Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 157: Thi Tốc Độ

Hai chân Vu Thiên vừa chạm đến đất, Đại Cá Tử liền lấy tay nhấn nút cơ quan phía ngoài cánh cửa của căn phòng. Trong phòng nhỏ tất cả mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.

- C..R..Í…T!!!

Một tiếng vang lên, Đại Cá Tử mở cửa phòng nhỏ, sau đó hưng phấn hướng về Vu Thiên hô:

- Sư phụ, thế nào? Sư phụ thấy có được không?

- Ha ha, không tệ, không tệ. Chỉ là ngày hôm nay tôi mặc quần áo không được hợp cho lắm, làm ảnh hưởng đến sự phát huy của thân thể. Đợi lát nữa tôi thay một bộ đồ thể thao cho có cảm giác một chút.

Vu Thiên thấy Đại Cá Tử cũng hưng phấn nói. Thấy sao nói vậy, Vu Thiên cảm giác mọi thứ trong căn phòng nhỏ này, mọi thứ bài trí trong này khiến hắn rất là vừa ý.

Nghe Vu Thiên nói vậy, đám người Đại Cá Tử vừa nhìn Vu Thiên vừa nghĩ chẳng lẽ đúng như vậy sao? Hiện tại Vu Thiên mặc một bộ trang phục bó sát người, chính vì vậy mà hắn cũng không được thoải mái lắm khi hành động. Chẳng trách gì vừa rồi Vu Thiên lại kêu ngừng, thì ra là do trang phục không thích hợp.

Cho dù vậy, những gì Vu Thiên vừa thể hiện cũng đã khiến mọi người được mở rộng tầm mắt, bởi vậy đại đa số cũng biết phản ứng của Vu Thiên là cực nhanh, võ công không thể tưởng tượng được.

Vu Thiên một lần nữa trở lại nhà máy rượu Đại Tần, chính thức bắt đầu huấn luyện, đồng thời hắn còn bớt ra thời gian để huấn luyện Đại Cá Tử, Ngô Kinh cùng với mười tên đi theo kia cũng dốc lòng theo Đại Cá Tử huấn luyện. Có thể nói đây lực lượng khởi đầu của Vu Thiên, cũng là thế lực cơ sở của Vu Thiên.

Để lôi kéo Vu Thiên, Tần Vĩnh Phú không tiếc bỏ ra tiền vốn. Cái luyện võ trường ngầm này tất cả mọi thiết bị đều là do Vu Thiên yêu cầu, có thể nói là đạt đến sự lý tưởng của Vu Thiên, tất cả đều là hoàn hảo. Vì thế Vu Thiên ở trong này cũng mê đến ngẩn ngơ, hắn ở trong này chuyên tâm huấn luyện liền mấy ngày.

Ngô Kinh, Đại Cá Tử và hơn mười tên được chọn ra từ Hắc Lang bang và Tiểu Đao hội, tất cả cũng đều được Vu Thiên bắt tay vào một phen huấn luyện, hiện tại bọn hắn ai cũng được Vu Thiên thân truyền một bộ công phu. Cũng có thể nói khi Vu Thiên ở trong căn phòng nhỏ nỗ lực luyện tập, mười hai người bọn họ cũng ở trong đại sảnh tận lực mà nghiên cứu mà luyện tập những điều Vu Thiên đã dạy, tất cả mọi người đều kiếm được không ít lợi.

Ban ngày đại đa số đều ở trong phòng ngầm này luyện võ, luyện công, buổi tối cũng ngủ ở nơi này. Một ngày ba bữa đều có người của Tôn bá bố trí đưa cơm cho bọn họ, nhoáng một cái bảy ngày đã trôi qua. Trong bảy ngày này, tính cả Vu Thiên ở trong này là mười ba người, ai ai công phu cũng thăng tiến không ít.

