm đổi lại một bộ quần áo do Tần Vĩnh Phú mang đến, đó là một thân áo dài tơ lụa màu đỏ. Mái tóc dài của cô xõa ra, da thịt trắng nõn như tuyết bên trong áo dài như ẩn như hiện, bầu ngực xinh đẹp cũng do quần áo phụ trợ mà nhô lên rất cao, ánh mắt thanh tú như nước, khuôn mặt như vẽ, xác thực tràn đầy hoạt bát cùng đáng yêu.