Chẳng qua về tương đối mà nói, Vu Thiên tịnh tiến không quá rõ ràng mà thôi. Phải biết rằng lúc này võ công của Vu Thiên đã rất cao rồi, hắn nếu muốn tiến bộ thì rõ ràng sẽ cực kỳ khó khăn. Nhưng thông qua luyện tập dưới phòng cơ quan, hiện tại Vu Thiên thực đã có thể vượt qua mười sáu thanh phi đao, ngay cả phi sa quan cũng có thể vượt qua.

Phi sa quan là vô số hạt cát nhỏ được các cơ quan nhỏ bố trí trên vách tường bắn ra. Cát tuy không thể so sánh với phi đao, phi đao có hình có hướng, thế nhưng phi sa một khi bay ra thì giống như một màn mưa đao, phương hướng là không thể phán đoán. Mà Vu Thiên là một người đối với võ học lại cực kỳ nghiêm túc, hắn yêu cầu bản thân mặc kệ phi sa từ góc nào bay ra, hắn đều quyết không cho phép có một hạt cát nào có thể đụng đến người của mình.

Vì thế, trong lúc vô tình tăng độ khó huấn luyện lên. Vu Thiên ngày hôm đó liền vượt qua ba lần phi sa quan, có bao nhiêu hạt cát đến hắn đều tránh qua. Cảm giác được trong người cũng mệt mỏi, Vu Thiên liền rời khỏi căn phòng nhỏ.

- Nhoáng một cái, đã ở trong này một tuần, giờ đã có thể đi ra ngoài hít thở không khí rồi. Đi, Đại Cá Tử, Ngô Kinh mấy người theo tôi ra ngoài một chút, tiện thể tìm quán cơm ăn một bữa thật ngon nào.

Vu Thiên vắt chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn trên vai, mỉm cười hướng về phía phụ tá đắc lực của mình.

- Hay quá nha!!!

Vừa nói đến ắn, Đại Cá Tử liền hăng hái, hắn lập tức thu quyền đứng dậy, đi đến bên cạnh Vu Thiên.

Ngô Kinh đối với ăn uống cũng không hứng thú, đối với hắn thì chỉ cần không đói bụng là được. Nhưng nghĩ lại đây là đề nghị của Vu Thiên, hơn nữa đã ở đây tù túng một tuần, cũng thấy là nên đi ra ngoài hít thở không khí, nghĩ thế hắn cũng liền gật đầu.

- Tốt! Hai người đi cùng tôi ra ngoài, những người khác ở lại luyện tập, các ngươi vẫn còn rất kém. Đương nhiên lát nữa tôi sẽ bảo Tôn bá đêm nay mang tới chút rượu, để mọi người cũng thoải mái một chút.

Thấy Ngô Kinh cũng gật đầu, Vu Thiên liền hướng về phía mọi người nói.

- Hay quá à!!!

Nghe Vu Thiên an bài như vậy, mười huynh đệ kia cũng hưng phấn vô cùng.

Mấy ngày qua, bọn họ sau khi cùng Đại Cá Tử luyện tập võ thuật, sau đó lại theo Vu Thiên học tập một tuần, thân thể cùng công phu của bọn họ đều có chuyển biến rõ rệt. Là đàn ông ai chẳng mong ước mình có khí lực mạnh, là một võ giả ai không ước mình có một thân thủ tốt đâu. Bây giờ đối với bọn họ mà nói, trở nên mạnh mẽ mới là điều cốt yếu. Cho nên nơi ăn nơi ở thì ở đâu cũng giống nhau, huống hồ Vu Thiên cũng không có quên bọn họ, còn cho bọn họ uống rượu, như vậy bọn họ đã rất cao hứng rồi.

Sau khi động viên mọi người, Vu Thiên liền dẫn Đại Cá Tử cùng Ngô Kinh đi lên nhà máy rượu Đại Tần. Sau khi cùng Tôn bá chào hỏi, hắn ra khỏi cổng nhà máy rượu Đại Tần đi ra đường cái lớn.

Lúc này trời đã sớm về đêm. Ngày hôm nay trời nắng nên buổi tối bầu trời đầy sao lốm đốm, thoạt nhìn có thể làm cho người ta cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng trong lòng.

- Ai! Không ngờ ở bên ngoài thật là thoải mái.

Vu Thiên cảm thán một tiếng, sau đó liền quay đầu hướng Đại Cá Tử cùng Ngô Kinh nói:

- Hôm nay chúng ta thư giãn một chút, nói đi, hai người muốn ăn gì, cứ nói, tôi sẽ toàn lực thỏa mãn cho hai người.

Nghe Vu Thiên nói vậy, Đại Cá Tử có vẻ rất vui. Từ sau khi hắn đi cùng Vu Thiên, không chỉ có công phu thăng tiến không ít, mà về mặt ăn uống, ngày ba bữa ăn no, mỗi ngày rượu thịt đều đầy đủ, thật đúng là còn hơn cả cuộc sống của thần tiên. Hiện tại vừa nghe Vu Thiên nói mời khách, hắn liền lớn tiếng quay về phía Ngô Kinh nói:

- Ngô Kinh huynh đệ, anh nói chúng ta nên đi ăn ở đâu, tôi biết anh trước kia là người của khách sạn Hilton, nhất định đối chuyện ăn uống anh sẽ có ý tưởng độc đáo.

Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, Ngô Kinh cũng đã rất quen thuộc Đại Cá Tử. Nhìn bộ dạng hào hứng bừng bừng của Đại Cá Tử, Ngô Kinh không đành lòng để hắn cụt hứng, thản nhiên nói:

- Trong mắt tôi ăn cái gì cũng giống nhau, chỉ cần tâm tình tốt, uống cái gì cũng đều là rượu.

Ngô Kinh bình thường cũng không phải là người thích nói chuyện, hiện tại là nể mặt Đại Cá Tử, nói ra câu này cũng đã là nhiều lắm rồi. Đại Cá Tử tự nhiên hiểu ra:

- Ha ha! Được, được, hay ột câu có tâm tình tốt, uống gì cũng đều là rượu, tôi đây xem chừng không bằng chúng ta đi đến quán hàng gần đây đi. Nơi đó đồ ăn đầy đủ, mùi vị cũng không tệ, quan trọng hơn là cách nhà máy rượu Đại Tần không xa, chúng ta ăn xong cũng trở lại luyện công nhanh hơn. Ha ha, chỉ là đồ ăn ở đây cũng không đắt, thật phụ công sư phụ đã phóng tay, chúng ta không thể khiến hắn tổn hao được rồi, thật là đáng tiếc nha.

- Quay lại đây!

Nghe Đại Cá Tử nói như vậy, Ngô Kinh cũng không để ý gì, nhưng Vu Thiên thì lại lườm hắn một cái, miệng quát môt tiếng. Tên Đại Cá Tử này từ sau khi đi theo mình, thật đúng là không đi quản người ngoài, cho dù tình huống nào cũng đều muốn làm thịt mình. Người ta đều là sư phụ làm thịt đồ đệ, nhưng với mình thì lại ngược lại, điều này làm cho Vu Thiên có chút nói không nên lời, có lẽ đây là số ông trời đã định ình, cố ý xếp đặt người như Đại Cá Tử đến để mình tôi luyện mình.

Vu Thiên cười khổ một tiếng, bất kể như thế nào, Đại Cá Tử vẫn là nói rất đúng. Đó chính là một quán cơm cách nhà máy rượu Đại Tần rất gần, rõ ràng mà nói, ăn xong có thể nhanh chóng trở lại để tập luyện. Về điểm này Đại Cá Tử cũng đều là nghĩ giống Vu Thiên.

- Ha ha, tốt! Quyết như vậy đi, chúng ta cùng nhau thi đấu, ai thua tí nữa sẽ phạt ba chén rượu. Mục tiêu là quán cơm... Bắt đầu!

Nói xong Vu Thiên liền lao lên trước.

Ngô Kinh cũng không muốn bị tụt lại sau, hắn bình thường cũng đã rất muốn nhìn một chút mình cùng Vu Thiên chênh lệch thế nào, cho nên thấy Vu Thiên lao đi, hắn cũng không chịu bị bỏ lại, vội vàng lao theo sau.